Tóm tắt: Một câu chuyện về một xóm nhỏ, xa xưa, hiện đại nhưng vẫn đầy chất cổ điển. Có ai đó đã bảo rằng trẻ con xây dựng nên một thế giới, và trong đó, những mối quan hệ phức tạp không kém gì thế giới của người lớn. Và, đừng nói rằng trẻ con là thiên thần, có những lúc, dù cố ý dù không, chúng tự biến mình thành ác quỷ. Hận thù, từ những điều rất đơn giản, để rồi, cả tuổi thơ trôi qua trong dằn vặt day dứt. Xin mời đọc "những điều không thật" của tôi °Tôi không phải là người sợ ma, sợ quỷ, nói đúng hơn, tôi khao khát gặp nó. Ma quỷ là một cái gì đó quá xa xỉ mà tôi không bao giờ được tạo hoá ban cho. Có ý nghĩa gì với cuộc đời cơ chứ khi mà điều mình mong đợi nhất, khao khát nhất lại không bao giờ đến. Nhiều lúc tự ngồi một mình, tôi lại thầm nhủ: chẳng nhẽ mình lại như anh chàng phò mã trong chuyện cổ tích Grim, chịu để vợ mình đổ cả một thùng cá lạnh vào người để học rùng mình ư (?). Thật ngớ ngẩn khi con người sợ ma quỷ, ma quỷ nếu có thật thì cũng chỉ là cái bóng mờ vô hại, làm sao có thể làm gì con người cơ chứ. Chính sự độc ác của con người trong đối xử với nhau nhiều khi còn đáng sợ gấp hàng trăm lần so với ma quỷ. Làm gì có ma quỷ với địa ngục, chính con người là ma quỷ và cũng chính con người tự giam mình vào địa ngục đấy thôi. Trong những câu chuyện hình sự cũng như thực tế ở ngoài đời, biết bao kẻ đối xử với đồng loại của mình còn độc ác gấp trăm lần ma quỷ đó sao. Chính vì thế mà tôi khao khát được gặp ma quỷ, tôi muốn xem nó như thế nào mà người ta có thể sợ hơn cả những kẻ sát nhân ghê rợn nhất. Ngoài những khao khát cháy bỏng đó ra, may thay cuộc đời tôi lại có quá nhiều vui thú để tôi có thể tiếp tục sống. Tôi có một cô em họ, năm nay 21 tuổi, hiện đang là sinh viên trường đại học KTQD. Cô ta, thật đặc biệt, rất thích tìm người yêu cho tôi. Mỗi lần tôi vào kí túc xá thăm cô là y như rằng cô ta dắt theo một cô bạn gái, và tôi là một đối tượng để cô ta giới thiệu. Bên cạnh cô ta, tôi luôn cảm thấy mình là một người quan trọng, nó cũng có một cái thú riêng. Trưa nay tôi lại có việc phải gặp cô ta. Tuần trước khi tôi về quê, cô chú tôi có nhân tiện tôi lên Hà Nội gửi cho cô ta tiền học, tiền ăn. Suốt cả tuần tôi rất bận, thế nên đến trưa nay tôi tranh thủ hoàn tất công việc để đến gặp cô ta. Không phải đợi lâu, tôi chỉ hút tàn điếu thuốc thì thấy cô ta, tất nhiên, kèm với một cô bạn gái. Nhìn thấy tôi cô ta reo lên sung sướng: - Anh, anh đến từ lúc nào thế! Em mong anh cả tuần nay rồi. Tôi lấy làm lạ! Chắc cô ta lại có một cô bạn gái mới. Quả nhiên, cô ta nhanh chóng kéo cô bạn gái lại gần: - Anh làm quen đi. Đây là bạn em, tên là Duy Anh, bạn cùng trường với em. Khi Chúa tạo ra một người đàn bà từ một chiếc xương sườn của đàn ông, người đồng thời cho thêm vào đó một cái gì khác, để đến nỗi họ khác xa với những người đàn ông, mà điển hỉnh chính là cô em họ tôi. Thế nhưng nó lại rất nhiều bạn, vì lẽ, khi đang là bạn thì nó cũng vì bạn hết mình. Hôm nay tất nhiên cũng là một cô bạn mới. Cô bé này có vẻ khác rất nhiều so với những cô bạn trước của nó, hiền lành dịu dàng hơn nhiều, ra dáng con nhà nền nếp. Và tất nhiên cũng như bao lần khác, tôi chẳng thể về ngay được. Nó reo lên với lí do tôi mang tiền lên và quyết định mời cả hai người bữa ăn trưa. Trong lúc hai cô gái ngồi tán phét trong quán, tôi len lỏi qua những dãy bàn tay bê một cái khay đầy và nặng. Tôi chọn lung tung mấy món (chỉ có Chúa mới biết các cô thích ăn gì), tất nhiên không thể thiếu một đĩa cá rán. Trong khi đó, các cô gái vẫn ngồi nói chuyện gì đó, có trời mới biết, họ luôn luôn tìm ra cái gì để nói. Tôi có lần đã được chứng kiến suốt 5 giờ đồng hồ họ có thể nói không ngừng nghỉ với đủ mọi thứ chuyện trên trời, dưới biển, từ chuyện một cô bạn gái khác đến tình hình thời sự tuần qua (!). Tôi liền đặt khay xuống bàn rồi hô to "Ăn cơm thôi ". Cô em họ tôi nhoẻn miệng cười (Tôi quá rõ về nó, bao giờ nó chả cười như thế sau khi đã sai khiến được một người khác). Nó bỏ từng đĩa thức ăn ra bàn, khéo léo xoay chỗ này, chỗ kia sao cho thật hoàn chỉnh. (Bao giờ nó chả thế, lắm mồm kỹ tính như một bà mẹ chồng). Tôi đưa một tay nhận lấy đôi đũa từ tay cô bé ngồi cạnh (tôi luôn luôn có vinh hạnh ngồi cạnh bạn gái của nó) tay kia kéo đĩa cá dịch sang chỗ cô bé ngồi cạnh như một phép lịch sự tối thiểu (đĩa cá mà cô em tôi đã đặt trước mặt tôi). Có tiếng đũa rơi, rồi cô bé mặt tái nhợt, xanh rớt. Cô thở hắt ra một tiếng ngồi ngả về phía sau, mắt nhắm nghiền. Tôi giật mình hoảng hốt, thầm nghĩ, mình chưa kịp làm quen với cô ta mà đã phải đưa cô ta đi viện thì khổ. Cô em tôi, lúc này đã nhanh chóng kéo đĩa cá bỏ sang bàn bên cạnh, vội nói: - Ôi! Tớ xin lỗi, tớ quên mất. Tớ đã bỏ nó đi rồi. Nhưng cũng phải một lúc sau, cô ta mới mở mắt ra, lúng túng xin lỗi tôi rồi ăn chiếu lệ một vài miếng. Bữa ăn lẽ ra rất vui thì giờ ảm đạm chưa từng thấy. Cô em tôi thì lạ thay, khác hẳn với vẻ láu táu mọi khi, cũng ngồi cắm cúi ăn, không hề nói thêm một câu nào nữa. Bữa ăn kết thúc mà một dấu hỏi to tướng vẫn nằm trong lòng tôi. Hay thật, thời bây giờ lại có một cô gái chỉ nhìn thấy cá thôi mà cũng có thể chết ngất. Chắc chắn cô ta đã gặp một chuyện gì kinh khủng lắm có dính dáng đến cá. Nhưng những chuyện như thế này chắc phải đặc biệt lắm. Vậy đó là chuyện gì nhỉ. Trí tò mò thôi thúc tôi đến mức một tuần sau, tôi lại quay lại trường tìm cô bé. Trong lúc đứng đợi, tôi cảm thấy hơi bối rối. Liệu tôi có nên đi sâu vào đời tư của một cô bé mới quen lần đầu không. Huống chi đây có thể là một chuyện buồn thì sao. Có lúc tôi định đi về, nhưng rồi trí tò mò níu tôi lại. Tôi thầm nhủ, chỉ gặp cô ta làm quen thôi, rồi dần dần có cơ hội sẽ hỏi sau. Lần này thời gian trôi thật lê thê, nhưng cuối cùng cô bé cũng xuất hiện. Từ xa tôi có thể nhìn thấy cô bé với hai bím tóc buông trước ngực, khuôn mặt trắng xanh và đôi mắt to rất buồn. Tôi gọi to. Cô bé ngẩng mặt lên, hơi ngỡ ngàng rồi mỉm cười: - Anh tới tìm Hiền à! Nó trốn học đi chơi từ sáng tới chiều mới về cơ! Nhận ra mình hơi nhanh nhảu tiết lộ một tin không đáng nói, cô bé bụm miệng cười bẽn lẽn, đôi má hơi ửng hồng, đôi mắt sáng long lanh như có muôn triệu vì sao đang lấp lánh: - Anh đừng nói với cái Hiền là em bảo nhé! Tôi quá hiểu cô em họ mình nên chẳng có gì là ngạc nhiên cả. Tuy nhiên tôi cũng giả vờ nhún vai: - Em đừng bao che cho nó như thế. Chán thật, anh đi ăn một mình buồn quá nên định vào rủ nó đi cùng. Bây giờ thế này thì... - Để em đi cùng anh nhé - Cô bé vội nói và mỉm cười rất dịu dàng. Tôi thoáng mỉm cười khi thấy kế hoạch của mình tỏ ra có hiệu quả vì sợ hợp tác bất ngờ của cô bé. Tôi không hề nghĩ rằng cô bé lại dễ nhận lời như thế, mặc dù bề ngoài cô không có vẻ gì là một người dễ dãi. Nhưng thái độ của cô rất tự nhiên như tôi không phải là người mới gặp lần thứ hai mà dường như cô đã biết rõ tôi từ lâu lắm rồi. Bữa ăn diễn ra khá vui vẻ, và hoá ra cô bé không phải người ngoại tỉnh mà là người Hà Nội. Tôi ngạc nhiên hỏi: - Vậy sao em lại vào ở trong ký túc xá. Cô bé im bặt, mặt hơi tái đi. Không khí vui vẻ giữa hai người bị phá vỡ một cách nhanh chóng. Nhận ra mình đã nói một điều không nên nói, tôi chột dạ lúng túng không biết làm thế nào. Cuối cùng tôi đành lúng búng nói: - Thôi! Nếu em không muốn nói thì thôi, không sao đâu! Anh chỉ tiện miệng hỏi vậy thôi mà? Cô bé hít một hơi dài, rồi nói giọng run run: - Anh có muốn biết vì sao em lại sợ không muốn ăn cá không? Dù tôi đến đây chỉ vì mục đích ấy, song tôi biết mình không nên quá nhẫn tâm nên đã lắc đầu. Cô bé hơi cười, nói: - Không sao đâu. Em cũng muốn kể chuyện này cho một ai đó. Biết đâu nhờ thế mà lòng em có thể nhẹ nhõm hơn. Nhà cô bé ở Hà Nội không lâu lắm, nhưng ít ra thì là từ hồi cô chưa sinh ra. Đó là một ngôi nhà cấp bốn, nằm trong một khu xóm nhỏ, xung quanh được bao bọc tới ba cái ao liền; một cái nằm ngay trước ngõ, một cái sau dãy nhà và một cái cách một bức tường lớn. Lúc ấy, khu nhà cô bé ở chỉ là một khu xóm tuy không quá hoang vu nhưng cũng không đông đúc lắm. Cô chỉ là một cô nhóc chừng hai ba tuổi, gầy nhỏ khẳng khiu lười ăn vô cùng. Chiều nào cũng thế, mẹ cô bế cô ra gần một cái hồ rất lớn trước nhà, chỉ đàn cá nhỏ dưới hồ để dỗ cô ăn. Cô thường thích thú nhìn những con cá tranh nhau đớp những hạt cơm mà mẹ cô ném xuống.Trong số đó, có một con cá rất đẹp, không biết là giống cá gì, chỉ biết mình mẩy nó trắng bạc lấp lánh ánh hồng. Nó đặc biệt chỉ ăn những hạt cơm do chính tay cô bé ném xuống. Trông nó khác hẳn với những con cá xung quanh. - Anh có biết không, trông nó đẹp tuyệt vời. Hễ nó đi tới đâu lũ cá đều kính cẩn tránh xa, ngoan ngoãn như bầy tôi với vị chúa tể của mình. Thân mình của nó trắng bạc, lấp lánh ánh hồng, trông long lanh như dát ngọc. Trên đời này em chưa bao giờ gặp một con cá nào đẹp như thế. Sau đó vì lí do công tác, bố mẹ cô bé chuyển đến một khu nhà khác, còn ngôi nhà cũ cho thuê. Cho đến hè năm kia, khi cô bé chuẩn bị vào đại học, bố mẹ cô quyết định lấy lại nhà để cô đi học cho gần. Cô ngạc nhiên thấy cái hồ vẫn nằm ở chỗ cũ mà không bị lấp đi. Cô chợt thấy lòng nhói lên những cảm giác xa xưa khi cùng một cậu bạn hàng xóm ra cạnh hồ. Tuấn, tên cậu bạn hàng xóm mới quen đưa tay kéo cô lùi xa cái hồ: - Bạn đừng đứng gần quá, nguy hiểm lắm. Người ta bảo dưới hồ có con cá to lắm. Lần đó cô không để ý lắm vì đang mải nhìn lũ cá con thi nhau đớp mẩu bánh mì cô vừa ném xuống. Đột nhiên cô nhìn thấy một cái gì đó lấp lánh ánh hồng thấp thoáng dưới làn nước mờ mờ ảo ảo. Cô hơi giật mình nhưng rồi tự nhủ đó chỉ là do ánh mặt trời nên quên mất ngay. Từ đó, sáng sáng, trước khi đi học, cô thường đem bánh mỳ ra quẳng cho lũ cá. Lần nào cô cũng thấy thấp thoáng một vật gì đó, dường như là một con cá rất to. Nó thường chỉ hiện ra mờ mờ khi cô ở một mình, rồi biến ngay đi khi nghe tiếng bước chân người khác. Cô rất tò mò, thắc mắc không hiểu con cá to bằng từng nào, và vì sao nó lại chỉ nổi lên khi có một mình cô. Thế rồi một buổi tối, cô đi sinh nhật về. Lúc đó khoảng 9 giờ tối. Đêm đó là đêm rằm, ánh trăng như dát một tấm lưới bạc lung linh huyền ảo trên mặt hồ. Cô đứng sững lại nhìn tấm lưới, lòng thầm kinh ngạc là sao mình không phát hiện ra điều đó sớm hơn. Rồi đột nhiên mặt nước xao động, bóng trăng vỡ tan ra thành từng mảnh. Một cái đầu cá to tướng nhô hẳn lên khỏi mặt hồ. Đôi mắt nó tròn xoe nhìn thẳng vào cô. Nó tiến lại gần bờ và cô có thể thấy cái mình trắng bạc lấp lánh ánh hồng đang uốn lượn dưới mặt nước. Lần đầu tiên cô thấy nó gần đến thế, và nó nhô lên cao thế. Cô không ngờ là nó to hơn cô tưởng tượng rất nhiều. Cô kinh hãi muốn lùi lại, nhưng như có một ma lực vô hình giữ chân cô khiến cô không thể nào nhúc nhích được. Đôi mắt nó vẫn tròn xoe nhìn cô. Thế rồi, một tiếng tách vang lên. Con cá búng mình nhảy lên trên mặt nước rồi đáp trở xuống theo một đường vòng cung. Mắt cô hoa lên. Cô chưa bao giờ thấy một con cá to như vậy (Sau này khi đo mọi người thấy nó dài gần 2m, nhưng khi đó, cô thấy nó như một con cá khổng lồ và không có cái gì có thể to hơn thế được nữa). Những cái vẩy của nó phản chiếu ánh trăng, sáng rực lên trông lại càng to lớn huyền ảo. "Một con cá to như thế, trong một đêm trăng vắng người như thế nhảy lên ngay trước mặt thì bạn có cảm giác gì?". Còn cô bé, cô bé sợ đến mức cứng cả người, không hét lên được một tiếng nào, tựa như có cái gì đó chặn ngang họng. Con cá rơi ầm xuống mặt hồ làm nước bắn tung toé. Rồi có ai đó chạm vào người cô. Cô hét lên một tiếng kinh hoàng (có lẽ bây giờ cô mới hét được), cả người run lẩy bẩy. Tuấn, phải, người đó chính là Tuấn, vội xoay người cô bé lại: - Bạn sao thế! Cái gì rơi xuống dưới hồ vậy! Lúc bấy giờ cô bé chỉ lắp bắp được hai tiếng " Con cá... con cá" rồi oà lên khóc nức nở. Khuôn mặt cô trắng bệch như sáp, toàn thân run lẩy bẩy đến nỗi đứng không nổi. Tuấn phải dìu cô bé về nhà. Và từ lúc đó cho đến sáng hôm sau, cô bé cứ nắm chặt tay Tuấn ngủ thiếp đi, nước mắt vẫn viền quanh bờ mi. Từ sau lần đó, không bao giờ cô bé dám một mình qua cái hồ nữa.Tuấn trở thành chàng vệ sĩ bất đắc dĩ của cô. Tuy vậy, mỗi lần khẽ liếc về phía đó, cô luôn luôn bắt gặp một luồng nước trắng bạc lấp lánh ánh hồng. Cô biết, nó vẫn dõi theo cô, tuy rằng nó không nổi lên thêm lần nào nữa. Dần dần, cô cũng tạm gác được nỗi lo sợ của mình để mỗi lần qua hồ không phải níu chặt vào Tuấn nữa. Cô còn tự cười thầm vào cái trí tưởng tượng quá phong phú của mình khi nghĩ rằng đó là con cá mà hồi bé chỉ ăn mỗi cơm cô vứt cho. Không thể nào. Đương nhiên là không thể nào có chuyện đó. Cô bé dừng lại, đưa mắt nhìn tôi, trong ánh mắt phảng phất một nét buồn thê lương và như có ngấn nước mắt. Tôi, vì lúc đó quá say mê vào câu chuyện, nôn nóng hỏi: - Sau đó thì sao. Hay là chỉ có vậy? Cô bé buồn bã nói tiếp: - Không, đó mới chỉ là đoạn mở đầu. Phải mấy tháng sau đó, một buổi tối Tuấn đưa em đi sinh nhật. Một phần vì đó là một người bạn rất thân, một phần vì mấy tháng trôi qua chẳng có chuyện gì nên em cũng quên dần câu chuyện đó. Hơn nữa, bên cậu ấy, em luôn luôn cảm thấy yên tâm và chẳng có cái gì có thể đe doạ được em. Hôm đó, chúng em đã rất vui vẻ và phải hơn 10 giờ chúng em mới về tới nhà. ánh trăng, đúng, hôm đó cũng là một đêm rằm, trăng sáng rực như ban ngày. Tuấn vừa đạp xe vừa kể chuyện luyên thuyên, còn em thì dựa đầu vào lưng Tuấn, mắt nhắm lại, thỉnh thoảng không nhịn được cười vì những câu nói rất hài hước của Tuấn. Đột nhiên Tuấn phanh "kit" lại. Em giật nảy mình mở vội mắt ra: - Có chuyện gì thế? Tuấn đưa tay chỉ ra phía mặt hồ, không nói gì cả. Em vừa quay đầu lại thì đột nhiên một cột nước bắn thẳng vào người. Cái xe đổ kềnh xuống đường. Tuấn đưa tay kéo em ra sau lưng, mắt vẫn nhìn ra ao. Lại một cột nước nữa bắn thẳng vào Tuấn, đẩy cậu ấy và em ngã dúi dụi.Và rồi trên mặt hồ hiện ra một cái đầu cá to tướng. Hai con mắt nó nhìn trừng trừng vào em, đôi mắt to bằng cái chén tống, long lanh như hai viên hổ phách. Tuấn đỡ em dậy rồi tiến hẳn lên một bước, nhìn thẳng vào nó không chớp mắt. Như để thị oai, con cá cũng tung mình phóng thẳng lên khỏi mặt hồ, cái thân trắng bạc lấp lánh ánh hồng tắm đầy trong ánh trăng, như khựng lại một giây rồi rơi tõm xuống mặt hồ và biến mất tăm. Mặt nước dần dần trở lại bình yên như không có chuyện gì xảy ra.Tuấn đứng lặng một lúc rồi dựng xe dậy, dắt thẳng về nhà, không nói thêm một câu nào nữa. Em cũng chẳng dám hỏi vì trông mặt cậu ấy lúc đó lạnh như băng. Hai hôm sau khi em ra cổng thì thấy Tuấn đi về nhà người ướt đầm. Em hỏi thì cậu ấy chỉ bảo là ngã xe. Liên tiếp mấy lần như vậy, lần nào Tuấn cũng trả lời qua loa và có vẻ khó chịu nên em chẳng dám hỏi thêm nữa. Nhưng lần nào đi qua cái hồ em cũng có cảm giác một đôi mắt đang nhìn mình chăm chú. Quay lại thì em thấy vẫn con cá ấy. Nó chẳng thèm lặn đi mà bơi song song theo xe em, cho đến lúc em đi hẳn vào trong ngõ mới thôi. Dần dần thấy nó không làm gì, em cũng chẳng sợ nữa. Tuấn lại bận nên em tự đi về một mình. Sáng sáng, trưa trưa, nó cứ bơi song song theo em trên con đường lượn quanh hồ như một con chó trung thành, đôi mắt trong như màu hổ phách cứ dõi theo em không chớp mắt làm em lại cảm thấy thích thú nữa chứ. Bây giờ thì em có thể chắc chắn nó chính là con cá năm xưa mà em vẫn lén xúc cơm trong bát cho ăn vì không muốn phải ăn nhiều. Dù nó đã lớn lên rất nhiều nhưng hình dáng của nó vẫn không thay đổi, vẫn những cái vây màu trắng bạc lấp lánh ánh hồng như dát kim cương. Tôi đột ngột reo lên: - Thật là tuyệt vời! Cô bé hơi mỉm cười: - Vâng thật là tuyệt vời khi nhận ra đó là người bạn năm xưa của mình. Sáng nào không phải đi học, em đều ra ngồi gần bờ hồ, bẻ những mảnh bánh mì vụn ra rồi ném xuống cho nó. Nó tiến gần bờ đến nỗi em có cảm giác là chỉ cần đưa tay ra là có thể xoa lên cái mình trắng bạc lấp lánh cứ lượn đi lượn lại sát mép bờ, cái thân mềm mại như dải lụa của nó. Em có thể ngồi ngắm nó hàng giờ đồng hồ. Chưa bao giờ em thấy một con vật gì xinh đẹp và lại quyến luyến mình đến chừng ấy. Ngoài thân mình màu trắng bạc tuyệt đẹp, nó còn có bộ vây và cái đuôi rất dài. Cái đuôi nó xoè ra như cái quạt công nhưng màu trắng toát. Những hôm nước trong, em có thể nhìn thấy cái đuôi nó uốn lượn như những dải lụa bay phấp phới trong gió. Em coi nó như một người bạn. Chuyện gì ở lớp, em cũng kể cho nó nghe. Em có cảm giác nó hiểu hết những điều mà em nói. Chợt cô bé ngừng lại. Đôi mắt sáng chợt tối sầm như vừa có một áng mây đen lướt qua. Và trong đôi mắt ấy những ngấn lệ long lanh như muốn tuôn trào. Cô bé khẽ chớp mắt rồi gượng cười hỏi một câu không ăn nhập gì cả: - Anh có tin là có thiên đàng không? Tôi hơi ngơ ngác, ngẩn người ra rồi mới đáp: - Không … ơ! Anh cũng không rõ nữa! Cô bé chợt thì thầm: - Anh có nhớ truyện nàng tiên cá không! Cá không có linh hồn nên chết đi thì sẽ tan thành bong bóng. Nhưng bạn em thì đã hoá thành một đám mây. Tít trên cao kia, cậu ấy vẫn đang nhìn em, đang đi theo em. Cậu ấy không bao giờ xa em cả. Cô bé chỉ tay lên trời. Những mảng mây trắng trôi lãng đãng, xen lẫn vào bầu trời cao xanh trong như ngọc. Một vài tia nắng xuyên qua đám mây lấp lánh, lấp lánh ánh hồng. Đám mây hồng đó lạ quá, như một con sóng nhỏ dập dờn trôi theo chiều gió, lúc là một con ngựa đang phi, lúc là một con chim đang bay, lúc là một con cá đang tung tăng giỡn sóng. Nhưng cô bé bảo đó chính là người bạn của cô. Vâng, tôi cũng tin như thế. Có những điều mà mắt thường ta không nhìn thấy được. Chỉ có những trái tim đồng điệu và biết cảm thông mới có thể nhìn được nhau mà thôi. Tôi tin rằng rồi một ngày nào đó tôi cũng sẽ nhìn thấy những gì mà em từng nhìn, đang nhìn và sẽ nhìn thấy. Chắc chắn sẽ có ngày đó.