Thế là Ngân Sương cùng Hương Kỳ đã cào được Vương Phủ. Bà Tuyết Như cho dọn một chái nhà ở phía đông bỏ phế để Ngân Sương và Hương Kỳ tá túc. Nơi đây vắng vẻ nên còn có tên là "Tịnh Tư Sơn Phòng". Vì dãy nhà nầy bỏ phế đã lâu nên rất bẩn. Tiểu Khấu Tử, A Khắc Đan, Tần Má Má và hai chị em Ngân Sương phải dọn dẹp cả buổi mới xong. Nhưng nhờ tâm trạng hạnh phúc nên Ngân Sương đã làm việc chẳng thấy mệt. Sau đó thì Hạo Trinh đến, cách xa có mấy bửa mà như vạn ngày. Buồn buồn tủi tủi, Hạo Trinh nắm lấy bàn tay của Ngân Sương, ngắm người yêu với khăn xanh, đã bỏ áo tang với nỗi xúc động lạ lùng. Hạo Trinh chỉ lặng yên ngắm, trong khi Ngân Sương lên tiếng trách. - Anh vì em mà làm chuyện kinh động đến Vương Phủ thế nầy không hay! Rủi mai nầy... Hạo Trinh lấy tay che miệng Ngân Sương, thú nhận. - Anh cũng biết làm như vậy là sai, nhưng biết làm sao bây giờ? Đối diện với công chúa mà anh cứ nghĩ đến em... Lực bất tùng tâm em ạ, nhưng bây giờ em được vào phủ rồi, anh đã yên tâm, anh nghĩ có lẽ là... Ngân Sương cắt ngang: - Không "có lẽ gì nữa". Chúng ta yêu nhau, biết vậy là đủ. Tình yêu có tính cách dài lâu, chứ nào phải một ngày một buổi. Nếu anh mà để tình trạng nầy kéo dài thì chuyện của chúng ta sớm muộn gì cũng gặp trở ngại. Anh phải hiểu là, bây giờ em đã vào đây. Mặc dù đóng vai trò A đầu hay tôi tớ gì chăng nữa thì cũng không quan trọng, cái quan trọng là từ đây về sau, ngày ngày em đều trông thấy anh. Bấy nhiêu đó là quá đủ mãn nguyện rồi. Xin anh hãy vì em mà đóng cho trọn vai trò phò mã, làm một người chồng tốt của công chúa. Có như vậy em mới yên tâm, mới không phải lo lắng, như vậy mới có nghĩa là anh yêu em, là đã giúp được cho em có được lối thoát. Hạo Trinh chăm chú nhìn Ngân Sương. - Nhưng mà như vậy... Anh vẫn có mặc cảm phạm tội. - Thế sống bên em, anh không có mặc cảm đó sao? - Không! Chỉ có sống với công chúa anh mới có mặc cảm đó. Bởi vì em là người đến trước, em đã chiế, hữu trọn trái tim của anh. Tình yêu đầy ấp, làm sao anh dung nạp được hình bóng thứ hai chứ? Anh nghĩ sống làm người phải chung thủy với một người, chẳng lẽ điều đó là sai? Ngân Sương nước mắt lưng tròng, nói: - Lời của anh làm em cảm động! Nhưng mà anh nên nhớ là anh đã cưới công chúa làm vơ. Từ lúc anh được đức vua chỉ định hôn nhân. Có nghĩa là thân phận và điạ vị của anh cũng đã chỉ định. Và anh không có quyền làm trái lại ý của vua cũng như làm cha mẹ anh thất vọng... Anh nhớ là tội bất trung còn nặng hơn chuyện không chung thủy. Rồi Ngân Sương nhìn lên, nói một cách dứt khoát: - Nếu anh yêu em thì phải yêu công chúa trước, muốn gần em, cũng phải gần cô ấy trước, em van anh! Năn nỉ anh. Bằng không thì... Hạo Trinh nhìn vào mắt Ngân Sương, lời của người yêu làm chàng xúc động. Hạo Trinh cúi xuống. - Hứa! Hứa! Ngay lúc đó có tiếng tằng hắng làm Hạo Trinh và Ngân Sương vội buông nhau ra. Hai người nhìn ra sau. Bà Tuyết Như đã hiện diện tự bao giờ. Bà có vẻ không hài lòng. - Phải nhớ là... Nơi đây là Vương Phủ, chứ không phải còn trông ngôi nhà nhỏ ở Mai Nhi đâu nhé! Đừng tưởng ở đây thanh vắng, không người rồi muốn làm gì thì làm. Ơ? Vương Phủ nầy tai ách mạch rừng người nhiều lắm. A đầu, thái giám. Chúng đều có thấy thì sớm muộn gì công chúa cũng biết. Hai người cần phải cẩn thận hơn! Bà Tuyết Như có vẻ không yên tâm nói: - Bắt đầu ngày mai, Ngân Sương phải đến phòng ta phục dịch. Ta sẽ bảo Tần Má Má dạy cho mi biết thêm một ít phép tắc trong cái vương phủ nầy. Ngân Sương cúi đầu, nàng biết sự sắp đặt của bà Tuyết Như chỉ là một cách giám sát, chia cách hai người. Bà Tuyết Như quay qua Hạo Trinh. - Còn Hạo Trinh! Con còn đứng đó làm gì? Mẹ đã làm mọi việc vì con. Bây giờ là đến phiên con phải vâng lời, phải thực hiện nghiêm chỉnh những gì đã hứa với me. - Vâng, vâng! Hạo Trinh liếc sang Ngân Sương, bắt gặp ánh mắt van xin của Ngân Sương. Câu nói của Ngân Sương còn đó: - Nếu muốn yêu em thì phải yêu công chúa trước, nếu muốn gần em thì công chúa phảu ưu tiên! Hạo Trinh thở dài rồi bước ra ngoài. Tối hôm ấy, trong phòng công chúa hương trầm tỏa ngào ngạt. Hạo Trinh nhìn công chúa lại thấy là Ngân Sương. Âu là duyên phận! Hạo Trinh đưa tay mở lâ"y cúc áo công chúa mà có cảm giác đấy là cúc áo người mình đã yêu. Trong khi công chúa thẹn thùng nhìn xuống một cách hạnh phúc. Sự hiến dâng là hạnh phúc. Vì đấy có nghĩa là tình yêu.