" Nỗi buồn như tuyết trắng phủ kín tâm hồn tôi "( Gleb Shulpyakov)
Người đàn bà thức dậy. Chị quờ tay sang bên cạnh. Chỉ còn một chút hơi ấm lưu lại trên tấm nệm bị lõm xuống. Chị co người, xoay xỏa kiểu nào cũng thấy lạnh. Chị nhìn đồng hồ. Trong bóng tối của căn phòng, sáng lên mờ mờ hai cây kim dạ quang màu xanh. Đã chín giờ rưỡi. Bằng giờ này mọi ngày chị đang ngồi trước mặt khách hàng và làm móng tay cho họ. Nhưng hôm nay, người chị ngây ngấy sốt. Chị muốn nghỉ ngơi ở nhà. Lâu rồi, chị không nghỉ được ngày nào. Để dọn dep nhà cửa. Để lo toan vài việc riêng và chăm sóc lại gia đình của mình.Chị ngồi dậy, đưa tay xoa mặt bằng những ngón tay nhỏ trắng xanh với những móng tay màu chì. Da ở đầu mút những ngón tay nhăn nheo, xước ra thành những móng rộ Chị với tay kéo tấm rèm cửa. ánh sáng ùa vào làm chị phải nheo mắt. Tuyết đang rơi. Những cụm bông nhỏ trắng muốt bay xiên xiên trong không khí, bám đầy trên những bụi cúc kim ngoài ô cửa xốp như những miếng bông gòn. Trời đầy mây xám. Ở giữa đường chân trời, những đám mây tự nhiên nứt ra thành một dải xanh biếc vắt ngang như một dòng sông. Không có mặt trời. Nhưng vẫn sáng, thứ ánh sáng trắng và giá lạnh hắt lên từ tuyết. Chị đứng co ro trong chiếc áo khoác mỏng, trông qua cửa kiếng phủ một lớp nước mờ đục. Những nóc nhà phủ tuyết trắng xóa. Những cành cây đen khẳng khiu với những con quạ đen đứng câm lặng như những sợi dây với những nút buộc chăng giữa mặt đất và bầu trời cũng đã bắt đầu chuyển sang màu trắng. Trên đường, tuyết phủ dầy, mờ mờ những vết giày. Có lẽ đó là vết giày của Lem. Lem bao giờ cũng bước mạnh chân và để lại trên tuyết những dấu giày như vậy. Chị nghĩ thế và ngồi xuống chiếc ghế bành kê sát cửa sổ. Chị ngồi co chân, thu hai tay vào lòng, cần cổ nổi lờ mờ những vết gân xanh. Lò sưởi chạy hết công suất làm chị cảm thấy người bắt đầu nóng lên và khó thở. Tuyết rơi nhiều hơn. Có lẽ gió thổi mạnh nên tuyết gần như bị ném lên cửa kính. Ngay lập tức chúng trôi tuột xuống và đóng thành lớp trên bệ cửa. Chị nói thành tiếng, mình không thể nào quên được ngày mới đến. Lem nhận xét đúng. Mình là người thích sống với quá khứ hơn hiện tại.*
Chị ngồi oặt ẹo trên ghế, hai mắt nhắm nghiền. Đôi bàn tay mịn màng với những ngón trắng ngần ấp lên ngực. Có những lúc chị cảm thấy rõ ràng tim mình đã ngừng đập. Hoặc giả chị muốn nó ngừng đập luôn để không phải chịu đựng sự khủng khiếp này. Từng năm phút một chị lại cong gập người, nôn khan vào cái túi giấy nửa xanh nửa trắng. Mùi chua và tiếng nôn ọe làm người đàn bà tóc vàng ngồi bên cạnh cau mặt. Chị e dè mỉm cười xin lỗi, nước mắt ứa ra vì tủi thân.Bây giờ chị đang theo chân Lem ra taxị Lem nói gì đó với người lái taxi da đen có mái tóc rơm ốp như một cái bắp cải vào đầu và họ ngồi lên xe. Đường từ sân bay Washington DC về đến Fall Church khá xạ Cái lạnh vẫn tiếp tục làm chị chóng mặt và nổi gai ốc. Lem bảo, rồi em sẽ quen thôi. Chị gật đầu nhưng không nhìn Lem. Khi quay nhìn ra ngoài cửa sổ, tim chị tự nhiên thắt lại. Ở Việt Nam không có tuyết. Nên khi nhìn thấy tuyết rơi trắng mọi nơi và dòng sông Potomac đóng thành băng, chị hiểu rằng mình đã vĩnh viễn xa quê hương.Hai người thuê một căn hộ trên tầng hai của khu Monticello Gardens. Phòng khách có một cửa lớn trông ra bãi đậu xe. Cuối bãi có một cây phong lớn tuyết đóng thành băng như một cây pha lê khổng lồ. Ban ngày khi Lem đi làm thì chị ra ngồi ở cửa nhìn tuyết rơi. Đó là công việc duy nhất để giết thì giờ vì chị không biết lái xe, tiếng Anh lại vài ba chữ bập bõm. Mình giống như một người tàn phế, chị buồn rầu nghĩ khi đang ngồi đan một chiếc khăn len xám cho Lem. Chiếc khăn len ngày càng dài ra vì chị không biết nên kết thúc nó vào lúc nào khi Lem cười và bảo rằng anh không thể quàng một chiếc khăn như thế ra đường. Những người ở tiệm hớt tóc ăn mặc rất sành điệu. Khói thuốc mờ mịt làm anh không nhìn thấy mặt chị hơi tái đi và trên gò má tái xanh đọng một giọt nước to tướng. Từ đó chị thôi không nghĩ đến chuyện đan khăn cho Lem nữa. Mà cho một người đã cách xa chị nửa vòng trái đất. Một người có đôi mắt đen biết nói. Có một nụ hôn ấm áp và một đôi tay dịu dàng. Nếu không phải vì chiều lòng ba mẹ, giờ đây chị đang ở bên người ấy và người ấy sẵn sàng quàng chiếc khăn xấu xí này, mặc dù trời nóng đi nữa. ý nghĩ ấy làm lòng chị dịu lại và thấy công việc của mình có ý nghĩa hơn. Lem không nói gì khi thấy chị vẫn miệt mài đan chiếc khăn. Nhưng chị đọc thấy trong mắt Lem những tia sáng chế giễu. Chiếc khăn chưa đan xong thì mùa xuân đã đến. Tuyết bắt đầu tan và trời ấm lên dần. Đôi chỗ, tuyết chảy thành những dòng nước nhỏ cuốn theo những chiếc lá thu mục ruỗng. Mùi hương ẩm ướt của không khí làm chị thấy dễ chịu. Lưỡi chị lúc nào cũng có vị ngọt ngào của khí xuân. Lem không thích những ngày này. Anh luôn cằn nhằn đường phố bẩn thỉu và mùi mục ruỗng làm mũi anh bị dị ứng. Mũi anh đỏ mẩn và nổi lên những hột mụn trăng trắng. Nhìn Lem khổ sở chị thấy thật tội nghiệp.Giữa mùa xuân chị rời bỏ chỗ ngồi quen thuộc của mình bên cửa sổ.*
Người đàn bà đứng dậy vặn vẹo người. Những khớp xương kêu răng rắc. Chị bước vào bếp, lôi trong tủ ra một bình sữa lớn và một chiếc bánh quy nhỏ quệt pho mát, đặt trên chiếc đĩa kiểu màu xanh vẽ đôi phụng. Hơi từ tủ lạnh bay ra làm chị hắt xì hơi liền hai cái. Ở gần lò nướng có một bịch lớn bánh mì đã bị mốc. Một lọ mứt mơ khô queo quắt và vài trái táo đã sậm màu. Đã từ lâu lắm rồi chị và Lem không có bữa ăn sáng nào ở nhà. Khi chị tỉnh dậy Lem đã đi làm. Chị cũng chỉ kịp trang điểm qua loa là trèo lên xe phóng một mạch tới tiệm. Tối muộn về nhà, một mình chị, đôi khi có Lem nữa. ăn cơm phần đặt của bà Huê ở lầu dưới, đựng trong những hộp giấy xốp. Một món xào, một món canh, một món mặn. Cơm thì hôm khô hôm nhão. Lúc đầu Lem còn chịu ăn. Về sau anh bảo làm về muộn, kéo luôn mấy đứa bạn ra ngoài quán, uống bậy vài ly là xong. Có hôm về nhà chị đã vùi đầu ngủ. Căn bếp nhỏ lạnh và thiếu mùi thức ăn xào nấu, giống như một cái bếp hoang. Chị kéo tất cả các rèm cửa cho ánh sáng ùa vào nhà. Căn phòng bừa bộn làm chị phát hoảng cả lên. Mùi khói thuốc ủ lâu ngày trong những góc tối của căn phòng làm chị lợm giọng. Chị đập đập hai bàn tay vào nhau, nói to thành tiếng, sao lại tệ thế này. Bao nhiêu lâu rồi, đến cả thì giờ để dọn dẹp mà mình cũng chẳng có nữa. Hình như Lem là một người ngăn nắp. Nhưng chưa bao giờ Lem nói vời mình một tiếng nào về chuyện này. Còn mình, mình có những chuyện gì để nói với Lem?Không gì cả. Lem không phải là người ấy. Chị đã cố mấy lần nhưng không sao nói chuyện lâu được với Lem. ý thích và suy nghĩ của Lem khác chị nhiều. Lem sống ở Mỹ từ nhỏ. Mọi thứ đối với Lem đều đơn giản và nỗi nhớ quê chỉ là một khái niệm mơ hồ trong đầu. Lem bảo, sống mãi với quá khứ thì không thể tồn tại được trên đất này. Còn chị luôn cho rằng, con người vốn lớn lên và trưởng thành từ quá khứ của mình. Nên rảnh ra phút nào, chị cũng chỉ nghĩ về quá khứ. Trong khối lộn xộn và đứt đoạn ấy, chị luôn nhìn thấy đối mắt đen biết nói của người ấy. Chị bật nhạc. Nu Flavor hát bài " Thiên đường". Trong đó có một đoạn chị rất thích. " Mỗi một ngày khi chúng ta xa cách. Em ôm ấp tình yêu này trong trái tim em. Mỗi một đêm trước khi say giấc nồng. Em cầu nguyện anh sẽ sớm về đây bên em. Ở mãi bên em…". Tiếng hát làm căn phòng hẹp lại và ấm cúng hơn. Chị dừng tay lại gần ô cửa lớn trông ra bãi đậu xe. Tuyết vẫn rơi thành những bông lớn, cắm thẳng xuống đất. Dưới bãi có vài đứa trẻ con đang chơi trò ném tuyết. Tiếng cười của chúng vang đến tận tai chị trong veo. Cuối cùng trong đám xe đông đúc và chật chội, chị cũng nhận ra chiếc xe màu lông chuột của mình.*
Chị tập lái xe. Một tháng sau lấy bằng. Cũng là xa rời cuộc sống cũ với việc cả buổi ngồi ngắm tuyết rơi và đan chiếc khăn len xám. Ngoài việc học ở trường dạy làm móng tay, chị xin được một chân chiên khoai tây ở tiệm Mc Donald's. Năm đô cho một giờ làm việc với cái chảo to sôi mỡ và một lượng khoai tây khổng lồ. Có những lúc tay chị rã ra như tay của người khác. Ngoài trời giá lạnh mà mồ hôi chảy trên trán chị đầm đìa. Mùi mỡ bám vào quần áo, vào tóc không sao tẩy sạch đi được. Lem nói nửa đùa nửa thật, nằm bên em như nằm bên một miếng khoai tây chiên của Mc Donald's vậy. Câu nói đùa vô tình của Lem làm chị đau ở ngực. Chị muốn trả lời Lem bằng một câu gì đấy nhưng không tìm ra được lời nào. Chị quay mặt vào tường. Chị biết là có nói Lem cũng sẽ chẳng hiểu gì. Mệt mỏi và sự cô đơn làm chị không sao cầm được nước mắt. Chị tự hỏi, đôi mắt đen biết nói bây giờ đang ở đâu. Những lúc này chị cần vòng tay âu yếm và nụ hôn dịu dàng của người ấy biết bao nhiêu. Nguyệt bảo, chị phải loại bỏ ý nghĩ ấy ra khỏi đầu. Kiểu ngoại tình tư tưởng như thế rất dễ làm tan vỡ hạnh phúc gia đình. Chị hứa với Nguyệt nhưng càng cố quên lại càng nhớ. Ở đâu cũng thấy đôi mắt đen biết nói và vòng tay âu yếm, dịu dàng của người ấy. Chị ngấm ngầm cảm thấy mối quan hệ vợ chồng giữa chị và Lem đang rạn dần như lớp băng vào đầu xuân, dưới ánh nắng ấm.Khi chị chuyển sang làm móng tay cho một tiệm Việt Nam ở Maryland, thời gian ở bên cạnh nhau của hai vợ chồng đã ít còn ít hơn. Chị làm việc trọn bảy ngày. Một ngày có khi hơn mười tiếng. Những hôm chóng mặt nhức đầu cũng không dám nghỉ vì sợ mất khách. Hai mắt chị bắt đầu có quầng thâm và những nếp nhăn nhỏ hiện dần hai bên cánh mũi. Chị cắt cụt những móng tay thon thon màu hồng. Da ở đầu ngón tay răn rúm lại, trắng nhợt. Lúc vắng khách, xòe hai bàn tay ra trước mặt, nước mắt tự nhiên lại ứa ra. Mỗi lần gặp nhau, Nguyệt lại bảo, tiền bao nhiêu cho đủ. Chị không ráng nhín bớt thời gian để chăm sóc anh. Đàn ông, xảy chân một cái…Nguyệt bỏ lửng câu nói nhưng chị cũng hiểu. Nhưng lạ lùng thấy lòng thật bình thản. Chị bảo Nguyệt, còn trẻ làm được bao nhiêu cứ làm. Vợ chồng ăn đời ở kiếp với nhau chứ công việc có bao giờ ở lại với mình đâu. Lem thì chỉ bảo, em bây giờ khác ngày xưa nhiều quá. Câu nói đó bình thường, không có ý khen hay chệ Như con người của Lem vậy.*
Người đàn bà đứng trước gương, cổ quàng chiếc khăn xám đan dở dang. Chị nghĩ là mình quả thật đã khác xưa nhiều. Da trắng xanh. Gò má nhô cao. Đôi mắt to hơn bình thường vì khuôn mặt tóp lại. Từ trên xuống dưới lủng củng những xương là xương. Nhìn chị nhỏ thó như một cô bé mười lăm tuổi với khuôn mặt đứng tuổi mệt mỏi. Chị đưa những ngón tay nhăn nheo lên xoa những nếp nhăn bên hai cánh mũi, khe khẽ thở dài.Chuông điện thoại reo inh ỏi. Tiếng Nguyệt đầu dây bên kia lào xào như chen với tiếng gió rít, hôm nay chị nghỉ ở nhà à? Ra chợ Eden đi, uống càphê với em đi.Chị thay quần áo, đi xuống bãi đậu xe. Việc đầu tiên là chị phải cạo tuyết bám dầy đặc trên kính xe. Rồi chui vào xe, khởi động máy. Máy hít vẫn chưa hoạt động hết công suất, lại thêm hơi lạnh ủ suốt một đêm dài làm chị run lên cầm cập. ánh nắng sáng lấp lánh nhưng không sao xua tan được băng giá. Nó chỉ làm óng ánh thêm những tảng băng bám trên cành cây làm chúng lấp la lấp lánh. Mùi vị nhàn nhạt của tuyết làm cơn sốt trong người chị như giảm xuống.Nguyệt đợi chị Ở đầu chợ. Hai chị em chọn một cái bàn kê sát cửa kiếng trông ra ngoài trời. Để ngó tuyết rơi, chị giải thích. Nguyệt cười, có gì đâu mà coi. Em thấy cũng vậy. Không ngờ bà chị mình lãng mạn dữ vậy. Chị thầm nghĩ nhưng không nói ra, sao lại không thấy gì. ít nhất là ở màu trắng tinh khiết của tuyết cũng đã làm lòng mình bình yên lắm. Uống xong cà phê, nói xong vài câu chuyện phiếm, Nguyệt về nhà còn chị tấp vào cửa hàng Việt mua thức ăn cho buổi tối. Lâu lắm rồi chị mới đi chợ. Cô bán hàng nhìn chị cười khoe hai chiếc răng khểnh duyên dáng. Chị cũng gật đầu cười lại, thấy thân thiết như bạn quen lâu ngày gặp lại.Trong cửa hàng chỉ có mình chị và một cặp vợ chồng. Anh chồng đi sau, tay xách làn. Chị vợ đi trước, tay đánh đàng xa vì cái bụng bầu quá tọ Khi người chồng quay lại phía chị để kiếm cái gì đó, tay chân chị rụng rời. Đó chính là người ấy. Đó chính là đôi mắt đen biết nói, nụ hôn dịu dàng và vòng tay ấm áp. Đó chính là người ấy. Tay chân chị lạnh toát nhưng máu chạy lên đầu nóng rực. Tim đập thình thịch. Chị chóng mặt đến nỗi chiếc giỏ nhựa rơi xuống đất. Những củ khoai tây lăn tròn dưới đất. Tiếng động làm người đàn ông giật mình ngẩng lên. Anh ta vội dùng chân chặn lại những củ khoai, lo lắng hỏi, chị không sao chứ? ánh mắt bình thản và thái độ của người đàn ông làm chị trẫn tĩnh lại. Chị hiểu là mình đã nhầm. Người đàn ông đứng trước mặt chị chỉ bằng tuổi của chị khoảng bảy tám năm về trước. Người vợ đã quay lại, đến cạnh chị hỏi ân cần, chị có bị trúng gió không? Chị lắc đầu, mặt vẫn trắng nhợt. Chị nhìn vào mắt người đàn ông một thoáng, cố tìm một ánh nhìn biểu lộ sự quen biết nhưng vô vọng. Chị lắp bắp bảo, cảm ơn, tôi không sao.Về nhà, chị cho hết tất cả thức ăn vào tủ lạnh rồi ngồi thừ người bên bàn bếp. Ly sữa buổi sáng vẫn còn hơn một nửa, đóng một lớp váng màu ngà trên bề mặt. Chị nghĩ, mà nếu như đó đúng là người ấy thì sao? Có khi bây giờ gặp lại người ấy, cũng sẽ lạnh nhạt như người dưng vậy thôi. Bây giờ mỗi người đã có một cuộc sống khác. Còn thời gian đủ sức để xóa đi mọi chuyện. ý nghĩ đó làm chị cảm thấy nhẹ nhõm hơn.Chị nhấc điện thoại, gọi cho Lem. Lem hỏi, chuyện gì vậy em? Chị bảo, tối nay anh về sớm được không? Em sẽ nấu một vài món gì đấy. Có tiếng Lem cười, hay quá. Lâu lắm rồi anh không được ăn những món em nấu. Mấy lần định đề nghị nhưng sợ em bận. Chị dịu dàng bảo, lần sau muốn yêu cầu gì anh cứ nói với em nhé.Chị lại ra ngồi bên cửa lớn trông xuống bãi đậu xe. Tuyết rơi nhẹ và mịn như rây bạc. Kẽ xanh nứt giữa bầu trời đã loang rộng ra, xanh rực rỡ. Những thân cây câm lặng in những cái bóng xám mờ mờ trên mặt tuyết mịn màng. Phong cảnh thật yên bình.Chị xỏ que đan để tiếp tục đan chiếc khăn len xám, giữa chừng chợt dừng lại, mơ màng nghĩ, giá như mình và Lem có được một đứa con thì hay… 2000Hết