"Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ... "

(Robert Rojdestvensky)
Những người đàn ông ngồi xuống một chiếc ghế bằng gỗ dưới mái hiên. Những con tàu đã rời gạ Những đám người đưa tiễn và những đám người đi đã rời gạ Trên sân chỉ còn lại những ngọn đèn dầu nhỏ hắt những cái bóng tròn như trứng vịt xuống đất. Mấy bà bán hàng ngoẹo đầu ngủ, vùi mặt trong những tấm khăn bông xám.Vẳng lại xa xa tiếng róc rách như tiếng nước chảy từ rô-bi-nệ Người đàn ông trải báo xuống ghế và ngả người nằm ngủ, một chân gác lên chiếc bị lác căng phồng, đầu kê lên chiếc túi mầu xanh nước biển. Một lát đã nghe tiếng ngáy nhè nhẹ. Khi tiếng nước róc rách ngưng lại, từ phía sau bức tường ngăn bầu trời đầy sao với sân ga, một cậu bé bước ra. Mái tóc cậu phủ dài qua mắt, xoăn thành từng món nhỏ. Trong bóng đèn mờ mờ, chỉ hình dung như cậu nhỏ con và trắng trẻo. Cậu đi qua những dãy quán, chân bước nhẹ nhàng như lướt trên đất, tay thọc sâu trong túi. Cậu dừng lại dưới cột đèn cao áp, gõ chân nhịp nhàng theo một điệu nhạc nào đó, đảo mắt nhìn quanh rồi bước tới chỗ nằm của người đàn ông. Cậu dùng hết sức kéo bật chiếc giày ra khỏi chân anh ta, miệng nở một nụ cười tinh quái. Người đàn ông ngồi bật dậy, tiện chân hất cái bị xuống đất làm những quả ổi xanh văng ra, cáu kỉnh. Cái thằng này, mày làm cái gì thế. Cậu bé cúi lượm một quả ổi lên lau cho đến khi nó bóng lưởng rồi cắn một miếng nhai rau ráu, thong thả hỏi lại, thế ông làm cái gì ở đây thế? Kinh ngạc đến cực độ, miệng anh cứ há hốc ra. Cái cách thằng bé kéo chiếc giày, cái cách nó cắn ổi quá đỗi quen thuộc. Thậm chí cái câu nó hỏi cũng làm anh lờ mờ nhớ đến một khung cảnh xa xưa, trong một buổi sáng yên lành, anh cũng đã bật ra một câu hỏi như thế với một người đàn ông đến từ xa lại. Anh hắng giọng, tự nhiên thấy lòng chùng lại. Nào, ngồi xuống đây. Cháu con cái nhà ai mà đêm hôm khuya khoắt còn ra đây chơi? Cậu bé không ngồi xuống, lấy từ trong túi ra một tờ giấy gấp tư, chìa trước mắt anh. Tôi đi bán vé tuổi thợ Nó liếc anh một cái rất nhanh. Bán vé đi tuổi thợ Thế ông có muốn trở về thế giới tuổi thơ không? Là sao? Anh bật cười. Tôi như thế này làm sao trở về tuổi thơ được. Nhưng ông có thật sự muốn không? Cậu bé nhìn như xuyên qua người anh, vẻ không để ý đến ý châm chọc của anh. Nó mở tờ giấy. Anh đọc được những dòng chữ mầu đỏ "Vé đi tuổi thơ" viết loằng ngoằng như chữ trẻ con, phía dưới đóng một cái dấu xanh hình chiếc lá nằm phía góc trái. Cậu bé sốt ruột nhìn đồng hồ. Anh nheo mắt cười, thôi được rồi, cho tôi một vé đi tuổi thợ Khi anh cầm chiếc vé trong tay, xa xa có tiếng còi tàu vọng lại. Bóng tối loãng dần, một con tàu tiến lại gần. Anh hơi nhỏm dậy. Con tàu quét sơn xanh nước biển với những cửa kiếng mầu vàng và cửa sắt mầu chàm hình ô-van rất đẹp. Lúc dừng lại ga, không có hành khách nào bước xuống. Cậu bé kéo tay anh. Nào, chúng ta đi thôi. Anh rời ghế, bước đi lững thững theo cậu bé. Lúc quay nhìn lại, anh vẫn như nhìn thấy mình đang nằm gối đầu ngủ trên ghế gỗ. Anh lắc đầu thật mạnh. Và mọi thứ chậm chạp tan đi.
Trong toa đã khá đông hành khách. Trên mỗi ghế đều có một đứa nhỏ ngồi cặp với một người đứng tuổi. Gái theo gái. Trai theo trai. Trong tay họ nắm chắc những chiếc vé có dấu hình chiếc lá xanh. Một hoặc hai người ngẩng lên cười với cậu bé và người đàn ông vẻ thân thiện. Còn hầu như tất cả những người khác đều đã ngủ saỵ Cậu bé và người đàn ông chọn chỗ ngồi sát ô cửa sổ. Ở đây nhìn thấy một vầng trăng bằng vảy trấu vàng và vô vàn những vì sao xám bạc. Chúng cứ lần lượt trôi qua trên nền trời tím thẫm với những đám mây mầu hồng nhạt. Gió thổi khe khẽ, lùa qua ô cửa mùi lúa đòng đòng ngọt ngào, mùi rơm khô ngái và mùi phân trâu bò ải mục. Cậu bé bảo, bây giờ ông nhắm mắt ngủ đi. Lúc nào đến nơi cháu sẽ gọi. Nhưng ông nhớ không được nói một tiếng nào, kể cả với tôi, dù thấy bất kỳ chuyện gì nhé. Nếu không, ông sẽ bị đá văng ra khỏi quá khứ ngaỵ Anh gật đầu, hỏi, thế tên cháu là gì? Như tên của ông ấy. Cậu bé nháy mắt láu lỉnh. Nhưng lúc đó tiếng tàu chạy êm êm tựa như tiếng hát ru của bà anh từ ngày thơ vọng lại đã làm anh ngủ, ngủ rất saỵ Mái tóc xoăn cứ bệt thành từng món nhỏ trên trán, xòa xuống che khuất cả hai mắt. Miệng anh nhoành ra thành một nụ cười.

*

Lúc giật mình mở mắt ra, anh đã thấy mình đi dọc theo con đường nhỏ phủ đầy cỏ. Bóng cậu bé thấp thoáng đằng trước mặt. Trời trong đến nỗi anh như thấy cả những bọt không khí đầy mầu sắc bay lượn tung tăng. Mùi hương của những bông cúc dại tỏa ra ngào ngạt. Anh muốn ngồi nghỉ một lát nhưng cậu bé đã ra hiệu cho anh đi tiếp. Họ đi qua đồng cỏ dại, đi qua những mô đất ẩm với những con bọ đang cong đít đùn lên những viên đất tròn và mịn. Họ đi đến bờ sông. Đất ở bờ sông trơn trượt. Trên bãi cỏ còn đọng đầy sương, dưới một tán cây mầu ngọc bích, một ông lão đang ngồi câu cá. Trước mặt ông, vầng dương đang lên hồng rực. Chiếc phao bạc thở phập phồng trên mặt nước. Nghe tiếng động, ông lão quay lại. Anh gần như ngã chúi xuống vì kinh ngạc. Đó chính là ông nội của anh. Ông đã mất từ năm anh mười lăm tuổi. Vậy mà giờ đây ông lại hiện ra bằng xương bằng thịt. Anh muốn chạy đến với ông nhưng cậu bé đã vượt lên trước. Nội à, cậu bảo, nội ra đây sớm làm gì. Bệnh rồi làm sao? Anh nghĩ, cậu bé này buồn cười thật. Không có họ hàng gì sao lại gọi ông của anh là ông nội nhĩ? Nội về đi. Cậu bé nhắc lại. Sáng giờ mẹ kiếm nội mãi. Ờ, ờ... Ông ậm ừ. Thì cháu cứ về nói với me... Cháu có rảnh đâu. Cậu bé lại cằn nhằn. Mà cái trò câu cá này thật vô bổ. Tốn không biết bao nhiêu là thời giờ. Ông vẫn nói như không nghe thấy gì. Cháu ngồi xuống đây với ông đi. Câu cá là cách để tập tính kiên nhẫn hay nhất đấy. Nhưng cậu bé đã bỏ chạy mất. Chân cậu đạp lên những cọng hoa cỏ mầu trắng loang loáng. Anh muốn ngồi lại với ông. ít nhất là để nói với ông rằng, anh rất tiếc, cái khung cảnh thanh bình này, cái công việc nhàn nhã này, từ khi bước chân vào đời, anh không hề gặp lại nó một lần nào nữa. Tất cả mọi chuyện đối với anh đều buồn và rối rắm. Rất có thể nếu anh tập được tính kiên nhẫn từ bé thì cuộc sống của anh bây giờ đã khác. Có nghĩa là anh đủ can đảm và bình tĩnh để ngồi gỡ rối từng nốt buộc của đời mình. Anh tiến lại gần ông, ngồi xuống trước mặt ông nhưng đầu ông vẫn cúi xuống, mắt nhìn đăm đắm vào chiếc phao. Những sợi tóc bạc bung ra, bay lơ phơ trong gió như những sợi cước. Anh quờ tay nhưng ông vẫn không ngửng lên. Ông hoàn toàn không biết có người đang ở bên cạnh. Điều đó làm anh chạnh lòng. Tự nhiên thấy buồn da diết. Thấy mình như đang ở bên ngoài cuộc sống của mọi người. Anh ngồi ngả vào một thân cây, chân vục sâu vào cỏ và lớp đất ẩm ướt. Những con kiến nhỏ luồn qua ống quần, bò trên cẳng chân anh nhồn nhột. Ông nội vặn mình, những khớp xương kêu răng rắc. Ôi, ôi... Ông nội lầm bầm. Cái lưng chết tiệt này. Mà cái thằng bé chẳng hiểu gì cả. Nó chẳng chịu hiểu mình gì cả. Mình già rồi, mình còn biết làm gì nữa. Ở nhà à, lại chẳng quẩn chân mẹ nó lên, làm cho mẹ nó khó chịu thì được gì. Từ ngày bà nó mất đi, tôi thật chẳng còn lúc nào vui vẻ nữa. Ngực tôi cứ đau thắt lại khi nhớ đến bà. Chúng ta đã già rồi, đáng lẽ ra chúng ta nên ở cùng nhau, ngay cả khi chúng ta không còn ở trên cõi đời này. Những lúc này mới là những lúc chúng ta cần ở bên nhau nhất, bà biết không. Ôi, ôi... Bà đừng có trách tôi những chuyện cũ. Chỉ riêng nỗi cô đơn tôi phải chịu đựng bây giờ cũng đã quá đủ để trừng phạt tôi rồi. Ông nội ôm ngực họ Hai giọt nước mắt ứa ra như hai giọt thủy ngân. ánh nắng chiếu vào làm nó ánh lên lấp lánh. Để mặc cho hai dòng nước mắt chảy, đôi tay cháy sạm của ông nội ấp trên đầu gối khẽ run lên. Anh cũng thấy tim mình run lên. Sống mũi cay xè. Anh muốn ngay lúc này gọi cậu bé lại. Cậu sẽ ngồi đó bên cạnh ông, không cần làm gì cả, chỉ để cho ông thấy là mình không bị cô độc, và để khi cậu lớn lên, cậu sẽ không như anh lúc này. ân hận mà không làm gì được nữa. Nhưng anh sực nhớ là mình không được nói, không được quyền nói bất cứ điều gì. Vừa ngay lúc đó cậu bé quay lại. Cậu đi men theo bờ sông. Nắng làm tóc cậu hoe đỏ. Cậu kéo tay anh khá mạnh. Ông nội hỏi, cháu có muốn câu cá không? Câu cá thú vị lắm. Nhưng cậu bé chỉ bĩu môi, cái trò đó nhạt phèo mà ông. Rồi cậu lôi anh đi xềnh xệch. Anh đi. Lúc quay lại vẫn thấy ông nội ngồi gục đầu xuống, càng nhỏ bé và già nua giữa trời nước mênh mông một mầu xanh ngát. Cậu bé đã vượt lên trước, quờ chân đá một hòn sỏi mầu xám. Nó lăn mấy vòng rồi rơi xuống nước, làm tung lên những bọt nước nhỏ. Anh như nghe từ đâu xa lắm một điệu nhạc dịu dàng vẳng lại. Có tiếng gió, tiếng nước vỗ, tiếng cười trong trẻo của lũ trẻ con và mùi hương ngọt ngào của những bờ cỏ. Anh thấy lòng ấm áp trở lại. Bây giờ anh đã có thể tự lần mò được đường về nhà. Bao nhiêu năm trôi qua, mọi thứ không thay đổi và mọi thứ trong anh cũng không thay đổi. Bố mẹ đã mất nhưng anh biết lúc này, họ đang đợi anh ở nhà. Chiếc vé nằm trong tay nóng ran.
Cánh cổng gỗ mở ra, hiện rõ cái sân gạch Tàu bám đầy rêu. Trên bậc thềm ra vào có một tấm thảm bằng xơ dừa. Mẹ anh là một người đàn bà khá kỹ tính. Ai bước vào nhà mà không chùi chân đều bị bà cằn nhằn có đến hàng giờ, thậm chí cả khi đã lên giường ngủ. Và trong bất kỳ mọi chuyện trái ý bà, bà cũng tỏ vẻ ra như thế. Anh với cậu bé đều nhớ điều đó. Họ dừng lại, chùi chân cẩn thận, để dép vào phía trái của bậc thềm rồi mới bước lên hiên. Ở cuối hiên có kê một cái ghế dài bằng gỗ tạp lỗ chỗ những vết mọt. Mưa gió và thời gian đã làm nó xỉn mốc. Hôm nay, nó không nằm đó một mình. Một người đàn ông đang nằm ngủ trên ghế. Chiếc nón mầu đen ấp trên mặt, vì thế tiếng ngáy có vẻ nặng nề và đứt quãng. Chiếc ghế không đủ chiều dài cho thân hình ông. Hai cẳng chân xọc trong đôi giày ba-ta dính đầy bùn thò ra khỏi ghế. Cậu bé đứng nhìn một lúc, môi hơi trề ra rồi đưa tay kéo mạnh chiếc giày. Người đàn ông bật dậy. Đất khô rơi đầy xuống sàn. Bên mép ông ta có vệt nước miếng trắng nhờ. Cái thằng này, người đàn ông hỏi, mày làm cái gì thế? Cậu bé cũng hỏi, thế ông ở đây làm cái gì thế. Người đàn ông ngập ngừng. Vừa lúc đó mẹ anh hiện ra ở bậc cửa. Cổ họng anh tự nhiên giật thót. Quai hàm cứng lại. Anh nghĩ mẹ anh đã phải già lắm nhưng không phải thế. Mẹ còn rất trẻ. Mẹ mặc một chiếc áo mầu xanh điểm hoa trắng và một cái quần âu mầu xám, tóc vấn tròn sau gáy. Mẹ nhìn mọi người bằng đôi mắt nâu tọ Cả anh và cậu bé đều nghĩ rằng mẹ sẽ nhăn mặt và sẽ nói ồn ào về những miếng bùn rơi trên sàn. Nhưng mẹ lại cười làm cả hai sửng sốt. Nụ cười làm gương mặt mẹ rạng rỡ lên hẳn. Mẹ bảo, chào chú đi con. Chú ấy là bạn của mẹ từ hồi đi học. (Anh cũng không hiểu tại sao mẹ lại gọi cậu bé là con). Nhưng cả anh và cậu bé đều không thích ông tạ Mùi mồ hôi oi oi và đôi môi đẹp như vẽ của ông ta làm họ thấy khó chịu. Cậu bé lí nhí một câu gì đó rồi đâm bổ vào nhà.
Vài tiếng sau họ ngồi vào bàn ăn. Ông nội đã trở về và trên bàn có món cá chiên giòn của ông. Hôm nay mẹ không cằn nhằn vì thức ăn ông làm rơi vãi ra bàn. Không cằn nhằn vì hơn tháng nay chưa thấy bố đi công tác về. Không cằn nhằn bất cứ một thứ gì mà chỉ cười. Cười và nói rất nhiều với người đàn ông. Ông ta ngồi chỗ ghế của bố ở đầu bàn, rồi đến mẹ, đến cậu, đến ông nội. Những chiếc ghế sắt sơn mầu hồng. Cái bàn gỗ sơn mầu hồng. Cậu bé đã cảm thấy thoải mái trước sự có mặt của người đàn ông. Thậm chí còn thấy thích vì được tự do chơi những trò chơi của mình. Cậu thọc muỗng khuấy tung tô canh hoặc lén thả xuống đất những mẫu xương còn bám đầy thịt cho Cún, làm sàn nhà chẳng mấy chốc nhơ nhớp mỡ. Chỉ đến khi cậu gõ đũa vào thành chén ồn ỉ quá, mẹ mới quay lại bảo, con ăn nhanh đi. Anh ngồi trên bậc thang lên phòng ngủ của bố mẹ. Anh muốn dự phần vào bữa ăn nhưng không thể được, đành chỉ ngồi nhìn và nuốt nước miếng ừng ực. Dạ dày cứ đau quặn từng cơn vì đói. Hai cẳng chân anh đong đưa, mới đầu còn chầm chậm sau lại khoắng lên loạn xị trong không khí. Một lần nữa anh lại thấy chạnh lòng. Thấy mình đã được trở về nhưng hoàn toàn ở bên ngoài cuộc sống của mọi người. Anh rời bỏ những bậc thang, xuống ngồi vào ghế của cậu bé. Mọi người không ai nhìn thấy anh. Còn cậu bé ngồi xích ra, chừa cho anh một ít chỗ. Cậu cứ nhìn anh chằm chằm và cười, tay vẫn liên tục gõ đũa vào thành chén. Những ngón tay của anh cũng ngọ ngoạy Anh nhón tay nhặt một con tép rang nhỏ nhưng nó nhảy tuột ra khỏi tay anh. Anh không nén được tiếng thở dài. Ông nội cũng thở dài. Chiếc ghế kêu lên ken két. Ông nội đứng dậy, đi ra ngoài. Anh chuyển sang chỗ ngồi của ông. Anh nghĩ, mọi chuyện thật đúng như ngày xưa. Ông lại ra bờ sông ngồi. Và bây giờ mẹ sẽ bảo mình đi ngủ đây.
Nhưng mẹ không nói với anh mà nói với cậu bé, con làm gì ầm ĩ quá. Ăn xong rồi thì đi chơi đi. Anh và cậu bé đưa mắt nhìn nhau. Miệng cậu bé hơi vo lại thành vòng tròn. Cậu đứng bật dậy. Điều đầu tiên cậu nói là cám ơn chú. Nhờ có chú mà mẹ cho cháu đi chơi. Chứ thường ăn trưa xong, bao giờ mẹ cũng muốn cháu đi ngủ. Chú ở đây chơi lâu lâu nhé. Ở với cháu đi nhé. Người đàn ông cười lớn, thế còn bố cháu thì sao? Cậu bé lại bảo, bố hay đi công tác. Nhà cháu lại rộng lắm, chú ở thoải mái, phải không mẹ? Mẹ nghiêng người quay mặt đi chỗ khác. Mẹ không trả lời. Vai mẹ rung rung. Sao mẹ lại cười? Cậu bé hỏi. Con nói thật lòng đấy. Thế mẹ cho con đi chơi thật phải không? Cậu len lén chụp chiếc mũ lưỡi trai lên đầu và phóng ra cửa. Anh cũng bước ra ngoài theo cậu. Anh đứng trên hàng hiên, dựa vào một cây cột gỗ. Trời xanh ngắt không một gợn mây. Những con bọ nhỏ xíu bay èo èo trong không khí làm mắt anh díp lại. Mồ hôi chảy dấp dính trên lông mị Anh nghe tiếng trầm trầm của người đàn ông và tiếng cười đáp lại của mẹ. Tiếng chén bát đụng vào nhau lanh canh. Tiếng chiếc quạt cũ quay rè rè trong góc phòng. Lại tiếng cười vui vẻ của mẹ. Chưa bao giờ anh thấy mẹ vui như thế, cười nhiều như thế kể cả khi bố về. Cậu bé không được nhìn thấy điều đó. Cậu đã bỏ chạy đi rất xa, qua tận phía bên kia bờ sông, chỗ có mấy đứa trẻ đang đứng đợi cậu bày trò đá bóng. Anh cảm thấy tiếc cho cậu kinh khủng.
Buổi tối mọi chuyện lại diễn ra như vậy trong bữa ăn. Chỉ có mẹ và người đàn ông cười nói với nhau. Cậu bé thấy mình hạnh phúc. Chưa bao giờ cậu thấy mình được tự do như vậy. Cậu vãi thức ăn ra đầy sàn và lén đổ chén cơm còn hơn một nửa vào thùng rác mà không sợ mẹ mắng. Chỉ có anh là vẫn đói mềm người. Đã làm hết mọi cách nhưng anh đói vẫn hoàn đói.
Anh lẻn trước vào phòng bố mẹ. Anh ngồi trong một hốc tối để mẹ không nhìn thấy anh (anh luôn quên là mẹ không thể nhìn thấy anh). Anh muốn được nhìn ngắm mẹ suốt đêm. Ngày thơ bé, mẹ bao giờ cũng xa lạ và thường làm anh sợ hãi vì sự khó tính của mẹ. Nhưng từ khi anh lớn lên thì anh càng yêu thương mẹ nhiều hơn, gần gũi mẹ nhiều hơn. Thật ra là từ khi người đàn ông đó ra đi thì mẹ trở nên dịu dàng và dễ chịu hơn với mọi người. Nhưng quãng thời gian đó chẳng được bao lâu thì mẹ mất. Bây giờ anh muốn được ngắm mẹ để những cảm xúc ấy được kéo dài ra.
Mẹ bước vào lúc đã gần giữa đêm. Mẹ vừa mới tắm xong, những sợi tóc ướt vẫn còn quấn quanh cổ. Mẹ mở cửa sổ. Đêm nay trời rất nhiều sao. Một làn gió mát thổi vào phòng mang theo mùi hoa nhài và mùi ẩm ướt của bầu trời đêm. Anh muốn đứng dậy ôm mẹ, gục mặt vào mái tóc của mẹ, như từ xa xưa lắm một vài lần anh đã được làm như vậy. Nhưng anh lại ngồi thụp xuống. Có tiếng động ở cửa. Người đàn ông bước vào. Ông mặc một chiếc may- Ô xanh nước biển, quần thun xanh có hai nẹp trắng dài ở hai bên hông, chân đi đôi dép nhựa của bố. Ông khép chặt cửa và đi về phía mẹ. Mẹ dịu dàng bảo, anh lại đây mà xem. Hệt như ngày xưa vậy. Cổ họng anh tự nhiên đau buốt như bị viêm họng. Anh chống tay xuống đất, suýt ngã bổ chững khi thấy mẹ gục đầu vào vai ông ta, tay mẹ Ôm ngang qua eo lưng ông chặt cứng. Họ đứng rất lâu bên cửa sổ. Thậm chí anh còn nghe cả tiếng họ hát chung một bài hát buồn buồn nào đó. Thỉnh thoảng người đàn ông cúi xuống hôn mẹ. Nụ hôn như một cái dùi dùi vào ngực anh từng cái ra dáng. Họ vừa khóc vừa cười, thốt ra những lời đầy âu yếm. Người đàn ông hỏi, thế em sẽ sống như vậy mãi sao? Anh thấy rõ ràng là em không hạnh phúc. Một cuộc sống tĩnh lặng, một người chồng chỉ biết đến công việc không hợp với em. Nhưng em và anh ấy đã có thằng bé, mẹ thút thít, em bây giờ già rồi. Nó bây giờ giúp em chịu được những gì mà em nghĩ là em không bao giờ chịu đựng được. Em yêu anh nhưng em không thể. Mẹ lại khóc. Nước mắt chảy lấp lánh dưới ánh trăng. Người đàn ông bảo, phải, ước chi chúng ta được quay về quá khứ. Mọi thứ sẽ bắt đầu lại từ đầu và chúng ta có đủ nghị lực để vượt qua mọi rào cản đến với nhau. Chúng ta sẽ sống hạnh phúc bên nhau chứ không phải như bây giờ... Anh cũng khổ mà em cũng khổ. Chẳng gì khổ bằng chung sống với một người lại đi yêu một người khác. Tiếng người đàn ông nghẹn đi. Mẹ gần như lả đi trong vòng tay của ông. Anh muốn nhảy bổ tới để tống ông ta ra cửa nhưng đồng thời một tình thương, gần như sự đau xót dâng lên, nghẹn ngang ngực. Nước mắt chảy thành dòng trên má anh lúc nào không biết.
Khi họ quay về giường mẹ thì anh không chịu nổi nữa. Anh lao ra khỏi cửa, chân vấp phải bậc cửa nằm ngã sõng xoài. Mặt áp xuống đất, anh khóc rất lâu. Khóc vì thương thân, thương bố mẹ và thương cả người đàn ông kia nữa. Anh vùng dậy, chạy thẳng vào phòng của cậu bé. Cậu đang ngủ, tay chân dang rộng. Miệng nhoành ra thành một nụ cười. Mái tóc xoăn phủ xuống mắt, xuống gối. Anh dựng đầu cậu bé dậy, thiểu não, này, mày có biết chuyện gì không. Me... Chưa nói dứt câu anh đã thấy người nhẹ bổng. Hai bàn chân từ từ bốc lên khỏi mặt đất. Cậu bé bật dậy, ngơ ngác. Chuyện gì thế? Đó là do tôi. Anh phân trần trong khi vẫn tiếp tục bay lên cao. Tôi muốn nói là... Ai khiến ông nói. Cậu bé cắt ngang. Ông không nhớ lời tôi dặn thì đành chịu thôi. Thời hạn của ông ở tuổi thơ đã hết rồi. Anh vội vã hỏi, thế tên cháu là gì? Cháu là ai trong gia đình của tôi? ông thật không nhận ra à. Cậu bé cười lớn. Tôi chính là ông ở tuổi thơ đây.
Anh muốn nói điều quan trọng nhất nhưng những đám mây đã đưa anh đi xạ Qua dòng sông. Qua những cánh đồng. Qua những bờ cỏ dại. Anh cứ bay đi mải. Phía dưới, ngôi nhà có hàng hiên với những cây hoa nhài và khoảng sân gạch Tàu phủ đầy rêu biến mất. Nước mắt anh lại chảy tràn ra. Anh kêu to "Mẹ Ơi, tạm biệt me... ".

*

Mẹ Ơi... Anh giật mình tỉnh dậy, thấy vẫn đang nằm trên chiếc ghế sân gạ Đã có rất nhiều người vào ga đợi tàu. Anh ngồi dậy, lắc mạnh đầu. Thật may mọi chuyện chỉ là một giấc mợ Tuổi thơ của anh đã đẹp hơn gấp vạn vạn lần như thế. Mặc dù bây giờ những cảm giác ân hận và nuối tiếc vẫn thường ngự trị trong anh, như anh đã từng nuối tiếc cho cậu bé vậy.
Anh đứng dậy, vặn mình răng rắc. Anh thọc tay vào túi kiếm điếu thuốc. Cuối cùng anh chỉ móc ra được một tờ giấy mầu trắng nhàu nát. Anh đặt nó lên đùi, vuốt khẽ, nghĩ chắc đây là lời nhắn hẹn của ai đó. Khi tờ giấy đã được vuốt thẳng thớm, anh chỉ nhìn thấy một vệt mầu vàng nằm phía góc trái. Nhìn kỹ, hóa ra đó là một cái dấu mang hình chiếc lá. Một chiếc lá đã úa vàng.
1999

Hết


Xem Tiếp: ----