Vĩ thanh

Hàn Thanh nói xong câu chuyện của anh và Đà Đà.
Trong cái gạt tàn thuốc trên bàn, đã chất đầy đầu mẩu thuốc, khói thuốc tiếp tục tan loãng trong không khí, thời gian đã là tảng sáng mồng một tháng tám.
Người anh dựa vào chỗ sâu của ghế tựa, đầu anh ngửa lên, mắt vô thức nhìn trần nhà của thư phòng tôi. Trên trần nhà ấy lắp một dãy kính màu, bên trong lọt qua ánh đèn. Nhưng, tôi biết anh không nhìn kính màu, anh ngửa đầu, là bởi vì giọt nước mắt đang lăn trong mắt anh, nếu anh cúi xuống, nước mắt sẽ chảy xuống.
Trong nhà lặng lẽ một thời gian khá dài. Trên giấy bản thảo của tôi ghi lộn xộn câu chuyện của anh. Anh khiến bút tôi vạch không ngừng trên giấy, chỉ vì tôi không thể ngăn nổi mắt mình ươn ướt.
Một lúc sau, tôi nghĩ, hai chúng tôi đều tương đối bình tĩnh. Tôi ngước nhìn anh, trải qua câu chuyện dài, cảm giác xa lạ đã không tồn tại. Anh lắc đầu, cuối cùng không che giấu nước mắt nữa, anh dùng mùi xoa chùi mắt. Tôi chú ý đến một góc mùi xoa, thêu hai chữ “Đà Đà”.
- Mỗi chiếc mùi xoa của anh đều có cái tên này? – Tôi hỏi.
- Vâng.
Tôi thở dài. Không biết nên hỏi những gì nữa. Trên thực tế, câu chuyện của Hàn Thanh kể hết sức lộn xộn, thường thường do một liên tưởng nào đó, mà đem đầu đề câu chuyện từ “giai đoạn” đang nói, nhảy sang một “giai đoạn” khác. Do đó thời gian, sự kiện, và địa điểm, thậm chí nhân vật đều có phần lẫn lộn. Mà lúc đang kể chuyện, anh từng nhiều lần cắn môi, ngẩng đầu nhìn trần nhà (bởi nước mắt lại đến), mà lời kể ngừng lại. Tôi rất ít chen vào, rất ít hỏi điều gì, chỉ để anh nói. Lúc anh không nói tiếp được, tôi liền dựa trong ghế tựa, lặng lẽ đợi anh qua được cơn đau khổ.
Kết cục của câu chuyện, là tôi sớm đã biết, lại nghe anh nói một lần, khiến tôi càng thương xót. Tôi than thở với anh:
- Ung thư gan, tôi quả không tin một người trẻ tuổi lại mắc ung thư gan!
- Tôi vẫn cứ cho là viêm gan, Tiểu Phương cũng cho là viêm gan – Anh nói, chớp chớp đôi mắt đã ướt đầm - Kỳ thực, ngay cả Tiểu Tam Tiểu Tứ đều không biết nàng mắc chứng nan y, chỉ có cha nàng biết, mọi người đều giấu. Lúc tôi đến thăm nàng, tôi nằm mộng cúng không ngờ nổi nàng đã chết! Nằm mộng cũng không ngờ nổi! – Chàng nhấn mạnh lặp lại, tôi tự trádch tôi ngàn ngàn vạn vạn lần, Đà Đà vẫn cứ nhiều bệnh, dạ dày của nàng... tôi dẫn nàng đi chiếu X. quang, so với người bình thường dạ dày nhỏ mất một nửa, mà rủ xuống, cho nên nàng cần phải ăn nhiều bữa. Trong thân thể nàng không có chút sức đề kháng nào, bệnh cúm đến, nàng vẫn là người thứ nhất bị lây... Lúc đó ở Đài Bắc, tôi thường lôi nàng đi khám bác sĩ, vừa dỗ, vừa lừa vừa nói khéo, van xin nàng đi. Chưa từng thấy một người không biết bảo vệ mình như nàng! Nếu nàng sớm chú ý đến thân thể mình, không làm sao có thể bỏ mạng được, nàng quả thực là bị để lỡ, bị bỏ sót. Nếu tôi ở Đài Bắc, nếu tôi ở bên cạnh nàng, nếu tôi không vì mình mà đi miền Nam... – Chàng nghiến chặt răng, từ trong kẽ răng bật ra một câu – Nàng nhất định sẽ không chết! Nàng nhất định sẽ không chết!
- Đừng nghĩ như vậy! – Tôi thử an ủi chàng, trong nhà không khí buồn rầu đã chứa chất quá nặng - Hoặc giả, nàng đi được đúng lúc. Hai mươi bốn tuổi, lứa tuổi đẹp nhất, thanh xuân nhât, đáng yêu nhất. Ra đi, cái lưu lại, là hồi ức đẹp nhất, thanh xuân nhất, đáng yêu nhất.
- Bà nói như vậy, bởi vì...
- Bởi vì tôi không phải là người trong cuộc! – Tôi nói tiếp thay anh, nhìn thẳng vào anh – Sao anh biết tình huống lúc lâm chung của Đà Đà?
- Sau đó tôi đến nhà họ Viên, gặp lại cha mẹ Đà Đà... – Chàng nghẹn ngào – Tôi gọi hai vị ba, má.
Tôi gật đầu, hiểu sâu sắc nỗi đau buồn mất con gái yêu của vợ chồng họ Viên, và tình cảm “yêu nhau yêu cả đường đi” của họ. Họ nhất định biết được trái tim đang rỏ máu của Hàn Thanh giống như của họ.
- Hàn Thanh, chúng ta đều không hiểu được cái chết là gì – Tôi nói – Nhưng tôi nghĩ, Đà Đà nếu chết mà có thiêng, nhất định hy vọng nhìn thấy anh phấn chấn lên, vui vẻ lên mà không phải là nhìn thấy anh suy sụp như thế.
- Bà hiểu được ý tứ, ý niệm đều nguội lạnh hay không? – Anh hỏi.
- À, tôi hiểu.
Anh trầm tư một lát, bỗng bất thần lại hỏi một câu:
- Bà biết bài hát All kinds of everything không?
Không đợi tôi đáp, anh bắt đầu dùng Anh văn hát bài ca:
Muôn sự muôn vật, muôn sự muôn vật
Đều khiến anh nhớ đến em... nhớ đến em!
Anh ngừng lại, lại ngẩng đầu nhìn trần nhà, giọt nước mắt lăn trong mắt.
- Tôi không dám oán hận Thượng đế - Anh nói – Tôi không dám oán hận số mệnh! Tôi chỉ là không hiểu, những chuyện này tại sao xảy ra ở chúng tôi. Năm trước, tôi cùng Đà Đà đi dạo chơi Công ty Bách hóa, nàng ở ao hứa nguyện, cầu nguyện cho ba điều, cho ba đôi chúng tôi. Kết quả, Từ Nghiệp Bình và Phương Khắc Mai tan! Tiểu Vỹ chết đuối, Đinh Hương vào bệnh viện tâm thần. Cuối cùng còn lại một đôi chúng tôi, bây giờ ngay cả Đà Đà cũng ra đi. Ba đôi! Không có một đôi nào đoàn viên! Tại sao như vậy? Tại sao như vậy? Con người, đều sẽ chết, mỗi một người đều sẽ chết! Tôi không khóc vì bà già ở đối diện, tôi không khóc vì thái sư mẫu... nhưng, tôi khóc vì Tiểu Vỹ, tôi khóc vì Đà Đà rời khỏi tôi, vì sự ngờ nghệch không biết gì của lớp người chúng tôi!
phải nghe được tiếng nói của Đà Đà! Đà Đà, nghe điện thoại đi! Nghe điện thoại đi! Nghe điện thoại đi! Van em đấy.
Cuối cùng người nghe điện thoại không phải là Đà Đà, mà là Tiểu Tam đang ngái ngủ.
- Hàn Thanh? - Tiếng của Tiểu Tam kỳ quái - Anh... tìm chị tôi? Chị ấy... chị ấy... - Giọng nói của Tiểu Tam hết sức mờ ám - Chị ấy không có nhà, chị... chị ấy đi nghỉ rồi.
- Đi nghỉ? - Chàng khẩn trương kêu - Nghỉ gì?
- À, à, - Tiểu Tam ấp úng - Chị ấy bắt chúng tôi đừng nói với anh! Chị... chị ấy đi Nhật Bản, ra nước ngoài rồi. Đại khái một tháng sau mới trở về! Sau khi chị ấy về sẽ liên lạc với anh!
Điện thoại cúp.
Chàng đờ người ngồi ở mép giường. Giờ lâu không có ý thức. Sau đó, đau đớn đánh gục chàng, chàng dùng tay ôm chặt lấy đầu. Tàn nhẫn quá, Đà Đà! Em sao có thể tàn nhẫn như thế? Đi Nhật Bản, ra nước ngoài rồi! Một mình em ra nước ngoài ư? Hay là có người cùng em đi? Đương nhiên, em không thể đơn độc ra nước ngoài nghỉ, thế thì, là có người cùng đi! Đà Đà, em đã quên, em đã nói chỉ có cùng anh chắp cánh bay đôi! Em từng nói! Chàng lắc đầu, đầy lòng cay đắng, mặt đầy nước mắt.
Khá lâu, chàng mới lấy lại tinh thần. Bỗng nhớ đến Đà Đà ôm mười hai bông hoa hồng, Đà Đà cười tươi tắn, Đà Đà ôm lưng chàng vừa cười vừa nhảy, Đà Đà ở bờ biển hát muôn sự muôn vật, chàng đưa ngón tay vào răng, cắn chặt tay mình. Không, anh không hận em! Anh không oán em! Anh không có cách nào hận em! Anh không có cách nào oán em! Đi chơi đi! Đi nghỉ đi. Chơi mệt rồi, nơi đây vẫn là tổ của em, dù cho có người cùng bay đi với em, anh cũng không oán. Chỉ cần em trở về, anh không oán gì hết, không hỏi gì hết, không trách gì hết! Chỉ cần em trở về!
Thứ chờ đợi này, như lửa đốt lòng chàng.
Hàn Thanh suốt đêm suốt đêm không ngủ được, trong mỗi một ý nghĩ đều là Đà Đà, đuổi không đi, xua không đi. Nàng thướt tha mềm mại đứng đấy: cười, khóc, nói... Đà Đà của chàng, Đà Đà khiến chàng đau lòng như vậy, chua xót như vậy, yêu đương như vậy! Chàng sao có thể yêu nàng như vậy? Sao có thể như vậy?
Ngày 24 tháng 4, lại là ngày kỷ niệm.
Suốt ngày, nỗi lòng của Hàn Thanh đều không yên đến cực điểm: nhớ nhung điên cuồng Đà Đà. Chàng đến hiệu sách, mua một tấm carte nhạn về tổ, bên trên viết hai dòng chữ:
Cựu sào y cựu tại,
Chỉ đãi cố nhân quy.
(Tổ cũ vẫn như cũ, chỉ đợi người cũ về)
Nhìn tấm carte, chàng không gửi đi. Trên tấm carte có một con nhạn, một con nhạn đang bay. Chàng nhìn trừng trừng nhạn, nhớ đến một bài hát, tên là “Hỏi nhạn”:
Hỏi nhạn, em vì sao lang thang?
Hỏi nhạn, em vì sao bay lượn?
Nhạn ơi, nhạn ơi,
Ta muốn dùng tình dịu êm vạn trượng
Xây cho em tường cung điện yêu
Lại sợ chiếc tổ nho nhỏ
Không thành nổi thiên đường của em!
Hỏi nhạn, em có bằng lòng lưu lại
Hỏi nhạn, em có bằng lòng thành đôi?
Nhạn ơi, nhạn ơi,
Ta muốn ở bên mình em
Che cho em mưa móc tuyết sương
Lại sợ em bay xa hút
Để cô độc cười ta điên cuồng!
Lòng chàng chua chát khổ sở, trong óc chỉ là vấn vít hai câu cuối của bài hát giống như điên cuồng: “Lại sợ em bay xa hút, để cô độc cười ta điên cuồng!”. Chàng ném tấm carte vào ngăn kéo, khóa lại. Nhưng chàng có thể khóa Đà Đà lại chăng? Cái tình thương xót buồn khổ, đè nặng lên chàng, đè đến chàng suốt ngày không thở được. “Lại sợ em bay xa hút, để cô độc cười ta điên cuồng!” Trời! Chàng mê mẫn choáng váng từng phút, từng giây một, đáy lòng là một nỗi buồn khổ vô tận. Đà Đà ơi, xin đừng bay xa hút, để cô độc cười ta điên cuồng!
Đêm đó, chàng lại không sao ngủ được.
Nhìn trừng trừng gian nhà, ý nghĩ của chàng lang thang trong bầu trời đêm phía ngoài cửa sổ. Trong lòng lặp đi lặp lại lời kêu Đà Đà. Trong óc, có một hình ảnh trước sau bồi hồi không đi: một con nhạn bay cô độc, cô độc, cô độc, cô độc! Có một đoạn thời gian, chàng thể hội được cô độc đến như vậy. Sau đó, bỗng nhiên, bên tai chàng vang lên tiếng nói của Đà Đà, rõ ràng làm sao, rõ ràng đến dường như Đà Đà đang ghé sát bên tai chàng, tiếng nói ấy trong trẻo êm tai, giống như đang hát lên:
Vô nhất tàng trung vô nhất vật, Hữu hoa hữu nguyệt hữu lâu đài!
Đà Đà đã trở về! Nàng đã từ Nhật bản trở về! Chàng biết! Đà Đà đang kêu gọi chàng! Nhất định là nàng đang kêu gọi chàng! Bốn năm nay, mỗi lần lúc nàng cần chàng, giác quan thứ sáu của chàng đều sẽ cảm ứng được. Mà hiện tại, giác quan thứ bảy thứ tám, thứ chín, thứ mười.. đều đang cảm ứng mãnh liệt như vậy, Đà Đà đang kêu gọi chàng!
Chàng khoác áo xuống khỏi giường, bất kể là mấy giờ, chàng lập tức gọi điện thoại đường dài đến nhà họ Viên, chuông reo mười lăm lần, vẫn không có người nghe! Chẳng lẽ cả nhà họ đều dọn sang Nhật Bản rồi? Không thể! Chàng lại gọi một lần điện thoại nữa, chuông reo hai mươi hai lần, vẫn không có người nghe.
Chàng bước nhấp nhổm trong nhà: có việc gì không bình thường? Nhất định có việc gì không bình thường! Tại sao không có ai nghe điện thoại? Chàng lại gọi lần thứ ba, vẫn không có ai nghe. Không bình thường rồi! Quá không bình thường rồi! Chàng đi giở sổ điện thoại, tìm ra địa chỉ Phương Khắc Mai sau khi kết hôn, cũng bất kể đêm khuya như thế, gọi đến có sẽ dẫn tới sự nghi ngờ của người khác hay không, chàng cứ lay tỉnh Phương Khắc Mai từ trong giấc mộng:
- Hàn Thanh. - Phương Khắc Mai nói - Con người anh quả thật có chút bệnh thần kinh. Anh biết bây giờ là mấy giờ hay không?
- Xin lỗi. – Chàng lầm bầm nói - Chỉ hỏi cô một việc, Đà Đà trờ về chưa?
- Gia Bội ư? - Phương Khắc Mai hết sức sửng sốt - Từ đâu về?
- Nhật Bản! Cô ấy không đi Nhật Bản ư?
- Ủa! - Phương Khắc Mai ngạc nhiên - Ai nói cô ấy đi Nhật Bản?
- Em gái cô ấy nói! Thế nào, cô ấy không đi Nhật Bản ư? - Trái tim chàng đang chìm xuống bỗng như được nâng lên.
- À, à, cái đó... cái đó... - Phương Khắc Mai ấp a ấp úng.
- Thế là thế nào? - Chàng kêu to - Phương Khắc Mai! Nhân danh Trời, nói cho tôi biết chuyện thực! Cô ấy kết hôn rồi? Lấy chồng rồi? Lấy anh chàng họ Kha rồi...
- Ồ, không không, Hàn Thanh, anh đừng khẩn trương như vậy - Phương Khắc Mai nói - Gia Bội không lấy chồng, không kết hôn, cô ấy chỉ là bệnh rồi.
- Bệnh rồi? Bệnh gì? Dạ dày ư?
- Là viêm gan, nằm ở Tổng viện Vinh Dân, tuần trước tôi đến thăm cô ấy, anh đừng nóng ruột, cô ấy vẫn khá!
- Cô tại sao không thông báo cho tôi biết? - Chàng rống to lên vào điện thoại.
- Hàn Thanh, đừng phát điên nữa có được không! Cô ấy chẳng qua là mắc viêm gan, bác sĩ nói chỉ cần nghỉ ngơi lại thêm hàng ngày chích chút thuốc, rất nhanh sẽ xuất viện! Cô ấy bắt tôi chớ có nói cho anh biết. Cô ấy nói cô ấy bây giờ rất xấu, không muốn gặp anh, sau khi xuất viện, chính cô ấy sẽ điện thoại cho anh! Anh hiểu được tính nết mạnh của cô ấy, nếu tôi nói cho anh biết, cô ấy sẽ giận tôi đến chết! cô ấy còn nói, anh đang nỗ lực công tác, mỗi ngày phải làm việc hơn mười tiếng đồng hồ, đừng quấy rối anh.
- Nhưng, nhưng... - Chàng rống to kêu to vào ống nghe - Cô ấy cần tôi. Lúc cô ấy mắc bệnh rất yếu đuối, cô ấy cần tôi.
- Hàn Thanh. - Phương Khắc Mai phẫn nộ nói - Anh là một thằng điên! Nhà người ta có cha mẹ em trai em gái săn sóc, tại sao lại cần đến anh! Anh điên rồi! - Phương Khắc Mai cúp điện thoại.
Hàn Thanh vẫn cứ còn nắm ống nghe, đờ người ngồi ở đấy. Lát sau chàng máy móc gác ống nghe lên, dùng đôi tay thọc sâu vào trong tóc, chàng ôm đầu, nhắm chặt mắt để ngăn cản một cơn đau đớn quặn thắt tâm can của mình. Ý nghĩ là một mớ hỗn loạn. Phương Khắc Mai nói Đà Đà bệnh rồi. Thật thế ư? Hoặc giả là lấy chồng rồi? Không, nhất định là bệnh rồi. Viêm gan, Tổng viện Vinh Dân, không có gì nghiêm trọng, không có gì nghiêm trọng! Viêm gan, viêm gan, Đà Đà bệnh rồi! Đà Đà bệnh rồi! Chàng bỗng thấy trái tim nhắc lại khiến chàng đau đớn. Chàng dường như lại nghe thấy tiếng Đà Đà, ở nơi ấy đang trong trẻo kêu:
- Hàn Thanh, đừng quên hoa bông gạo của em!
Hoa bông gạo? Chàng kinh hoàng nhìn bốn chung quanh nhà, trên tường treo tấm ảnh chàng và Đà Đà chụp chung: Đà Đà mắt sáng, răng trắng, cười tươi tắn. Đà Đà em khỏe không? Em khỏe không? Đà Đà, em đương nhiên không khỏe, em bệnh rồi, anh không ở bên cạnh em, ai có thể chống đỡ cho em? Ai có thể an ủi em? Ai có thể chia gánh đau khổ cho em? Chàng chạy đến trước cửa sổ, sao chi chít đầy trời, trong óc bỗng hiện lên lời thư Đà Đà viết cho chàng:
.. Nguyện chàng là trăng sáng, em là sao lạnh theo kề, sớm sớm chiều chiều, chiều chiều sớm sớm. Bỗng thấy nước hồ dập dềnh, bóng trăng trong nước, như hư như thực..
Chàng rùng mình một cái, dự cảm chẳng lành chộp lấy chàng mạnh mẽ biết bao. Chàng nhịn không nỗi kêu lên:
- Đà Đà! Anh đến đây! Anh lập tức đến bên cạnh em! Anh đến đây!