Emir quen Ludmila tại một buổi vũ hội. Vài ngày sau họ quyết định sẽ cưới nhau. Người thân của chú rể không ai phản đối đám cưới. Nhưng bà mẹ cô dâu rất do dự. Không rõ vì sao. Vào một sáng chủ nhật, Emir ngồi trong quán cà fê. Một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi tên là Gustavo đến gặp anh. Ông ta tuyên bố là Ludmila đã được làm mối cho ông ta một năm nay, và khuyên Emir nên từ bỏ ý định lấy cô gái. Emir cảm thấy cay đắng và đến nhà Ludmila yêu cầu cô giải thích. Cô gái tỏ ra căm phẫn thái độ trắng trợn của Gustavo. Và thề rằng nếu ông ta dám bước qua ngưỡng cửa nhà mình, cô sẽ ném ông ta qua cửa sổ. Mẹ Ludmila mắng con gái, nói rằng ngài Gustavo là một người rất tử tế.Emir tức giận bỏ về. Ludmila cố giữ anh lại. Emir đứng ngồi không yên. Anh không biết phải sống tiếp thế nào đây. Anh không muốn về nhà, nên quyết định đi tắm.Anh cởi quần áo ra và để dưới gốc một cây thông. Tâm trạng Emir đang vô cùng chán chường. Khi anh lội xuống nước, làn sóng biển ùa tới làm anh cảm thấy nhẹ nhõm đi đôi chút.Một tên trộm đứng theo dõi Emir từ trong rừng. Đợi khi chàng trai bơi ra xa, hắn lấy toàn bộ đồ đạc của anh mang đi.Khi lên bờ không thấy áo quần, Emir nghĩ chắc ai đó trêu mình. Anh đi lang thang trong rừng, hoài công gọi to tên các bạn. Cuối cùng anh hiểu rằng mình đã bị mất cắp.Anh tiếc nhất cái đồng hồ. Nó không giá trị lắm, đơn giản chỉ là món quà quý đối với trái tim anh. Những thứ còn lại toàn đồ vặt vãnh. Emir đi dọc theo các vách đá bên bờ biển tìm bạn bè hoặc người quen. Anh muốn nhờ ai đó ghé vào nhà mình và mang giúp quần, áo may ô và dép đến cho anh. Nhưng thật không may cho anh: tất cả những người bạn của anh đều đi cùng bạn gái. Nếu gặp họ trong bộ dạng như thế này, họ sẽ cười thối mũi. Đành phải đợi đến chiều và đi về nhà một cách bí mật. Để giết thời gian, Emir tìm một chỗ râm, nằm xuống và ngủ thiếp đi.Gã trộm tên là Olivo đem giấu đồ lấy cắp ở nhà, chỉ mang theo mình cái đồng hồ. Hắn gặp Ludmila trên phố và bám theo cô. Cô gái không có cảm tình với hắn một chút nào. Để thoát khỏi hắn, cô dừng lại nói chuyện với một cô bạn.Ludmila nói với bạn rằng cô đang đi tìm Emir. Chắc anh đang ở đâu đó ngoài bờ biển. Hai cô đi về hướng biển. Olivo đi theo họ. Khi thấy họ đến đúng chỗ hắn đã lấy trộm quần áo, hắn dừng lại đợi từ xa. Hai cô gái rẽ vào sau một vách đá. Olivo chỉ nghe thấy giọng của Ludmila và nghĩ là hai cô sẽ xuống tắm. Hắn cởi quần áo đem giấu thật kĩ để khỏi bị mất trộm và cầm theo cái đồng hồ. Hắn đặt đồng hồ lên một hòn đá rồi nhảy xuống nước. Olivo bơi từ từ, tìm cách đến sát bên cạnh hai cô gái. Khi hắn đã bơi vòng qua mỏm đá thì bỗng cảm thấy như có như có con gì đó ngoạm vào chân mình. Olivo thét lên vì kinh hoàng và đau đớn. Trước khi chìm sâu xuống nước, hắn còn kịp kêu lên mấy tiếng.Mọi người kéo đến. Một số bơi thuyền, những người khác đứng trên bờ. Ludmila và cô bạn hốt hoảng nhổm ra sau vách đá. Ludmila muốn đi đến và bảo rằng đấy là Olivo, vì cô đã nghe thấy tiếng thét của hắn. Nhưng cô bạn khuyên Ludmila nên đi khỏi đây ngay, nếu không dân làng sẽ nghĩ là hai người không tắm ở nhà, mà ra ngoài vách đá tắm. Mấy người đi trên thuyền nói rằng họ nhìn thấy những vết máu loang dưới nước. Cuối cùng, một thanh niên tìm thấy cái đồng hồ để trên tảng đá và ngay lập tức nhận ra nó:- Tội nghiệp Emir! - anh ta kêu lên. - Anh ấy đã bị cá mập ăn mất xác.Có người chạy đi báo cảnh sát. Mọi người toả đi tìm quần áo của Emir. Chắc anh đã cởi quần áo trong rừng thông. Nhưng không tìm thấy đâu cả. Olivo đã giấu áo quần của gã rất kĩ.Cảnh sát xem xét hiện trường. Vật chứng để lại rõ ràng. Người thanh niên khẳng định đấy là đồng hồ của Emir đi báo cho bố mẹ Emir biết và mang đồng hồ về cho họ.Trong khi đó Emir vẫn nằm ngủ. Khi anh tỉnh dậy, hoàng hôn đang xuống. Anh đi tắm một lần nữa để cơ thể đã tê cứng khoan khoái trở lại. Anh thoải mái vẫy vùng trong nước khi biết rằng trên bờ không có ai. Chỉ ở đằng xa có một chiếc thuyền. Những người trên thuyền vẫy tay ra ý bảo anh phải lên ngay. Emir đoán ra là ở đây có cá mập.Trời bắt đầu tối. Emir vừa đói vừa mệt và chán chường đi về nhà theo lối đi vòng, để tránh gặp người đi đường.Emir hi vọng mình có thể lẻn êm vào nhà. Nhưng anh đã lầm. Một đám đông đang tụ tập ồn ào ở nhà anh. Anh nghe có tiếng kêu gào và khóc lóc. Emir lạnh người khi nghĩ rằng chắc nhà mình có chuyện chẳng lành. Anh nghĩ ngay đến mẹ, nhưng không dám bước vào nhà với cái quần đùi ướt trên người. Thế là anh phải đứng từ đằng xa ở phía cuối vườn, đợi cho mọi người ra về.Đến gần ngôi nhà, Emir hết sức sửng sốt khi nhìn thấy Ludmila và ngài Gustavo đứng ở bên ô cửa sổ để mở. Emir không thể hiểu vì sao họ lại có mặt ở nhà mình. Ludmila đang nức nở khóc. Gustavo ngồi bên cạnh với vẻ mặt nghiêm nghị và hơi vênh váo. Mẹ và cô của Emir không có trong phòng.Emir vẫn đang nghĩ là có chuyện chẳng lành xảy ra với mẹ, thì bỗng nghe Ludmila nói:- Tội nghiệp anh Emir, tôi không thể tin điều đó. Tôi cho rằng đấy là Olivo.Ngài Gustavo đáp:- Em yêu, nhưng cái đồng hồ bỏ lại trên hòn đá đúng là của Emir.Emir chợt hiểu ra là mọi người trong nhà đang khóc chính anh. Nhưng cả đến lúc này anh cũng không thể xuất hiện khi chỉ mặc mỗi cái quần đùi. Anh lẳng lặng lẻn vào phòng mình. Một điều ngạc nhiên đang chờ anh ở đó. Trên giá đỡ có một cây đèn thờ đang cháy. Những cây đèn này chỉ được thắp lên vào những ngày cúng giỗ. Ngay bên cạnh cây đèn là đồng hồ của anh.Emir bắt đầu mặc quần áo vào và vô tình đập khuỷu tay vào mặt kính cửa sổ con để mở. Lúc này cô của Emir vừa quay trở lại căn phòng Ludmila và Gustavo đang ngồi. Nghe thấy tiếng kính vỡ, bà thở dài nói:- Gió làm vỡ hết cả kính. Nhưng tôi không còn sức để đi đóng cửa sổ lại nữa.- Xin bà để đấy, - ngài Gustavo nói.Nghe thấy tiếng chân người bước lên cầu thang, Emir thò đầu nhìn ra ngoài cánh cửa. Có tiếng thét thất thanh và tiếng ai đó ngã xuống. Thì ra ngài Gustavo nhìn thấy Emir và sợ đến nỗi mất thăng bằng ngã lăn xuống cầu thang.Liền đó Ludmila chạy đến. Nhìn thấy chàng trai, cô vui mừng kêu lên:- Emir, anh Emir, nghĩa là không phải anh bị cá mập ăn thịt.Và cô nói tiếp:- Em đã nói đấy là Olivo mà.Mẹ Emir chày ào vào phòng theo sau cô anh. Trước đó bà đang nằm chết giấc trên giường vì đau khổ. Nhìn thấy con trai, bà như được hồi sinh. Chỉ có ngài Gustavo là nằm rên rỉ trên sàn, không đứng lên nổi mặc dù mọi người cùng cố đỡ ông ta dậy. Emir chạy đi gọi bác sĩ. Bác sĩ kết luận ngài Gustavo đã bị gẫy cả hai chân. Ông ta sẽ phải nằm viện mất mấy tháng.Trong thời gian đó Ludmila và Emir thường đi dạo cùng nhau. Đêm đêm họ dừng lại trên những ngọn đồi nhỏ và rụt rè nói với nhau những điều gì đó.Đông Tây Kiều Diệp dịch từ tiếng Nga