Phùng Vinh ngồi một mình trong thư phòng. Tì đôi cánh khủy lên bàn viết, hai bàn tay nâng lấy cằm, chàng hướng nhìn ra vườn, qua khung cửa sổ. Ngoài kia nắng đang hồng, liễu đang xanh, và bướm hoa đang đùa cợt, và gió lá đang tâm sự thì thầm... Thật là tuyệt diệu. Nhưng hôm nay tất cả ngoại cảnh hữu tình ấy lại trở thành vô nghĩa đối với nội tâm đang nặng trĩu của chàng. Chàng nghĩ ngợi miên man, thẫn thờ, chiếc đĩa gạt tàn thuốc trước mặc chàng đã đầy ắp. Chợt vỗ vỗ trán mấy cái, chàng ưỡn người dựa ngửa ra lưng ghế, vừa thổi phù một ngụm khói mịt mù như để trút bớt sự căng thẳng trong lòng. Đoạn chàng ngồi ngay ngắn lại, kéo hộc tủ, lấy ra một xấp giấy mỏng màu thiên thanh. Đây là bức thư dài, đầu thư có hàng chữ rành rành: "Ba-Lê, ngày... tháng... năm... "Chừng như đã xem qua nhiều lượt rồi, nên chàng nhớ rất rõ từng đoạn trong thư. Chàng giở đúng một đoạn mà chàng đã đánh dấu tréo bằng mực đỏ và bắt đầu đọc lại, không biết là lần thứ mấy: “Nếu có nhận đủ những bức thư trước của tôi, chắc cậu thừa rõ là tôi đang nóng ruột muốn biết tin tức về Bội Dung như thế nào? Vậy mà tại sao thủy chung cậu vẫn chưa chịu cho tôi hay chút gì hết, về nó?Có sự khó khăn cho cậu, hay có điều bất trắc ra sao cho Bội Dung, đến đỗi cậu chẳng tiện viết cho tôi, dù chỉ một dòng năm bảy chữ thôi?“Bội Dung hiện nay như thế nào?“Câu tôi hỏi rất ngắn ngủi như vậy. Thế mà tôi phải đợi chờ dằng dặc lâu quá lâu vẫn không hân hạnh được cậu hồi đáp! Cậu còn lạ gì, từ nơi ngoại quốc xa xôi, khi biết đích xác về Bội Dung, tôi chỉ còn có cách là nhờ cậu, xin cậu đừng để tôi thất vọng mãi. Dù sao cậu cũng là chồng của Bội Dung trong thực tại. Thì lẽ nào cậu chẳng đủ tư cách hơn tất cả để nói về Bội Dung, nhất là nói với tôi, chị ruột của nó?“Bất luận là Bội Dung ra sao, tôi van cậu, xin cậu cứ thẳng thắn tin cho tôi biết! Có gì mà cậu ngại?“Cậu Phùng Vinh! Tôi dùng lối xưng hô chị em thân mật như thế này - Chớ không gọi nhau thím cháu, mặc dù tôi đang là thím của cậu, chắc cậu dư hiểu là tôi đang coi trọng mối tình giữa cậu và Bội Dung đến bực nào. Mong rằng cậu cùng Bội Dung không để đôi chút mây mù trong quá khứ làm vẩn đục bầu trời hạnh phúc của hai người. Mong rằng cậu bao giờ cũng vẫn là một Phùng Vinh rộng lượng, để đóng tròn vai chủ động dẫn dắt Bội Dung vững tiến trên đường đời. Lại mong rằng những điều ước mong vừa kể sẽ được cậu chú ý coi là lời chân thành của một Nhược Lan bạn hoc cũ, một Nhược Lan chị ruột của Bội Dung chớ tuyệt nhiên không phải là một kiểu cách “áp lực giáo huấn” của một người thím đâu... ”Nhược Lan.