Thanh Hà ôm cặp thong thả từng bước, cô bé cứ mỉm miệng cười, đôi mắt rực sáng.Mải nghĩ đến chuyện vui ở trường, cô bé đến nhà lúc nào không hay. Đang vui, bỗng Hà sững người đứng lại, niềm hân hoan bỗng chốc tan biến thay vào là nét kinh hoàng, hoảng sợ.Đôi tay cô bé ôm cứng chiếc cặp trước ngực, bước chân cứ lùi dần, lùi dần, mắt nhìn trừng trừng phía trước. Hải, anh Hai cô đang lù lù tiến về phía cô, trên tay lấp loáng con dao Thái Lan. Hải bật cười man rợ khi thấy em gái mình run sợ.Dằn cái dao xuống bàn, hắn hỏi:- Hà, tiền đâu đưa cho tao mấy chục?Thanh Hà giật mình khụy xuống, hai tay ôm chặt cái cặp, mắt nhìn Hải chằm chằm.- Sao? Có tiền không?Hà run rẩy:- Anh Hai! Em... không... có...Hải đập tay xuống bàn, ly tách va vào nhau kêu loảng xoảng, hắn gầm lên:- Hừ, không tiền! Tiền mẹ giao cho mày chi tiêu đâu?Hà luống cuống:- Anh Hai, bữa naỵ.. hết rồi!- Láo, mày dám gạt anh Hai mày à?Hải lao đến níu bên bả vai Hà, kề dao vào cổ:- Tiền đâu, đưa mau lên!Hà run lây bẩy:- Anh Hai, thạ.. chọ.. em!Hải nhếch mép cười, hình như tình cảm anh em không làm cho hắn xúc động. Đầu óc hắn đang nhớ đến những thước phim bạo lực đấm đá, đâm chém, hắn như quên đi tất cả, đưa tay giật chiếc cặp da.Hà hoảng loạn, cô bé chồm người kéo chiếc cặp lại, quá đà cô té lăn trên đất. Nước mắt ràn rụa:- Anh Hai, trả lại cho em!Hải mở tung chiếc cặp lục soát, tìm kiếm. Hắn thất vọng vì trong cặp Hà chẳng có gì cả. Mắt hắn chợt sáng khi thấy phong thư dán kín bằng giấy học trò, hắn hỏi:- Cái thư này của ai?Hà tái mặt:- Anh Hai trả lại cho em.Hải cười ha hả:- Thôi được, đưa tiền đây.- Em đâu có tiền.Hải đưa đôi mắt trắng dã vì mất ngủ nhìn Hà, bỗng hắn cười lên khoái trá:- Đưa sợi dây tao trả liền.Hà đưa tay lên ôm lấy cổ, miệng lắp bắp:- Không được đâu.- Nếu không tao sẽ đọc to cho cả xóm này nghe. Vừa nói Hải vừa xé lá thư, Hà hấp tấp:- Anh Hai, khoan đã, em bằng lòng.Hà run rẩy tháo sợi dây chuyền, cô bé cứ ngập ngừng tiếc rẻ. Cuối cùng bằng hành động dứt khoát, cô bé nhắm mắt lại đưa sợi dây chuyền cho Hải.Hải bật cười to đưa tay định lấy, bỗng khựng lại vì tiếng quát:- Dừng lại!Hải lùi lại thủ thế, Hà tròn xoe mắt nhìn người mới đến.- Tường Lãm, bạn về đi!Hải nhịp nhịp cái dao, hất hàm hỏi:- Mày là gì của Hà?Hà vội chạy đến đứng chắn trước mặt Lãm:- Anh Hai, bạn ấy học cùng lớp với em!- Lá thư này của nó phải không?Hà đưa tay định giật lại, nhưng Lãm ngăn:- Hà đừng bận tâm, Lãm không có ý gì, chỉ muốn Hà xem Lãm như người bạn mà thôi!Hải vứt phong thư xuống đất, mắt ánh hằn lên tia dữ dằn:- Khốn nạn, mày dám đến đây phá đám tao à? Hà, có đưa sợi dây chuyền cho tao không?Hà nhìn Tường Lãm, Lãm nhỏ giọng khuyên:- Anh Hải, anh nên suy nghĩ lại, chẳng lẽ vì mấy cuốn phim mà anh lại hành động quên cả Hà là em ruột của anh hay sao?Hải giật mình, thằng oắt con này, sao nó biết chuyện của mình cà? Đúng là mình đang cần tiền thuê đầu máy với mấy cuốn phim xã hội đen. Cái thằng Dũng khốn nạn, nó rủ mình đến xem, đến hồi hấp dẫn nó nỡ đoạn đành cắt đứt còn lên giọng: Nào là hao điện, không tiền... Đang ghiền đành làm liều với em gái, không ngờ thằng này biết chuyện kể ra vanh vách. Lỡ rồi chơi luôn.- Ê, mày định dạy khôn tao đó hở? Nói cho mày rõ, nếu còn có ý định can thiệp tao sẽ không khách sáo đó nha!Hải thò tay vào túi lôi ra con dao ngắn, dứ dứ. Hà sợ hãi, níu tay Lãm:- Tường Lãm, bạn về đi!Tường Lãm bình tỉnh:- Hà đừng lo cho mình, Hà chạy đi!Hà khóc mếu máo:- Tường Lãm, nghe lời Hà về đi!Hải cười khùng khục:- Hai đứa bây khá lắm!Bất ngờ Hải hét:- Hà, đưa sợi dây cho tao!Theo phản xạ, Hà đưa sợi dây cho Hải, nhưng Tường Lãm đã nhanh tay gạt Hà sang một bên.Đôi mắt Hà như muốn nổ tung trước cảnh hỗn loạn, cô bé chỉ kịp kéo cánh tay Lãm và trườn người ra phía trước. Hà loạng choạng, chiếc áo dài nữ sinh ướt đẫm máu. Lãm đỡ lấy Hà, kêu lên:- Hà, Hà... Hà ơi!Đôi mắt Hà đờ đẫn nhìn Lãm, đôi môi mấp máy rồi tắt lịm. Gương mặt Lãm đanh lại, cậu đặt Hà nằm xuống, lao tới Hải như con thú vồ mồi. Nhưng...Tường Lãm ngã xuống cạnh xác Hà. Hải cười man dại vang lên:- Hết đời, đám chống lại ta!Bỗng Tường Lãm lồm cồm bò dậy, Hải thoáng giật mình, hắn hét:- À, thì ra mày chưa chết. Được, tao sẽ cho mày theo con Hà cho có đôi.Hải vội vàng lượm sợi dây chuyền, tháo luôn cái đồng hồ của Lãm thoát ra ngoài biến mất.