Các bậc tiền bối khá quan tâm đến giống nòi. Điều này cứ giả vờ coi là hiển nhiên. Họ đưa ra những bài giảng và người đời sau sẽ học. Một trong số đó là: hãy đặt các tiền bối lên bàn thờ.
Các bậc tiền bối về sau nhận ra việc ăn bám vào cái bóng của loài tiền bối mình đã khiến thế hệ kế tiếp tự thiến khả năng độc lập suy nghĩ và phủ định cái cũ. Trải qua thảm hoạ trì trệ, họ lập tức đưa ra một bài giảng mới: hãy đào mồ chôn các tiền bối.
Thế hệ sau tiếp thu rất nhanh. Và cái tư tưởng tiến bộ ấy bị chôn đầu tiên.
Kể lại sự tích hải âu đã đọc từ rất lâu theo trí nhớ cầu bâu:
Ông con chuyên làm trái ý ông cha. Bắt bài, đến lúc sắp chết, ông cha muốn được chôn trên núi nhưng bảo ông con hãy quẳng xuống biển. Cha chết, ông con bỗng hối hận, muốn lần đầu tiên thực hiện đúng yêu cầu của cha. Thế là...
Về sau, hiểu ra, ông con chết biến thành hải âu suốt ngày bay trên biển tìm cha.
Ngắm hải âu bay cũng đẹp dù thịt nó tanh và hình như cũng là loại chim ăn xác thối.
Hải âu là ẩu hai. Ông con ẩu hai lần. Một lần là cái gì cũng hoài nghi. Lần kia là vội vã bỏ hoài nghi đi.
Các bậc tiền bối cảm thấy hãi lớp trẻ. Họ vốn ẩu. Điều này các bậc tiền bối khi nhìn lại mình, rõ hơn ai hết. Vậy phải làm sao? Điều này chắc phải hỏi các hậu bối. Họ quá ít được hỏi.
Thế nên họ chưa sinh ra.

Xem Tiếp: ----