Chương 11


Chương 18

Hồng Loan đang chăm chỉ nhập những số liệu vào máy tính thì cô bạn cùng phòng bước vào:
− Hồng Loan! Có mẹ của giám đốc Bảo tìm bạn ở ngoài phòng khách đó.
Hồng Loan nhướng mày hỏi lại:
− Có đúng không đó bạn?
Cô bạn gật đầu:
− Thật mà! Mau ra đi xem bà ấy nói gì. Để bà ấy đợi lâu là mếch lòng với giám đốc, biết không nhỏ.
Hồng Loan đóng chương trình mà cô đang nhập liệu, rồi vội vã đứng lên đi sang phòng khách.
Hồng Loan vừa đẩy cửa bước vào, bà Khoa nở nụ cười thật tươi. Giọng bà thật hiền:
− Cháu là Hồng Loan phải không? Ngồi xuống đây đi cháu.
Vừa nói, bà vừa chỉ cái ghế đối diện.
Hồng Loan e dè ngồi xuống đối diện với người đàn bà cô từng nghe tên và mới gặp lần đầu. Giọng cô mất vẻ tự nhiên:
− Dạ, bác tìm cháu có gỉ dạy bảo ạ?
Bà Khoa vẫn tươi nét mặt:
− Có nhiều chuyện bác cần nói chuyện với cháu, cháu đi uống nước với bác được chứ?
Nhìn đồng hồ thấy mới chín giờ, gương mặt Hồng Loan lo lắng rồi ấp úng:
− Dạ, cháu đi thì được rồi, nhưng thưa bác, vì còn trong giờ làm việc...
Bà Khoa mỉm cười cho sự quản lý chặt chẽ của con trai, có như vậy mới thành công chứ. Rồi bà lấy điện thoại ra gọi cho Hoài Bảo. Xong, bà quay sang nói với Hồng Loan:
− Bác đã xin phép giám đốc cho cháu nghỉ buổi sáng nay. Cháu không ngại đi uống nước với bác chứ?
Hồng Loan vẫn lễ phép:
− Dạ, không có gì ạ. Bác chờ cháu về phòng lấy giỏ xách.
− Ừ. Đi đi, bác sẽ đợi!
Mười lăm phút sau, bà Khoa và Hồng Loan ngồi đối diện với nhau trong một quán nước vắng vẻ và kín đáo. Bà Khoa mở lời:
− Trước hết, bác mong cháu hãy tha lỗi cho Hải nhé.
Hồng Loan thẫn thờ hỏi:
− Anh Hải có quen với bà à?
Hỏi xong, cô ngầm hiểu sự việc có liên quan đến cô, Bách Điệp, Hoài Bảo, và Quế Lâm.
Bà Khoa vẫn điềm nhiên:
− Hải ở nhà bác đã lâu rồi và bác chỉ mong cháu tha thứ cho Hải. Hải vẫn yêu cháu thật lòng.
Hồng Loan với nét mặt biến sắc, cô hỏi:
− Vậy là bác đã biết tất cả mọi việc của cháu và Bách Điệp đã làm?
Bà Khoa từ tốn gật đầu.
Hồng Loan cảm thấy chới với. Cô lo sợ Hoài Bảo sẽ biết, sẽ đuổi việc cô. Còn Bách Điệp nữa, Bách Điệp sẽ làm gì cô khi mọi việc đã đổ vỡ ra. Rồi ức nghẹn dâng lên khi Hồng Loan nhớ đến Hải. Tại sao anh lừa dối cô chứ? Anh muốn tìm ra sự thật mà anh nỡ lừa dối tình yêu của cô. Cô nức nở:
− Anh Hải! Sao anh nỡ lòng nào lừa dối tình yêu của em chứ?
Bà Khoa chen vào giọng dịu ngọt:
− Lúc đầu bác đã nói với cháu rồi, Hải vẫn thật lòng với cháu. Cháu không thể tha thứ cho nó thật sao?
Hồng Loan vẫn lặng thinh với gương mặt buồn rượi. Thấy vậy bà Khoa khuyên nhủ:
− Lúc đầu cháu đã sai, cháu đã làm những việc không suy nghĩ để ảnh hưởng đến bây giờ. Nhưng bác rất mừng khi cháu đã biết lỗi mà tâm sự với Hải và đã trở thành một người có ích cho xã hội thì bác vui lắm. Vả lại, Hoài Bảo và Quế Lâm vẫn chưa ly dị thì tình thế vẫn chưa đến nỗi nào, đúng không Hồng Loan?
Thấy bà Khoa không nóng giận mà còn ngọt ngào với mình, Hồng Loan van xin:
− Cháu xin bác hãy tha lỗi cho cháu. Và nếu thật sự thương cháu thì bác nói với anh Bảo đừng đuổi việc cháu nghe bác. Cháu sẽ mang ơn bác suốt đời.
Bà Khoa cười khoan dung:
− Điều này thì bác hứa với cháu đó. Nhưng cháu phải hứa với bác là tha thứ cho Hải - Bà nhấn mạnh thêm - Vì nó vẫn yêu cháu thật lòng.
Hồng Loan không hứa, cô vẫn lặng thinh bởi vì ngay lúc này đây tim cô đang rỉ máu. Chợt nhớ đến Bách Điệp, Hồng Loan lo lắng:
− Còn Bách Điệp, bác sẽ xử lý ra sao?
Vẫn nụ cười độ lượng trên môi:
− Bác sẽ không hại cô ấy đâu, để tự lương tâm cô ấy giày vò. Bác chỉ muốn Hoài Bảo biết rõ sự thật và Quế Lâm được minh oan về những tấm hình kia, có như vậy thì hai đứa nó mới có hạnh phúc được. Và Hoài Bảo mới rời xa Bách Điệp, một con người quá thủ đoạn.
Hồng Loan với gương mặt đầy hối lỗi, giọng cô nghẹn ngào:
− Cũng tại cháu vì thương bạn mà bày vẽ cho bạn làm những điều không tốt. Bác hãy trách cháu đi, bác đừng trách Bách Điệp.
Bà Khoa phân mình với lời nói thật cứng rắn:
− Cháu đã biết lỗi thì tốt rồi. Còn Bách Điệp, cô ấy có hối hận chưa, hay vẫn còn muốn chiếm đoạt Hoài Bảo cho đến hơi thở cuối cùng.
Hồng Loan nói thật lòng:
− Bác ơi! Cháu xin bác đừng nói gì với Bách Điệp, để tự cháu sẽ đến khuyên nhủ cô ấy. Cháu hy vọng Bách Điệp sẽ nghe lời khuyên của cháu.
Bà Khoa lắc đầu:
− Bác nghĩ Bách Đệip sẽ không nghe lời cháu đâu, vì từ lâu hai đứa ít có qua lại với nhau, đúng không?
Hồng Loan ngậm ngùi:
− Từ khi cháu quen với Hải, con người cháu đã thay đổi hẳn, cũng vì vậy mà Bách Điệp không vừa ý cho lắm, nhưng hai đứa cũng không có gì mâu thuẫn. Bác hãy tin cháu, để cháu sẽ nói chuyện khuyên nhủ Bách Điệp một lần nữa, chắc cô ấy sẽ nhìn thấy sai lầm của mình.
Bà Khoa với nét mặt đầy thông cảm:
− Được! Vậy thì trong thời gian này cháu nên gặp Bách Điệp càng sớm càng tốt để mọi chuyện đỡ rắc rối hơn.
Hồng Loan với gương mặt đầy hy vọng:
− Vâng, cháu hiểu. Nếu bác không còn gì để nói thì cháu sẽ đến với Bách Điệp ngay bây giờ.
Bà Khoa đồng ý.
− Nếu vậy thì cháu cứ đi đi.
Đang ngủ trưa Bách Điệp nghe ai gọi mình văng vẳng.
− Bách Điệp! Bách Điệp...
Mở mắt ra, nghe lại lần nữa đúng là tiếng của Hồng Loan, Bách Điệp cằn nhằn một mình:
− Chắc là hết tiền rồi mới đến đây mà phá giấc ngủ của người ta.
Nói thì nói vậy thôi nhưng cô cũng xách chiếc chìa khóa đi ra cửa.
Thấy Bách Điệp, Hồng Loan tự nhiên:
− Chuông nhà bị hư rồi hả Điệp?
Bách Điệp chua ngoa:
− Hư rồi! Kêu anh Bảo thay chuông khác mà cứ hẹn lần hẹn lữa.
Rồi cô vừa mở cổng vừa hất mặt lên hỏi:
− Này, tìm mình có việc gì vậy? Sao không đến sớm một chút, mình đang ngủ trưa.
Hồng Loan vẫn nhẹ nhàng:
− Ngủ gì sớm quá vậy, mới có mười một giờ.
Vừa đi vào nhà, Bách Điệp tỏ vẻ kênh kiệu:
− Chớ còn biết làm gì hơn khi chiều anh Bảo mới đến.
Khi hai người ngồi xuống ghế, Bách Điệp vẫn kênh kiệu:
− Có việc gì không vậy? Cần tiền à?
Hồng Loan nghe đau đớn trong lòng, đáp gọn:
− Không!
Bách Điệp nheo nheo mắt tỏ vẻ khó hiểu:
− Không cần tiền thì cần gì?
Hồng Loan vẫn dịu dàng:
− Bách Điệp à! Bạn nên sống thực tế một chút đi, đừng giành những gì không thuộc về mình.
Bách Điệp trố mắt ra nhìn Hồng Loan rồi nở nụ cười mai mỉa:
− Mình không ngờ bạn đã bị hắn ta sửa đổi tốt như vậy! Rồi hôm nay muốn sửa đổi luôn cả mình nữa à? Thật là hoang đường!
Hồng Loan nói rất nhỏ:
− Bách Điệp! Mẹ của Hoài Bảo đã biết tất cả sự thật rồi, mình nghĩ bạn đừng nên phí công nữa chẳng đạt kết quả gì đâu?
Bách Điệp nhìn Hồng Loan thẫn thờ rồi cô gằn giọng:
− Chẳng lẽ mày đã khai ra tất cả sự thật?
Hồng Loan vẫn ngồi cúi đầu không thanh mình gì cả.
Bách Điệp lớn tiếng hơn:
− Tao không ngờ mày là một đứa bạc tình bạc nghĩa như vậy. Sao không cút đi mà còn ngồi đó, tao không có đứa bạn như mày!
Hồng Loan vẫn nhịn nhục:
− Bách Điệp! Mình không có cố ý đâu. Mình chỉ vô tình nói cho Hải nghe về chiếc xe lăn mình đã mượn của bạn, không ngờ Hải lại ở cùng nhà với bà Khoa.
Nghe Hồng Loan nói vậy, Bách Điệp càng ngạc nhiên hơn, cô nói qua kẽ răng:
− Có phải Hải là tài xế của bà Khoa không?
Hồng Loan lấp lửng:
− Chắc là vậy, và Hải gọi bà Khoa bằng dì Khoa.
Bách Điệp nói với nét mặt căm hận:
− Vậy là mày bị nó gạt rồi, Hồng Loan ạ!
Hồng Loan phủ nhận:
− Không đâu! Hải vẫn yêu mình thật lòng, mình tin như vậy - Rồi Hồng Loan tiếp tục năn nỉ Bách Điệp - Bách Điệp! Mình nghĩ chuyện này trước sau gì Hoài Bảo cũng biết. Tốt nhất bạn nên nói thật với anh ấy. Nếu Hoài Bảo yêu bạn thì anh ấy sẽ tha thứ tất cả.
Nghe Hồng Loan khuyên như vậy chẳng những cô không nghe mà máu giận trong cô bừng lại bừng lên. Cô la lớn:
− Mày ác lắm Hồng Loan ạ!
Vừa nói, cô vừa cầm cái gạt tàn thuốc đập mạnh vào tường bể nát, rồi đi đến chỗ để chiếc máy điện thoại, cô cũng quăng nó vào tường làm dây đứt thành nhiều đoạn.
Thấy Bách Điệp nóng giận như vậy, Hồng Loan chạy đến bên cô để ngăn cản:
− Bách Điệp đừng có làm như vậy mà, có giận mình thì cứ chửi mắng mình đi!
Nghe Hồng Loan nói như vậy, Bách Điệp cười gằn, cô vẫn tiếp tục đập phá. Đến chiếc lọ pha lê thật đẹp, Bách Điệp đưa lên định đập mạnh vào tường thì Hồng Loan đã chạy đến ngay trước mặt Bách Điệp để cản lại, Bách Điệp như người điên, cô nói:
− Tránh ra không?
Hồng Loan cố tình ngăn lại, cô lì lợm:
− Không!
Liền sau đó một tiếng "keng" rớt ngay lên đầu Hồng Loan. Hồng Loan từ từ khuỵu xuống, những mảnh thủy tinh rơi tung tóe, máu thấm đỏ cả áo Hồng Loan, Hồng Loan ngã ngay xuống nền gạch.
Bách Điệp nhìn vào đôi tay mình rồi nhìn Hồng Loan nằm đó. Chợt lý trí nhắc cô phải làm gì, cô liền khom xuống bế Hồng Loan một cách khó nhọc đi ra cửa, cô gọi taxi đưa Hồng Loan đến bệnh viện.
Băng bó xong, Hồng Loan vẫn còn bất tỉnh vì máu ra nhiều quá, chớ không ảnh hưởng gì đến não, đó cũng là lời của bác sĩ an ủi khi thấy Bách Điệp khóc nức nở vì ân hận.
Dù bác sĩ nói như vậy, Bách Điệp vẫn không tin. Bao giờ Hồng Loan tỉnh dậy thì cô mới cảm thấy nhẹ nhàng. Rồi cô lại nghĩ quẩn, nếu có chuyện không tốt đến với Hồng Loan, cô sẽ hối hận suốt đời cho bản tánh nông nổi, háo thắng của mình.
Đêm càng về khuya, Hồng Loan vẫn nằm đó với đôi mắt khép kín. Bách Điệp nắm lấy tay bạn, giọng thật buồn:
− Hồng Loan! Bạn nói đúng, mình đã sai. Mà sao mình lại cố chấp như vậy chớ? Hoài Bảo đâu phải là của mình mà mình cố tình chiếm đoạt cũng đâu có được. Mà có được đi nữa thì sau này cũng đâu có hạnh phúc khi Hoài Bảo biết sự thật. Còn Quế Lâm, thật tội nghiệp cho cô ấy, một cô gái ngoan hiền bị lôi vào cuộc thật đáng thương.
Trời đã sáng dần. Hồng Loan chợt tỉnh, cô cảm thấy đầu cô nặng trĩu, chung quanh cô đều một màu trắng. nghe hơi thở nhẹ nhàng cạnh giường, cô nhìn sang thấy Bách Điệp đang ngồi trên ghế gục đầu lên giường cô mà ngủ gật. Thấy đến đây, Hồng Loan đã nhớ lại lúc cô cản Bách Điệp đập lọ hoa...
Đưa tay sờ lên đầu mình, Hồng Loan thấy những đường băng bịt kín cô chợt nhớ ra và mỉm cười:
− Dù sao mình vẫn còn sống và Bách Điệp đã ở đây với mình suốt đêm.
Bách Điệp vội vàng ngồi bật dậy khi nghe tiếng nói thật nhỏ của Hồng Loan, cô mừng rối rít:
− Hồng Loan bạn đã tỉnh rồi à? Mình mừng lắm, bạn hãy tha thứ cho mình nhé Loan!
Loan lắc đầu mỉm cười.
Bách Điệp lo sợ:
− Đầu bạn đang băng bó, bạn đừng có làm động nó sẽ chảy máu ra nữa.
Rồi Bách Điệp nắm tay Hồng Loan thân mật:
− Những gì bạn nói với mình đều có lý và đúng hết. Mình sẽ rời xa Hoài Bảo một ngày gần nhất.
Hồng Loan thì thào:
− Bách Điệp hãy tha lỗi cho mình! Mình không cố ý nói với anh Hải đâu mình chỉ vô tình mà thôi.
Bách Điệp cười khoan dung:
− Điều đó đối với mình giờ đây không còn ý nghĩa nữa, bạn đừng lo lắng gì cả. Mình đã có hướng giải quyết chuyện của mình và Hoài Bảo rồi.
Hồng Loan nhìn Bách Điệp bằng ánh mắt sâu sắc:
− Mình vẫn là bạn thân của nhau chứ?
Bách Điệp mím môi gật đầu:
− Nhất định rồi!
Nhớ đến công việc ở công ty, Hồng Loan hỏi Bách Điệp:
− Bao giờ mình ra viện được hả Điệp?
Bách Điệp nhớ lại lời nói của bác sĩ hôm qua:
− Nhanh lắm cũng phải ba ngày.
Hồng Loan lo lắng:
− Vậy mình phải điện để xin phép anh Bảo mới được.
Bách Điệp tư lự nói:
− Mình không muốn mọi người biết bạn nằm viện vì mình, Hồng Loan, hãy để một mình mình chăm sóc cho bạn! Bạn có thể viết đơn để mình đem đến công ty được không?
Hồng Loan cười thân thiện:
− Được, mình sẽ xin phép nghỉ ba ngày vì đi về quê, bạn đem đến phòng tổ chức cho mình nhé.
Bách Điệp gật đầu:
− Bạn viết đi, mình sẽ đem đến công ty ngay.
Viết xong, Hồng Loan đưa đơn xin phép cho Bách Điệp. Khi Bách Điệp đi rồi, Hồng Loan mới nhìn thấy Bách Điệp có điều gì đó khác lạ bởi ánh mắt sâu lắng của cô.
Hồng Loan vẫn lo ngại, không tin tưởng Bách Điệp cho lắm. Nhưng vì lời hứa với Bách Điệp, cô sẽ không cho ai biết cô đang nằm viện để chờ xem Bách Điệp sẽ làm gì đối với cô. Cô đang chờ đợi và sự chờ đợi ở cô là sự hối hận của Bách Điệp, cô tha thiết mong như vậy. Bách Điệp ơi! Bạn có hiểu không?
Từ hôm xuất viện đến nay đã một tuần lễ rồi, vì công việc dồn dập nên Hồng Loan không ghé qua Bách Điệp được. Cô cảm thấy nhớ Bách Điệp rất nhiều, nhất là những cử chỉ lo lắng của Bách Điệp dành cho cô khi ở bệnh viện nó càng thôi thúc cô hơn.
Hồng Loan mỉm cười thích thú với ý nghĩ cũng vừa mời lãnh lương xong, chiều nay mình sẽ khao Bách Điệp một chầu.
Đến nơi, cửa rào vẫn khóa kín, ngôi nhà im lặng lạ kỳ. Chợt nhớ đến sâu chìa khóa mà Bách Điệp đã đưa khi vừa mới xuất viện, cùng với lời dặn dò: "Nè, cầm lấy, khi nào đến nhà mình thì mở vào tự nhiên những lúc không có mình ở nhà".
Hồng Loan chẳng ngại ngùng, cô mở cổng vào thẳng trong nhà. Đồ đạc vẫn còn nguyên, nhưng có vẻ Bách Điệp đã vắng mấy bữa nay. Với sự nghi ngờ, Hồng Loan mở cửa phòng Bách Điệp. Đồ đạc được thu dọn gọn gàng và trên bàn trang điểm chỉ còn lại một bì thơ, Hồng Loan liền cầm lên xem. Trước mắt cô là hàng chữ: "Gửi bạn thân Hồng Loan".
Linh tính có điều chẳng lành xảy ra với Bách Điệp, Hồng Loan liền mở ra xem:
Hồng Loan!
Mình biết, khi bạn nhận được thư này thì mình đã rời khỏi Việt Nam rồi. Mình cảm thấy thật hạnh phúc khi được chăm sóc cho bạn những ngày cuối cùng ở bệnh viện.
Hồng Loan! Mình ra đi không phải là mình muốn trốn tránh sự thật. Nhưng ở lại, mình cảm thấy lẻ loi và cô đơn lắm, vì hình bóng Hoài Bảo vẫn còn trong tim mình. Mình ra đi là để cố quên anh ấy và chôn vùi đi một mối tình không đoạn kết.
Mình cũng đã gửi cho Hoài Bảo một bức thư, mình đã nói tất cả sự thật về những việc làm đê tiện của mình và mong rằng anh ấy tha thứ và hãy trở về với Quế Lâm, một người con gái đáng tôn trọng.
Còn bạn, bạn cũng tha thứ cho mình rồi phải không? Tuy mình không còn ở Việt Nam nhưng mình vẫn là bạn thân của bạn mãi đó, Loan ạ. Còn anh Hải đã thật lòng yêu bạn thì bạn cũng nên tha thứ cho anh ấy. Cũng nhờ có anh ấy mà tụi mình đã nhìn thấy rõ trắng đen, phải trái. Bạn hãy đến với anh ấy nhé Loan, đừng bỏ qua một tình yêu chân thật như vậy!
Khi nào ổn định công việc xong, mình sẽ gửi thư về cho bạn. Nếu có thời gian rảnh, bạn nhớ ghé qua nhà trông nom hộ mình nhé.
Thôi, mình dừng bút đây. Tạm biệt.
Bách Điệp.
Vẫn cầm bức thư trong tay, Hồng Loan thẫn thờ ngồi xuống giường. Vậy là Bách Điệp đi đâu? Sao Bách Điệp lại giấu cô? Cô cảm thấy hụt hẫng với những giọt nước mắt rơi rơi.
Chuông điện thoại ngoài phòng khách reo vang, Hồng Loan vừa mừng vừa lo, cô hy vọng Bách Điệp sẽ điện về. Nhưng khi cô bắt máy lên thì giọng một người đàn ông bên kia đầu dây:
− Alô.
Hồng Loan ngập ngừng hỏi:
− Alô. Ông tìm ai?
Giọng người đàn ông như gấp lắm:
− Tôi muốn gặp Bách Điệp.
Đã nhận ra người nói chuyện với mình, Hồng Loan hỏi nhanh:
− Anh Bảo phải không?
− Anh đây! Còn em là Hồng Loan đúng không?
Hồng Loan nức nở:
− Anh Bảo ơi! Bách Điệp đã đi rồi.
Giọng Hoài Bảo cũng lo lắng:
− Anh cũng mới nhận được thư của Bách Điệp đây. Em có biết Bách Điệp đi đâu không?
Hồng Loan vẫn sụt sùi:
− Bách Điệp cũng để lại cho em một bức thư, Bách Điệp chẳng nói Bách Điệp đi đâu, em thật sự lo lắng lắm.
Hoài Bảo trấn an:
− Theo suy nghĩ của anh, Bách Điệp không làm điều gì nguy hiểm đâu. Có lẽ cô ấy đến một nơi nào đó rất xa để bắt đầu một cuộc sống mới.
Thấy Hồng Loan vẫn lặng thinh, Hoài Bảo nói tiếp:
− Em hãy ở đó đợi anh. Anh sẽ đến ngay nhé, Hồng Loan!
Hồng Loan vẫn sụt sùi:
− Vâng!
Rồi cô gác máy, ngồi thẫn thờ trong phòng khách mà đâu đâu cũng có dáng của Bách Điệp.
Hoài Bảo đi vào, Hồng Loan cũng chẳng để ý. Đến khi Hoài Bảo lên tiếng:
− Em không sao chớ Hồng Loan?
Hồng Loan lắc đầu đôi mắt xa xăm:
− Em không sao đâu?
Hoài Bảo hỏi thêm:
− Em không biết Bách Điệp ra đi lúc nào à?
Hồng Loan thờ ơ:
− Em không biết!
Lấy lá thư từ tay Hồng Loan, Hoài Bảo đọc thật nhanh. Đọc xong, anh hỏi Hồng Loan:
− Tại sao em lại nằm bệnh viện? Em bị bệnh gì?
Hồng Loan đành phải kể sự thật:
− Hôm em xin phép năm về quê anh Hải để anh Hải điều trị đôi chân, vô tình em đã kể mọi hành động của em cho anh Hải nghe. Nào ngờ anh Hải lại là người thân của gia đình anh và đang theo dõi Bách Điệp theo yêu cầu của bác Khoa.
Hoài Bảo ngạc nhiên hỏi:
− Vậy là mẹ anh đã biết hết mọi chuyện, mà sao mẹ lại giấu anh nhỉ?
Hồng Loan tiếp tục giải thích:
− Bác Khoa có đến gặp em và hỏi rõ mọi việc, em đã nhìn nhận tất cả, và em van xin bác Khoa đừng nói cho anh biết, để em khuyên Bách Điệp và tự cô ấy sẽ nói với anh.
Giọng trầm buồn, Hồng Loan nói tiếp:
− Khi em nói rõ sự thật, Bách Điệp lên cơn thịnh nộ đập phá mọi đồ đạc có thể đập được, rồi đến lọ hoa bằng pha lê mà Bách Điệp mua từ bên Úc về, em cố tình ngăn lại...
Hồng Loan ngưng ngang, Hoài Bảo nói tiếp theo suy nghĩ của mình:
− Em ngăn lại, còn hành động của Bách Điệp thì không, nên đập trúng vào đầu em và đưa em vào bệnh viện?
Hồng Loan gật đầu. Đã rõ mọi chuyện, Hoài Bảo lấy lá thư ra, những nét chữ thân quen lung linh trước mắt anh.
Anh Bảo!
Chắc là anh ngạc nhiên lắm khi nhận được thư em. Em không biết phải mở lời thế nào cho đúng với những lỗi lầm của mình. Vì yêu anh cũng có và vì bản tánh háo hắng trong em tồn tại quá nhiều, nên em quyết tìm mọi cách để anh thuộc về em. Nhưng giờ thì em đã thất bại.
Anh Bảo à! Anh hãy nghe sự thú tội của em đây! Đôi chân em nào có bị gì đâu, những tấm ảnh của thầy Văn và Quế Lâm là do em nhờ Hồng Loan chụp, tất cả đều là một vở kịch mà do em đạo diễn, để có được anh, cũng như sự căm thù Quế Lâm trong lòng em được nguôi ngoai.
Từ khi Hồng Loan nằm bệnh viện, em mới thấm thía và nhận ra được những sai lầm của mình. Vẫn chưa muộn phải không anh? Chúng mình vẫn chưa là của nhau, anh có thể là một người chồng tốt mẫu mực nếu không có em níu kéo anh. Từ bây giờ, em đã đi xa rồi, anh hãy trở về bên Quế Lâm và nhận lỗi cùng cô ấy. Quế Lâm là một người vợ hiền, một người dâu thảo, anh sẽ hạnh phúc khi sống bên cô ấy.
Và cũng là phận gái với nhau, em nhờ anh nói với Quế Lâm hãy bỏ qua những việc làm thiếu suy nghĩ của em cũng chỉ vì chữ "yêu' mà thôi.
Sau cùng, em chúc cho anh thật sự hạnh phúc mãi mãi.
Bách Điệp.
Đọc xong, Hồng Loan càng buồn hơn, cô cứ nghĩ là Bách Điệp ra đi tại vì cô, nếu cô không quen Hải thì hiện giờ Bách Điệp đang vui vẻ lắm, đâu có ra đi xa xôi như vậy.
Như hiểu được những suy nghĩ của Hồng Loan, Hoài Bảo hỏi:
− Có phải em nghĩ Bách Điệp ra đi là lỗi do em không?
Hồng Loan ưu tư:
− Em cảm thấy mình có lỗi. Phải chi em đừng quen Hải, em hối hận quá!
Hoải Bảo giải thích:
− Vì tình bạn riêng tư mà em suy nghĩ nông cạn nữa rồi. Em cứ nghĩ lại đi, nếu như sự thật vẫn được giấu kín cho đến khi anh và Bách Điệp cưới nhau thì hai người có hạnh phúc không khi sau này anh biết rõ sự thật. Lúc đó sợ còn thê thảm hơn bây giờ nữa Hồng Loan ạ - Rồi Hoài Bảo an ủi thêm - Em đừng quá lo lắng, Bách Điệp sẽ trở về thôi vì cô ấy rất bản lĩnh.
Gương mặt Hồng Loan tự tin hơn:
− Em hy vọng được như vậy.
Chợt nhớ đến sự vô tội của Quế Lâm, Hoài Bảo nôn nao muốn gặp cô ngay để tạ tội cùng cô.
Nhìn Hồng Loan, anh nói:
− Anh em mình còn phải về nghỉ ngơi nữa chứ, dù gì mọi việc cũng đã như vậy rồi.
Hồng Loan từ tốn:
− Anh về trước đi. Em muốn ở lại đây thêm chút nữa.
Thấy nỗi buồn còn đậm nét trên gương mặt Hồng Loan, Hoài Bảo tìm cách để an ủi:
− Em cứ ở đây, anh sẽ gọi điện cho Hải đến đón em.
Hồng Loan vẫn lặng thinh không nói gì. Trong lúc ấy Hoài Bảo lấy điện thoại ra gọi về nhà.
Điện xong, anh nói:
− Em ở đây đợi Hải đến liền nhé. Còn anh sẽ đến với Quế Lâm ngay bây giờ.
Hồng Loan chỉ lẳng lặng gật đầu.
Hoài Bảo chạy với tốc độ thật nhanh để đến nhà Quế Lâm, vì lòng anh đang nhớ cô da diết.
Đến nơi, anh thất vọng khi nhìn thấy chiếc xe của Chí Văn đang dựng trong sân. Hoài Bảo đành âm thầm ghé vào quán nước ven đường để chờ đợi.
Hoài Bảo hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác mà Chí Văn vẫn chưa ra về. Cho đến khi mặt trời tắt hẳn thì Chí Văn mới đẩy xe ra cùng với Quế Lâm.
Hoài Bảo âm thầm nhìn họ sánh bước bên nhau mà anh nghe một nỗi buồn dâng lên, bao hy vọng trong anh tan mất. Anh dõi mắt nhìn theo, cho đến khi họ mất hút trên con đường, anh mới quay trở về mà lòng bao nỗi ngổn ngang.