Bội Thanh cũng chẳng hiểu vì sao mình lại khóc? Mình quá vui mừng hay vì xót xa cho thân phân khi nghe bên kia đầu giây giọng nói của Mộng Hiên vọng lại? Nàng thẫn thờ nhìn ra khung cửa sổ mà lòng se thắt lại. Lệ nàng như nước nguồn khơi dòng tuôn chảy. Nàng muốn kềm hãm lại cũng không được. Nó vẫn tiếp tục trào ra ướt đẫm cả bờ má.Kể từ ngày cùng chàng chia tay rồi như mất biệt không còn nghe thấy chàng gọi lại. Và cũng kể từ đó nàng ngẩn ngơ như thương như nhớ, như lòng quặn lên đòi đoạn, như ngổn ngang trăm mối tơ vò... Ngày nào như ngày nấy Bội Thanh như kẻ không hồn hết đi lui đi tới lại vọng mắt ra ngoài trời thả hồn mình bay bổng tận đâu đâu... Những tưởng rồi đây cuộc đời sẽ khô héo để rồi vĩnh viễn nằm xuống giữa lòng huyệt lạnh! Nhưng... Mộng Hiên lại đến. Chàng đến với nàng bằng giọng ấm cúng:- Bội Thanh! Anh muốn gặp em... - Muốn gặp em?ôi! Câu nói như một lời mời gọi. Hồn nàng như bay bổng tận chốn mây xanh, ngút ngàn với gió, hòa lẫn với mây. Ôi! Chàng! Chàng đã đến với tạ Chàng đến trong khi ta đang nghĩ đến chàng. Ta sẽ đáp lại lời mời gọi của chàng dù có phải tan xương nát thịt. Chứ sao! Ta không thể chối từ dù có bị đày xuống tận mười tám tầng địa ngục.Trong lúc Bội Thanh đang khóc thì bà Ngô từ trong nhà bước ra sững sờ nhìn nàng, bằng giọng run run bà khẽ nói:- Tiểu thư ơi! Vì sao mà mấy hôm nay tiểu thư buồn vậy? Phải chăng vì cậu chẳng về?- Không! Không phải vậy, vú ạ! Bây giờ tôi muốn đi phố.- Đi phố? - Bà Ngô hỏi lại - Cậu về không thấy thì sao?Lau khô những giọt nước mắt trên mặt mình, Bội Thanh đáp lại:- Đâu có phải vậy? Vú lầm rồi. Về nhìn thấy mặt tôi ông ấy đã cảm thấy khó chịu rồi.Nàng nói xong bỏ vào phòng đứng trước tủ chọn mấy chiếc áo ngắn màu tím hoa sim mặc cùng chiếc "khoành" hẹp khổ. Mặc xong đứng ngắm mình trong kính. Nàng nhận thấy mình tiều tụy hẳn lại. Thoa nhẹ lớp son cho làn môi đỡ phần nhợt nhạt rồi phớt thêm một lượt phấn mỏng. Cũng vừa lúc đó có tiếng còi xe ngoài cổng. Bội Thanh bỗng cảm thấy mặt mày choáng váng. Tiếng còi kia không phải của Mộng Hiên mà là của Bá Nam. Bá Nam đã trở về. Tại sao lại nhằm đúng giờ này?Nàng nghe thấy tiếng gót giày nện chát chúa trong vườn hoa tiến vào phong khách. Nàng nghe cả tiếng hét của một giọng nói hách dịch dội cả vào tai mình:- Vú Ngô! Bà chủ đâu rồi?- Dạ thưa ông chủ, bà chủ trong phòng ngủ ạ!- Đã ngủ chưa? Hả?- Dạ chưa bà chủ còn thức ạ!Gieo mình một cách nặng nề xuống ghế:- Rót ly nước! Báo đâu? Nhà cửa gì mà lạnh như cả một khối băng thế này? Về đến nhà cũng chẳng nghe thấy ai hỏi đến một lời nào. Chắc tiểu thư của bà không muốn tôi vác mặt về đây nữa phải không?Nói đến đây Bá Nam quay mặt vào bên trong gọi lớn:- Bội Thanh! Bội Thanh à!Vừa ra đến cửa đã nghe thấy mùi rượu xông lên nồng nặc khiến Bội Thanh như bị dội lại trân trối nhìn chồng!Bá Nam đăm đăm nhìn vợ đôi mắt chàng như bốc lửa?- Lại đây! Lại đây! Tôi bảo.Bội Thanh vẫn đứng bất động không một tiếng trả lời.- Cô có nghe tôi bảo gì cô không? Nào tôi có ăn thịt ăn cá gì cô đâu mà sợ hãi vậy.Nàng như cái máy chậm rãi bước đến bên chồng và vẫn giữ thái độ im lặng gần như vừa khinh bỉ vừa bất cần.- Tôi hỏi cô há! Tại sao mỗi lần nhìn thấy tôi thì y như cô có ý lẩn trốn? Tôi có bao giờ bạc đãi cô không? Tôi nghĩ rằng chưa bao giờ có như vậy. Tôi không bao giờ được nhìn thấy cô cười dù chỉ là một nụ cười nửa miệng. Chẳng lẽ tôi cưới cô về đây để suốt cuộc đời được mang đi triển lãm cái bản mặt sầu thảm đó hay sao?- Vâng! Anh nói đúng.- Tôi nói đúng.- Quả vậy! anh đã giết cả cuộc đời tôi rồi.Bá Nam hừ giọng trong mũi nói lớn:- Phải! Tôi biết rõ là chẳng bao giờ cô thích tôi. Ôi! Cô chỉ là một loài động vật có dòng máu lạnh.Bội Thanh cắn nhẹ vào vành môi mình và vẫn yên lặng đứng ở một chỗ. Sự yên lặng làm cho Bá Nam càng thêm bực tức... - Thế nào? Cô câm rồi à?Vẻ mặt lạnh lùng nhưng vẫn giữ được thái độ từ tốn:- Anh muốn tôi nói? tôi chẳng có gì phải nói cả!Bá Nam giận uất lên đến đỏ cả mặt mày:- Cô nói gì? Tôi cấm cô không được nói với tôi như vậy nữa. Liệu cô có muốn tôi dùng băng keo bịt mồm cô lại không? Hừ! Liệu mà giữ hồn!Đôi mắt Bội Thanh rớm lệ nhìn thẳng vào mặt chồng.- Anh uống rượu vào cho say sưa để rồi về nhà hạch sách nguyền rủa vợ à? Việc anh làm tôi có bao giờ xen vào không?Hai dòng lệ từ từ lăn trên má. Hình ảnh Mộng Hiên lờ mờ hiện lên trước mặt. Anh ấy đang đợi ngoài cửa. Làm sao anh ấy có quyền vào? Người ta sẽ mãi mãi đứng đó để đợi mình. Còn mình thì vẫn đứng đây với sợi dây hôn nhân ràng buộc!- Bá Nam! Tôi chưa có bao giờ xen vào chuyện riêng tư anh. Tôi cũng chưa hề trách móc than phiền anh về câu chuyện Ly Ly, Tiểu Linh hay Đại Đại gì đó... Tôi chưa hề thắc mắc về những vết son trên má, trên áo những đêm thật khuya khoắt anh mang về! tôi chỉ xin anh được đánh đổi lấy sự bình yên. Thế thôi!- Hả - Bá Nam trợn tròn xoe mắt tỏ vẻ ngạc nhiên - Cô đã theo dõi mọi hành động tôi à? Cô lầm rồi! Tôi không bao giờ lén lút như tên trộm đâu? Đúng! Tô có đi đến với họ bởi dù sao thể xác và tâm hồn họ vẫn sưởi ấm cho tôi hơn là tìm nơi cô chỉ là một khối băng giá cả ngàn năm ở vùng Bắc Cực. Cô hiểu tôi nói gì chứ?Bội Thanh run run đáp lại, không thành tiếng:- Có ai ép buộc anh gần tôi đâu?Bá Nam tỏ vẻ vô cùng ngac nhiên, chàng không tin điều mình vừa nghe có thể là sự thật được:- Hả? Cô nói làm sao? Cô muốn mình ly dị nhau?- Đó là điều anh muốn, tôi nghĩ vậy. Anh muốn bức bách tôi nói ra điều ấy.Bá Nam chưa hề nghĩ đến việc ly dị bao giờ. Nhưng bây giờ trước câu nhắc nhở trên đã làm chàng sực nhớ đến. Vâng. Quả đúng. Ở với một người vợ luôn luôn lạnh lùng sầu thảm như thế này thì đâu có ích lợi gì? Bội Thanh đối với mình thật vô tích sự. Nàng chẳng giúp đỡ cho mình để tiến thân trên đường sự nghiẹp mà cũng chẳng cho ta lấy một mụn con thi cố giữ lấy làm gì? Tại sao mình không sớm nghĩ đến điều này trước khi nàng nhắc nhở. Có điều làm cho Bá Nam suy nghĩ là cớ vì sao nàng chấp thuận một cách dễ dàng như vậy? - Ờ! Ờ! Đề nghị của cô hay lắm đấy. Hãy cho tôi suy nghĩ kỹ thử xem. Cô cần bao nhiêu tiền?- Tiền?Chỉ lập lại một tiếng này, Bội Thanh ngẩn cả người ra. à! Thì ra bây giờ nàng mới biết được về con người của Bá Nam. Lại những giọt lệ thi nhau lăn tròn trên đôi má. Đã năm năm chung sống bên nhau thế mà Bá Nam vẫn chẳng hiểu biết chút nào về nàng. Chẳng những vậy Bá Nam còn hạ nhục mình một cách quá đáng nữa. Chàng đã xem thường tạ Chàng đã lầm tưởng ta lấy chàng vì tiền tài đia vị. Lầm rồi. Ta phải nói cho chàng biết. Nghĩ đến đây Bội Thanh từ từ ngẩng mặt lên nói thẳng ý mình:- Không! Một trăm lần không. Anh lầm rồi. Tôi không cần tiền.Bá Nam lại hiểu lầm ý của vợ, chàng mỉm cười ngạo mạn:- A! Tôi biết! Tôi biết. Tồi thừa biết đâu có dễ gì cô buông tha tôi được... Để tôi tính lại xem thử. Nhưng mà vấn đề ly dị là do cô đề nghị trước đấy nhá. Tôi xin cô đừng mong đợi quá nhiều về tiền bạc. Cô còn son trẻ. Cô còn có thể đi lấy một người khác được. Còn trẻ, thì khó lòng mà đói có phải không?Bị chạm đến tự ái một cách nặng nề, Bội Thanh muốn hét to lên vào mặt chồng nhưng cổ nàng bị tắc nghẹn. Nàng không ngờ Bá Nam nói lên được lời nói tàn nhẫn đó. Lòng nàng như bị trăm ngàn mũi kim châm,. Nàng bật òa lên khóc, vội vã bỏ chạy vào phòng úp mặt lên gối nức nở. Chỉ có nơi đây nỗi u sầu mới được tuôn trào mà không bị cản ngăn lại.Bá Nam nhìn theo nhen nhúm một chút thương hại. Chàng cho rằng những giọt nước mắt của Bội Thanh là do sự nuối tiếc cuộc sống nhung lụa vang son với chàng. Nhưng... lòng thương hại không thể đánh đổi được với hai tiếng ly hôn. Chàng không bao giờ quên được. Bá Nam nghĩ rằng chỉ cần cho nàng ít tiền - một ít tiền thôi nàng cũng đủ mừng rồi. Tiền còn lại mình còn phải dùng vào việc khác chứ? Dù sao nàng cũng được phần thưởng là đưa ra cho mình một ý kiến hay họ Ở với một người vợ bao giờ cung ưu tư sầu muộn và lúc nào cũng thấy toàn nước mắt thi chẳng khác nào chui vào lòng địa ngục. Chàng lại nghĩ đến việc cưới hỏi một cô gái khác. Chàng nghĩ đến Ly Ly, Tiểu Linh, Đại Đại... nhưng lại lập tức bỏ ngaỵ Không. Ta không thể cưới những người như thế được. Ai lại đi cưới các nàng vũ nữ về làm vợ bao giờ. A! Được rồi! Được rồi?! Nghe chừng như cô con gái út của ông Trình Bộ Vân sắp về nước lại đang kén chồng. Lấy được cô gái này chắc chắn sẽ được Trình Bộ Vân hết lòng giúp mình trên bước đường hoạn lộ Một niềm vui dạt dào dâng lên. Bá Nam châm thuốc hút dõi mắt nhìn theo luồng khói xoắn xuýt vào nhau và xây cho mình "giấc mộng hoàng lương" ôi! Giấc mộng tuyệt vời trên nấc thang danh vọng...