Mai nằm nghiêng, đầu hơi ngẩng lên, âu yếm ngắm chồng. Trong vùng ánh sáng êm dịu của căn phòng xinh xắn, Phong ngủ ngon lành. Hình như những tất bật, lo âu, đã không còn hiện hữu trên cuộc đời này. Khuôn mặt Phong hồn nhiên, an lạc. Cánh tay rắn chắc, bàn tay gân guốc, nằm im, ngoan hiền. Cái miệng rộng không còn hăm hở, tham lam. Đôi mắt khép lại, thôi nhìn nàng đắm đuối, cuồng sị Tấm mền xanh lá cây đắp ngang ngực Phong, lên xuống nhè nhẹ theo hơi thở của chàng. Mai mỉm cười hạnh phúc. Cái hạnh phúc thật tròn, thật đầy, của một người vợ biết được chồng yêu thương. Cái hạnh phúc thật trong, thật sáng của một người mẹ có những đứa con ngoan ngoãn, thành công. Cái hạnh phúc tuyệt vời của một người nhìn thấy công lao khó nhọc của mình đang trổ hoa kết quả.
Chiều nay, khi đi làm về, Mai đã ngạc nhiên thấy xe của Phong đậu trước cửa nhà. Nàng lo lắng than thầm: “Chắc Phong lại mất việc!”.
Những cái hóa đơn phải trả hàng tháng lướt nhanh trong đầu nàng. Mai nghĩ đến số tiền để trong quỹ tiết kiệm: “Chắc kỳ này phải lấy ra quá! Tiền lương của nàng và tiền thất nghiệp của Phong đâu có đủ chi tiêu trong gia đình!”
Mai bước vào nhà với nét mặt không vui. Phong đón nàng ở cửa, cười thật tươi:
- Em nghỉ một chút, rồi thay áo đẹp, chúng mình đi ăn hiệu, mừng anh có việc mới.
Mai thở phào nhẹ nhõm:
- Thấy xe anh ở nhà, em hết hồn, tưởng anh mất việc. Anh xin việc mới sao không nói với em?
- Nói trước, sợ xui.
- Anh mà cũng tin dị đoan?
- Một phần thôi. Phần nữa là anh không muốn em hy vọng khi việc mới chưa đi tới đâu cả.
Mai hấp tấp hỏi chồng:
- Việc mới ở đâu vậy hả anh?
- Ở Metro, lương cao nên anh quyết định nghỉ việc dọn dẹp ở cao ốc, từ hôm nay.
Phong nheo mắt, nhìn vợ nói tiếp:
- Thế là từ nay, anh chỉ làm đêm cho em thôi, em chịu chưa?
Mai cười, nói lảng:
- Lúc này, khu mình ở, kém an ninh, có anh ở nhà, em cũng đỡ sợ.
Phong quàng tay ôm ngang lưng vợ:
- Muốn anh ở nhà, chỉ vì thế thôi à?
- Anh muốn em nghĩ khác?
- Không phải anh muốn em nghĩ khác, mà là em đã nghĩ khác. Nhưng em không dám nói ra, đúng không?
Rồi Phong cười vang:
- Chuyện người lớn, can chi mà em mắc cở? Anh thì anh vui lắm! Anh muốn la hét cho sập trời, động đất, vì mấy năm nay đi làm đêm, vợ chồng không được ngủ bên nhau, nhiều lúc anh muốn khùng lên vậy đó!
Mai an ủi chồng:
- Sự cực khổ của cả gia đình mình đã có kết quả rồi đó anh. Này nhé, các con anh đã tốt nghiệp đại học, căn nhà mình đã trả gần hết. Mình lại có một số tiền khá khá trong quỹ tiết kiệm. Bây giờ, chúng mình làm ít hơn một chút cũng được anh ạ.
Phong đề nghị:
- Mấy năm nay, vợ chồng mình chẳng bao giờ thấy mặt trời, mặt trăng. Chẳng bao giờ được ôm nhau ngủ trọn một đêm. Anh định hè này tụi mình đi trăng mật ở biển mấy ngày, mướn khách sạn đàng hoàng, em chịu không?
Mai lườm chồng:
- Chưa gì anh đã định tiêu hoang rồi! Đi như vậy, tốn chết! Vả lại, các con còn phải đi làm.
Phong cười nhăn nhó:
- Anh có định đi với các con đâu! Vợ chồng mình đi “trăng mật” mà!
- Thế ai nấu ăn cho các con?
- Em rõ khéo lo! Chúng nó tự nấu lấy được mà. Nếu lười, chúng nó ăn hiệu hay ăn “pizza” mấy bữa là được rồi.
Nghe chồng nói, Mai cũng xiêu lòng. Từ ngày sang Mỹ, mặc dù Mai là người thích sống đơn giản, nhưng cuộc sống ở đây vẫn quay tít nàng như một con bông vụ. Những nhu cầu vật chất của gia đình nàng ngày một gia tăng khiến nàng phải làm ngày, làm đêm. Những bữa cơm gia đình họp mặt chỉ còn là điều mơ ước, không thể thực hiện. Niềm vui của vợ chồng nàng bây giờ là trả những cái hóa đơn đúng kỳ hạn, là cái “balance” trong chương mục tiết kiệm, là những đồ đạc đắt giá trong nhà. Vợ chồng nàng cũng là tấm gương cho các con noi theo.
Bạch Cúc, Thu Hồng và Tuấn đều chăm làm, chăm học. Mỗi sáng sớm, các con nàng cùng nhau đến trường bằng một cái xe cũ. Học xong, cả ba đứa làm việc ở trường, sau đó, lại đến thẳng hiệu ăn gần đó làm tiếp, đến gần mười hai giờ khuya mới về tới nhà. Nhiều lần, Mai cằn nhằn:
- Các con làm việc nhiều như vậy, làm sao mà học?
Lúc nào, nàng cũng được các con trả lời:
- Làm ở trường nhàn lắm, chúng con vừa làm, vừa học được mà mẹ. Có việc, không làm, cũng phí.
“Có việc, không làm, cũng phí!” là lý luận chung của cả gia đình nàng. Thành ra khi nghe các con nói vậy, Mai chỉ còn biết cười xòa. Tuy nhiên, nàng vẫn cảm thấy áy náy, xót xa khi nhìn dáng đi thất thểu của các con sau một ngày dài vất vả.
Đôi khi, Mai ngẩn ngơ luyến tiếc khoảng thời gian đã trôi quạ Chớp mắt một cái, các con nàng đã khôn lớn. Mới hôm nào, đôi bàn tay nhỏ xíu của Tuấn còn lướt trên phím dương cầm để tặng mẹ những bản nhạc mà mẹ ưa thích. Mới hôm nào, Bạch Cúc còn nhí nhảnh trong điệu vũ trống cơm. Mới hôm nào, Thu Hồng còn tròn miệng hát hò trong một chương trình văn nghệ thiếu nhị Hình như Mai không hề biết, từ bao giờ, mái tóc Phong đã bạc phơ và mái tóc nàng không thể không nhuộm mỗi tháng một lần. Khuôn mặt và thân thể nàng đã không còn dùng son phấn, áo quần, để che lấp được sự tàn phá của thời gian. Cánh tay rắn chắc và bàn tay gân guốc của Phong vì làm việc nhiều, vẫn không che dấu được vẻ chậm chạp, mệt mỏi, của tuổi năm mươi. Mai chợt nhớ tới Vân, chị của nàng. Đời sống của chị sao mà an nhàn, vui vẻ thế. Có lần chị bảo:
- Cô lo gì mà lo lắm thế! Làm gì mà làm ngày, làm đêm, không biết trời biết đất gì hết! Làm thì cũng phải hưởng chứ!
Mai than:
- Tụi em làm thế mà vẫn không đủ chi dùng trong gia đình đó chị Ơi! Ở đó mà hưởng. Em phục chị sát đất, lúc nào chị cũng tà tà mà cuối cùng, cái gì chị cũng có.
Chị Vân cười ngất:
- Tôi nợ như chúa chổm đó cô ơi! "Credit card" cái nào cũng đầy ắp, gia tài có cái nhà thì thỉnh thoảng lại tái tài trợ để lấy tiền ra mà tiêu. Các con tôi, chúng đều có người yêu tên là “Loan” cả. Chúng nó mượn tiền tối đa để trả học phí nên có ra trường cũng còn lâu mới được sờ đến tiền.
Ngừng một lúc, chị chép miệng:
- Ôi! Tiêu trước thì đừng tiêu sau. Chứ tôi thấy gia đình cô, tôi hãi quá! Nhà thì trả hết, con tốt nghiệp đại học mà không nợ một xụ Tương lai thì sáng sủa lắm, nhưng hiện tại thì thê thảm quá!
Mai tròn mắt khi biết được bí quyết sông an nhàn và thảnh thơi của chị Vân. Nhớ lại lời khuyên của chị “Làm thì cũng phải hưởng” Mai thấy ý định hai vợ chồng đi biển nghỉ ngơi vài ngày của chồng thật hợp lý. Thực ra, Mai cũng rất thèm được cùng chồng sống những ngày thảnh thơi, hạnh phúc, gần gũi với thiên nhiên, nô đùa cùng sóng biển...
- Em nghĩ gì mà thừ người ra thế?
Tiếng Phong khiến Mai giật mình. Nàng nhìn chồng với ánh mắt mơ màng:
- Em đang thấy chúng mình nằm dài trên bãi biển, tắm nắng, ngắm trăng sao và nghe sóng vỗ rì rào...
Phong ôm lấy vợ:
- Như thế nghĩa là em bằng lòng?
- Đề nghị của anh hấp dẫn quá! Thôi thì liều một phen.
Phong bàn:
- Em tạm thời nhường chức thủ quỹ cho anh nhé? Đi chơi mà em cứ so đo từng đồng, mất cả vui. Không chừng em lại mang cơm nắm muối mè và thịt kho mặn đi "trăng mật" thì chính phủ Mỹ sẽ trục xuất chúng mình về Việt Nam đấy!
Mai cười khúc khích:
- Muối mè và thịt kho mặn làm cho tình chồng vợ của mình thêm mặn mà chứ có sao đâu anh?
- Thôi em ơi! Nhạt nhạt được rồi! Anh sợ thịt kho mặn còn hơn sợ Việt Cộng nữa đấy!
Mai lại cười, tiếng cười trong như pha lê vang lên trong căn phòng nhỏ. Suốt buổi chiều, Phong và Mai quấn quít bên nhau như một cặp nhân tình trẻ. Họ nhắc lại quá khứ mộng mơ, những buổi chiều lộng gió, Mai ngồi sau lưng Phong trên chiếc xe Vespa, nép sát vào người chàng, chạy vòng vòng khắp thành phố Sàigòn. Những buổi dạ vũ tưng bừng náo nhiệt của gia đình không quân, Phong và Mai ôm nhau, quay tròn trong tiếng nhạc luân vũ. Rồi ngày cưới, Mai đẹp như một nàng tiên, Phong oai như một anh lính tầu baỵ Rồi đứa con đầu lòng, đứa con thứ hai, đứa con thứ ba ra đời. Họ nhớ lại những ngày gian khổ, vượt trùng dương đi tìm đất mới. Rồi họ đến Mỹ. Rồi họ đi làm ngày, làm đêm. Rồi họ chẳng nhìn thấy mặt trời, mặt trăng. Rồi họ chẳng nhìn thấy mặt nhau.
Hôm nay như một phép lạ, vợ chồng Mai được sánh vai nhau bước vào một hiệu ăn sang trọng, được ngồi đối diện nhau nói chuyện xưa sau. Đêm về, trong căn nhà ấm cúng, dưới ánh đèn mờ, Mai được gối đầu lên cánh tay chồng, nghe hơi thở của chàng, nghe chàng thủ thỉ những lời yêu đương mà đã từ lâu nàng chẳng được nghe. Mai choàng tay ôm chồng, ngủ thiếp đi trong niềm hạnh phúc ngọt ngào và giấc mơ “trăng mật” với biểm trời xanh mênh mông, nắng vàng, cát trắng...
Mai mở choàng mắt khi nghe tiếng chim hót ríu rít ngoài song cửa. Những tia nằng đầu ngày len lỏi qua vòm cây, lọt vào phòng, lung linh nhẩy múa trên tấm thảm màu ngà. Cây quạt trần năm cánh, màu nâu đậm, quay tròn, thật đều và thật chậm. Trên tường, bức ảnh hai vợ chồng chụm đầu vào nhau, cười hân hoan trong ngày cưới được treo phía trên ba bức ảnh của Bạch Cúc, Thu Hồng và Tuấn mặc áo choàng, đội mũ đen trong ngày ra trường với nụ cười rạng rỡ. Mai định đánh thức chồng dậy để chia sẻ với chàng những niềm vui đang tràn ngập trong tâm hồn nàng. Nhưng khi nhìn nét mặt hồn nhiên, đôi mắt khép chặt, đôi môi mím như cười của chàng, nàng lại thôi. Mai thầm nhĩ: “Tội nghiệp, lâu lắm mới được một giấc ngủ ngon!”
Mai vào phòng tắm, ngâm mình trong bồn nước ấm, mơ màng tính toán chuyện tương lai. Nàng sẽ đề nghị với Phong, bán căn nhà này để mua một căn khác ở một khu sang hơn, an ninh hơn. Vợ chồng nàng sẽ chỉ đi làm việc ban ngày để còn thời giờ nghỉ ngơi và chăm sóc nhà cửa. Khi các con đi làm, lương khá, nàng sẽ bắt chúng góp tiền ăn tiền ở. Rồi nàng sẽ để dành riêng cho mỗi đứa, phòng khi có đám hỏi, đám cưới. Việc quan trọng của nàng là phải liên lạc với bạn bè để lo tìm dâu, tìm rể. Hồi nào tới giờ, các con nàng mải làm, mải học thành ra có quen ai đâu, nói gì tới bạn trai, bạn gái. Hay mình giúp chúng nó mua nhà trước, kẻo thấy có tiền lại tiêu phung tiêu phí cho bằng hết. Ấy, không được, phải lo cưới vợ, lấy chồng trước. Chậm chạp quá, những cậu, những cô học giỏi, đẹp trai, xinh gái người ta “vớt” hết, còn đâu đến lượt mình? Tên của những người bạn có con cùng lứa tuổi với con nàng lướt nhanh trong đầu. Nàng phải mở tiệc để bọn trẻ gặp gỡ nhau trước đã, sau đó, cô cậu nào chịu nhau mới tính đến chuyện gặp gỡ riêng để tìm hiểu nhau thêm. Nếu không tìm được cô nào, cậu nào ở đây thì nàng sẽ rủ các con đi chơi Cali, Texas. Hai nơi đó, nàng có nhiều bạn cũ, nhất định sẽ tìm được dâu hiền, rể quý. Nghĩ tới được làm xui gia với bạn bè, Mai mỉm cười thú vị. Nàng cất tiếng hát nho nhỏ bản nhạc La Vie En Rose mà nàng hằng ưa thích.
Có tiếng gõ cửa phòng tắm rồi Phong nói vọng vào:
- Cho anh tắm chung với!
Mai đỏ mặt gắt chồng:
- Suỵt! Coi chừng các con nghe thấy!
- Chúng nó đi làm rồi!
- Thường thì sáng thứ bẩy các con ở nhà mà!
- Ừ, nhưng hôm nay sở họ cần, họ gọi, không lẽ chúng nó chê à?
Mai vừa cài nốt cái khuy áo vừa nói:
- Em đang định ra đổ bánh cuốn nóng để cả nhà cùng ăn sáng.
Phong đề nghi.
- Chúng mình đi Virginia ăn phở rồi đi chợ Việt Nam, luôn thể lấy mấy tờ báo về đọc cho vui nghe em?
- Dạ!
Mai bước ra khỏi phòng tắm với cái khăn lông màu xanh vắt chéo trên đầu, che mái tóc còn ướt. Dáng dấp mảnh mai của nàng thướt tha trong bộ áo ngủ mỏng, rộng thùng thình dài chấm gót chân. Nét mặt không son phấn của nàng tươi thắm như hoa đồng, cỏ nội. Phong chợt nhớ tới Thanh, bạn chàng. Trong một buổi họp thân hữu, sau khi đã nốc hết một chai rượu mạnh, anh chàng lè nhè: “Thằng nào nói yêu vợ là nói láo! Vợ thì yêu thế chó nào được!” Phong bật cười thành tiếng. Mai ngơ ngác hỏi:
- Tại sao tự nhiên anh cười?
Phong giải thích:
- Ngắm em, anh chợt nhớ tới anh Thanh, anh ấy bảo người nào nói yêu vợ là nói láo.
Mai cười:
- Anh ấy nói trúng tim đen các ông, phải không?
- Có thể đúng với nhiều người đàn ông, nhưng không đúng với anh. Càng ở lâu với em, anh càng yêu. Kiếp này được lấy em, kiếp sau, kiếp sau nữa anh cũng vẫn muốn lấy em.
Mai cười dòn tan:
- Anh nói dối trơn tru như mấy anh chàng bán xe hơi. Nhưng mà em cũng thích lắm, còn hơn phải nghe những sự thật phũ phàng.
Phong ghé vào tai vợ, thì thầm:
- Bây giờ, anh chứng tỏ cho em biết là anh yêu em thật sự, em chịu không?
Mai đẩy chồng ra:
- Anh kỳ quá à! Để em trang điểm, rồi chúng mình đi ăn sáng kẻo anh lại kêu ầm lên vì đói bụng bây giờ.
Buổi sáng thứ bẩy tại khu thương mại Eden thật đông vui, nhộn nhịp. Mai nắm tay Phong đi hết hiệu này sang hiệu khác. Niềm vui vì Phong có việc mới khiến hôm nay họ tiêu tiền có vẻ thoải mái hơn thường lệ. Phong và Mai ngừng lại lâu nhất ở hiệu sách. Phong ngỡ ngàng vì thấy sách mới xuất bản nhiều quá sức tưởng tượng của chàng. Từ mấy năm nay, làm việc vất vả, Phong đã phải bỏ cái thú đọc sách. Hôm nay Phong muốn thưởng cho mình một vài cuốn sách nhưng chàng đắn đo mãi không biết nên mua cuốn nào? Cuối cùng, chàng chọn hai cuốn của hai tác giả mới ở hải ngoại và một cuốn của nhà văn nữ ở trong nước mà chàng đã đọc một bài phê bình trên một tuần báo.
Lúc ra khỏi hiệu sách, Mai nói với chồng:
- Hôm nay vợ chồng mình sang quá! Đã đi ăn phở lại còn mua sách và băng nhạc nữa!
- Mười mấy năm rồi còn gì nữa em, mình phải hưởng một chút chứ, sắp già đến nơi rồi.
Mai nhìn chồng âu yếm:
- Già rồi chứ còn sắp gì nữa anh. Tóc anh đã bạc trắng, trán em đã đầy những vết nhăn, anh không thấy sao?
Buổi sáng, buổi chiều, êm đềm trôi quạ Phong và Mai như ngược giòng thời gian, sống lại những ngày xưa dấu ái.
Bữa cơm tối, cả gia đình quây quần chuyện trò vui vẻ. Trên bàn, món bún thịt nướng thơm phức. Tuấn hít hà, suýt soa:
- Thơm quá! Ngon quá! Ngon hơn “Pizza” nhiều!
Bạch Cúc nói:
- Thế là bố mẹ yên tâm Tuấn sẽ lấy vợ Việt Nam nhé!
Thu Hồng hỏi bố mẹ:
- Con trai cần lấy vợ Việt Nam, còn con gái thì lấy Mỹ cũng được, phải không bố mẹ?
- Mai phản đối:
- Không được, mẹ không biết nói tiếng Mỹ, phải múa tay, múa chân để nói chuyện với con rể Mỹ và các cháu thì phiền lắm!
Phong hỏi Thu Hồng:
- Con cảm anh chàng mắt xanh, tóc vàng nào rồi hay sao mà dạo đàn vậy?
- Nếu con có, bố mẹ có chịu không?
Phong đáp:
- Lấy chồng là quyền của con, không thích là quyền của bố mẹ.
Bạch Cúc cười vang:
- Thu Hồng nó dọa bố mẹ đó, bố mẹ đừng lọ Nó có quen một anh chàng Việt Nam, coi bộ cô cậu chịu nhau lắm nhưng nó chưa chịu bật mí đó thôi!
Nghe Bạch Cúc tiết lộ bí mật, mắt Mai sáng hẳn lên, nàng hấp tấp hỏi:
- Anh ta là con cái nhà ai vậy? Học gì? đi làm chưa? Hôm nào con phải mời anh ta về nhà ăn cơm cho bố mẹ biết mặt.
Tuấn nháy mắt bảo chị:
- Chị phải lấy ngày sinh tháng đẻ của anh chàng để bố mẹ coi số tử vi xem có hợp không đã!
Thu Hồng đề nghị:
- Chị Bạch Cúc và Tuấn cũng phải đưa ngày sinh tháng đẻ của “ai đó” để bố mẹ đi coi tử vi luôn thể. Thầy nói hợp nhau thì mới tiến tới, nếu không thì gài số de ngay cho đỡ mất thời giờ.
Mai cười hả hê:
- Cả ba đứa đều có người yêu rồi à? Thế mà mẹ cứ lo con của mẹ ế! Mẹ đang định mở tiệc hoặc đưa mấy đứa đi Cali, Texas để tìm vợ, tìm chồng đấy.
Thu Hồng cười khúc khích:
- Mẹ làm như các cụ ngày xưa ấy! Thời nay, chúng con phải tự lo lấy việc tìm vợ, tìm chồng chứ!
- Đành vậy, nhưng mẹ chỉ sợ mấy đứa bận làm, bận học quá nên không có dịp gặp ai. Vả lại, bên này rộng lớn quá, người Việt ở rải rác khắp nơi, muốn gặp nhau cũng khó.
Bạch Cúc nói:
- Chẳng cần tìm mẹ ạ! Ông trời đã nặn cho mỗi người chúng ta một người, đúng ngày, đúng tháng, trời sẽ cho gặp để lên xe bông.
Tuấn đùa:
- Mong rằng cô nàng ông trời nặn cho em đừng bị "abortion"
Cả nhà cùng cười vang sau câu nói của Tuấn.
Câu chuyện cứ thế tiếp tục mãi tới khuya, xoay quanh đủ mọi đề tài. Hình như đã lâu lắm, hôm nay gia đình Mai mới có một bữa cơm xum họp vui vẻ. Mọi người tranh nhau nói, thi nhau cười. Mỗi người ôm một giấc mơ, một tương lai tươi sáng trong lòng./.
Lê Thị Nhị - Tuyển tập Ngày Về

Hết


Xem Tiếp: ----