Nhờ Tuấn tôi đã biết được địa chỉ của Ngọc. Lúc cậu ta vẽ đường cho tôi, cậu ta nhìn tôi vẻ rất bí ẩn. Mặc kệ cho cậu ta hiểu lầm, tôi cũng chẳng giải thích gì thêm. Ngay hôm đó, tôi lập tức theo chỉ dẫn của Tuấn đến nhà Ngọc. Căn nhà khá rộng nhưng có vẻ bình thường so với những nhà ở miền ven đô như thế này. Cái cổng sắt sơn xanh đã bạc màu. Một cây muỗm lá xanh um bóng trùm lên trên. Nhòm qua cổng tôi có thể thấy thấp thoáng một ngôi nhà ở tít phía trong, nhưng không hiểu là có người ở nhà hay không. Tôi bấm chuông lần thứ hai, thấp thỏm nhìn vào cánh cửa sắt đóng im ỉm. Không hiểu sao tôi lại đến đây. Một cảm giác bất an chợt hiện lên trong lòng tôi. Và tôi chợt ước rằng sẽ không có ai ở nhà. Khi tôi vừa quay người định bỏ về thì cánh cửa mở ra đột ngột và một cô gái, phải, đó chính là Ngọc thò đầu ra với mái tóc rối bù chưa kịp chải. Cô liếc qua tôi rồi hỏi: - Anh hỏi ai? Bỗng nhiên tôi phá ra cười. Cầu mong cho cô bé này không gặp em họ tôi. Nếu ai hỏi cô ta thế tất nó sẽ nghiêm mặt lại mà rằng: bố em có nhà không, mẹ em có nhà không và hàng trăm thứ linh tinh khác như một bậc bề trên thực thụ. Chợt thấy vẻ chưng hửng của Ngọc, tôi vội nín cười: - Ngọc không nhớ anh à? Hôm nọ anh cũng xem bóng đá ở nhà anh Tuấn mà! Cô bé à một tiếng rồi mở rộng cửa: - Hoá ra là ông anh tò mò hôm nọ. Thôi hơi mất cảnh giác mời anh vào nhà vậy. Căn nhà rộng rãi nhưng có một vẻ gì đó rất hoang vắng lạnh lẽo. Đằng trước nhà, một khoảng sân rộng lỏng chỏng mấy chậu hoa vỡ. Mấy cây bỏng dạ hoa cằn cỗi, màu đỏ xỉn lại bên mấy cái lá đã úa héo. Cây hoa dành dành lá phủ kín bụi vẫn còn thưa thớt những tàn hoa. Một cây quất khô có lẽ là từ Tết vẫn còn nằm lăn lóc ở giữa vườn. Toàn khung cảnh toát lên vẻ gì đó như bị bỏ hoang lâu ngày không có ai chăm sóc. Ngọc mở rộng cánh cửa lớn phòng khách nói: - Chỉ có một mình em ở đây thôi, anh đừng ngại Căn phòng dường như lâu lắm chưa có người bước vào dù vẫn rất sạch sẽ. Không khí mang một vẻ gì đó âm u, rờn rợn giống như những toà lâu đài bỏ hoang mà tôi đã từng đọc trong những câu chuyện trinh thám trước đây. Một bộ bàn ghế giả cổ nằm ngay ngắn thẳng với cửa lớn. Bên trái là một cái sập gụ màu nâu bóng. Bên phải một cái bàn máy vi tính được phủ kín như lâu lắm chưa có ai đụng đến. - Anh ngồi xuống đi. Tôi giật mình quay lại. Ngọc đã ngồi xuống ghế từ lúc nào cùng với nụ cười thường trực trên môi, cái nụ cười mà tôi tin rằng chỉ có hình thức bề ngoài mà chẳng có một cảm xúc gì ở bên trong. Cô ta vừa rót trà cho tôi vừa nói: - Anh đến đây đâu phải để ngắm mấy thứ này, đúng không. Tôi khẽ ậm ừ: - Ơ! Mà anh tới chơi chút thôi. Bất được nghỉ làm, lang thang chẳng biết đi đâu, lại chẳng muốn ở nhà nên anh đến ngồi nhờ chút thôi mà. Ngọc nhìn tôi ranh mãnh: - Vâng! Anh ngồi chơi. Lâu lắm rồi không có ai đến đây nên em cũng buồn lắm, anh đến đâu em rất vui. Nếu anh không định hỏi thì em cũng xin nói chơi luôn là chuyện hôm nọ chỉ là một trong những trò đùa của em với Phương ấy mà! Tính cậu ấy cứ như là nhà sư rất sợ ăn thịt, cá nên em trêu vậy thôi. Tôi hơi chột dạ, ngồi im một lúc rồi mới nói: - Em quen Duy Anh không? Một thoáng biến sắc trên khuôn mặt tỉnh bơ: - Không em chả quen ai tên thế cả. Con gái mà tên như thế thì lạ nhỉ. - Vậy sao. Thế mà anh nghe nói trước đây nhà Duy Anh ở trong khu này. Lần này mặt Ngọc đỏ bừng lên giận dữ: - Đã bảo em chẳng quen đứa con gái nào tên như thế mà. Nếu anh đến hỏi về nó thì tốt nhất là anh đi về đi. Em sẽ chẳng nói gì đâu. - Vậy thì anh đến hỏi Tuấn - Tôi hỏi lửng một câu thăm dò. Không ngờ Ngọc đột ngột nổi xung lên: - Tuấn, Tuấn... Chẳng có ai tên là Tuấn cả. Cậu ấy tên là Phương, rõ chưa. Anh đi về ngay đi, nhanh lên và đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa, mau lên. Vậy là đủ. Tôi đứng dậy đi nhanh ra khỏi căn nhà như bị ma ám đó. Không khí bên ngoài thật trong lành dễ chịu, có lẽ nhờ cái hồ lớn bên kia đường nên cái oi ả của ngày hè được dịu xuống. Mặt hồ trong xanh trải dài lấp lánh ánh nắng trông tuyệt đẹp như một tấm gương khổng lồ, ai biết dưới đáy kia có những gì xảy ra...̣ Hừ! Tôi quyết tâm khám phá ra cái bí mật này bằng được mới thôi. Phía trên kia, dưới ánh nắng chói chang của mặt trời, một đám mây màu hồng trôi lững lờ. Hãy đợi đấy! Nhất định tôi phải biết có chuyện gì xảy ra. Dù sao thì tôi đã biết giữa họ có một mối quan hệ, mặc dù Ngọc đã ra sức phản đối. Rõ ràng tôi đâu nói gì, thế nhưng cô ta lại biết Duy Anh là con gái. Thật là giấu đầu hở đuôi. Thì ra Phương còn có tên là Tuấn, nhưng tên nào mới là tên thật chứ. Cũng không quan trọng, vì họ chỉ là một người và như thế thì cậu ta, Duy Anh và Ngọc có quan hệ với nhau, đồng thời họ phải biết câu chuyện về con cá đặc biệt màu trắng lấp lánh ánh hồng. Ngọc không chịu nói, còn Duy Anh thì tôi không dám hỏi, vậy thì tôi đi hỏi Phương. Chẳng phải giữa con trai với nhau sẽ dễ nói chuyện hay sao.