Dịch giả: Xuân Tùng
Phần 6

4h sáng của ngày chủ nhật khủng khiếp đó, cách khu Chi Omega khoảng 1,5 km, Debbie Ciccarelli bị đánh thức bởi một tiếng động lớn từ căn phòng kế bên. Cô tự hỏi, không hiểu cô hàng xóm Cheryl Thompson làm gì khi mới tờ mờ sáng như vậy.
Tiếng động lặp đi lặp lại khiến Debbie nghi ngờ. Cô đánh thức người bạn cùng phòng Nancy Young. Cả hai nghe thấy tiếng rên của Cheryl Thompson. Hoảng sợ, họ vội gọi ngay cho cảnh sát.
Cảnh sát nhanh chóng có mặt, một phần vì lúc đó họ đang kiểm tra hiện trường vụ án Chi Omegạ Trên giường trong buồng, Cheryl lơ mơ trong tư thế nửa nằm nửa ngồi, phần cơ thể phía trên bị lột trần. Phía cuối giường của cô có một chiếc mặt nạ. Cheryl bị đánh rất dã man vào đầu bằng một vật giống như dùi cui.
Cảnh sát làm việc khẩn trương và lấy được mẫu máu, tinh dịch cùng một số mẫu vân tay của kẻ giết người. Không may là phần lớn chứng cứ đó không có tính quyết định trong vụ án. Thứ có giá nhất mà các điều tra viên tìm được là những mẩu tóc bên trong chiếc mặt nạ, cùng vết răng cắn trên cơ thể nạn nhân, và sự làm chứng của Nita Neary.
Tiếc là cho tới lúc này, cảnh sát Florida vẫn chưa hề biết tới 'danh tiếng' của Ted Bundỵ Nếu không, họ đã nhận ra sự giống nhau giữa chiếc mặt nạ tìm thấy trên giường Cheryl và chiếc mặt nạ tìm thấy trong xe của Ted, khi hắn bị bắt ở Utah vào tháng 8/1975.
Kimberly Leach - nạn nhân cuối cùng
Ngày 9/2/1978, Sở cảnh sát Lake City nhận được một cú điện thoại của bố mẹ Kimberly Leach, trình báo rằng con gái họ mất tích. Cảnh sát được lệnh triển khai tìm kiếm từ sân trường nơi Leach mất tích. Người cuối cùng nhìn thấy Leach khi cô đang bước vào ôtô của một người đàn ông lạ mặt. Tuy nhiên, không ai nhớ được đặc điểm của chiếc xe hay của người đàn ông đó. 8 tuần sau, người ta phát hiện xác Leach tại một công viên ở hạt Suwannee, Floridạ Thi thể của cô bắt đầu phân hủy nên không cho cảnh sát thêm thông tin đáng kể nào.
Vài ngày trước khi Kimberly Leach mất tích, một người đàn ông lạ mặt lái một chiếc xe tải màu trắng đã tìm cách tiếp cận Leslie Parmenter, khi cô bé 14 tuổi này chờ anh trai đến đón. Ông ta tự xưng là người của trạm cứu hỏa và hỏi Leslie về đường đi tới trường học ở cạnh đó. Cô bé cảnh giác vì anh 'lính cứu hỏá này mặt quần áo dân sự. Hơn nữa, bố cô, thám tử James Parmenter của Sở cảnh sát thành phố Jacksonville, đã dặn con gái không được nói chuyện với người lạ mặt. May mắn là ngay sau đó, anh trai của Leslie tới nơi. Nghe em thuật lại câu chuyện, anh bám theo người đàn ông lạ mặt và ghi lại biển số xe để đưa lại cho bố mình.
Thám tử James Parmenter ngay lập tức đi kiểm tra biển số của chiếc xe lạ. Nó thuộc về một người đàn ông tên là Randall Ragen. Nhưng ông này cho hay, biển số xe của mình bị đánh cắp và ông đã phải làm biển mới. Cảnh sát nhận định rằng chiếc xe tải màu trắng kia cũng là của ăn cắp. Hai người con của Parmenter ngay lập tức được đưa tới Sở cảnh sát, và họ dễ dàng nhận ra Ted Bundy trong số ảnh những kẻ tình nghi.
10h tối 15/2/1977, David Lee đang lái xe tuần tra ở khu vực West Pensacola thì nhìn thấy một chiếc VW mà anh chắc không phải của cư dân trong vùng. Lee quyết định kiểm tra, và thông tin phản hồi của Sở cảnh sát cho biết đó là xe ăn cắp. Kẻ điều khiển VW chính là Ted Bundy, và chiếc xe là kết quả vụ trộm cắp mới nhất của Ted. Lần đua tốc độ này hắn không thoát. Lee đã còng được tay hắn lại và giải hắn tới đồn cảnh sát.
Cuộc điều tra sau đó dễ dàng hơn nhiều. 3 nhân chứng khẳng định đã nhìn thấy Ted vào buổi chiều Kimberly mất tích. Cảnh sát cũng tìm ra chiếc xe tải trắng bị ăn cắp, với nhiều sợi vải từ quần áo của Ted còn vương lại trên xe. Ngoài ra, pháp y còn tìm ra vết máu của Kimberly trên vải trải ghế xe và vết máu của Ted ở gần thi thể cộ Một chứng cứ khác quan trọng là vết giày của Ted tại khu đất nơi tìm thấy xác của Kimberly.
Trong 3 năm (1977-1980), 3 phiên tòa đã được mở để xét xử Ted Bundy về tội giết người hàng loạt tại khu nhà Chi Omega; tội tấn công các cô gái ở Chi Omega; và tội giết Kimberly Leach.
Trong suốt phiên tòa xét xử vụ giết người tại Chi Omega, Ted đã tự bào chữa. Hắn tự tin vào khả năng của mình, rằng sẽ thuyết phục được bồi thẩm đoàn để được trắng án. Tuy nhiên, cố gắng của hắn chỉ vô ích. Hắn đã để lại vết cắn đặc biệt trên cơ thể Lisa Levy, và đó là chứng cứ không thể chối cãi được.
Phản ứng của Ted khi nghe kết án.
Ngày 23/7/1978, sau 7 giờ thảo luận, các quan tòa trở lại phòng xử án và đưa ra kết luận: Ted có tội. Một tuần sau, toà ra án quyết xử tử Ted Bundỵ Hai phiên tòa sau đó đều kết án tử hình cho hung thần này.
Rất nhiều người tin rằng số lượng nạn nhân của Ted còn cao hơn rất nhiều so với con số 28 mà hắn chính thức thú nhận. Tuy nhiên, mối nghi ngờ này đã theo Ted xuống mồ, khi bản án tử hình được thi hành, ngày 24/1/1989. Trước khi chết Ted còn dành cho báo chí một cuộc phỏng vấn, trong đó hắn tuyên bố, mình là một người bình thường.