Thuở xưa, trong một khu rừng nọ, có một con vượn mẹ bồng một con vượn con, chuyền trên các cành cây để hái trái ăn. Bỗng đâu, một thợ săn xuất hiện, giương cung bắn trúng vượn mẹ và bắt được cả hai mẹ con nhà vượn. Vượn mẹ bị thương, tự biết không thể sống được, liền vắt hết sữa trong mình cho con bú. Về đến nhà, người thợ săn làm thịt vượn mẹ, thấy ruột nó đứt ra từng khúc. Vượn con nhớ mẹ, buồn bã bỏ ăn mấy ngày rồi chết. Tình mẫu tử nơi loài thú mà còn thiết tha như thế khiến khu rừng kia cũng phải buồn lây, trút lá ngập rừng và người đời về sau hay dùng cụm từ "buồn đứt ruột" để diễn tả nỗi buồn lớn lao không chịu nỗi…Trong nhân gian, những mẫu chuyện về tình mẫu tử cũng được tích lũy nhiều hơn, đã làm cạn biết bao nguồn mực mà không thể nào làm cạn được tình cảm thiêng liêng ấy.Thuở xưa, có hai mẹ con đang sống cuộc sống êm đềm, người con trai hàng ngày làm lụng đủ tiền nuôi hai mẹ con. Trong nhà có trồng một luống hẹ. Mỗi lần nấu canh, người mẹ cứ lấy thước đo từng nấc một. Về sau, người con bị hàm oan, phải sống cảnh ngục tù. Bà mẹ nhớ con, một hôm lặn lội đi thăm, đem cho con vài món thức ăn, trong đó có bát canh hẹ.Khi được chủ ngục trao giỏ thức ăn, người con giở ra thấy bát canh hẹ, cứ khóc mà không ăn. Chủ ngục hỏi lý do, người con nói: "Lúc ở nhà, mỗi khi nấu canh hẹ, mẹ tôi cứ lấy thước đo từng tấc một. Nay trông thấy bát canh, tôi nghĩ mẹ già rồi mà còn phải vì con lặn lội đi thăm nên tôi không tài nào nuốt được thức ăn của mẹ nấu". Người chủ ngục đem tình cảm ấy bẩm lên quan trên. Quan nghĩ: Một người con có hiếu như vậy thì không có thể là người gây án, liền điều tra lại, quả thấy người kia mắc tội oan, liền tha cho về sum họp với mẹ......Xưa kia, phương tiện giao thông khó khăn, cách trở. Muốn sang bên kia sông thường không có cầu mà phải quá giang những chuyến đò ngang. Vào một đêm mưa gió, có một cậu bé con tuổi độ 12, đang đêm gọi đò đưa sang sông tìm thầy hốt thuốc cho mẹ bị ốm nặng. Cậu bé ra đi với lòng bồn chồn lo lắng, sợ không đem thuốc kịp về…Dù cậu bé có về kịp và có cứu sống được mẹ không, điều đó không quan trọng nhưng hình ảnh đứa con thân yêu, bé bỏng, vì mình phải lặn lội trong đêm mưa gió, sang sông cách trở, vẫn tạo được một sự xúc cảm, một sự ấm lòng cho người mẹ đang ốm đau. Nếu bà mẹ không qua khỏi cơn bệnh thì thần thức lúc lâm chung cũng được thanh thản, mãn nguyện…………Vào một đêm trước lễ Giáng sinh, có một thiếu phụ đang mang thai lần trước đến nhà một người bạn nhờ giúp đỡ. Con đường ngắn dẫn đến nhà người bạn có một con mương sâu với cây cầu bắc ngang. Người thiếu phụ đang đi, bỗng trượt chân chúi về phía trước, cơn đau đẻ quặn lên. Thiếu phụ biết mình không thể đi xa hơn được nữa, liền men xuống phía khuất dưới cầu.Đơn độc giữa những chân cầu, thiếu phụ đã sinh ra một bé trai. Không có gì ngoài những chiếc áo bông dày đang mặc, thiếu phụ lần lượt trút bỏ áo quần ra, quấn quanh mình đứa con bé xíu, vòng từng vòng lại giống như cái kén. Rồi tìm thấy được một miếng bao tải nơi chân cầu, thiếu phụ trùm vào người và kiệt sức bên cạnh đứa con.Sáng hôm sau, một phụ nữ lái xe ngang qua đó. Khi đến gần chiếc cầu, chiếc xe bỗng chết máy. Bước ra khỏi xe băng qua cầu định tìm người sửa xe giúp, bà bỗng nghe tiếng khóc trẻ thơ yếu ớt bên dưới. Bà men xuống gầm cầu, tìm thấy đứa bé sơ sinh, khóc lả bên người mẹ đã chết cóng.Bà đem đứa bé về nuôi dưỡng. Khi lớn lên, cậu bé thường đòi mẹ nuôi kể lại câu chuyện đã tìm thấy mình. Vào một ngày lễ Giáng sinh, nhằm sinh nhật thứ 12 của cậu, cậu bé nhờ mẹ nuôi đưa đến viếng mộ người mẹ tội nghiệp của mình. Khi đến nơi, cậu bảo mẹ nuôi đợi ở xa xa, trong lúc cậu khấn mẹ. Cậu bé đứng cạnh ngôi mộ, cúi đầu và khóc mãi hồi lâu. Thế rồi…, cậu bỗng cởi cả áo quần và đặt lên mộ mẹ.Bà mẹ nuôi vội đến bên cạnh, thấy cậu đang rét run giữa trời Đông, bảo cậu mặc quần áo vào lại. Lúc ấy, cậu bé như không biết có người khác bên cạnh, tha thiết, nghẹn ngào nói với người mẹ mà cậu chưa bao giờ biết mặt: "Mẹ đã lạnh hơn con lúc này, phải không mẹ?…" và cậu bé òa lên khóc nức nở (Trích "Nghệ thuật sống" của Chơn Hiền Ngọc)......Có một cô gái bị tật nơi chân, đi đứng khó khăn, chậm chạp, sống với mẹ già nơi một vùng hẻo lánh, cách Phổ Đà Sơn mấy dặm đường. Lúc mẹ bị bệnh nặng, cô gái được mách ở Phổ Đà Sơn có Đức Quán Thế Âm rất linh ứng. Người có tâm chí thành, đến đấy cầu nguyện thường được như ý. Cô gái muốn đưa mẹ đến đó cầu Đức Quán Thế Âm nhưng mẹ đang bệnh nặng, còn nàng thì đôi chân tật nguyền… Lòng thương mẹ và ý chí tha thiết cầu hồng ân Bồ-tát. Khiến nàng nghĩ ra một cách: Hằng ngày, ngoài những giờ hầu mẹ, còn lại bao nhiêu khoảng thời gian, nàng ra trước nhà, hướng về Phổ Đà Sơn, cứ bước lên lạy một lạy rồi lui về một bước. Lòng nàng nghĩ: một bước bước lên lạy Đức Quan Thế Âm là để cầu cho mẹ hết bịnh, một bước lùi lại là để dòm ngó, chăm sóc mẹ già. Lòng hiếu của cô gái đã tạo được sự cảm ứng; chỉ trong ba ngày, mẹ nàng lành bệnh mà nàng cũng khỏi tật đôi chân. Cô gái càng tin thêm vào oai lực Phật pháp, ngày ngày vẫn hướng về Phổ Đà Sơn lạy Đức Bồ-tát Quan Thế Âm...
"Buổi chiều mẹ lên rẩy,
Thấy bóng cây Kơ-nia
Bóng tròn che lưng mẹ
Về nhớ anh mẹ khóc".
Qua bốn câu trên của bài thơ "Bóng cây Kơ-nia", ta thấy bà mẹ này chính là một trong trăm nghìn bà mẹ Việt Nam có con ra chiến trường. Vì nước vì non, mẹ già đành phải dằn lòng, cho con đi chinh chiến. Nếu người con trai được tin người nhắn gởi, chỉ vỏn vẹn một câu thôi: "Mẹ nhớ anh, mẹ khóc" là đủ nâng ý chí kiên quyết chống giặc cho đất nước chóng thanh bình để được về gặp mẹ.Hình ảnh này, và còn biết bao hình ảnh của biết bao bà mẹ có con đi chinh chiến, hằng ngày tựa cửa, dõi mắt về phương trời xa, theo từng bước chân con ngoài trận tuyến và từ xưa nay, những hình ảnh đó vẫn mạnh hơn tiếng trống trận thúc giục, khiến những người con trai hăng hái xông pha vào lằn tên mũi đạn, dẹp giặc để chóng có ngày hát khúc khải hoàn, sung sướng ngả vào vòng tay chờ đợi của mẹ hiền.Từ xưa nay, tình mẫu tử vẫn quý nhất. Qua những mẫu chuyện trên, hoặc có thật, hoặc do người đời suy nghĩ, sáng tác, vẫn nói lên được sự khế hợp hài hòa giữa lòng mẹ và tình con. Có những người mẹ như thế thì có những người con như thế… Có những bà mẹ, đứa con như thế, cuộc đời được tô điểm thêm lên biết bao!Nếu nhạc sĩ trứ danh Beethoven đã tận dụng sự phong phú, đa dạng về hòa thanh, âm sắc, độ vang, của nhiều nhạc khí để tạo nên những giao hưởng để đời thì những bà mẹ, những đứa con ấy cũng đã đem hết những nghĩ thương lo lắng cho nhau, tận tụy vì nhau, làm được cho nhau những điều vui sướng, hành phúc và cảm động… cũng chính là những Beethoven đã tạo nên giao hưởng cho tình mẫu tử.Và "Hiếu cảm đến người thì tạo nên những giao huởng tuyệt vời".TNDH.Có thể nói:"Hiếu cảm đến trời thì mưa thuận gió hòaHiếu cảm đến đất thì vạn vật xinh tươi"