Chị Kim đến lúc mặt trời vừa xế bóng. Bà Ngô bị tống ngay ra khỏi phòng. Bà loi ngoi thu dọn đồ đạc xuống nhà bếp nhường lại căn phòng cho người ở mới. Việc đầu tiên chị ra tay làm ngay trước mặt Bội Thanh được sự hiện diện của ông chủ là xông đến phía chiếc tủ gỗ đứng, mở toang ra lục lọi quần áo. Những cái nào có vẻ sang trọng bỏ sang một bên hẳn hòi, còn loại nào mà chị ta cho là quê một cục thì vứt ngay xuống sàn nhà.- Những loại đồ hủi này hãy bỏ đi. Bà chủ không mên mặc thứ rẻ tiền này thiên hạ trong vào chẳng những khinh thường mình mà con làm mất mặt ông chủ nữa.Bội Thanh vô cùng sửng sốt trước hành động và lời nói hỗn xược của chị hầu mới. Nàng đưa mắt nhìn đống áo quần bị loại bỏ toàn những thứ mình ưa thích. Từ chiếc áo tím đến chiếc áo choàng màu hoa sim đậm, chiếc quần dài đen láng mà lâu nay vú Ngô hay chọn cho mình... đều bị vứt tung ra bừa bãi.- Không được! Chị để hết đó cho tôi.Nhưng Bá Nam đã quát lớn:- Chị Kim! Những thứ ấy tôi cho chị hết. Lấy đi mà mặc.Rồi quay lại phía Bội Thanh:- Chúng ta giàu có ăn bận phải cho ra hồn.- Anh thật tàn nhẫn!- Hữ! Cô thuộc loại nhỏ nhen, tiếc của. Cô muốn làm mất sỉ diện thằng này phải không?Rồi chuyển sang chuyện khác, Bá Nam nói như ra lệnh:- Đêm nay đi dự dạ hội. Cứ tối thứ sáu nào nhà ông Trình Bộ Vân cùng có dạ tiệc, vậy bắt đầu ngay từ tuần này cô phải đi dự với tôi.Bội Thanh hốt hoảng:- Không!Nàng thừa biết đó là dụng ý của Bá Nam. Hắm muốn thừa dịp này để dò tìm kẻ tình địch. Nàng lâu nay ít giao du với ai, vậy kẻ đó đối với Bá Nam rất dễ nhìn thấy.- Không! Nhất định tôi không đi dự đâu. Vả lại họ đâu có mời chúng ta?- Dự tại nhà ông Trình Bộ Vân thì không cần phải có thiệp mời. Cô đến đó để quen thêm một số người nữa. Biết không?Bằng giọng yếu ớt Bội Thanh tiếp tục phản đối:- Tôi không đi đâu cả!- Không đi cũng không được. Chị Kim, sửa soạn ngay y phục cho bà chủ đi dự dạ hội đêm nay.- Vâng!Và lẹ lành như con sóc, chị Kim thoăn thoắt cầm chiếa áo dạ hội màu đỏ choét đứng ngay sau lưng nàng:- Thưa bà chủ! Đây mới đúng là màu áo của một thiếu phụ còn son trẻ. Bà chủ mặc vào sẽ thấy mình lộng lẫy chằng khác một bà hoàng.Thế là Bội Thanh không thể không đi dự được. Nàng ngồi ngay ở góc phòng tiệc mà lòng lo sợ. Tuy nhiên, mắt nàng cứ dớn dác nhìn tứ phía để chờ xem sự xuất hiện bất ngờ của Mộng Hiên.- Không! Mộng Hiên đừng đến. Nguy hiểm lắm. Hắn đã nghi ngờ.Bội Thanh lẩm bẩm như vậy. Nhưng mắt vẫn dớn dác nhìn. Biết đâu bất ngờ chàng xuất hiện thì hay biết bao. Mấy hôm nay mình không gặp? Đây là bữa ăn tự mình lấy phần, nên khỏi phải bị áp đặt ngồi vào một chỗ nhất định. Bá Nam loanh quanh bên đám bạn bè, mãi tít đầu xạ Chỉ có riêng nàng là ngồi xo ro ở một góc vẻ mặt hiện lên nỗi buồn bã u sầu. Nàng muốn trốn lánh tất cả mọi người để được yên thân.ông Trình Bộ Vân đến ngồi cạnh bên nàng. Ngay từ lúc đầu khi Bội Thanh cùng Bá Nam vào ông đã lưu ý rồi. Vẻ tư lự của nàng không thoát khỏi mắt ông.- Bá Nam phu nhân sao ăn ít thế?Bội Thanh có vẻ ngượng ngập:- Dạ. Thưa bấy nhiêu đủ rồi ạ!- Thôi! Bà đừng giấu tôi - Ông Trình Bộ Vân vừa cười vừa nói - Tôi nhìn thấy bà đã ăn gì đâu?- Tôi ăn chút chút thôi! - Bội Thanh đáp lại thật khẽ.- Tại làm sao? Thức ăn kém ngon phải không?- Dạ thưa không! Không phải thế đâu. Chỉ tại tôi có thói quen ăn được rất ít.ông Trình Bộ Vân nhìn Bội Thanh có vẻ thiện cảm:- Phu nhân không nên khách sao quá, nó mất vui đi. Np+i đây mấy người bạn thường đến chơi luôn. Họ xem nhà chúng tôi như nhà họ, vì vậy mà họ rất tự nhiên.- Thưa! Tôi biết! Nhưng tại tôi không quen đi đến chỗ đông người!ông Trình Bộ Vân cười thật lớn, giọng cười của ông có vẻ cởi mở:- Phải cố làm quen, thưa phu nhân. Phu nhân còn quá trẻ, đa phần giới trẻ thường yêu thích hoạt động, bà không nên để mất đi cái tuổi vui chơi đó, cần phải lăn xả vào làm cho lòng mình vơi đi nỗi sầu muộn.Bội Thanh mỉm cười. Nàng cười với vẻ thật chua chát! Nàng nói lí nhí trong miệng như vừa đủ để mình nghe:-Chỉ sợ mình không đủ tư cách.- Bà lầm rồi! Chẳng có ai thiếu tư cách cả! Có lẽ đời sống của bà, bà tự khép kín lại thôi.Nói đến đây bỗng ông Trình Bộ Vân thoáng thấy bóng một người đàn ông từ xa đi lại tỏ vẻ vui sướng hét lớn lên:- A! Cái thằng quỷ đến rồi! Lâu ngày quá hắn đi đâu mất dạng.Bội Thanh nhìn theo hướng ông Trình Bộ Vân vừa đưa tay chỉ. Nàng cảm thấy mặt mày mình tối sầm lại.? Tim nàng như ngưng đập, biến thành mây thành gió. Đôi tay nàng như tê cóng nhưng lòng nàng lại nóng ran lên. Bóng người đàn ông trước mặt như hơi sương mờ ảo. Nàng sửng sốt không biết mất hết bao lâu và nàng cũng không biết phải xử trí ra làm sao nữa. Cả khung cảnh buổi tiệc, cả cái thế giới và vũ trụ bao la, cả ông Trình Bộ Vân trước mặt và cũng cả ngay chính bản thân mình cùng đều như tan biến mất. Mãi đến lúc nàng trở về về thực cảnh thì người đàn ông đó đã đến đứng cận kề bao giờ rồi.- Anh không ngờ lại có cả em đến đây nữa.Mộng Hiên vừa nói vừa ngồi xuống bên cạnh. giọng chàng thật nhỏ và thật ấm. Bội Thanh nhìn xuống dất nói như van xin:- Điều tối nhất là anh nên rời khỏi nơi đây ngaỵ Hắn đã nghi ngờ chuyện chúng mình rồi. Hắn đã để ý và theo dõi.- Nhưng hắn đã muốn ly dị em rồi kia mà?- Anh đi nhanh đi! Anh nghe em. Hắn không để em ly dị dễ dàng nữa rồi.- Không! Anh cần gặp em- Giọng nói của Mộng Hiên có vẻ đau khổ - Liên tiếp hai hôm nay anh gọi điện thoại đến em mãi nhưng không được. Ôi! Mới chỉ có hai ngày mà anh tưởng chừng đến mấy nghìn thế kỷ... - Đừng tìm em nữa! Đừng điện thoại em nữa. Hắn đã để ý một cách thật nghiêm ngặt.- Em nói như vậy chẳng lẽ tình đôi ta kể như chấm dứt từ đây sao?- Vâng! - Bội Thanh bối rối đáp lại.Mộng Hiên rít một hơi dài thuốc lá thả khói nhìn ra chốn mông lung rồi gằn giọng. Tuy nhiên tiếng chàng vẫn vừa đủ để Bội Thanh nghe:- Bộ em tưởng chia tay nhau dễ dàng như vậy sao?Rồi chàng bỗng vội vã nói:- Kìa! Hắn sắp đến... Vừa nói dứt lời thì Bá Nam đã đến trước mặt hai người. ánh mắt hắn có vẻ xoi bói hỏi:- Hai người có chuyện gì vui nói với nhau vậy?Mộng Hiên muốn mỉm cười nhưng chàng không thể nhếch nổi đôi môi. Chàng cũng muốn lên tiếng trước Bội Thanh nhưng than ôi. Tiếng chàng không thể thoát ra ngoài cổ họng. Một sự xót xa khó chịu cồn cào trong cơ thể.Chàng có cảm giác như nó đánh vỡ nát cả tâm của mình. Bá Nam vẫn đứng trơ trơ như tượng đá. Trong đầu óc hắn bắt đầu xuất hiện một mưu lược để ứng phó, đây quả là tên tình địch. A ha! Mộng Hiên ơi! Tên trọc phú hơi tanh mùi đồng ơi! Có phải mày là tên đối đầu với ta không? Suốt từ đầu buổi tiệc đến giờ chỉ có hai người đến nói chuyện với nàng. Đó là ông Trình Bội Vân và hắn chứ ngoài ra còn ai nữa đâu? Bá Nam khẽ cắn chặt lấy hai hàm răng mình, ngồi xuông đóng kịch đưa tay lên sờ vào trán vợ:- Có sao đâu? Anh có thấy nóng chút nào đâu?Bội Thanh khẽ thu mình lại như hình ảnh con mèo ướt. Bàn tay Bá Nam trên trán đã dời xuống nắm tay nàng.- Kìa! Tay em sao rét thế này? Đúng là tay của người bệnh.Đoạn hắn quay sang phía Mộng Hiên để phân trần:- Vợ tôi thường yếu lắm!Hắn lại đóng thêm một lớp kịch nữa - tấn kịch của một người chồng yêu thương vợ rất mực:- Em bị bệnh thật rồi đấy. Anh khoác thêm cho em chiếc áo ngoài nữa nha!Mộng Hiên cảm thấy bực bội trước sự đóng kịch giả tạo của Bá Nam định đứng dậy thì ông Trình Bộ Vân đưa một người khác lại đến.- Xin được hân hạnh giới thiệu cùng anh đây là Hạ Mộng Hiên. Đừng có xem thường anh ấy nha! Anh là một nhà văn, tác giả của tập "Những Ngày Đã Mất"!Bá Nam như kẻ bị điện giật. Hắn quay lại phía vợ nhìn chòng chọc. Bội Thanh nghe giới thiệu đến tập sách là biết ngay mọi sự đã hoàn toàn bại lộ. Làm sao đây? ánh mắt bén lẹm của Bá Nam như lưỡi dao đâm thẳng vào tâm can khiến nàng có cảm tưởng đó là như là một làn chớp nổ vang trong đầu. Bội Thanh cơ hồ như không còn đứng vững được nữa. Mồ hôi đã nhễ nhại cả lưng. Bá Nam đứng dậy nhìn thẳng vào mắt Mộng Hiên nói lên với giọng như một lưỡi cưa xiết mạnh lấy thân cây.- "Những ngày đã mất". Thật tôi không ngờ anh lại là tác giả của tập tiểu thuyết hay ho ấy. Xin cho kẻ hèn này chiêm ngưỡng tí được không?Bội Thanh bỗng kêu lên. giọng nàng thật yếu ớt. Đôi mắt nàng lờ đờ như kẻ mất hồn, rồi bất thần ngã chúi xuống. Bá Nam và Mộng Hiên vội vàng đến đỡ nàng dậy. Da mặt nàng tái mét như một xác chết. Hai gã đàn ông nhìn nhau. ánh mắt của cả hai đều lóe lên những tia khó chịu, oán hờn. Mãi một lúc, Bá Nam choàng tay ôm mình vợ, đầu kia ông Trình Bộ Vân vội vã mang ly rượu mạnh đến:- Thử đi nào! Rượu này thuộc loại quý tửu, hay lắm!Nhắp tí rươu vào, Bội Thanh cảm thấy hơi ấm áp lại. Nàng bắt đầu tỉnh táo. Bá Nam khoác lại áo cho vợ đoạn choàng tay qua người Bội Thanh nói với vợ chồng ông Trình Bộ Vân.- Vợ tôi bị yếu! Xin cáo lỗi cùng ông bà.- Chẳng sao! Không chừng đó là bệnh áp huyết. Anh nên đưa chị đi khám thử xem.Bá Nam dìu Bội Thanh ra cửa. Rõ ràng gã đóng kịch thật tài tình, đến nỗi bà Trình Bộ Vân cũng phải thở dài khen ngợi:- Đôi vợ chồng trẻ này tương đắc lắm!ông Trình có vẻ tư lự nhìn vợ đáp:- Tôi thì khác... sợ ngươc lại.Về đến phòng khách, ông đưa mắt nhìn Mộng Hiên như dò xét. Ông Trình cảm thấy có vấn đề bất ổn. Nếu không thì tại sao thái dương của Mộng Hiên mạch máu bị giật mạnh liên hồi. ông Trình lại, đặt tay lên vai Mộng Hiên bảo khẽ:- Sau buổi tiệc, anh ở lại. Tôi có chuyện cần bàn.Mộng Hiên gật đầu tỏ vẻ vâng lời.Bên ngoài trời vài ánh chớp lóe lên...