Bên kia vườn hoa là nhà con Hà, thằng Tân vẫn thường sang đấy chơi khi con Hà còn ở nhà. Bây giờ thì nó đang ở Mỹ, San Jose gì đó, nó có nói mà thằng Tân không nhớ rõ. Cả gia đình nhà nó đi đến ba tuần mới về! Con nhỏ hí hửng vì được đi xa, cái mặt của nó thấy ghét ghê! Lúc đó thì nó giận con Hà thật vì con nhỏ chẳng có vẻ gì là buồn khi xa nó cả! Còn thằng Tân thì lại mong nó trở về từng ngày! Vắng con Hà nó mới thấy ngày dài, mãi chẳng thấy hết! Ngồi ở hè nhà thằng Tân nhìn sang nhà con Hà rõ mồn một. Thấp thoáng qua mấy bông hoa hồng trồng giữa vườn là khung cửa sổ nhà con Hà. Mọi ngày nó vẫn hay đứng ở cửa sổ nhìn sang bên này, mỗi khi thấy thằng Tân nó lại vãy, thế là dù bận gì đến mấy thằng Tân cũng chạy sang. Ấy vậy mà bây giờ nó đang ở tuốt bên Mỹ, chắc là nó đang đi chơi Disney land, nó đã chẳng khoe nhất định nó phải đòi đi Disney land cho bằng được vì biết bao giờ mới được đi sang Mỹ! Nó đến những nơi vui như thế thì chắc gì nó đã nghĩ đến thằng Tân! Trong khi thằng Tân thì đang ngồi đây nhìn sang nhà con Hà mà nhớ nó. Giá giờ này mà con Hà ở nhà là nó sang bên ấy ngay! Chưa bao giờ thầng Tân ghét nghỉ hè bằng bây giờ. Nghỉ mà không được đi đâu hết, mấy thằng bạn thì thằng nào cũng ở xạ Có mỗi con Hà ở gần thì lại đi tuốt sang Mỹ. Ước gì nó cũng được đi Mỹ! Không biết đây là lần thứ mấy thằng Tân ước như vậy, mặc dầu nó biết điều nó ước chẳng bao giờ xẩy ra được!
Từ ngày con Hà đi là thằng Tân bắt đầu gạch một vạch phấn trên tường nhà nó để đánh dấu từng ngày. Bây giờ chỉ mới ngày thứ ba thôi, còn những ngót hai mươi ngày nữa con Hà mới về, nó biết làm gì cho hết khoảng thời gian ấy!
Ngồi ở hè đến khi mặt trời lên thật cao mà nó không để ý, mẹ nó tưởng nó bắt chước mấy người Úc nên nói:
-Mày đen như cột nhà cháy rồi mà còn phơi nắng gì nữa!
Nó không trả lời mẹ nó vì biết nói với bà thế nào bây giờ, nhưng khi nắng trở nên gay gắt quá thì nó cũng trở vào. Mới hôm nọ cô giáo trong lớp nó có nói tia gì đó ở Úc cao lắm, nó không nhớ được là tia gì, và cô khuyên nên đội mũ khi ra ngoài nắng. Cô nói thì nói chứ nó có thấy ai đội mũ đâu, chẳng những thế người ta còn phơi nắng nữa mà!
Khi vào đến trong nhà thì thấy mẹ nó đã lẩn vào phòng may rồi, mẹ nó suốt ngày ở trong đó, bà hì hục may cả ngày, nghe nói để trả nợ ngân hàng cái nhà mà gia đình nó đang ở. Có lần bố mẹ nó định bán ngôi nhà này vì thấy khó trả nổi tiền lời ngân hàng cho vaỵ Lần đó nó cũng buồn lắm, nếu bố mẹ nó bán ngôi nhà này thì chắc hẳn phải mua hay thuê nhà khác, lúc đó chắc gì nó được ở đây, gần một lô bạn bè của nó ở trường và nhất là gần con Hà. Nhưng rồi, hú vía, bố nó tìm được công việc lương cao hơn nhiều, chỉ phải cái hơi vất vả một chút, nhiều ngày khi đi làm về ông than mệt cũng tội nghiệp ông, nhưng không thế thì lại mất ngôi nhà! Còn mẹ nó thì nhận nhiều hàng hơn về may, suốt ngày mẹ nó bận việc nên ít khi ra ngoài lắm, thành thử nó muốn làm gì thì làm!
Còn bố mẹ con Hà thì ở nhà thuê, không mắc món nợ ngân hàng nên có thể đi chơi được, vì vậy gia đình nó mới đi Mỹ kỳ này!
Nó ao ước phải chi bố mẹ nó đừng mua nhà biết đâu ông bà cũng có tiền đi Mỹ chơi cùng chuyến với con Hà. Nó ước mơ vớ vẩn vậy thôi chứ nó cũng biết những chuyện như thế chẳng thể nào xẩy ra được.
Buồn quá nó mở ti vi ra xem, mới mở là nó đã chán và tắt ngay vì vào giờ này chương trình ti vi phần nhiều dành cho con nít loại nhỏ tuổi hơn nó nhiều, thành ra chẳng có gì là hấp dẫn đối với nó bây giờ. Nhưng ti vi nó không thích xem, sách cũng không thích đọc, mẹ nó cũng chẳng sai nó làm gì cả nên nó không biết làm gì cho hết thì giờ. Nó chợt nhớ đến cái tiệm "video game" mới mở, lớn lắm, ra ngoài ấy chơi chắc là phải vui. Nghĩ vậy nên nó thay quần áo vội vàng rồi đi ngay, từ nhà nó ra đến đó cũng khá xa, nhưng đối với nó xa hay gần không thành vấn đề nữa vì nó nhiều thì giờ quá! Ra đến ngoài cửa, nó lại nhìn sang nhà con Hà, thay vì đi thẳng nó lại đi vòng qua khu vườn hoa đến trước cửa nhà con Hà. Chỉ có mấy hôm gia đình con Hà đi vắng mà thấy nhà nó khác hẳn, chẳng nghe thấy một tiếng động nào từ trong nhà vẳng ra hết, giàn dây phơi quần áo khi gia đình nó còn ở nhà lúc nào thấy cũng có phơi không cái nọ thì cái kia, bây giờ trống lốc!
Thằng Tân đứng nhìn một lúc rồi nó chạy băng sang bên kia đường để ra ngoài phố. Thỉnh thoảng lại có chiếc xe buýt chạy qua, con đường này xe buýt chạy nhiều nhưng nó ít khi đi xe lắm, dù mẹ nó có cho tiền đi xe hay không. Nó đi bộ để có tiền tiêu những thứ khác, chơi "game" chẳng hạn, là thứ nó thích nhất.
Khi nó ra đến ngoài phố thì các cửa hàng đã mở cửa hết, người ta đi lại đông hơn mọi ngày nhiều, nghĩ mãi nó mới nhớ rằng ngày lễ Giáng Sinh đã gần kề, các nơi buôn bán lớn đều giăng đèn kết hoa. Người ta đã chận một đoạn đường không cho xe chạy để cho người đi bộ được tự do, thoải mái. Có chỗ còn trình diễn văn ghệ giữa trời nữa. Thằng Tân ở nhà mấy hôm nay nên không biết ở ngoài này vui như vậy. Nếu biết, nó đã đi từ sáng sớm rồi! Nó đi vòng vòng trong khu vực bán hàng nhìn hết cái này đến cái khác, nhưng khi thấy ông già Noel nó cũng đứng lại nhìn. Bây giờ thì nó biết tỏng ông già Noel này chỉ là ông già Noel giả để dụ con nít. Vậy chứ cách nay mấy năm nó cứ tưởng ông già Noel thật, bây giờ nghĩ lại thấy lúc ấy mình ngây ngô lạ!
Cuối cùng nơi hấp dẫn nhất đối với nó vẫn là chỗ chơi "game", trong phòng chơi cũng dày đặc người. Không phải chỉ có trẻ con như nó chơi đâu, mà người lớn cũng chơi nữa! Có những cái máy phải bỏ ra cả một, hai đồng mới được ngồi chơi, như nó thì làm gì có tiền để chơi cái máy như thế! Thằng Tân đứng nhìn hết cái máy này đến cái máy khác, cái nào đối với nó cũng hay cả, nhưng nó thích nhất là lái xe. Ngồi trên cái ghế trước tay lái y hệt xe hơi thật, phía trước là màn ảnh thật lớn nó có thể lái xe thật nhanh, lúc thì qua cầu, khi lại qua đèo, một bên vách đá còn một bên là rừng thẳm, phong cảnh thay đổi như phong cảnh thật. Nó bỗng ao ước khi lớn lên nó cũng mua được cái xe tương tự như cái xe đua ở trong máy. Phải chơi những loại xe đó mới thật là chiến, mấy thằng bạn của nó nhìn mới phục. Còn con Hà thì khỏi phải nói, chắc sẽ mê tít cái xe của nó. Giờ này mà có con Hà ở đây thì không gì vui bằng. Phố vui như vậy mà lại không có nó!
Thằng Tân đứng nhìn mãi chán mắt nó lại đi ra ngoài, rồi khi nhìn thấy những cái bánh người ta chưng trong tủ kính nó bỗng cảm thấy đói nên lại đi bộ trở về nhà. Khi về đến nơi thì không còn cảm thấy đói như lúc nãy nữa nhưng khát nước. Thằng Tân mở tủ lấy chai nước mẹ nó để sẵn ở trong đó dốc ngược lên tu ừng ực. Bố hay mẹ nó thấy nó uống nước theo cái kiểu đó thế nào cũng mắng, nhưng giờ này nó khát quá rồi, với lại nó cũng ngại đi lấy ly.
Uống nước xong nó mới chợt để ý thấy sao hôm nay nhà nó vắng lặng quá, không có một tiếng động nào cả, mọi khi lúc nào trong phòng may của mẹ nó cũng vẳng ra tiếng máy may chạy, hoặc ít nhất cũng nghe tiếng lục đục gì đó ở trong phòng, nhưng bây giờ thì không nghe được tiếng gì cả, nó lên tiếng gọi:
-Mẹ Ơi! Vẫn không thấy tiếng trả lời, nó gọi thêm mấy tiếng nữa cũng vẫn vậy.
-Hay mẹ nó đi đâu?
Nó tự hỏi nhưng cũng không thể đoán được là mẹ nó đi đâu. Mọi khi nơi bà hay đến nhất là nhà con Hà, mỗi khi đi đâu về không thấy mẹ mà nó đến nhà con Hà là thế nào cũng gặp, vì người Việt ở khu này mẹ nó chỉ quen và thân có mỗi nhà con Hà mà thôi, nhưng bây gời gia đình con Hà đang ở bên Mỹ rồi, mẹ nó sang bên ấy làm gì nữa! Nghĩ thế nhưng thằng Tân vẫn ra ngoài cửa sổ nhìn sang nhà con Hà. Nắng vào giờ này đang chiếu vào hè nhà nó, in hình mấy khóm cây lên tường. Đứng bên này mà nó còn nhìn thấy bóng cây lay động trên bức tường nhà con Hà nữa.
-Hay gia đình con Hà đã về rồi?
Câu hỏi chợt nảy ra trong đầu nó, nhưng nó đoán là không thể có chuyện đó được. Tuy biết thế nhưng nó cũng khoá cửa lại rồi đi sang nhà con Hà. Thằng Tân mở cổng, bước hẳn vào trong sân. Vắng hoe! Mảnh sân xi măng người chủ nhà mới thuê người láng, vì ông sợ tốn tiền cắt cỏ, bây giờ nóng hừng hực. Chợt thằng Tân tiếc cái múng cỏ sân nhà con Hà mà trước đây nó và con Hà hay ngồi lê la ở trên đó. Bây giờ múng cỏ ấy cũng không còn nữa. Con Hà cũng không có ở đây, nó có cảm tưởng như đến một căn nhà lạ chứ không phải là nhà con Hà. Đứng nhìn bâng quơ một lúc rồi nó lại trở về nhà, khi về đến nơi thì nó đã thấy mẹ nó đang lúi húi làm gì đó ở bếp, nhìn thấy nó, bà hỏi:
-Mày đi đâu mà tao tìm mãi không thấy?
-Con đi tìm mẹ?
-Tìm ở đâu?
-Bên nhà con Hà.
Mẹ nó có vẻ ngạc nhiên:
-Cả nhà người ta đi vắng, tao sang làm gì, mày chỉ vớ vẩn!
Thằng Tân cũng thấy là mình vớ vẩn thật, nó cũng biết con Hà đi vắng mà nó lại sang đấy làm gì! Nhưng thằng Tân vẫn thắc mắc tại sao vừa rồi nó gọi mà không thấy mẹ nó trả lời, nó hỏi:
-Nhưng vừa rồi mẹ đi đâu đấy?
- Đi ra phố mua ít quà mai mốt có người về Việt Nam thì gửi về cho bà ngoại mày. Mình chưa về được thì gửi quà về vậy!
Thằng Tân không hỏi thêm nữa. Vậy là mẹ nó cũng ra phố mà nó lại không gặp. Nếu gặp, biết đâu nó đòi được mẹ nó mua cho cái xe chạy bằng pin, nó thích lắm mà chưa dám đòi, vì mỗi khi đòi cái gì mẹ nó lại bắt phải mang bằng khen về mới được. Mà bằng khen đối với nó thì hơi khó, nó cũng cố gắng nhưng chả biết đến bao giờ mới được!
Bữa trưa mẹ nó nấu cho nó một tô mì, món sở trường của mẹ nó! Hồi còn ở đảo mà được ăn như thế này thì chắc thích lắm, nhưng bây giờ nó đã chán lắm rồi, nhưng mẹ nó hình như chưa biết chán, thành thử mỗi khi không có thì giờ là mẹ nó lại cho ăn mì gói. Nhà con Hà ăn sang hơn nhà nó nhiều, nhiều hôm sang đấy mẹ con Hà cũng cho nó ăn, nó ước gì cứ được ăn mãi như thế!
Ăn xong bữa trưa thì nó vào phòng may giúp mẹ nó cắt những chỗ chỉ may thừa. Nó chán công việc này nhất! Nhưng không làm thì thế nào cũng bị mắng thành thử nó vừa làm vừa ngóng cổ nhìn ra ngoài. Cửa sổ phòng may nhìn ra ngôi vườn nhỏ, bố nó cũng trồng một giàn mướp, giờ này lá mướp phủ đầy giàn một màu xanh đậm, thỉnh thoảng lại điểm vài cánh hoa vàng. Nó không hiểu tại sao bố nó lại thích trồng mướp đến thế, mỗi năm cứ đến mùa hè là bố nó lại trồng mướp, có khi mướp ra nhiều đến nỗi ăn không hết phải đem đi cho, ấy vậy mà ông vẫn trồng! Chợt một con chim ở đâu bay lại đậu ngay trước cửa sổ cạnh chỗ thằng Tân đang cắt chỉ, nó muốn đưa tay chộp con chim, nhưng hình như con chim cũng đoán được ý nó nên vụt bay đi.
-Thôi chết tôi rồi, trời ơi!
Thằng Tân giật mình nhìn lại khi nghe mẹ nó kêu lên. Nó đã từng nghe những câu kêu trời tương tự không biết bao nhiêu lần, nên nó hiểu thế là mẹ nó đã làm cái gì sai và bây giờ phải sửa lại. Mỗi khi như vậy bố nó và nó lại khổ, vì phải giúp bà tháo ra để may lại. Việc tháo ra còn chán hơn cả việc cắt chỉ nữa, đã có một lần, mẹ nó may nhầm một lô hàng cả hàng trăm cái, cả nhà phải hì hục tháo ra suốt đêm để mẹ nó may lại cho kịp giao cho người ta.
Thằng Tân quay lại hỏi mẹ nó:
-Cái gì thế mẹ?
-Tao mua ba gói hàng thì bỏ quên một gói ở ngoài tiệm chẳng biết còn hay mất! Con cứ cắt chỉ cho mẹ, mẹ chạy ra phố xem người ta có giữ hộ mình không.
Mẹ nó mất gói hàng nhưng thằng Tân thì mừng, vì như vậy còn hơn là mẹ nó may nhầm và bây giờ phải tháo ra để may lại.
Vừa nói xong là mẹ nó tất tả đi ngaỵ Nhưng khi mẹ vừa đi thì thằng Tân cũng bỏ ra ngoài. Ít khi nào nó dám ở trong nhà một mình! Chẳng biết ma có thật hay không nhưng nó vẫn sợ! Có người này người khác hay nó không nhớ đến chuyện ma quái thì nó không cảm thấy có gì khác lạ. Nhưng hễ chỉ có một mình nó thôi mà lại sực nhớ đến chuyện ma thì y như rằng nó nghe được tiếng rục rịch ở đâu đó quanh quẩn trong nhà. Vì vậy khi mẹ nó đi là nó ra cửa ngồi, chỗ mà nó thường ngồi để nhìn sang nhà con Hà, nên hình ảnh con Hà lại luẩn quẩn trong trí nó dù ngôi nhà bên kia vườn hoa vẫn đóng cửa im lìm. Nếu con Hà ở nhà vào giờ này là nó hay sang rủ thằng Tân đi chơi lắm, vì nó cũng đâu biết làm gì vào buổi trưa trong những ngày nghỉ học. Ấy vậy mà bây giờ nó bỏ thằng Tân một mình để đi sang tận Mỹ chơi. Thằng Tân đang định đi ra ngoài vườn lang thang một lúc thì mẹ nó về, thấy nét mặt bà tươi tỉnh nó biết là bà đã tìm được gói hàng đã mua, nó chạy lại xách cho mẹ nó và hỏi:
-Gì đó mẹ?
-Mấy thứ này con không biết đâu, xách vào để ở phòng may cho mẹ. Đừng nói cho bố mày biết. Bố mày thì cái gì cũng tiếc!
Thằng Tân không nói gì, nhưng nó hơi ngạc nhiên về điều mẹ nó nói.
Đã hết ba tuần mà con Hà cũng chưa về! Đến bây giờ thì thằng Tân thật sự sốt ruột, nó mong ngóng từng ngày. Ngày nào nó cũng đến nhà con Hà đứng ở ngoài cửa nhìn vào, và khi biết gia đình con Hà vẫn đi vắng nó lại lủi thủi trở về nhà đứng trước cửa nhìn sang.
Nhưng rồi ngày nào nó cũng mong ngóng và ngày nào nó cũng thất vọng! Và một hôm, nó được tin gia đình con Hà sẽ không bao giờ về đây nữa! Bố mẹ con Hà trốn ở bên đó luôn vì nợ nần nhiều quá! Thằng Tân chết điếng người! Nó hoang mang không còn biết thế nào nữa! Đêm đến nó nằm trùm chăn khóc. Nó thương con Hà quá! Nó biết con Hà thật thà lắm, không bao giờ biết lừa gạt ai mà tại sao bố mẹ nó lại làm thế. Thằng Tân cảm thấy là nó đau khổ như chính con Hà vậy!
Rồi đây, trong quãng đời còn lại, thằng Tân có khi nào gặp lại con Hà nữa không! Chưa bao giờ thằng Tân mong ước mình chóng lớn bằng lúc này, nó sẽ sang Mỹ tìm con Hà cho bằng được, dù phải trả giá nào chăng nữa!
12 January, 1997

Hết


Xem Tiếp: ----