Làng Khà Nông là một làng của người Thổ Tày ở vùng Lạng Sơn. Ông lý trưỏng của làng là người khá giả nhất làng. Người ta thường gọi ông là ông Lý theo cái chức vụ mà ông đang giữ. Ngoài chức vụ lý trưởng ra, ông còn là m chủ cả hơn hai chục mẫu ruộng quanh làng. Nhà ông cũng là ngôi nhà ngói duy nhất trong vùng nằm trên đỉnh ngọn đồi cao, còn dân làng thì sống trong các căn nhà tranh nằm rải rác trên sườn và dưới đồi này. Ông Lý có một cô con gái lớn khoảng hơn 20. Cô này giống bố của cô rất thích sưu tập các đồ cổ. Trong nhà thì chưng đủ các loai bình gốm xưa, các hình tượng đủ loại. Còn ở ngoài thì đủ loại các chậu sứ dùng để trồng các loại cây quý! Tuy ông là người thiểu số nhưng nhìn nhà ông người ta nghĩ ông là một người kinh giàu có chuyên chơi đồ cổ hơn là một người Tày sống ở nơi vượn kêu khỉ hú này. Chợ hội hàng năm ở biên giới là một hội chợ được tổ chức vào 3 ngày đầu trong tháng Tám âm lịch. Đây là một hội chợ rất lớn quy tụ dân chúng quanh các vùng Lạng Sơn, Lào Cai, Yên Báị Có đủ các loại hàng hóa từ miền xuôi, miền ngược, và ngay cả hàng từ bên Trung Hoa mang sang. Cô con gái lớn của ông lý trưởng cùng các em đi chợ hội, vừa để mua sắm vừa để vui chơi trong ngày hội này vì biết bao nam thanh nữ tú cũng tới tham gia ngày hội.Cô gái đi chợ về mang theo một cái tượng của một con vật kỳ quáị Cái tượng này chỉ cao chừng hai tấc, mang hình dáng của một con thú đực màu đen mà mặt mày trông rất dữ tợn, nửa giống chó và nửa giống heo rừng. Mắt nó trừng trừng nhìn như muốn đe dọa như muốn nuốt sống kẻ đối diện. Khi cô gái hỏi mua cái tượng này thì các em đã cố ngăn cản nhưng vì tính thích sưu tầm đồ lạ nên cô vẫn khăng khăng mua cho bằng được. Hơn thế nữa chỉ mới nhìn thấy cái tượng, cô đường như đã bị nó thu hút rồi! Một cái gì đó làm cô không thể cưỡng nổi việc mua tượng để mang về nhà mình.Một việc kỳ lạ là tuy ông Lý là người mê đồ cổ; vậy mà khi thấy cái tượng này ông lại thấy không thích nó chút nào, nếu không muốn nói là không ưa! Ông mắng cô con gái tại sao rước cái đồ quỷ quái đó về làm gì! Ông nói là ông không muốn thấy nó ở trong nhà! Nhưng có một mãnh lực nào đó làm cô gái không thể dời bỏ cái tượng này! Cô bèn đem nó vào để trên cái kệ nhỏ trên vách sát đầu giường của mình.Nửa đêm đó trong phòng bổng nổi lên tiếng rên của cô gáị Tiếng rên của sự sung sướng như trong lúc đang được ái ân! Tiếng rên kéo dài chừng năm phút rồi ngưng bặt! Cứ thế đêm nào cũng có tiếng rên trong phòng cô, và rồi người trong nhà cũng nghe được. Nhưng sáng dậy hỏi về việc này thì cô nói chẳng biết gì cả! Ông Lý bực lắm vì mọi người trong nhà đều nghe tiếng rên rỉ này, có lẽ con gái ông dấu diếm ông điều gì đây!. Tối đó ông và một tên đầy tớ rình sẳn ở nhà ngoài. Nửa đêm tiếng rên sảng khoái lại nổi lên, hai người bèn xông vào phòng và rọi đèn pin vào giường cô con gái! Không thấy gì cả mà chỉ thấy cô thân hình cô gái vẫn còn hơi quằn quại và miệng vẫn còn phát ra một vài tiếng rên rỉ nhè nhẹ, rồi cô gái nằm yên như đang ngủ say như chẳng có gì xảy ra vậy! Hai người bước lui ra và nghĩ là chắc cô gái đêm đêm chỉ nằm mơ thôi. Hay là cô con gái bị mắc bệnh mộng du không chừng, hoặc giả cô ta mắc chứng nói sảng trong mê cũng nên.Từ hôm đó người nhà cũng không chú ý tới tiếng rên sảng khoái hằng đêm của cô gái nữa. Nhưng rồi một chuyện bất thường đã xảy ra! Bụng cô gái một ngày một lớn ra!! Ông Lý và bà vợ thấy nghi nghi nên cố gạn hỏi nhưng cô gái chẳng biết gì và cũng chẳng có quen với anh trai làng nào cả! Ông Lý giận lắm nhưng chẳng có chứng cớ gì để bắt tội con được. Một điều ông Lý làm lạ là nếu có thằng nào mò vào nhà ông thì làm sao nó qua mặt được con cho bẹt giê Đức to lớn của ông chứ! Một đêm ông nhất tâm rình cho ra lẽ! Ông bèn lén đục một cái lổ nhỏ ở vách phòng và tối đó ông thức rình. Đến nửa đêm khi tiếng rên bắt đầu, ông ghé mắt nhìn vào giường con gái! Qua tấm mùng mỏng và dưới ánh sáng lung linh của ngọn đèn dầu trong phòng, ông thấy con ông đang quằn quại, miệng rên rỉ, còn trên người cô là một cái bóng mờ mờ ảo ảo đang làm động tác làm tình với con ông! Ông phóng nhanh vào phòng, bật cây đèn pin trên tay soi vào giường! Nhưng cũng như lần trước kia, chẳng thấy bóng ai cả. Ông quát đầy tớ vào lục dưới gầm giường và mọi xó góc trong phòng! Nhưng vẫn không tìm ra một dấu vết nào cả! Cô gái thì thức tỉnh nhưng tỏ ra rất ngạc nhiên vì thấy người nhà đang lục lọi tìm kiếm gì đó trong phòng mình!Đêm đó ông Lý nằm suy nghĩ nát cả đầu, cuối cùng ông chỉ nghĩ ra một điều mà ông cho là có lý nhất! Đó là cái tượng quái thú mà con ông đã mang về. Ông nghiệm ra rằng kể từ hôm con ông mang tượng đó về nhà là tiếng rên bắt đầu và sự việc đã đi đến tệ hại như ngày nay! Ông quyết định phải hủy bỏ cái tượng quái quỷ đó đi mới được! Sáng sau, ông bảo con gái mang tượng đó ra cho ông. Ông ngắm nghía nó một lúc và cảm thấy rờn rợn người như có gì đó đe dọa ông vậy. Có lẽ cái tượng đã đoán biết ý đồ của ông nên muốn cảnh cáo ông về điều này! Nhưng tình phụ tử đã thắng được sự sợ hãi, ông ném cái tượng xuống nền gạch làm nó vỡ ra từng mảnh vụn! Một cái gì đó lành lạnh toát ra và cô gái tự nhiên ngất xỉu! Đầy tớ khiêng cô ta vào phòng rồi dọn dẹp các mảnh vụn đi chôn. Ông Lý không quên dặn là đổ máu chó và nước tiểu vào các mảnh vụn đó để hồn của con quái thú không thể quấy nhiểu ai nữa! Từ hôm đó nhà không còn nghe tiếng rên của cô gái nữa! Cả nhà mừng rở vì nghĩ là cô gái đã thoát được nạn rồi! Nhưng nổi khổ vẫn chưa dứt được vì cái bụng con ông vẫn một ngày một to hơn. Gia đình giấu cô trong nhà không cho ló mặt đi đâu cả vì sợ xấu hổ với dân làng! Dân trong vùng đâu biết chuyện gì đã xảy ra trong nhà ông đâu! Rồi cũng đến ngày cô gái sinh nở, me cô tự tay làm bà đở vì không muốn chuyện con gái bị chửa hoang bị đồn ra ngoài. Bổng có tiếng thét thất thanh trong phòng dội ra. Mọi người chạy vào thì thấy bà Lý nằm xỉu sóng soãi trên sàn nhà, cô gái thì vẫn còn mơ màng trên giường! Nhưng cái sự kinh hoàng nhất là trên giưòng đang bò lạng quạng một con quái thú một nửa thì giống người, còn nửa kia vừa giống chó vừa giống heo. Miệng nó kêu những tiếng i ỉ nho nhỏ!! Mọi người chạy dạt ra xa ngoài đứng há hốc nhìn vào một cách kinh khủng lắm. Cuối cùng ông Lý thu hết can đảm vào túm lấy con quái thú đó mang ra sau nhà! Ông dơ tay đập nó vào cái cối xay lúa ở nhà sau! Con quái kêu rống lên một tiếng rồi nằm quay đơ! Con chó bẹt giê của ông đứng gần đấy bổng tru lên một hồi dài như chó sói! Nó nhảy tới chổ con quái thú và xé xác con này ăn một cách ngấu nghiến. Làm xong việc đó nó nhìn lên ông Lý với đôi mắt đỏ lòm dữ tợn. Nó nhe răng ra định chồm lên người ông thì may thay mấy tên đầy tớ ra kịp cầm gậy gộc phang vào đầu nó! Con chó vùng bỏ chạy về phía rừng cây, và từ nơi đó nó quay về làng tru lên từng hồi dài trước khi mất hút vào trong rừng rậm! Các con chó trong làng nghe tiếng tru này thì vội cúp đuôi chui hết vào gậm giường rên lên những tiếng ư ư? trong miệng ra chiều sợ sệt lắm!! Ông Lý dặn các đứa đầy tớ trong nhà phải giữ kín điều này và nếu vợ và con ông có hỏi thì phải nói như lời ông đã dặn. Ông còn hăm dọa chúng nếu việc này mà lộ ra ngoài thì chúng phải chết dưới tay ông. Bọn đầy tớ lấm lét thề sẽ giữ bí mật này! Khi vợ và con tỉnh lại ông nói là đứa bé đã chết và ông đã cho đem chôn rồi. Bà Lý vẫn còn quá sợ hãi chẳng dám hỏi gì, còn cô gái thì khóc vì tưởng con mình thật sự chết khi mới vừa lọt lòng. Ông Lý dặn các đầy tớ phải chia nhau canh gác cẩn thận để đề phòng con chó bẹt giê trở về phá phách nhà ông. Ông nghi là con chó đã bị con quái thú ám nhập vào người rồi! Vì nó rất trung thành với ông, vậy mà lúc đó nó định chồm lên xé xác ông ra đó! Từ hôm đó cứ một vài đêm là dân làng lại bị mất trộm gà, vịt, hoặc cả những con heo nhỏ!! Lạ một điều là kẻ trộm vào bắt gia súc mà không gây ra một tiếng động nào! Ngay cả bọn gà vịt heo cũng không kêu lên tiếng nào cả! Người ta xem xét dấu vết để lại thì chỉ thấy những dấu chân của một con chó to để lại quanh chuồng mà thôi! Vùng rừng núi này đâu có chó sói, còn bọn chó rừng thì nhỏ con và thường đi từng đàn cả chục con chứ đâu đi lẻ bầy bao giờ! Hơn nữa chó rừng không hề bén mảng về bản làng bao giờ, vì khi chúng kéo đến gần thì các con chó trong làng đã đánh hơi sủa ầm cả lên, và dân làng vác gậy gộc, dao mác, chiêng trống ra đánh đuổi bọn cho rừng ngay một khi! Họ đoán chắc là có một con chó sói lạc loài từ đâu đến đây kiếm ăn! Họ bàn nhau cùng rình để đánh chết con sói này trừ họa cho dân nghèo!Đêm cuối tuần lại là đêm trăng rằm nên cảnh vật được soi sáng trông rất thơ mộng. Tuy thế trong nhà nhiều thanh niên trai tráng và chủ gia đình cũng đang tỉnh thức để chờ động tỉnh! Đến giữa khuya bổng có tiếng chó tru ba hồi dài từ rừng vọng về. Các con chó vội chạy vào gầm giường nằm im thin thít không dám ú ớ tiếng nào. Các con vật trong chuồng kêu lên vài tiếng khe khẻ rồi im bặt như một điều gì đó làm chúng quá sợ không thể cất tiếng kêu lên nổi nữa! Những người rình trong nhà cũng thấy rợn cả người khi nghe tiếng tru đó! Trong làng cảnh vật trở nên im lìm, ngay cả côn trùng cũng ngưng cả những tiếng kêu nỉ non của chúng. Một bầu không khí nặng nề như bao trùm cái chết phủ lên làng Khà Nông này! Bổng mọi người giật thót cả người lên! Một tiếng tru ghê rợn nổi lên ngay giữa làng! Con sói đã vào đến làng từ hồi nào rồi mà có ai biết đâu! Các con chó trong nhà càng rúc đầu vào hai chân như sợ sệt quá độ, bầu không khí bổng trở nên ma quái lạnh lùng hơn! Rồi một hai người gan dạ cũng ráng lén nhìn lén qua kẻ hở ra ngoài! Họ thấy một con chó thật lớn đang thủng thẳng rảo bước trên con đường giữa làng. Mắt nó đỏ lòm và long lên sòng sọc! Lông màu đen cháy như một con chó bị thui! Nó nhảy vào chuồng súc vật của một nhà gần đó, và trong chớp nhoáng nó đã công ra một con heo sữa nhở. Con heo này như chết điếng dưới hàm rằng sắc bén của con sói đen kia nên không kêu được tiếng nào! Tuy thấy rỏ ràng sự việc, nhưng hình như sự sợ hãi đã làm cho mấy người cam đảm kia ngồi chết trân một chổ chẳng dám đụng đậy chút nào, nói chi tới việc chạy theo đánh đuổi con sói! Riết rồi sự việc sói bắt mất gia súc sảy ra hằng đêm. Dân làng bèn trình lên ông lý trưởng để xin giúp đở diệt con sói dữ kia! Ông hứa là sẽ tìm cách diệt trừ con sói cho dân làng! Tuy nói thế nhưng ông thừa biết con sói đó chẳng đâu xa lạ cả, nó chính là con chó của ông bị quái thú nhập vào thôi! Ngay cả bộ lông màu vàng xám của nó cũng đã biến thành màu đen của con quái thú rồi! Nếu bộ lông nó không đổi màu thì có lẽ dân làng có thể đoán ra là con chó của ông ngay! Thôi thì phải tìm cách diệt trừ nó để khỏi mang họa về sau! Ông cho người qua tận Móng Cái để rước một ông phù thuỷ nổi tiếng người Thổ Tày như ông về. Ông trình bày hết các sự việc cho thầy phù thuỷ nghe và xin giúp diệt con quái thú này!Ngay đêm đầu, thầy phù thuỷ lập một đàn cúng ngay gần bìa rừng, có một số dân làng cũng mò ra chổ lập đàn để xem cuộc diệt sói này. Tuy thế họ vẫn thủ theo vũ khí để đề phòng! Khoảng gần nửa đêm, thầy bắt đầu thắp đuốc, nhang, rồi bắt đầu bắt ấn và đọc thần chú để kêu gọi âm binh về giúp. Thầy cầm cây gươm sắt chém vào không khí nghe vùn vụt! Mọi người cảm thấy phấn chấn vì thầy sắp diệt được con sói ngoan cố kia! Thầy đang nhảy muá thì một tiếng gầm như sấm nổi lên, mọi người kinh hồn bạt vía chưa biết chuyện gì sảy ra thì một bóng đen ngòm đã phóng ngay vào chụp vật lên người thầy phù thuỷ. Có lẽ vì nhiều kinh nghiệm trong nghề nên thầy nhảy sang một bên né được cái vồ bất ngờ đó! Thầy chụp lấy một cây đuốc, cầm nhứ nhứ và đâm vào mặt con thú. Nó đi vòng vòng quanh thầy và thỉnh thoảng vờn vờn muốn nhảy chụp lấy thầy. Nhưng thầy thủ thế rất cẩn thận nên nó không dám nhảy vào vì con dao bén trên tay thầy như sẳn sàng xẻ nó ra thành hai. Bây giờ tuy vẫn sợ hãi nhưng mọi người có thể nhìn rỏ mặt con sói này! Nói là sói thì không đúng hẳn, vì bộ mặt nó trông nửa như chó và nửa thì như heo rừng. Miệng thì ngoài bộ răng sắc bén lại lòi ra thêm hai cái răng dài như nanh heo! Mắt thì đỏ lừ như loé ra lửa, nhìn vào là thấy co rúm cả chân tay rồi!! Hèn chi lũ chó và bọn gia súc cúm cả người lại mỗi khi thấy hay nghe tiếng của nó! Đang theo dõi cuộc đấu giữa hai địch thủ một cách sợ hãi, họ nghe thầy phù thuỷ la lớn “Mọi người hãy định thần lại! Hãy cùng nhau vây đánh nó mau lên! Không thôi thì chết cả lũ hết bây giờ!!” Thế là mọi người như bừng tỉnh lại và cùng nhau reo hò, tay cầm dao mác nhảy vào bao vây con quái thú! Họ vừa chém vừa la hét liên hồi. Con quái thú thấy không xong bèn gầm lên một tiếng rồi mở đường máu thoát thân. Nó phóng vào rừng mất dạng! Mọi người thở phào nhẹ nhỏm vội cùng nhau kéo chạy về làng! Ngay sáng hôm sau thầy phù thuỷ cáo từ ra về. Thầy nói là thầy chịu thua con quỷ này rồi. Nó là thứ quỷ quái thú rất đữ, xuất phát từ bên Tân Cương, Trung Hoa chứ không phải ở bên ta nên thầy đành chịu thuạ Nếu có chống cự thêm thì cũng bỏ mạng vì nó thôi! Thầy cũng cảnh cáo là dân trong làng đừng vội mừng vì nó đã bỏ chạy. Nó sẽ về báo thù trong nay mai thôi! Thầy đi rồi, ông Lý lo lắng lắm, vì sợ con quái thú này sẽ về trả thù nhà ông trước tiên! Ông cho kêu thêm người làm về để canh gác nhà ông, với hy vọng là có nhiều người thì con quái này sẽ không dám đột nhập vào nhà!Đêm đó thay vì chỉ có một người gác mỗi canh giờ, ông bắt la phải có hai người để hổ trợ cho nhau! Đã qua nửa đêm mà vẫn không thấy gì động tỉnh, mọi người hơi thấy yên lòng, có lẽ con quái thú đã sợ mà chạy biệt vào rừng sâu rồi! Tiếng gà gáy sáng vang lên, mọi người thở phào nhẹ nhỏm cho là mình đã đoán đúng. Đêm sau mọi người không còn căng thẳng như đêm đầu nữa, nhưng ông Lý vẫn không dám sơ hở tí nào, vẫn dặn đầy tớ canh gác cẩn thận như hôm đầu. Mọi việc vẫn êm trôi gần cả đêm, nhưng tới khoảng 3 giờ sáng, con chó nằm gần người gác bổng ngóc đầu lên ngửi ngửi trong không khí, rồi chạy tốc vào nhà! Anh gác bèn gọi nhỏ người gác phía sau nhà phải chú ý vì có thể con quái thú đang lén lút trở về! Chỉ một lúc sau anh phát hiện ra một bóng đen trườn qua hàng dậu sau nhà, anh hô hoán to lên để mọi người ra tiếp taỵ Cái bóng đen kia liền nhảy lên chụp cắn ngay cổ họng anh ta rồi nhảy phóc ra ngoài chạy mất. Khi mọi người đến nơi thì anh ta đang thở hắt ra, trên cổ vết răng xé rách cái cổ của anh ta thành một lỗ lớn! Anh ta chết mà không nói thêm được lời nào nữa! Sáng sau nửa số người làm cho ông Lý trốn mất. Họ sợ sẽ cùng chung số phận như người kia thôi! Chỉ còn lại mấy người làm trung thành từ lâu là còn ở lại, nhưng nhìn mặt họ thì thấy ngay sự kinh hoàng lộ hẳn trên đó! Ông Lý lo lắng lắm vì thấy mạng sống của gia đình mình đang bị đe doa. tới nơi rồi! Cả ngày hôm đó ông đứng ngồi không yên. Có lúc ông nghĩ là chắc ông phải mang gia đình đi lánh nạn ở một nơi nào đó thật xa để con quái thú không thể tìm ra. Nhưng cái cơ ngơi mà tổ tiên của ông để lại ông thể nào bỏ được! Chiều đó, ông đang nằm suy nghĩ về cách nào ổn thoa? nhất để giải quyết vấn đề thì đầy tớ vào báo có em ông mới về tớị Ông vừa mừng vừa lo lắng vì lại thêm một mạng nữa dấn thân vào chốn nguy hiểm này! Số là ông Lý có một người em trai thua ông 10 tuổi. Em ông theo học ở Hà Nội và sau đó đi lính cho Tây lên tới quân hàm Đại Úỵ Ông em đi biệt tích cả hơn chục năm nay rồi không ai biết ông ta còn sống hay đã chết. Thế mà ông ta lại trở về đúng ngay lúc này. Ông Lý ra đón em thì thấy em mình và 3 người lính đi cùng. Họ mang theo cả vũ khí trên vai, có lẽ họ theo hộ vệ cho em ông thì phải. Sau những lời chào hỏi vồn vả và sự vui mừng khôn tả của hai anh em lâu ngày không gặp. Ông bảo người nhà làm tiệc để thiết đãi em mình. Trong khi chuyện trò ăn uống người em hỏi anh mình về vẻ khác lạ trong làng, và vẻ mặt lo lắng của những người trong nhà. Ông Lý đành kể hê”t sự thật cho em mình nghe và nói lên sự lo lắng của mình. Ông em suy nghĩ một chút rồi nói là đơn vị do ông ta chỉ huy đi hành quân ở vùng này và đóng ở cách đây không xa, để ông sẽ nghĩ cách giúp cho dân làng.Tối đó ông cho lính về triệu tập một tiểu đội gồm những người gan dạ nhất tới nhà ông Lý. Sẩm tối, ông kêu người tiểu đội trưởng lại bàn tính kế hoạch rồi ra lịnh cho họ xuất quân. Tiểu đội này mò ra gần bìa rừng, gài đặt các trái hỏa châu trên con đường mòn dẫn vào rừng. Họ nằm phục kích cách con đường chừng 50 mét. Họ chọn cuối hướng gió để con thú không thể đánh hơi được họ! Mặt mày họ quệt lọ nghe. đen thui để ngụy trang trong đêm tối.Đúng 0 giờ, một tiếng tru dài nổi lên ngay bìa rừng. Dù gan dạ và từng trải qua nhiều trận đánh, các người lính vẫn thấy da mình rợn lên! Họ trố mắt ra nhìn về phía con đường mòn. Đêm nay lại không trăng sao, gió thổi lạnh se se càng làm người ta có cảm tưởng như đang ở trong một phim kinh di nào đó! Dù cố mở to mắt nhìn nhưng không ai thấy được gì cả vì trời quá tối đen. Bổng một trái hỏa châu bật lên soi sáng cả một vùng; rồi lại thêm trái nữa bật lên. Bây giờ các người lính thấy rỏ ràng con quái thú to lớn đen đủi đứng trố mắt nhìn các trái hỏa châu như là đang ngạc nhiên lắm. Có tiếng hô lớn của người tiểu đội trưởng “Bắn!”. Hàng chục khẩu súng nhắm vào con quái thú nhả đạn. Nó trúng dạn quá nhiều cùng một lúc nên ngã quay xuống đường quằn quại với nhừng vết thương. Ngay lúc đó dân làng và ông Đại Úy chạy tới hiện trường, đuốc sáng rực cả góc rừng. Mọi người vây quanh con quái thú vẫn còn thoi thóp thở. Nhưng con thú lại bổng đứng bật dậy, mắt long lên sòng sọc, miệng nhe bộ răng ra gầm gừ, và dạng người như thủ thế. Nó vươn người nhào về phía ông Đại Úy, trong khi ông đang cầm súng hướng về nó. Ông em liền vội dơ khẩu súng lục bằng bạc của mình nhắm vào đầu con thú và bóp cò. Một tiếng tru khủng khiếp nổi lên, và con quái thú ngã vật xuống giẫy chết. Trước sự kinh hoàng của mọi người có mặt, con quái thú biến trở lại hình dạng của con bẹt giê của ông Lý,. Lông nó cũng biến trở lại màu vàng xám như xưa. Mọi người cùng ồ lên và bàn tán xôn xao vì sự kiện này! Ông Đại Úy nói là ông đã dùng súng với đầu đạn bằng bạc để khử trừ con quỷ này! Chỉ có đạn bạc mới có thể tiêu trừ được các giống quỷ một cách hoàn toàn, còn nếu dùng đạn thường hay các vũ khí khác thì nó có chết cũng sẽ nhập ngay vào vật khác để tiếp tục gieo họa thôi. Dân làng kéo xác con chó về làng và hôm sau đem chôn cất cẩn thận. Tuy đã nghe ông Đại Úy nói con quỷ đã hoàn toàn bị huỷ diệt, nhưng để yên tâm họ vẫn đổ vôi bột, nước tiểu, máu chó v.v. lên xác con chó trước khi lấp đất. Từ ngày đó trở đi dân làng Khà Nông lại được sống trong sự yên lành của một bản làng miền núị Cha con ông Lý thì dù vẫn ham thích sưu tầm đồ cổ nhưng bây giờ họ rất thận trọng khi chọn các món đồ mà họ muốn mua!Chú thích: Chuyện kinh dị đường rừng này do tôi hoàn toàn tưởng tượng ra cho nên tên các nhân vật và địa danh trong chuyện là không có thật. Các bạn hãy coi nó như là một chuyện đọc để giải trí như các chuyện khác mà tôi đã viết thôi. Vì đây là chuyện kinh dị đầu tiên tôi viết về loại này nên các bạn xem chuyện kinh dị này đọc có được hay không? Hoặc giả nó có bị gượng ép quá hay không? Các bạn cho ý kiến xây dựng để sau này tôi cố sửa các khuyết điểm!
Hết