Florida, ngày... tháng... năm....
Thiên Nga ơi!
Bao nhiêu năm trời xa nhau khơng một tin tức, hơm nay mình nhận được thư Nga từ Tokyo gửi đến, biết nói sao để diễn tả cho hết niềm vui của mình khi được biết tin Nga đã thực sự êm ấm bên chồng con đây! Phần cho mình, Nga đặt ra quá nhiều câu hỏi khiến mình khơng khỏi phì cười vì lại tưởng đây là một cuộc thi vấn đáp của hồi còn đi học.
Nga thương yêu! Mình nhớ chứ, nhớ vơ cùng lần cuối cùng hai đứa mình gặp nhau ở bến Bạch Đằng Sài Gịn. Hai đứa mình ngồi nơi băng đá an ủi nhau: mừng mình cĩ chồng vượt thốt ra được nước ngồi trong lúc mình cịn tay bế tay bồng hai đứa con thơ; Nga, thì người yêu cịn trong Trại Cải Tạo! Thế mà, giờ đây, sau bao biến đổi, Nga đã sum họp được với người yêu và thêm một cháu bé kháu khỉnh vừa ra đời … Cảm ơn Nga về tấm ảnh nĩi lên cảnh ấm cúng của tiểu gia đình Nga hiện tại, mình thật đã yên lịng thấy người bạn thân thiết nhất của mình đã toại nguyện. Mình nghĩ Nga vui với những ước mơ đã thành sự thật. Bây giờ, tới phiên mình, trời ơi! Biết bắt đầu ra sao Thiên Nga nhỉ? Thì thơi, mình cố gắng nhắc lại từ đầu để cho Nga biết luơn cuộc sống của mình ở Mỹ như Nga muốn biết nha!
… Một đêm tối trời tại Bạc Liêu, mình tay bế, tay dắt hai đứa con vượt biển. Tâm nguyện của mình là đem hai con ra khỏi nước để tìm chồng, tìm cha. Ơng xã mình từ sau ngày 10 tháng 3 năm 1975 khơng biết ra sao, ở đâu. Mình nằm nán lại Ban Mê Thuột cả 6 tuần, tuyệt vọng, đành theo làn sĩng người chạy loạn mà na con chạy theo, chạy về được tới Sài Gịn, may dễ sợ, cịn sống đủ ba mẹ con. Khơng hiểu sao mình cĩ linh tính ơng xã mình đã ra khỏi nước (như mình đã nĩi với Nga rồi đĩ), đã di tản bất đắc dĩ cùng với gia đình người anh ruột và bà con. Mình ra đi và nhắm về hướng đĩ. Nĩi nghe ngon quá Nga há! Mình vốn chân yếu tay mềm lại thêm cĩ tật hay hờn hay khĩc, cái tật mà hồi đi học Nga hay trêu mình: Sau này ơng nào dính vào cơ nương, chắc chắn phải giấu sẵn kẹo trong túi để dỗ nàng … Nga cĩ cịn nhớ khơng? Thế mà mình phải đương đầu với bao nhiêu phong ba bão táp, trên đất liền từ ngày mất Ban Mê Thuột và trên biển cả từ một đêm khơng trăng sao nhưng lặng sĩng ấy. Mình trở nên cứng cỏi lúc nào khơng biết nữa. Bao nhiêu năm rồi, ở Mỹ, mình tưởng chừng khơng cịn khĩc được, nhưng thật lạ, nhận được thư Nga mình lại để lệ rơi khơng ngừng!
Cám ơn Nga đã quan tâm đến đời sống của tiểu gia đình mình, đặt ra cho mình những câu hỏi rất chân tình. Mình chẳng giấu giếm gì Nga khi nĩi đến cuộc sống rất là vất vả của chính mình, nhưng Nga ơi! Sang đây cĩ lẽ ai cũng bắt đầu từ những nhọc nhằn để mưu sinh hết.
Đầu tiên, mình đến Hoa Kỳ, ơng xã mình nĩi trong vịng một tháng phải biết lái xe rồi hãy tính tới việc đi tìm việc. Nghe anh ấy phán mà mình muốn rụng rời tay chân: ở Việt Nam, xe đạp khơng biết lái, giờ làm sao mà lái xe hơi? Khi mới tập cho mình, ảnh bảo “Thắng! Thắng lại!” là mình tống mạnh vào ga, chiếc xe lao ngay xuống mương. Lúc ấy ruột gan mình chắc trộn lộn vào nhau vì mình khiếp sợ! Nhưng ơng xã mình lạ thiệt, khơng la một tiếng nào, tìm cách đem xe lên, may mà cái mương cạn xịch. Rồi ảnh vỗ về mình, bảo đừng sợ, đừng sợ, hãy bình tĩnh. Nhưng, cũng lạ thay, khi mình phạm phải vài lỗi thật nhỏ, ảnh lại la tống lên. Mình khĩc rấm rứt, vừa khĩc vừa lải nhải: “Biết thế này em khơng qua Mỹ đâu. Anh thì qua đây với cả đại gia đình, người ta chỉ cĩ ba mẹ con mà cịn ăn hiếp”. Khơng cần dùng kẹo, ơng xã mình cũng dỗ dành mình dễ dàng và mình khơng đến nỗi tệ, khơng đầy một tháng mình lấy được bằng lái. Ơi chao mình khơng biết người ta ra trường cầm mảnh bằng trong tay vui sướng thế nào, chứ mình cầm cái bằng lái xe nghe lịng cứ lâng lâng như bay bổng lên trời ấy Thiên Nga ạ.
Tập lái xe là bước khởi đầu “hội nhập” của mình. Cĩ bằng lái xe rồi hình như khổ thêm! Mình tìm được việc làm - cơng việc ở một xưởng cung cấp thực phẩm, cơng việc của mình là cho hồnh thánh vào gĩi ny lơng. Ngày đầu tiên, trên đường về nhà, mình lái xe ba trợn hết sức, nhịp xe khơng đều, lúc nhanh lúc chậm, nhanh thì nhanh quá, chậm thì chậm rì, khiến xe cảnh sát phải chạy theo. Mình nào cĩ biết gì đâu! Xe cảnh sát cứ bám đuơi chớp đèn xanh đỏ vàng túa lua. Mình vẫn khơng hiểu gì cả! Cứ chạy thẳng! Xe cảnh sát sang lane chạy chận đầu xe mình, lúc đĩ mình mới vỡ lẽ, tắp sát vào lề ngừng lại, lịng quặn lên: Cảnh sát bắt mình thơi! Cảnh sát xuống xe và đến hỏi mình bằng lái xe. Mình trố mắt, vểnh tai lên nhìn. Ổng phải ra dấu bằng bốn ngĩn tay vẽ cái khung hình chữ nhật. Mình vốn... thơng minh cĩ thừa, bèn lơi luơn cả cái xách tay giao cho ổng để ổng tự nhiên tìm! Cuối cùng vở kịch câm cũng chấm dứt và ổng cho mình cái warning vừa dặn lái xe giữ bốn mươi lăm miles bằng cách ra dấu bốn ngĩn tay trái và năm ngĩn tay phải. Hú hồn!Khi mình về nhà kể lại, ơng xã mình cười, bảo: “Cĩ lẽ cái mặt em ngố quá nên nĩ thương hại!” – “Kệ! Thương hại thương thiệt gì cũng được miễn là khơng bị ở tù thì mừng rồi!” Mình đáp lại ơng xã mình thế đĩ. Và ảnh cho biết: “Chạy chậm cản đường, chạy nhanh quá tốc độ thì nguy hiểm, cảnh sát thấy chỉ phạt thơi chứ khơng bắt bỏ tù đâu, bởi em mới biết chạy xe nên cứ luống cuống chân ga chân thắng, khơng giữ được vận tốc đều, vài bữa sẽ quen” Ơng xã mình chắc thấy mình ngố thật, thường cứ la rầy, cĩ lần ổng gay gắt với mình thấy mà phát ghét. Và mình cũng biết gay gắt lại với ổng chớ bộ. Chuyện trong nhà trong cửa, nĩi nghe Nga cĩ vui khơng?
Mình chuyển sang việc báo cáo cùng Nga tình hình hai cục cưng cục quý của dì Thiên Nga đây. Bé Thành là cục cưng, bé Xuân là cục quý, hồi xưa Nga hay nĩi vậy. Thành mấy năm nay theo học Pharmacy, Xuân thì theo Computer Graphic. Đến đây, mình nĩi chút chút về cục cưng Thành: cháu học rất giỏi nhưng tính tình khép kín quá! Khi nĩ vừa xong Trung Học được Disney World cho học bổng bốn năm. Ngày ra trường, tụi mình được Disney phone tới cho biết và dành cho cục cưng một ngạc nhiên và họ khuyên vợ chồng mình đến dự, chỉ cha mẹ biết trước thơi, đừng cho nĩ biết, hơm ấy họ mới tuyên bố. Lúc phát các giải thưởng cho các học sinh khác xong, cuối bảng xướng danh mới nghe tên Thành. Kèn trống nổi lên, nhạc Disney trỗi lên, cả hội trường vang dội tiếng reo hị khi Mickey Mouse xuất hiện và Mickey Mouse cơng kênh Thành lên. Đồng thời người ta tuyên bố luơn giải thưởng dành cho cục cưng của tụi mình. Khơng nĩi chắc Thiên Nga cũng mừng giùm mình. Riêng mình, mình rất xúc động vì mình ngu quá là ngu hồi giờ đâu cĩ nghĩ mình cĩ đứa con giỏi giang đến vậy. Cuối tuần vui vẻ đĩ, mình định làm một bữa cơm thịnh soạn để mời mấy người bạn thân đến vui chung, nhưng cục cưng của tụi mình ngăn cản: “Mẹ đừng làm vậy, con học giỏi, cĩ người giỏi hơn mà”. Mãi đến nay, sáu năm rồi, mình vẫn cịn nhớ câu nĩ nĩi. Nĩ sống rất trầm mặc. Cĩ dịp nào Thiên Nga khuyên nĩ cởi mở chút giùm mình được chăng?
Sang qua chuyện cục quý. Đây là mẫu người khác hẳn thằng anh nĩ. Ơi thơi, khỏi nĩi! Nĩ tía lia, ham làm hơn ham học, mãi tới nay vẫn chưa xong bốn năm đĩ Nga! Cĩ một lần mình với ơng xã mình đang chạy xe ngang một ngã tư bị một con gấu vải chận lại, ơng xã mình dừng xe bước ra định hỏi xem cĩ vấn đề gì thì con gấu vải giở cái đầu gấu ra toét miệng cười, thì ra... cục quý của chúng ta! Mình ngồi trên xe, hạ kính xuống, hỏi: “Con làm trị khỉ gì vậy?”; “Khơng phải khỉ, gấu mà Mẹ! Gấu, gấu!”, vừa nĩi, nĩ vừa chỉ tay vào cái đầu gấu bên tay kia. “Ừ thì gấu, nhưng nắng chang chang tự nhiên đội gấu giả vơ làm gì cho nĩng? Coi kìa, tĩc tai ướt nhẹp cả mồ hơi! Bỏ ra đi, đừng giỡn nữa!”. Cục quý thị đầu vào xe hơn mình và nĩi: “Mẹ ơi! Con đang làm việc cho tiệm hamburger, bữa nay tới phiên con làm gấu ngồi đường để dụ con nít vơ ăn đĩ mà”. Thiên Nga ơi! Lịng mình quặn thắt khi nghe con nĩi. Mình chợt nhớ câu thơ “Ơi! Đắt vơ cùng giá Tự Do!” Ở Mỹ, vợ-chồng-con cái vừa làm vừa học, cuộc sống xoay chúng ta như một cái chong chĩng. Khổ lắm Thiên Nga ơi! Bù lại mình được sự tự do theo ý thơi. Mình thương cục quý lắm nhưng lờ đi vì cũng muốn cho nĩ hiểu sự cực khổ khi kiếm tiền thế nào …
Cịn phần của mình, tiếng Anh giỏi như mình đã giới thiệu hồi nãy với Thiên Nga, tuy nhiên mình bổ túc chút xíu để Nga cười xả hơi chút xíu nha: Ngày đầu của mỗi tháng đều cĩ cuộc họp sau khi tan sở. Tất cả nhân viên, cĩ cả mình, đều vào phịng họp, nghe manager thao thao bất tuyệt, mình gật gù làm ra vẻ tiếp thu đầy đủ. Qua hơm sau, đi làm, vơ phịng... khơng thấy ai hết, hoảng hồn, mình lên office hỏi lý do, bà thư ký nhìn mình, ngạc nhiên: “Hơm qua cơ cĩ đi họp khơng?” “Dạ cĩ!”. Ủa vậy cơ khơng biết nguyên phịng của cơ hơm nay, đầu tháng này, cĩ sếp lớn đến vào buổi chiều nên tất cả nhân viên đi làm trễ hơn thường lệ ba tiếng, tức mười giờ đến sáu giờ thay vì từ bảy giờ đến ba giờ”. Mình vừa thẹn vừa tức cái ngu của mình. Do đĩ mình quyết định cố gắng đi học tiếng Anh mỗi tối. Mấy năm ngồi trên ghế nhà trường, mình càng học càng thấy biển học mênh mơng, càng nghe, càng khơng hiểu. Dù vậy, mình đâu cần chi nhiều, chỉ cần nghe, hiểu để... kiếm sống qua ngày lo cho cục cưng, cục quý sao cho ngon lành là mãn nguyện bình sinh! Mình tự an ủi bằng hai câu thơ của ai khơng nhớ tên tác giả:
Tương lai me gửi vào con đĩ
Nhớ giữ giùm cho me, nghe con!
Chuyện đáng tâm sự cùng Thiên Nga cĩ lẽ là chuyện về Mít Tờ Đỗ của mình! May phước quá, ngày trước chắc Ba Mẹ mình tu nhiều cho nên mình may mắn được lên xe bơng cùng chàng. Xa vợ con bao nhiêu năm dài đằng đẵng, chàng vẫn nhớ thương mẹ con mình, vẫn siêng năng cầu nguyện từng đêm mong cĩ ngày đồn tụ. Ảnh cho mình xem tập nhật ký của ảnh. Ảnh viết luơng tuồng, viết lung tung, lỗi chính tả khơng ít (ngày xưa ảnh học trường Tây mà lỵ) vậy mà mình rất nhớ câu “Anh chờ đợi em, năm năm, mười năm, ba mươi năm, hay suốt cả đời anh, vẫn đợi chờ em!” Ơi chao! Chờ em chi cho khổ, chỉ mới bốn năm rưỡi sau gặp lại rồi, đâu bắt anh chờ lâu thêm. Buổi tiệc trùng phùng, ảnh “tuyên bố” với bạn bè rằng: “Tui sợ bả gần chết, trốn qua Mỹ mà bả cũng bắt được!” Đêm vui cũng chĩng tàn, mình vui trong hạnh phúc và nhất quyết “đeo” theo chàng tới tận cùng bằng số cho Thiên Nga xem...
À, Nga biết khơng, qua Mỹ hình ảnh những hãi hùng trên đại dương, những cuộc tình chấm dứt đột ngột của bạn bè vì mãnh lực của đồng tiền đã cho mình những dấu hỏi lớn trong cuộc sống. Mình khơng muốn biết câu trả lời. Khơng muốn nhưng sao nghe buồn. Mình tìm khuây khỏa trong sách báo. Dù rất vất vả trong cơng việc mưu sinh, mình khơng tiếc tiền mua sách báo để đọc. Mình quan niệm ai lao vào nghiệp dĩ văn chương thơ phú cũng là vì, một phần vì muốn giải tỏa niềm đau khổ của tâm hồn, một phần muốn làm đẹp cuộc đời bằng ngịi bút, bằng tư tưởng của mình. Và mình cũng tập tành viết lách, vài tờ báo cho mình gĩp mặt, mình khơng ngờ cĩ người gọi mình là... nhà văn, nghe cĩ oai khơng Nga? Mình khơng dám nhận đâu, nhưng lỡ cĩ bài đăng báo, ừ thì thơi rán chịu! Mình viết những gì mình nghĩ. Mình biết tay bút của mình cịn non (trước ba mươi tháng Tư Bảy Lăm mình chỉ chuyên đọc Quỳnh Dao!), mình cố gắng trang trải lịng mình sao cho trong sáng, tâm hồn mình nào cĩ gì phức tạp, Nga nhỉ? Độc giả duy nhất ái mộ mình cĩ lẽ là ơng xã của mình. Ổng đọc rất kỹ những bài đầu tay của mình, cĩ lần ổng thú thật là ổng khơng tin cĩ bài mình trong tờ báo mà ổng vừa giở ra xem sơ qua, chỉ tại đêm đĩ khơng ngủ được, buồn tay tìm lại tờ báo, tình cờ gặp bài mình - một truyện ngắn thật ngắn, thật chẳng giống ai - đọc thử rồi đọc thiệt, ồ sao mà hay quá thế, sao mà dễ thương quá thế! Mình “đập” ổng một trận ra gì đĩ Nga! Nhưng, Nga biết sao khơng? Từ đĩ, ổng khuyến khích mình viết, mình “ra” được truyện nào ổng lấy đánh máy, layout và gửi đi cho tờ báo “chịu” cho mình cộng tác. Mình cĩ một truyện ngắn được giải thưởng trong một kỳ thi viết truyện phim, Nga cĩ “kinh” khơng? Mình yêu ơng xã mình, dĩ nhiên mình cịn luơn luơn cảm phục ổng nữa. Ổng thường nĩi cho mình biết bản chất của lồi người thường cĩ sự kỳ thị và một số người Mỹ cũng khơng ra khỏi quy luật đĩ, tuy nhiên vì tinh thần tơn trọng pháp luật buộc họ nén xuống thơi. Ơng xã mình người, thiểu số lại da vàng, làm việc lâu năm trong chỉ một sở, sếp chỉ khen thưởng chiếu lệ chứ khơng hề muốn cất nhắc dù ổng cĩ nhiều kinh nghiệm, từng chỉ dẫn cho kỹ sư những điều họ chưa nắm vững hay hiểu biết cịn hạn chế mặc dù tất cả cùng theo học một khĩa tu học. Chuyện ơng xã mình “lên” trong cơng tác chắc là cĩ khĩ khăn khi mà “cái huy chương nào cũng cĩ bề trái”. Chuyện đời như cái huy chương! Tuy nhiên, bên cạnh những sự kỳ thị ngấm ngầm đĩ, vẫn cĩ những người trong sở ơng xã mình rất thân thiện và nể nang cho sự cần cù (nĩi chung của người Việt mình) và khả năng của ơng xã mình.
Tụi mình cĩ một cuộc sống bình dị mà vui. Vợ chồng yêu thương nhau, con cái chăm học và ham làm (trong phạm vi khả năng làm thêm ngồi giờ học), gia đình mình như thế là hạnh phúc. Tụi mình khơng coi sự việc đến Mỹ này là tìm sự dung thân tạm bợ, đất Mỹ nhiều người nĩi là đất-tạm-dung, mình khơng đồng ý vì Florida gắn chặt đời mình vào với đất và tâm hồn mình cũng xơn xao theo mặt đất-sơng-hồ-biển cả Florida! Florida đã thành Quê Hương thứ hai của vợ chồng con cái mình. Chúng mình đã chịu biết bao thử thách kể từ lạc nhau trên đất nước quê nhà rồi lưu lạc tới quê người, nước mắt tưới cho nụ cười nở hoa. Lịng mình thật sự nở hoa khi mình nhìn về tương lai của các con mình, Nga vui với mình nhé!
Ơng xã mình luơn luơn cầu tiến và tìm học, việc làm cho ổng một số lương khá để cĩ xe an tồn làm phương tiện di chuyển, cĩ chút đỉnh gửi về tiếp sức sống cho bà con khơng ra đi được, và kể ra sức khỏe ơng xã mình khơng được tốt cho lắm vì suyễn là một chứng bệnh mà khoa học chưa cĩ phương thuốc để chữa dứt nên mình luơn luơn sống trong hạnh phúc lẫn lo âu vì quá nhiều lần nửa đêm phải đem anh đi bệnh viện cấp cứu. Cĩ phải quá nhiều áp lực đè nặng cho nên mình hĩa ra người cầm bút chăng Thiên Nga nhỉ? Tuy nhiên, mình vẫn đi làm cốt để tăng thêm chút thu nhập cho gia đình và cho các con niềm tin cậy: cĩ làm việc mới cĩ tiến bộ. Mình lợi dụng ít nhiều thì giờ rỗi rảnh để viết truyện, tham gia các việc xã hội và nhất là từ thiện. Ơng xã mình lúc nào cũng đi bên mình, cĩ mặt ở các cuộc họp cộng đồng nếu mình và ổng tham dự được và được tham gia. Ổng cịn nhận thêm cơng tác giúp cho vài tờ báo ở địa phương, vài tờ đặc san của các hội ái hữu việc đánh máy, trình bày; cĩ khi cĩ tiền thù lao tượng trưng, cĩ khi được tiếng cảm ơn đầy tình thân thiết.
Mình đang phụ trách gỡ rối tơ lịng cho một tờ báo, mình thích cơng việc này lắm Nga ạ, ngày nào mình cũng nhận được thư hỏi han điều này điều nọ, mong đợi nơi mình một sự chia sẻ gì đĩ và mình chắc cũng đã đáp ứng được điều gì đĩ cho những người viết thư cho mình – đúng hơn cho tịa soạn của tờ báo mình cộng tác. Giữ mục này, mình gặp gỡ những tâm hồn đau khổ (chẳng ai yêu đời, sao kỳ thế?), họ ở đường cùng của nỗi ưu tư. Cĩ câu hỏi mình trả lời được, cĩ câu mình... nghẹn! Mình khơng biết trả lời ra sao cho đẹp lịng người hỏi thí dụ như cĩ người đặt vấn đề: một bà mẹ quê mùa, hiền từ, thích ăn mắm nêm do đĩ cĩ mùi hơi trong nhà khiến con dâu gây gổ, cuối cùng thì … buộc mẹ phải “ra riêng”. Người chồng đau khổ, bên tình bên hiếu khơng biết giải quyết cách nào cho trọn vẹn đơi đàng. Mình lúng túng thật tình, bèn đánh bạo đăng bức thư hỏi han của người con trai – người làm chồng kia lên báo nhờ bạn đọc phân giải hộ. Kết quả thật vui: Cĩ một gia đình nọ cĩ hai chị em mất mẹ biên thư nhờ mình chuyển lại cho anh chàng ấy mong được làm con hiền của bà mẹ hiền để thay mặt người anh trai cĩ cơ vợ dữ dằn mà săn sĩc cho bà cụ tuổi chiều bĩng xế. Tình người thể hiện khơng mong manh. Hơn một năm qua, mình vẫn nhận đều tin tức của gia đình đầm ấm nọ. Anh chồng và chị vợ đã cĩ hai cơ em nuơi lo cho mẹ, họ sống bình yên, thỉnh thoảng “hai nhà” qua lại rất vui vẻ, khơng ai nhắc chi chuyện cũ.
Nga ạ, người ta thường kháo nhau rằng “ghét ai, cứ xúi họ làm báo” để chứng tỏ làm báo bận rộn, khổ sở và... trên đe dưới búa. Mình thì chẳng ai xúi cả, cứ tự mình... đâm vào bể khổ thật đáng đời phải khơng?
Thiên Nga thương yêu!
Thư dài, Nga mỏi mắt lắm chưa? Thư sau Nga kể chuyện xứ Phù Tang cho mình nghe với nhé! Hoa Kỳ quá thênh thang mà cuộc sống của mình thì hạn hẹp trong Tiểu Bang Florida này. Bao giờ Nga cĩ vacation, mình sẽ dẫn Nga đi cùng khắp Florida cho biết. Mình sẽ đưa Nga đến hồ Eola, nơi đây, ngày mình và cục cưng cục quý chưa qua, mỗi chiều cuối tuần ơng xã mình đều đến đây ngồi... khĩc. Khi mẹ con mình gặp lại ổng, ổng kể mới biết và cảm động lắm cơ. Cục cưng buột miệng nĩi với ba nĩ: “vậy thì mình khơng gọi nĩ là hồ Eola nữa, từ nay con đặt cho nĩ cái tên mới, hồ Babuon”. Ổng mở to mắt kinh ngạc hỏi nĩ: “Babuon” tên gì mà khĩ đọc quá? Nĩ trả lời: “Con làm bộ đọc theo tiếng Mỹ, con muốn nĩi là Hồ Ba Buồn, ba chịu hơn?” Cái hồ đĩ vẫn mãi mãi mang tên địa lý Mỹ, nhưng với tụi mình thì nĩ đã là kỷ niệm của một thời khơng quên. Mình cứ nĩi nĩ là hồ Babuon và mình tả sơ sơ cho Nga biết: đây là một thắng cảnh thu hút nhiều du khách đến Orlando, trên mặt hồ cĩ những chiếc thuyền Thiên Nga đưa khách đi hĩng giĩ. Thiên Nga thương yêu của mình sẽ tận mắt nhìn thấy những con Thiên Nga nhân tạo và cĩ cả những con Thiên Nga thật của trời lướt sĩng trên hồ Eola, cảnh nào ngộ nghĩnh và đáng nhớ hơn? Tiếp theo, mình sẽ dẫn Nga đi thăm cầu Sunshine Skyway Bridge, chữ này giải nghĩa rất giản dị, đường lên trời, tại St. Petersburg; thích lắm Nga à, đi trên đường, xe tăng tốc độ thêm một chút, chúng ta cĩ cảm tưởng như mình bay, bay lên, lên cao, lơ lửng giữa khơng trung. Tổng Thống Bill Clinton từng đến nghỉ mát và câu cá. Đặc biệt hơn cả và chắc chắn Nga sẽ địi đi... đĩ là Disney World. Vào đây, bảo đảm với Nga, con người dù hung dữ tới mức nào, khi đặt chân tới đây đều thấy lịng mình lắng xuống, tham sân si tan hết một cách lạ kỳ. Mình đã vào Disney World hơn mười lần, khơng những chỉ vào để xếp hàng xem các trị chơi, mà với mục đích khác: ngắm một con đường rất sầm uất nhưng cho lịng ta một cảm giác rất thanh bình như con đường Catinat của Sài Gịn ngày trước, sau này đổi tên là Tự Do, rồi Đồng Khởi. Một chút nhớ mà đầy ắp cả lịng. Một chút nhớ mà rưng rưng hồi nước mắt. Khơng lẽ đây là một gĩc Quê Hương thật?
Thiên Nga ới Thiên Nga ơi! Mình nhớ Thiên Nga lắm. Mình khơng quên gửi lời thăm anh Đạt, bé Bibi và bé Bibo và ước mơ cĩ một ngày tụi mình qua thăm gia đình Thiên Nga hoặc ngược lại... Anh Đỗ nhắc tới Nga với câu này: “Thiên Nga nào? Cĩ phải Thiên Nga Mắt Nai khơng?” À thì ra ngày xưa ơng xã mình cũng thấy được cặp mắt u buồn ngơ ngác của Thiên Nga đấy chứ, ảnh đâu đến nỗi lù đù như tụi mình vẫn nghĩ, Nga nhỉ?
Đêm đã gần sáng, mình viết cho Nga dài mấy cũng chưa thấy đủ, thức thêm cũng khơng mệt, nghĩ như thư này là những gì hai đứa mình cùng nĩi huyên thuyên (mà đâu hai đứa, chỉ mình độc thoại!). Ngày mai là ngày nghỉ của mình, mình sẽ cĩ quyền dậy trễ. Bây giờ, cách nào thì cũng phải ngưng, mình muốn Nga đặt lên đơi má phúng phính của Bibo thật nhiều nụ hơn thắm thiết tình mình rồi nhéo cháu một cái ở bắp tay thật đau cho cháu ré lên. Ơi mình thèm nghe tiếng em bé khĩc quá Nga ạ. Cịn bé Bibi lớn rồi chỉ hơn phớt thơi. Cục cưng cục quý của mình sắp sửa thành người lớn, rồi sẽ cĩ cơng ăn việc làm, chúng sắp xa ba mẹ, nghĩ tới mà nao nao. Cho mình và ơng xã mình siết thật chặt bàn tay của anh Đạt. Nhớ! Nhớ và nhớ, Thiên Nga ơi. Nếu người mình khơng cĩ cảnh tha hương, bức thư này cĩ khi nào viết ra như... tiểu thuyết?
Hẹn lại thư sau và cũng cĩ thể tụi mình khơng cần cĩ thư dán tem nữa, xài email nhanh biết bao. Đây, địa chỉ email của mình...
ÁI KHANH

Xem Tiếp: ----