Năm 1947, hai năm sau ngày thực dân Pháp tái lập lại nền đô hộ Ở VN. Các đảng phái lại đi vào hoại động ngầm! Những cuộc thanh toán lẫn nhau giữa các đảng phái tương đối lắng dịu không còn diễn ra dữ dội như hồi 1945! Nhưng không phải vì thế mà các cuộc truy lùng, giết hại lẫn nhau hoàn toàn chấm dứt! Nó chỉ giảm đi nhiều thôi! Trong tình huống đó, các đội đặc nhiệm truy tìm của chúng tôi cũng như của các đảng phái khác (nhất là của Việt Minh) vẫn ngấm ngầm hoạt động, truy kiếm các thành phần nằm vùng của nhau để thủ tiêu. Thủ đoạn thịnh hành lúc bấy giờ là đột nhập vào nhà, bắt kẻ tình nghi bỏ vào bao bố rồi đem thả trôi sông _ Biết bao đảng viên của các đảng phái quốc gia đã bị CS thủ tiêu bằng cách này!! Chúng gọi là cho đi "mò tôm"! Cũng năm đó tôi, một tổ trưởng trong một nhóm đặc nhiệm, nhận được một tin mật báo về địa chỉ của một tên đầu sỏ _ Hai Đầu Đà, tên hắn_ của các toán đặc nhiệm CS tại nội thành Hà Nội! Ô Cầu Giấy là nơi hắn ở và cũng là cơ sở đầu nảo soạn thảo các kế hoạch hành động cho các toán đặc nhiệm của CS nội thành! Mừng rở vì chúng tôi có thể tiêu diệt được tên đầu sỏ khét tiếng đã từng gây nhiều điêu đứng cho các đảng phái quốc gia! Chúng tôi bàn thảo kế hoạch, chọn thời điểm đột nhập nhà hắn. Tin chắc là sẽ thành công! Trời như giúp sức cho chúng tôi nên trong đêm hành động mưa rơi tầm tả như trút, trời tối đen như mực! Chúng tôi ba người đột nhập vào địa điểm, còn 7 người lảng vảng phía ngoài để canh chừng và tiếp viện khi cần thiết. Nhưng khi tôi vào đến trong nhà thì chỉ thấy một người đàn bà trạc 30 nằm ngủ trên giường với một đứa bé trai chừng 10 tuổi mà tôi đoán là con của bà ta. Nghe tiếng động và thấy chúng tôi, bà ta ngồi bật dậy, rút lên sát đầu giường! Tôi gằn giọng hỏi: _ Thằng Hai Đầu Đà đâu?! Bà ta run rẩy chỉ lên phía đầu tủ thờ, trên đó có một lư hương với ba cây nhang vẫn còn đang cháy dở và một bức ảnh phóng to: _ Anh ấy chết được hơn nửa năm rồi! _ Láo khoét! Chúng tôi biết nó còn sống và đang lẫn trốn đâu đây! Khôn hồn thì chỉ không thôi thì khốn cho bà đó! Người đàn bà một mực nói là hắn đã chết! Cuối cùng vì sợ hãi quá bà ta chỉ cho chúng tôi chổ dấu một hộp sắt nhỏ nói là của Hai Đầu Đà để lại, đồng thời chỉ cho chúng tôi nơi chôn của hắn! Không thể làm gì hơn chúng tôi lấy cái hộp sắt đó rồi bỏ đi! Mấy hôm sau chúng tôi phái người tìm địa điểm ngôi mả của hắn để kiểm xem lời nói của người đàn bà kia! Đúng ra chúng tôi đã tìm ra ngôi mộ của hắn nhưng vẫn chưa biết chắc là ai trong đó, có thể đây là một sự đánh lừa giả chết cũng nên! Cuối tuần đó khi tôi mở cái hộp ra và tìm thấy một số vật dụng cá nhân của hắn trong đó có một cuốn hồi ký do chính tay hắn viết. Đọc xong cuốn hồi ký mỏng này và sau khi kiểm nghiệm các sự việc khác do chúng tôi điều tra được, tôi thực sự tin rằng hắn đã chết _ Hắn tự kết liễu đời mình _ Và đây là nội dung của cuốn hồi ký!(Chú ý là từ đây đến cuối truyện từ "Tôi" là do tên Hai Đầu đà xưng cho mình! Xin đừng lầm với nhân vật ở đoạn đầu!) Tôi được sinh ra trong một gia đình nghèo! Bố tôi làm phu khuân vác tại bến tàu! Làm việc vất vả mà tiền không được là bao nhiêu! Mỗi tháng sau khi trả tiền nhà và các thứ nợ khác, tiền lương của bố tôi còn lại chẳng đủ cho gia đình! Mẹ tôi phải "đi ở" (làm đầy tớ) cho một nhà giàu ở Phố Hàng Đào để phụ thêm tài chánh cho gia đình! Tuy nghèo bốmẹ tôi vẫn cố cho tôi theo học lớp phổ thông ở trường tiểu học gần nhà! Chúng tôi chỉ gặp nhau vào buổi tối mà thôi! Bố mẹ tôi chỉ dám mua cho tôi một bộ quần áo mới trong dịp Tết, còn các thứ khác thì được xem là "vật xa xỉ" mà tôi chẳng bao giờ dám nghĩ đến! Chúng tôi sống tạm ổn với cuộc đời nghèo nàn của mình! Nhưng đường đời đâu bao giờ dược như mình mong ước, dù là cuộc đời nghèo mạt như chúng tôi! Bố tôi vì quá lao lực đã ngã bệnh, nhà nghèo không tiền thang thuốc nói chi là đi gặp bác sỹ! Đến khi bệnh trở quá nặng, bố tôi cứ rũ ra trong những cơn ho không dứt! Mẹ tôi hàng ngày sau khi đi làm về, ghé vào ông lang đầu xóm cắt cho Bố tôi một thang thuốc rẻ tiền! Bà sắc thuốc trong cái niêu sành mẻ miệng và rót cho bố uống! Cuối cùng sau ba tháng dài liệt chiếu, bố tôi đã ra đi vĩnh viễn! Nhà chức trách cho người xuống bảo mẹ tôi phải chôn gấp vì cho là bố tôi bị lao! Để lâu sẽ lây lan cho hàng xóm! Tiền bạc không có mẹ tôi đành thuê người chôn bố ở nghĩa địa công, với chỉ một cái chiếu manh quấn làm quan tài!! Tôi khóc lóc thảm thiết cả tuần! Tôi oán hận tất cả mọi người! Tôi rủa cả ông trời! Ông ta không công bằng! Tạo ra cảnh bất công của xã hội này! Tôi oán ghét những người giàu có, những tên chủ bóc lột sức lao động của bố tôi! Tôi căm ghét luôn những viên chức nhà nước những người đã đối xử tàn tệ với bố tôi dù ông chỉ là một xác chết họ vẫn không thôi hành hạ Ông! Mẹ tôi không thể một mình cáng đáng mọi việc trong gia đình! Tôi phải bỏ học để đi đánh giày trong các phố! Nhìn những người ăn mặc sang trọng ăn uống trong các nhà hàng lộng lẫy tôi thấy chua xót cho cuộc đời của đám dân nghèo như chúng tôi! Nhiều hôm đánh giày cho họ xong, tiền đã không trả mà họ còn chân thì đá vào bụng tôi vài cú miệng thì chửi rủa là đánh giầy gì mhư "hạch" vậy! Tôi chỉ biết ôm đầu ch.iu và cắn răng để nước mắt khỏi phải trào ra!! Cuộc đời tôi cứ thế trôi đi! Trong cuộc sống lê lết ở vĩa hè trong cái nội thành Hà Nội này đã biến tôi thành một kẻ chai lì! Để sống tôi phải đấu tranh, phải giành giật, phải lừa lọc với đời! Cuối cùng tôi đã thành một tên anh chị, một tên đâm thuê chém mướn nổi tiếng. Giới giang hồ ở đây đặt cho tôi cái biệt danh "Hai Đầu Đà", có lẽ do tôi lì lợm mà có danh ấy cũng nên. Nhưng rồi sau một vụ chém mướn, có người tố cáo tôi và cảnh sát đã tóm tôi cho vào nhà lao! Trong ba năm trời trong tù, mẹ tôi thường tới thăm, mỗi lần thấy tôi bà lại khóc sướt mướt, rồi thì khuyên tôi sau này ra hãy hứa làm nghề lương thiện! Tôi thương mẹ lắm nên hứa với bà để mẹ tôi được yên tâm! Thật ra thì mẹ tôi không biết gì về các việc mà tôi làm trước đây! Trong lòng bà, tôi chỉ là một đứa con trai bé bỏng mà thôi! Thật tội nghiệp cho mẹ tôi, một người mẹ Việt Nam như hàng triệu các bà mẹ Việt Nam khác! Khi mãn hạn tù tôi đã được 25 tuổi. Tôi về nhà với mẹ, bà tôi khuyên tôi xin vào làm phu khuân vác ở bến tàu như bố tôi thủa trước! Tôi không có cách gì khác để làm cho đời tôi khá hơn được! Khuân vác cũng là khá lắm rồi, phải có sức khoẻ và to con họ mới nhận chứ phải chơi đâu! Tôi vào đó làm được chừng 3 tháng thì một trưa kia khi tôi đang ăn "cơm nắm" mà mẹ vắt cho tôi mỗi ngày, một người trung niên cũng là công nhân khuân vác như tôi đến cạnh thì thào vào tai tôi là muốn gặp tôi tại sau nhà kho khi tan việc! Tôi cũng có nghe lời đồn xì xào về những tổ chức bí mật cũng như công đoàn v.v.. Tôi tò mò muốn biết ra sao nên nhận lời! Trong buổi gặp gở đầu anh ta chỉ đề cập về quyền lợi của công nhân, sự bóc lột của giai cấp chủ nhân. Nhưng các lần sau thì anh ta tuyên truyền nhiều hơn rồi sau cùng kêu gọi tôi vào đảng của anh ta để đấu tranh cho giai cấp! Với bầu máu nóng của thanh niên và với mối hận vẫn âm ỉ trong lòng từ khi bố tôi chết, tôi gia nhập hội của anh ta mà chẳng biết là hội tên gì nữa! Cứ thế chúng tôi tuyên truyền lôi kéo được khá đông công nhân trong khu vực của chúng tôi! Một ngày kia, tôi được anh ấy cho đi gặp các cán bộ chỉ đạo của hội, họ đề cử tôi vào biệt đội đặc nhiệm! Nhiệm vụ là tìm kiếm và thủ tiêu các phần tử chống lại giai cấp công nhân, các thành phần tư bản địa chủ v.v..! Có lẽ là họ biết được thành tích trước kia của tôi và nói rằng tôi rất thích hợp cho công tác này! Chỉ sau cuộc họp này tôi mới biết là tôi đang hoạt động cho đảng "Việt Minh". Mãi sau này tôi mới biết Việt Minh là một đảng CS trá hình! Dù gì đi nữa tôi vẫn gia nhập đảng vì lòng căm thù giai cấp của tôi! Lúc đầu tôi chỉ là một thành viên trong toán này. Chúng tôi ngày thì là những người dân lương thiện, kẻ là phu khuân vác, người là anh kéo xe v.v.. để che mắt nhà cầm quyền và các đảng phái khác! Nhưng đêm về thì chúng tôi hội họp bàn thảo kế hoạch, tìm kiếm tin tức về các thành phần mà chúng tôi đã ghi vào "sổ đen"! Lúc này đảng Việt Minh còn yếu nên phạm vi hoạt đông của chúng tôi chỉ nhắm vào một số ít thành thành đặc biệt thôi. Tôi được giao nhiệm vụ thủ tiêu một viên chức người Việt làm ở phủ của quan toàn quyền Pháp hắn được liệt kê là việt gian trong sổ đen của chúng tôi, ngoài ra tôi cũng được giao việc thanh toán hai người thuộc VNQD đảng! Với kinh nghiệm sẳn có trước kia, tôi hoàn thành nhiệm vụ một cách mỹ mãn! Trong khoảng thời gian này tôi lấy vợ và có một con trai đầu lòng. Chúng tôi không ở một chổ lâu vì lý do an ninh và bảo mật. Người đội trưởng của nhóm tôi bị tai nạn xe cộ và qua đời, cán bộ thành nội đề cử tôi thay thế. Thế là bổng dưng trong tay tôi là một nhóm người mà tôi có quyền ra lệnh hành quyết những ai mà tôi muốn! Với quyền lực này tôi đã ra lệnh hạ sát một số kẻ thù của tôi trước kia dù là họ chẳng dính dáng gì đến chính trị hay giai cấp cả! Đến sau 1940, khi cuộc Đệ Nhị Thế Chiến đang diễn ra ác liệt trên thế giới, Pháp thua trận ở Âu Châu và như con sâu rút vào kén ở các vùng thuộc địa! Việt Minh dùng thủ đoạn lừa đảo kêu dụ các đảng phái mạnh khác để thiết lập chính phủ và cái gọi là "Việt Nam Cách Mạng Đồng Minh Hội" để bành trướng thế lực, đồng thời trong bóng đêm tìm cách tiêu diệt các đảng khác hầu chiếm trọn chính quyền và công lao! Đảng ra lệnh cho chúng tôi bành trướng phạm vi hoạt động, tuyển thêm thành viên và thiết lập nhiều toán đặc nhiệm trong nội thành cũng như ở các tỉnh khác! Tôi với kinh nghiệm được đề cử làm Tư lệnh các đội đặc nhiệm trong nội thành Hà Nội! Chúng tôi đã cho đi mò tôm rất nhiều đảng viên của các đảng phái khác! Đêm nào cũng có ít nhất 15 bao bố được chúng tôi thả xuống sông Hồng! Vào cuối năm 1945, Pháp dựa vào quân Anh, lại mang quân tái chiếm Việt Nam, các đảng phái kể cả Việt Minh đều rút về hoạt động trong các vùng rừng núi hay hoạt động ngầm trong lòng địch! Tôi được giao phó điều khiển các đội đặc nhiệm nằm lại hoạt động ngầm trong lòng thành phố. Hoạt động giảm đi rỏ rệt lâu lâu chúng tôi mới thủ tiêu một người mà thôi! Cuối năm 46, trong một cuộc đột nhập vào nhà một tên đảng viên cao cấp của VNQD đảng, chúng tôi tóm được hắn và bỏ bao bố, lôi ra bờ sông Hồng. Hắn lì lợm chẳng nói một câu van xin nào như nhiều người khác thường làm! Tôi bực lắm, thay vì ném hắn xuống sông như thường lệ! Tôi quyết định mang hắn ra, cầm cái mã tấu trong tay và với một cái lia nhẹ, đầu hắn lìa khỏi cổ lăn long lóc trên bờ đê! Tôi ra lệnh nhặt đầu hắn lên treo trên một cây sào để làm gương và cảnh cáo bọn đồng đảng của hắn! Xong xuôi trước khi về tôi lấy "đèn bấm" (đèn pin) rọi xem đầu hắn có được cho quay về hướng tôi nói không! Tôi bổng ớn lạnh cả xương sống, cái đầu lâu đang trợn mắt nhìn tôi như đe dọa và nhăn răng cười chế diểu tôi! Tôi chớp mắt lia lịa để định thần rồì nhìn lại cho rỏ lần nữa, cái đầu lại trở lại bình thường _ Mắt và miệng nhắm chặt với vẻ đau đớn còn hằn trên nét mặt _ Tôi nhủ thầm: Mình hoa mắt thôi! Nó chết mẹ nó rồi còn mở mắt với cười gì nổi nữa!! Chúng tôi ra về thì gà cũng cất tiếng gáy canh đầu! Đúng ba hôm sau, khi tôi vào giường ngủ, vừa chợp mắt được vài phút thì cái đầu lâu đã hiện ra trong giấc mơ! Nó bay lơ lững trước mặt tôi, mắt mở trao tráo như đe dọa, miệng cười nhe cả hàm răng với mấy chiếc răng cửa vàng khè vì thuốc lào! Nó không nói một lời chỉ lơ lửng tại một chổ mà thôi! Tôi một thằng đâm thuê chém mướn chuyên nghiệp mà đi sợ một cái đầu lâu kia sao! Dù trong mơ, tôi vẫn vùng đứng dậy quơ lấy cây gậy dưới gầm giường quật tới tấp vào cái đầu lâu đó! Nhưng không sao tôi quật trúng nó được, nó bay qua bay lại tránh một cách tài tình! Mệt quá tôi bỏ cả gậy ngồi xuống giường! Lúc này cái đầu bay sáp lại gần tôi, tôi nghe rỏ cả tiếng nghiến răng nhè nhẹ của nó, tiếng cười như chế diễu mà chói cả tai tôi! Tôi quơ tay cố gạt nó ra nhưng không tài nào đụng được nó cả. Rồi nó bay sát ngay trước mặt tôi phun phèo phèo và le lưỡi liếm vào má tôi! Kinh hải quá tôi thét lên! Vợ tôi lay lay vai tôi nói: _ Anh mơ gì mà la hét khủng khiếp thế!? _ Anh chỉ bị ác mộng thôi em ạ! Không có gì đâu! Và cứ thế đêm nào tôi cũng gặp những cơn ác mộng tương tự!! Tôi phải ngồi thức trắng đêm! Ngày đi làm tôi mệt lữ người vì thiếu ngủ! Mấy lần té cả xuống sông cả người lẫn bao gạo trên vai! Tên cai coi bến đã đuổi tôi về mấy lần và hăm dọa đuổi việc! Tôi phải nhờ mua thuốc ngủ và uống hơi quá đô để tìm giấc ngủ về đêm! Dù thế tôi vẫn gặp cái đầu lâu trong mộng như thường! Tôi hốc hác hẳn đi trông thấy! Thành ủy thấy vậy bảo tôi tạm nghỉ việc ở bến tàu để dưỡng sức, dầu gì tôi cũng là tư lệnh các toán đặc nhiệm mà. Một chức vụ quan trọng và tôi có thành tích xuất sắc không một ai qua mặt được! Dù ở nhà tôi vẫn được đảng bộ cung cấp về tài chánh nên tôi không phải lo lắng gì! Tôi xin tạm nghỉ làm ở bến tàu một thời gian! Rỗi rảnh, tôi dẫn đứa con trai lên tám đi chơi khắp nơi ở Hà Nội! Khi thăm sở thú, tôi dẫn thằng bé đến chuồng khỉ xem. Con tôi chỉ một con khỉ đang đeo tòn teng trên cành cây rồi reo lên: _ Bố xem con khỉ kia nó đang cười với con kìa! _ Đâu đâu? _ Tôi hỏi lại và nhìn theo tay nó chỉ. Trời ơi, trên cái thân mình nhỏ bé của con khỉ là cái đầu lâu tổ bố, mắt trừng trừng, miệng cười nhăn nhó của tên VNQD đảng. Nó nhìn tôi chòng chọc và cười the thé lên. Con tôi lại reo lên: _ Nó cười với mình kìa bố, con cho nó ăn đậu phụng nghe bố! Con tôi đưa hột đậu phụng vào lưới sắt, con khỉ bước lại gần cùng với cái đầu lâu trên cổ nó! Tôi thấy nó nắm lấy tay con tôi rồi nói: _ Đền mạng cho tao! Đền mạng cho tao! Tôi sợ hải giật tay con tôi ra thật mạnh, tay nó bị sướt vào lưới tứa máu ra. Tôi hốt hoảng dùng khăn tay bó vết cắt cho con rồi hỏi: _ Sao con cho nó nắm tay con!?!? _ Đâu có bố! Nó chỉ bốc hột đậu trên tay con thôi mà! Tôi dẫn con tôi một mạch về nhà! Ngày kế tôi quyết định dẫn con ra công viên với hy vọng không khí trong lành và sân cỏ rộng rãi sẽ làm cho tôi quên đi sự ám ảnh! Chúng tôi mang theo một trái banh để chơi ở đó. Ngồi chơi một lúc con tôi đòi chơi bóng đá. Nó đá tôi bắt "gôn". Con tôi lừa tới gần và "sút", trái bóng bay gần tới, tôi giơ tay dón bắt! Trời đất ơi! Trong tay tôi là cái đầu đang cười với tôi, mắt trừng trừng, miệng thì thào " Đền mạng cho tao! Đền mạng cho tao!" Tôi vất mạnh cái đầu xuống đất, nó bật ngay lên lại tay tôi và vẫn với gương mặt ghê rợn đó nó thều thào câu quen thuộc " Đền mạng cho tao! " Tôi quăng nó thật xa rồi ù té chạy! Con tôi ôm quả bóng đuổi theo tôi! Tôi vẫn nghe tiếng cái đầu trên tay nó gào theo tôi " Đền mạng cho tao! Đền mạng cho tao!" Tôi chỉ kịp nghe tiếng xe thắng gấp mà thôi!! Khi mở mắt ra tôi thấy chân tôi quấn băng trắng toát, bên cạnh là vợ và con ngồi ngồi nhìn một cách lo lắng! Thấy tôi mở mắt vợ tôi mừng rở hỏi: _ Anh tỉnh rồi à? Em mừng quá! Anh chạy đi đâu mà như điên vậy! Đâm đầu vào xe mà cũng không biết nữa! May là không chết! Lần sau anh phải để ý một tí nghe! _ Anh bị chóng mặt nên chẳng thấy xe chạy đến! Về sau anh sẽ ý tứ hơn. _ Tôi ậ ừ cho qua việc! Tôi vẫn dấu kín ọi việc xảy ra cho tôi, nên không ai biết là tôi bị cái đầu oan nghiệt kia đòi nợ máu! Thôi thì cứ yên lặng đừng gây thêm lo lắng cho người thân mình _ Tôi tự nhủ với mình như vậy! Luật của nhà thương không cho thân nhân ở lại đêm nên tối đến vợ con tôi ra về. Họ chúc tôi yên giấc và nói ngày mai sẽ mang thêm vật dụng cần thiết và thức ăn hoa quả vào thăm tôi. Nằm thao thức và đang nghĩ vơ vẩn về những việc xảy ra cho tôi trong thời gian gần đây! Tôi nghe có tiếng cười nhẹ the thé trong phòng! Quay ngoắt lại tôi thấy trên cái giá treo bóng đèn điện là cái đầu oan nghiệt đang chăm chú nhìn tôi! Chỉ là cái bóng đèn mà! Tôi cố tự nhắc lớn tiếng với chính mình và dụi mắt để nhìn cho rỏ để xác định điều mình nói! Không, dù tôi có muốn nó là bóng đèn cách mấy đi nữa thì hiện diện trước mắt tôi vẫn là sự thật phủ phàng! Cái đầu vẫn trơ trơ ra đó, vẫn nhe răng cười với tôi, vẫn con mắt trợn trừng như thù hận đó nhìn tôi không chớp. Xen lẫn tiếng cười nhỏ nhưng the thé là câu rên siết quen thuộc "Đền mạng cho tao! Đền mạng cho tao!" Tôi thét lớn và lăn xuống giường! Có tiếng chân chạy thình thịch về phòng tôi và rồi tiếng mở cửa: _ Cái gì mà la lối ầm lên vậy?! Đây là nhà thương chứ không phải nhà tư mà muốn làm gì thì làm nghe chưa!! Nhưng khi thấy tôi nằm lăn quay, run giật như bị kinh phong đưới đất, cô y tá chạy tới nâng tôi lên hỏi: _ Có sao không? Chuyện gì xảy ra vậy? _ Nó, nó ở kia kìa!! _ Tôi run rẩy chỉ về phía bóng đèn! _ Cái bóng đèn đó à? Nó là ai vậy?! _ Cái, cái đầuuu lâuuuu trênnn đooó đooó! _ Tôi nói không thành lời. _ Anh có bị điên không đó! _ Cô ta hỏi lại với giọng nghi ngờ! _ Không nó vẫn ở đó kìa! Nó đang cười với tôi kìa!! _ Tôi tay vẫn chỉ cái đầu lâu miệng thều thào với người y tá! Cô ta lắc đầu rồi giúp tôi nằm lại lên giường! Suốt đêm đó tôi quấy động nhà thương cả chục lần vì cái đầu lâu chẳng chịu bỏ đi cho! Trước kia nó chỉ viếng tôi một ngày vài lần rồi biến đi! Lần này nó ở lì với tôi trong phòng suốt đêm! Sáng hôm sau bác sỹ tới khám cho tôi và đọc bệnh án mà các y tá ghi thêm vào tối qua! Ông ta quyết định cho tôi qua khu "tâm thần", khu dành cho các người mất trí. Ông ta cho rằng vì tôi bị xe tông ngã xuống đường nhựa có lẽ đầu tôi bị chấn thương nên tôi mới trở nên như vậy. Bác sỹ mà, nói gì mà chẳng có người nghe! Thế là tôi bị gửi sang khu tâm thần dù trong đầu tôi biết chắc là tôi chẳng điên một tí nào cả! Chiều đến vợ tôi vào thăm và ngạc nhiên thấy tôi năm chung với các người ngớ ngẩn khác! Tôi giải thích là bác sỹ lầm tưởng tôi bị tổn thương sọ não nên cho tôi qua đây! Tôi trấn an vợ rằng vài bữa không có gì họ sẽ cho tôi về nhà thôi! Vợ tôi mang trái cây, một số thức ăn và hai chai nước ngọt "con cọp" của hảng BGI vào cho tôi. Ăn uống xong vợ tôi ở lại một lúc rồi ra về. Trên trần nhà là cái quạt trần cũ, quay kẻo kẹt như bị khô dầu! Nó như cố lắm mới quay hết được một vòng! Nhà thương thí mà có được cái quạt máy trên trần là phước lắm rồi. Cố nhắm mắt ru giấc ngủ, tôi lại nghe tiếng rên siết thê thảm theo nhịp kẻo kẹt của cái quạt trên trần! Tôi bịt tai lại để cái tiếng quái ác kia không lọt vào tai! Vô hiệu! Tôi vẫn nghe nó một cách rỏ ràng như ai đó đang nói bên mang tai tôi! Tôi tự nhủ là không được mở mắt nhìn lên, nhưng một mãnh lực vô hình nào đó bắt tôi mở trừng mắt ra nhìn hướng về phía trần nhà! Tôi đoán không sai! Cái đầu lâu đang quay từ từ trên đó, mắt nó luôn hướng về tôi! Miệng vẫn nhe ra nói thì thào câu mà tôi đã thuộc như in "Đền mạng cho tao! Đền mạng cho tao!" Đến nước này rồi tôi đổi sợ thành liều trả lời nó: _ Mày muốn trả gì thì cứ nói! Mày theo ám ảnh tao lâu rồi, muốn trả gì thì cứ nói ra đi, tao nghe đây! _ Mày hãy đền mạng mày cho tao! _ Có giỏi thì hãy giết tao đi! Tao sẳn sàng đây! _ Không! Chính tay mày giết tao! Tao muốn tự tay mày tự xử mày thôi! _ Tao không tự giết tao!! Coi mày làm gì được tao đây!! Tôi nằm nhìn lên như thách thức nó! Lúc này cái đầu lâu không chỉ còn là cái của tên VNQD đảng nữa, mà nó biến đổi liên miên! Lúc là của tên làm trong phủ toàn quyền Pháp, lúc thành đầu của các tên của các đảng phái khác, lúc lại là của những tên mà vì thù oán riêng tôi đã ra lệnh hạ sát!! Chúng réo gọi tôi đòi trả nợ máu! Rồi thì những cái đầu đó bắt đầu bay thẳng vào mặt tôi! Tôi né tránh chúng đến mệt nhoài! Cuối cùng rồi tôi để mặc chúng, tôi hứng chịu những cú đập vô hình khắp mặt mày! Đau đớn quá, tôi chỉ còn biết quơ hai tay để xua gạt những cú hít kinh hoàng này! Miệng tôi không ngớt la hét, chửi rủa các đầu lâu kia! Thỉnh thoảng một người trực nhà thương ghé qua nhìn tôi và lắc lắc đầu có vẻ thương hại cho tình trạng của tôi!! Tôi bị mất ngủ đã quá nhiều ngày, mắt tôi đỏ lòm như tôm luộc! Râu tóc mọc lởm chởm tôi không buồn cắt gội! Nếu ai thấy cái bề ngoài của tôi có lẽ họ sẽ tin lời của tên bác sỹ _ Nó là một thằng điên nặng!!! Tôi cũng đoán ra điều này khi nhìn thái độ dè dặt của các y tá thăm bệnh cho tôi hàng ngày! Tôi tự biết mình rất tỉnh táo, đầu óc tôi vẫn minh mẫn, chỉ có một việc là tôi không thể điều khiển được các hành vi và lời nói của tôi! Hình như chúng bị các oan hồn chi phối rồi thì phải??!!! Sáng hôm sau họ dời tôi vào phòng biệt cư, nơi dành cho các người bị điên nặng!! Lý do là họ sợ tôi làm hại đến các bệnh nhân khác chung quanh tôi! Chiều đến vợ con tôi vào thăm! Nhìn con mà tôi ứa nước mắt! Thương cho nó rồi đây tương lai sẽ ra sao! Chắc lại rơi vào tình trạng đói nghèo như tôi lúc nhỏ chăng?!?! Chỉ có lúc gặp vợ con là tôi giữ được sự bình thản, tôi kìm chế được lời nói và hành động của chính tôi! Tôi không biết là do đâu! Nhưng đoán là do tình thâm đã thắng được cả mảnh lực vô hình!! Chúng tôi nói chuyện với nhau một hồi, nhắc lại những kỷ niệm êm ấm của các năm qua! Ăn uống xong vợ tôi ngập ngừng nói: _ Anh à! Thành ủy tháng này không cấp tiền trợ cấp cho chúng ta nữa! _ Sao vậy?! _ Tôi vội ngắt ngang. _ Em không biết! Nhưng em có hỏi anh Tư thì anh ấy nói nhỏ cho em biết là họ đã quyết định loại trừ anh rồi! Đã có người thay thế chức vụ của anh! Họ nói anh bây giờ chỉ là một thằng điên vô dụng mà thôi!! Tôi im lặng nghĩ ngợi một hồi rồi nói vợ tôi ra căng tin mua cho tôi một cuốn vở nhỏ và một cây bút bi! Xong việc vợ con tôi ra về! Tôi cay đắng trong lòng lắm! Bây giờ mới biết rỏ bộ mặt thật và chính sách vắt chanh bỏ vỏ của bọn chúng thì đã quá muộn rồi! Tay tôi đã nhúng máu của bao người rồi! Tay tôi đã nhúng chàm làm sao rửa sạch được đây! Tôi muốn viết lại những gì đã xảy ra trong cuộc đời của tôi, những gì tôi đã làm và những gì tôi đã nghĩ! Tôi đã có quyết định cho chính tôi rồi! Vợ con tôi không phải lo lắng vì có thêm một gánh nặng trong cuộc đời lao đao của họ nữa! Các oan hồn kia ơi! Chúng mày chẳng cần phải theo ám ảnh tao nữa làm gì! Tao đã có quyết định rồi! Suốt ngày hôm sau tôi cố ôn lại cái dĩ vảng của tôi và ghi nó vào những trang giấy của quyển sách mỏng này! Đến chiều nhân viên trực mang cho tôi một tô cháo hành, tôi định múc một thìa cháo để ăn! Tôi không nhấc cái thìa lên được! Tô cháo đã biến thành cái đầu lâu miệng cắn chặt cái thìa của tôi! Tôi đã mất hết niềm tin! Hết cả hy vọng là mình sẽ được đối xử như một người bình thường trong xã hội này! Tôi buông tay để chiếc thìa lại trong miệng đầu lâu, rồi nói với nó: _ Mày không phải chờ lâu đâu! Đêm đến, các oan hồn vẫn réo gọi quanh tôi! Tôi làm ngơ với chúng, tôi chẳng thèm tránh hay gạt những cú phóng vào mặt mình nữa! Vào nửa đêm, tôi đập bể cái chai nước ngọt con cọp, cầm một mảnh vỡ sắc trong tay phải rồi để cánh tay trái trên tấm khăn trải giường! Các mạch máu nổi to trên cổ tay gầy guộc của tôi! Tôi không gặp khó khăn khi đưa cái mảnh chai cứa vào cái mạch đó! Tôi nhìn giòng máu phún mạnh ra trên tấm khăn giường trắng, rồi đưa mắt nhìn lên trần nhà chiếc đầu lâu đang nhìn tôi cười thoải mái lắm! Mắt tôi mờ dần đi! Cái đầu lâu cũng nhạt nhòa đi! Tôi cố gắng xé một trang giấy và viết "Xin giao cái hộp này cho vợ con tôi!" Tôi bỏ quyển vở vào cái hộp sắt đựng bánh "bích quy" trong đó có vài vật dụng cá nhân của tôi, rồi bỏ tờ giấy lên trên và đặt nó lên chiếc bàn nhỏ ở kế gi°ường! Sáng hôm sau người y tá nhìn qua cửa phòng thấy bệnh nhân nằm vắt ngang giường, máu thấm đầy khăn trải! Anh ta la lớn kêu mọi người vào xem! Rồi lo thủ tục đưa xuống nhà xác và báo cho thân nhân tới lãnh về! Trong hồ sơ bệnh án ghi: Bệnh nhân lên cơn điên! Tự cắt cổ tay mình trong đêm. Chú thích: Viết theo lời kể của một người đảng viên thuộc VNQD đảng.
Hết