Dấu yêu thứ nhất, Ôi thứ âm thanh ngọt lịm làm tê điếng lòng người. Từ trong giọng nói em bay trôi, trôi xa như ngàn thong reo, như tiếng sáo dìu dặt quyện đến rót vào không gian tỏa lộng trong đêm trăng thanh. Cỏ cây, hoa lá đồng nội uốn mình ngẩn ngơ; mê hoặc và say đắm lòng người. Trong tận cùng sâu thẳm đó, dường như em đã đến bên anh thật nhè nhành, thật êm ái thiết tha và thật gần - gần như hình với bóng. Nhưng anh vẫn thấy một nỗi đau dịu dàng, một khoảng trống bao la diệu vời làm sao ây!!! Em ơi! Anh đã ngụp lặn, nổi trôi trong cái biển bao la tiền than hạnh phúc tuyệt vời ấy. Anh như cơn mộng du – bơi lội, trầm mình tưởng chừng như miên viễn trong going suối êm ái, mắt em lấp lánh trong đêm như những vị sao khuya đợi chờ, mắt em nồng nàn và môi em ấp áp như bếp nửa đêm đông, sưởi ấm và xóa tan khối băng giá lạnh nhất trong anh. Anh đã lạc bước vào chốn thiên thai thần tiên mộng mị, chốn địa đàng, chúng mình đã chia cho nhau trọn vẹn trái cấm yêu đương. Ðể rồi từ đó, anh tình nguyện chung than chốn lấp đời mình trong ngôi tụ một thứ ngục tù yêu dấu và cao cả nhất của thế giới loài người. Dấu yêu tiền kiếp ơi! Khi choàng tỉnh cơm mộng mị nửa vời đó, anh thấy một nỗi hàn bao la vây kín tâm tư. Ðã nhiều lần, nhiều đêm suy tư và tự hỏi, mai sau dù có bao giờ. Bao giờ ta mới thoát thai từ cái nôi tiền kiếp để dìu nhau đến hiện tại. Hay đó chỉ là phù du giấc mộng đìu hìu của quá khứ ngàn đời muôn kiếp, hay cũng chỉ là đêm ngày chìm đắm trong màu tang thương viễn du của biển mộng? Ôi, nếu là gió anh sẽ ru em ngủ Nếu là trăng – anh sẽ soi bóng gian nhân Nếu là sao – cho anh được một lần Làm mây trắng: đưa em về bến mộng Ðời chúng ta phải chăng hai chiếc bóng Anh chạnh lòng trong một thoáng nào xa Ðôi mắt em vẫn mời mộc thiết tha Thì chớ vội phù tình anh, em nhé! Em dấu yêu! Cho dù viễn ảnh của ngày mai, và cho dù anh có trôi dạt rong rêu ở phương trời xa típ tắp nào đó, thì hình dáng em vẫn rực rỡ đậm nét trong anh. Và dù có viết ngìn trang cũng chỉ là khởi điểm của tình yêu bất biến! Xin em hãy đưa bàn tay mầu nhiệm đón nhận trái tim anh, một trái tim quá đổi mềm nhung âu yếm. Cho dù tay em có rã rời và hững hờ, lòng em có dửng dưng để rồi quay mặt bước đi, thì anh vẫn mặc khải cho một chuyện tình không đoạn kết. Và nếu ngày sau, em có mỏi mệt trên ngàn dặm đường dấu ái, thì đây. Ðơi vai vỗn đã sầu trĩu nặng, vẫn luôn dành một khoảng trống cho em tựa đầu, đồi làn mi em sẽ nhẹ khép và những sợi tóc óng ả trên vầng trán em sẽ dịu dàng, ngoan ngoãn bên tiếng ru từ tiền kiếp xa xôi.