tôi đứng giữa rừng, mưa... vẫn là mưa...
cuối mùa đông cây vẫn gầy trơ nhánh
theo dòng nước đất sẫm màu đen quánh
tơi tả cuối cùng một chiếc lá phong (°)
(° trích "Mưa Vẫn Là Mưa" - SongGiang)
Cơn mưa đến từ lúc nào chẳng rõ, có thể từ đêm khuya, trong giấc ngủ, hay chỉ vừa bắt đầu từ buổi sáng sớm nay khi Nhi còn đang nằm mơ mộng trên giường. Cơn mưa dai dẳng theo Nhi suốt quãng đường từ nhà đến chỗ làm rồi lại rả rích cho đến giờ tan sở. Những hạt mưa rơi đều đều ngoài kiếng xe lồng vào những tiếng động của hai cái gạt nước, kéo qua, kéo lại đôi khi như muốn át đi cả tiếng hát của người ca sĩ trong xe. Nước ở đâu mà nhiều thế, như tuôn về từ muôn phía, ào ạt, vỡ toang, không ngừng nghỉ...
Nhi chợt rùng mình khi đẩy cánh cửa kiếng nặng chịch bước vào quán cafe quen thuộc. Không hiểu vì tiếng sét bất chợt nổi lên trên bầu trời hay vì không khí lành lạnh của cơn mưa. Nhi gọi cho mình một ly cafe rồi uống từng ngụm nhỏ bằng chiếc muỗng sắt xinh xắn, nghe hơi ấm tan trên đầu lưỡi nhưng đồng thời cũng cảm nhận một chút lạnh vương vấn. Không hẳn là một nỗi buồn, chỉ là một thoáng lao đao trong hồn. Cái cảm giác là lạ không tên gọi dường như luôn xuất hiện mỗi lần Nhi sắp gặp lại Tường. Nhi nhìn ra phía cửa nơi mà chỉ một chút nữa thôi Tường sẽ xuất hiện, với nụ cười nửa miệng ngạo mạn và mái tóc lấm tấm nước mưa. Nhi chợt giật mình nhận ra rằng hình như cuộc gặp gỡ nào của hai người sau một thời gian xa cách cũng đi kèm theo một cơn mưa y như cái lần gặp gỡ định mệnh của mười năm trước.
Nhi vẫn còn nhớ rõ như nó vừa mới xảy ra ngày hôm qua. Cũng vào một buổi sáng trong cơn mưa phùn, chiếc xe của Nhi đang chạy ngon trớn bỗng giở chứng đứng khựng lại ngay giữa ngã tư vào giờ đông đúc xe cộ nhất. Nhi tắt máy xe rồi rồ lại, chiếc chìa khóa chỉ kêu cạch một tiếng rồi im lìm. Nhi khổ sở bước xuống xe, tránh không dám nhìn vào những chiếc xe chung quanh để khỏi bắt gặp những cái cau mặt tức giận của những người trễ làm. Tiếng bóp kèn vang lên tứ phía. Đàng sau xe Nhi những chiếc xe đủ màu sắc đã bắt đầu hình thành một hàng dài. Giữa khung cảnh lộn xộn như thế thì khuôn mặt của một người con trai Á đông đã hiện ra như một vị cứu tinh. Tường nhanh nhẹn nhờ những người mỹ chung quanh đẩy xe Nhi vào một sân đậu xe gần đó rồi gọi xe kéo đem xe Nhi về cái garage nơi Tường làm để sửa. Khi biết được Nhi đang trên đường tới trường học Tường đã đề nghị chơ? Nhi lên trường rồi đón Nhi về lấy xe sau khi tan học:
- Cái này gọi là full service đấy - Tường nhìn Nhi nháy mắt - Khi tan học ra Nhi sẽ có một cái xe chạy ngon lành. Bảo đảm không tốt như xe mới không lấy tiền, chịu không?
Nhi cười:
- Sửa tốt như xe mới mà không lấy tiền mới đáng nói chứ tốt như xe mới mà lấy tiền thì có gì là lạ.
Và từ đó họ quen nhau. Tình yêu đến với Nhi như một điều đương nhiên phải xẩy ra vì ơ? Tường là tất cả những gì Nhi vẫn hằng tìm kiếm ở một người tình từ khi bắt đầu biết mộng mơ. Tường lớn hơn Nhi năm tuổi, thích thơ văn, biết đàn guitar chút chút và hát hay đủ để dỗ dành Nhi khi cần thiết. Phải mà người lớn cũng có cái nhìn đơn giản như Nhi thì chắc sẽ chẳng có cái ngày Nhi ngồi một mình lặng nhìn mưa như thế này. Điều đáng buồn cho Nhi là trong số những người lớn ấy có Tường. Tường lúc nào cũng dùng sự chênh lệch học vấn giữa Nhi và anh để từ chối tình cảm của Nhi. Nếu không tình cờ đọc được những dòng nhật ký anh viết trong một lần đến căn phòng trọ của anh mà không có lời mời chắc chẳng bao giờ Nhi biết được rằng Tường cũng yêu Nhi. Tường nói:
- Em chỉ nên là một đứa em tinh thần của anh thôi Nhi. Vì sẽ chẳng có một tương lai nào có thể đến được với một thằng thợ sửa xe và một cô dược sĩ hết Nhi à.
Nhi đã bướng bỉnh:
- Anh tưởng cái bằng của em cao lắm sao? Anh tưởng nó to lớn vĩ đại hơn tình yêu em dành cho anh sao? Nó chẳng qua chỉ là một phương tiện để kiếm sống thôi mà. Mình đang ơ? Mỹ chứ đâu phải còn ơ? Việt Nam đâu mà còn coi trọng bằng cấp quá như vậy? Em không thèm làm một đứa em tinh thần của anh đâu. Em vốn ghét những danh từ rỗng tuếch như thế.
Tường lắc đầu:
- Em còn nhỏ lắm chưa nghĩ xa như anh. Anh không tưởng cái bằng của em cao, anh biết nó cao so với một người như anh và mọi người khác cũng biết như vậy. Rồi em sẽ thấy anh nói đúng.
Và cười xòa:
- Không chịu làm em anh vậy muốn làm chị anh không?
Đó là cái đề tài muôn thuở cho những cuộc cãi nhau không thể đếm hết của hai người. Tường qua đây một mình và đi làm thợ sửa xe để lo cho gia đình mặc dầu ơ? Việt Nam anh đã học xong trung học và vốn liếng anh văn khá vững vàng. Với Nhi sự hiểu biết của một người quan trọng hơn là cái bằng cấp mà họ có trong tay nhưng hình như đó chỉ là ý nghĩ của riêng Nhi thôi vì khi bố mẹ biết được Nhi yêu một người thợ sửa xe hai người đã có vẻ không hài lòng. Bố mẹ không chính thức lên tiếng phản đối nhưng cùng một lúc cũng chẳng có vẻ gì là hoan nghênh khi Nhi tỏ ý muốn đưa Tường về giới thiệu với gia đình. Tường thì khỏi phải nói. Anh đã từ chối ngay từ đầu:
- Đừng Nhi ạ. Anh không muốn bố mẹ em phải khó xử.
- Tại sao phải khó xử? Vì anh không có bằng cấp à? Bố mẹ em không hẹp hòi như vậy đâu.
Tường vẫn lắc đầu:
- Thương con và lo cho tương lai của con cái đâu phải là hẹp hòi đâu Nhi. Nếu anh là bố mẹ em anh cũng không cho em lấy anh đâu. Đâu cứ phải lấy nhau và sống với nhau cả đời mới gọi là một cuộc tình trọn vẹn.
Nhi đã trề môi sau câu nói đó của Tường. Nhi gọi Tường là quân tử tàu, là tự ái dỏm, là... là.... Nhi đã dùng mọi từ ngữ mà Nhi biết được để mắng nhiếc, để dằn vặt, để hờn dỗi với Tường cho đến khi Tường phải nhượng bộ mà đến nhà Nhi chơi để rồi đối diện với sự đón tiếp rất lạnh nhạt của cả gia đình Nhi từ bố mẹ cho đến các anh chị. Bố đã ôn tồn nói với Nhi rằng:
- Bố mẹ không nói Tường không phải là một người tốt. Tường chỉ không làm chồng con được thôi. Bố mẹ không thể nhìn con sắp bước vào một cái hố mà ngoảnh mặt làm ngơ. Dù sống ở một xã hội nào chăng nữa thì trong một cuộc hôn nhân mà người đàn bà học cao hơn người đàn ông cũng khó mà có hạnh phúc lắm con ạ. Cho dù con không tự cao coi thường chồng thì Tường cũng sẽ có những lúc mặc cảm tự ái.
Nhi chỉ im lặng không trả lời. Làm sao, làm sao bước vào cái hố mà mọi người cứ nơm nớp lo sợ đó được khi ngay cả chính Tường cũng e dè trốn tránh? Đó là lần đầu tiên họ chia tay nhau. Thật khó mà đến gần một người khi mà người ta đã dùng đủ cách, nói đủ lời để đẩy mình ra khỏi đời sống của người ta và lập tức đóng sầm cánh cửa lại ngay sau khi mình vừa dợm bước quay đi. Nhi vùi đầu vô sách vở tìm quên. Ngày ra trường Nhi cầm mảnh bằng trong tay mà hai mắt cay xè. Sự thành công bỗng trở thành vô nghĩa khi không còn Tường bên cạnh để xẻ chia. Nhưng dù có đớn đau cách mấy thì đời sống cũng vẫn phải tiếp diễn. Gia đình Nhi dọn nhà về phía bên kia của thành phố, xa nơi Tường ở hơn một tiếng lái xe. Các anh chị và bạn bè thay phiên nhau giới thiệu người nọ, người kia cho Nhi quen. Nhi hiểu ai cũng thương Nhi và muốn kéo Nhi ra khỏi cái vũng buồn của mình. Thời gian, thời gian là liều thuốc hiệu nghiệm để xóa tan tất cả những vết thương. Mọi người đã bảo với Nhi như thế. Nhưng hình như với Nhi khoảng cách và thời gian đều không mảy may giúp đỡ. Thời gian không hề bôi xóa, thời gian chỉ chất chồng thêm niềm đau và nỗi nhớ. Nỗi nhớ dành cho một người chẳng nên nhớ...
Vào một buổi chiều mưa tháng sáu, sau khi vừa tránh nụ hôn của Tuấn, người đã theo đuổi Nhi từ hơn một năm qua. Nhi quyết định lái xe về lại những con đường cũ. Nhi tự nhủ cách tìm quên hay nhất chính là đối diện thẳng với những bóng ma kỷ niệm vì biết đâu trí nhớ của mình đã chẳng lừa dối mình. Sự thật có thể không đẹp như mình đã tưởng. Như người ngơ ngác muốn níu kéo lại cơn mộng nửa vời sau giấc ngủ mặc dầu chẳng thể nào nhớ nổi mình đã mơ gì. Nơi dừng chân cuối cùng của Nhi là quán cafe nằm ở khoảng giữa trường Nhi học và nơi làm việc của Tường. Cái quán cafe nho nhỏ, đơn sơ, ấm cúng là nơi hẹn hò lý tưởng mà ca? Nhi lẫn Tường đều yêu thích. Vừa đẩy cửa bước vào Nhi đã sững người khi tầm nhìn chạm phải cái dáng quen thuộc của Tường ngay cái bàn mà họ thường ngồi. Tường đó, vẫn ánh mắt thiết tha nồng nàn xưa cũ. Tường đó, vẫn chẳng có gì đổi khác. Tường đó, vẫn là những êm đềm không thể chối bỏ. Nước mắt chợt ùa về ràn rụa cho mờ ảo cả khuôn mặt của Tường đang cúi xuống thật gần:
- Gặp lại nhau phải vui lên chứ, tại sao lại khóc?
Nhi im lặng đi theo Tường. Bao nhiêu điều định nói khi gặp lại bỗng bay mất. Tường lấy ngón tay quẹt nhẹ những giọt nước mắt trên má Nhi nói khẽ:
- Em làm gì lang thang ở đây vậy?
Nhi lắc đầu, nước mắt lại ứa ra, không trả lời. Tường cười:
- Hơn hai năm rồi em vẫn chẳng có gì thay đổi, vẫn lì lợm mà lại mau nước mắt như xưa.
Nhi chớp mắt bùi ngùi:
- Ừ, hai năm qua nhanh quá Tường nhỉ? Em tưởng chừng chỉ mới vừa hôm qua mình còn ngồi ở đây nói đến chuyện tương lai. Em không ngờ lại gặp anh ở đây. Có những sự trùng hợp thật khó giải thích phải không Tường?
Tường nhìn Nhi chăm chú:
- Buổi chiều nào anh cũng đến đây sau giờ làm việc, để làm gì chính anh cũng chẳng rõ Nhi ạ.
Bởi vì ánh mắt của Tường dịu dàng tha thiết quá đỗi, bởi vì nụ cười của Tường vẫn bàng bạc những thương yêu, hay bởi vì Nhi chẳng thể nào yêu ai ngoài yêu anh...thế nên Nhi lại lao đầu vào cái cung mê tình cảm nổi trôi cũ. Nhi lạc quan tin tưởng lần này sẽ là trăm năm. Nhi đã lớn, đã biết thế nào là mất mát thương đau. Nhất định, nhất định Nhi sẽ ôm chặt lấy hạnh phúc của mình bằng tất cả những gì mình có. Nhi không khờ dại quá để lừa dối mình rằng giữa họ không còn những khác biệt về suy nghĩ và lối sống, nhưng Nhi lại ngớ ngẩn đủ để nghĩ rằng họ có thể vượt qua tất cả chỉ cần họ yêu nhau
Lần thứ hai họ xa nhau chỉ vì Tường không thể nào hòa đồng được với những sinh họat của bạn bè Nhi và Nhi thì không thể nào chịu được lối ăn nói buông thả của bạn bè Tường... Lần thứ ba họ xa nhau vì những tự ti mặc cảm vô lối của Tường... Lần thứ tư họ xa nhau vì những lời nói vô tình cay đắng của Nhi... Cứ thế, cuộc tình của họ xoay tròn trong một cái vòng quanh quẩn không lối thoát. Sự giận hờn và niềm tự ái chừng như cũng ngang bằng mức độ tình cảm thương yêu dành cho nhau. Xa nhau thì nhớ đến điên cuồng quắt quay nhưng lại gần thì lại làm cho nhau đau đớn tột cùng. Thật là điên rồ khi đả phá tư tưởng của nhau. Bao nhiêu cuộc chiến tranh đã xảy ra, bao nhiêu ngàn người đã nằm xuống chỉ vì người ta không thể nào xoay chuyển được tư tưởng của người khác... Đáng lẽ họ đã có một con tim biết yêu tha thiết thì không nên có một cái đầu bướng bỉnh ngang tàng. Chẳng hiểu sao trải qua bao nhiêu lần chiến tranh dữ dội, những bất hòa đè ép, những câu nói xé nát thịt gan, những thề thốt độc địa... nhưng rồi cuối cùng họ cũng cứ tìm đến nhau. Hình như khi yêu nhau người ta biến thành những đứa con nít ngô nghê thích gì đòi nấy, bị đòn đau nhưng viên kẹp ngon vẫn thơm nồng quyến rũ. Cho dù cái khoảng thời gian xa nhau có là bao lâu thì lần gặp lại vẫn quen thuộc như chẳng hề xa cách. Mỗi lần gặp lại Tường, Nhi lại hỏi:
- Tại sao anh không lấy vợ?
Tường nháy mắt:
- Tại sao em không lấy chồng?
Đã bao lần Nhi buột miệng định hỏi:
- Vậy tại sao mình không lấy nhau...
Nhưng cái cục tự ái to bằng cái đình của Nhi đã kịp thời ngăn chặn không để lơì nói thoát ra khỏi môi. Cho dù Nhi có lớn gan bạo phổi, ăn to nói lớn đến đâu thì Nhi vẫn là con gái. Lại là con gái Việt nam thuần túy chứ chẳng phải là con gái thuộc các bộ lạc thiểu số để có thể đi hỏi cưới cho mình một người chồng. Thế nên Nhi chỉ còn biết im lặng xuôi theo những cái lơ lửng của Tường. Mà Tường thì hình như chỉ sẵn sàng là một cái bóng mát cho Nhi ngừng chân mỗi khi mỏi mệt thôi chứ chưa bao giờ tỏ ý muốn làm cái người đi bên cạnh Nhi cho đến cuối con đường đời như người ta vẫn ví von.
Thời gian cứ thế trôi qua, thoáng đó Nhi đã không còn là con bé hai mươi tuổi của lần đầu yêu Tường. Bạn bè ai cũng lần lượt tạo cho mình một mái ấm gia đình chỉ có Nhi là vẫn một mình. Mẹ phàn nàn "con gái chỉ có một thời thôi con ạ ". Nhi cúi đầu chẳng dám nhìn vào mắt mẹ, bịt tai để khỏi phải nghe tiếng thở dài của bố. Nhi biết lắm chứ, năm tháng có ai níu lại được bao giờ. Nhưng lấy một người mà mình không yêu không phải là một nỗi bất hạnh cho riêng mình và là một sự bất công cho người ta sao? Hôm rồi Nhi nghe anh hai nhỏ to với mẹ rằng em họ của chị hai, một anh chàng hiền lành ngoan ngoãn với đủ mọi bằng cấp địa vị và khả năng đem lại cho Nhi một cuộc sống êm đềm tốt đẹp như mọi người mong muốn, ngỏ ý nhờ anh chị đánh tiếng với bố mẹ để hỏi Nhi về làm vợ. Từ bao giờ chẳng rõ Nhi đã trở thành một mối lo ngại cho cả gia đình. Nhi phải quay đi để khỏi phải nhìn thấy sự vui mừng của bố mẹ và chứng kiến nỗi thất vọng về sau. Và Nhi lại tìm đến với Tường...
Tường bước vô quán, mang theo một chút gió lạnh vào theo. Bên ngoài trời vẫn còn mưa, bàn tay Tường đặt trên bàn lấm tấm những hạt nước li ti. Tường hỏi:
- Đợi anh lâu chưa?
Nhi ngước nhìn Tường cười, tạm quên những rối rắm dọc ngang trong tâm tưởng:
- Lâu đủ để em uống xong ly cafe của mình. Nhưng em đợi anh hoài nên quen rồi.
Tường nhỏ giọng:
- Xin lỗi em.
Nhi chọc:
- Xin lỗi vì anh tới trễ hôm nay hay xin lỗi vì lúc nào cũng bắt em chờ?
Tường chợt thở dài:
- Xin lỗi em vì tất cả mọi điều Nhi ạ.
Nhi nhíu mày, hơi ngạc nhiên trước vẻ mặt buồn bã khác thường của Tường:
- Em nói chơi thôi mà Tường.
Tường chỉ lắc đầu, trầm ngâm đốt một điếu thuốc. Những vòng tròn khói thuốc thả mịt mù chung quanh Nhi. Nhi thở ra nhè nhẹ, bắt đầu từ lúc nào Tường đã hút thuốc lá lại? Nhi lấy ngón tay di di những chấm nước trên mặt bàn nhìn Tường chờ đợi. Mãi một lúc sau Tường mới lên tiếng:
- Hôm nọ anh gặp chi. Vân ở chợ. Chị có nói cho em nghe không?
Nhi gật đầu:
- Có, chị nói anh về Việt nam hai tuần mới sang lại. Hai bác khoẻ không anh?
- Già rồi, nay khoẻ mai đau thôi.
Rồi họ lại rơi vào im lặng. Nhi chợt nghe nhói đau từ đâu đó. Chẳng lẽ đã không còn gì để nói với nhau sao? Nhi dò hỏi:
- Hình như anh có điều gì suy nghĩ phải không Tường?
Tường dụi điếu thuốc lá vào cái gạt tàn phía trước. Bàn tay trái nãy giờ vẫn để dưới gầm bàn đan vào bàn tay phải đặt trên bàn. Cái nhẫn bằng vàng trên ngón tay áp út đập thẳng vào mắt người đối diện. Nhi tưởng chừng như cả một đêm tối đang đổ ập trước mặt mình. Nhi nhắm mắt lại thầm nhủ chắc tại mình hoa mắt nhìn lầm, mở mắt ra chiếc nhẫn vẫn nằm đó trên bàn tay Tường, ngạo nghễ thách thức. Hình như ai đó đã lấy hết không khí để thở chung quanh Nhi nên trái tim bỗng lạnh buốt và đầu óc bỗng quay cuồng. Nhi rướn người lên hít một hơi thật mạnh, tự dỗ mình phải bình tĩnh. Tiếng mưa vẫn rơi bên ngoài khung cửa kiếng, giọng trầm buồn của Tường vang động bên tai, mang một vẻ tàn nhẫn lạ thường:
- Nhi ơi, anh không biết phải bắt đầu từ đâu bây giờ. Anh thật muốn làm một kẻ hèn nhát để không phải đối diện với em. Anh đã lập gia đình ơ? Việt nam rồi Nhi ạ. Anh đang lo giấy tờ bảo lãnh cho Phượng. Đừng nhìn anh như vậy. Em phải bình tĩnh nghe anh nói này Nhi. Phượng là hàng xóm của bố mẹ anh, lớn tuổi hơn em và trung bình trên mọi phương diện. Với quan niệm ơ? Việt nam thì Phượng đã là một người con gái lỡ thời nhưng so với anh Phượng thật là xứng với anh...
Dường như Tường đã nói nhiều lắm, giải thích nhiều lắm, những từ ngữ đầy thương yêu và hợp lý có thể làm cho Nhi mềm lòng nếu như Nhi còn một chút xúc cảm nào. Nhưng trong cái buổi chiều mưa dằng dặc bất tận ấy, mọi cảm giác trong Nhi đều đã chết, Nhi nghe mà không hiểu Tường đang nói gì. Nhi chỉ lặng lẽ nhìn hai cái môi mấp máy của Tường, nhìn mà không thật sự thấy gì chung quanh... Giọng Tường vẫn đều đều:
- Quên anh đi Nhi, lập gia đình với một người xứng đáng hơn anh, mình không thể như thế này mãi. Em không thể phung phí tuổi trẻ của em để chờ đợi một người như anh...
Tường cứ nói, nói hoài như một người đang đọc một bài điếu văn... chừng như muốn cho Nhi thấy rằng Tường đi lấy vợ chỉ vì nghĩ đến Nhi, lo cho tương lai của Nhi mà thôi. Bàn tay trái của Tường đưa lên đưa xuống giải bày, phân bua, cái vòng nhẫn vàng chạy qua bên trái, chạy qua bên phải, to dần, to dần choáng hết cả tia nhìn của Nhi, làm Nhi phát chóng mặt. Mãi một lúc lâu sau Nhi mới tìm lại được giọng nói của mình để lên tiếng:
- Anh không cần phải giải bày phân bua gì với em đâu Tường ạ. Giữa hai đứa mình vốn chưa bao giờ có một lời đính ước nên sẽ chẳng thể nào gọi là bội phản. Anh có toàn quyền quyết định cuộc sống của anh như anh đã làm mà. Em chỉ không muốn nghe anh kể lể hay so sánh em với vợ của anh. Người con gái đó phi thường hơn em nhiều. Chỉ quen anh trong hai tuần lễ đã trở thành bà Cao Minh Tường, một việc mà em đã không làm nổi trong suốt mười năm qua. Em cũng không muốn nghe anh khuyên can hay nhắn nhủ em nên làm gì, nghĩ gì, quên ai, lấy ai. Anh đã không còn cái quyền đó nữa rồi. Em chúc anh trăm năm hạnh phúc.
Nói rồi Nhi vội vã đứng dậy đi ra khỏi quán, cố giữ cho bước chân của mình thăng bằng mặc dầu cả người đang run bắn như lên cơn sốt. Cánh cửa khép lại sau lưng, khép lại vĩnh viễn mọi nẻo đường dẫn trở lại cái thế giới thương yêu quen thuộc của một thời con gái mộng mơ. Ra đến xe Nhi mới để cho nước mắt của mình tự do tuôn, khóc cho mình, khóc cho Tường, khóc cho những dấu yêu đã vụt qua, khóc cho niềm tin vừa đánh mất, khóc cho những vụn vỡ trong tim, khóc cho những đổ nát trong hồn... khóc, khóc, khóc...những giọt nước mắt nhiều hơn những hạt mưa rơi... Tiếng người ca sĩ vô tình vọng ra từ cái dĩa nhạc trong xe:
... Tell me how am I suppose to live without you
Now that I've been lovin' you so long
How am I suppose to live without you
How am I suppose to carry on
When all that Íve been livin' for is gone (°)
Nơi quán cafe nhỏ, người đàn ông vừa gỡ chiếc nhẫn đang đeo trên tay quay nhẹ trên bàn, chiếc nhẫn quay quay trên mặt kiếng, những vòng tròn quanh quẩn chắt chiu, mờ dần... mờ dần...
(°) How am I supposed to live without you - Michael Bolton
 

Xem Tiếp: ----