Người ta vẫn thấy nàng-con-gái-nhỏ đứng tần ngần dưới vòm hoa sứ. ……………………… Những say sưa hốt nhiên trẻ dại thuở đôi tám nàng gửi lại cho Trần và cái nắm tay thẹn thò trong một chiều mưa giắng nắng đổ ở quê nhà. Hai năm sau nàng gặp Phan. Cũng tại Đà Nẵng. Khi ấy nàng vừa đậu Đại Học. Nhiều ước vọng. Nhiệt thành. Không lâu sau Phan ra đi. Xoáy lốc như lúc đến. Nàng bỏ mặc những cảm xúc yêu thương. Yên vui sách vở, cơm nước và quanh quẩn với anh em gia đình. Tưởng rằng đã yên. Giáng sinh năm ấy, nàng-con-gái-nhỏ nhận được phong thư ngào ngạt hương và cành lan trắng muốt của chàng-trai-trẻ, người đã từ bỏ giảng đường phiêu du đâu đó trong một thời gian khá dài. Một năm. Chàng-trai-trẻ lại khoác áo lên đường vì những nguyên do mà chỉ có chàng mới biết. ……………………………………………………. Chiều vàng. Nàng hẹn chàng trai trẻ bên cầu nước xuôi. Nước trong êm, rồi bất chợt xanh lên một màu lịm ngát trống trải như mênh mông. Rong trôi hàng nối hàng, khẽ chạm nhau, rồi tan mau, chạy theo những bờ lối phiêu du bất định. Chàng-trai-trẻ không đến. Nàng soi đôi mắt buồn thiên thu vào ánh nước hoàng hôn. Lặng lẽ quay về. Gío thổi rối tung mái tóc êm. Tà áo mỏng vợi bay trong chiều… Chàng-trai-trẻ là bậc anh tài của Trời Đất. Biết vậy nên nàng dù rất muốn, cũng không đành níu giữ. Chàng-trai-trẻ lại là người ưa bay nhảy, sống tự do đến mức không giới hạn. Nàng nghĩ cách sống ấy không thích hợp cho một gia đình, dẫu rằng đã có lần nàng cùng chàng nuôi ước mộng tròn đôi. Hơn nữa, nàng chỉ như cánh đồng hoa dại bát ngát tròn hương, mở tay ngời đón chàng trong một buổi sớm mai rất dịu nhẹ trong vời, mang đến cho người chút hạnh phúc ấm êm và những cảm hứng bất thần ngắn ngủi. Nàng phải để cho chàng trai trẻ đi tìm những hứng khởi khác biệt cho tài hoa của mình. Có những loài chim quý không thể giữ mãi trong lồng, một phần trong ta vui mừng để nó bay đi. Nàng âm thầm đau đớn tiễn cánh chim lồng lộng đang trở lại với suối biếc rừng già và nội đồng xanh tươi. Dẫu gì đó cũng là một cánh chim, phải làm tròn chức phận với trời xanh. Thuở hai người bên nhau, nàng viết rất say sưa. Truyện, thơ của nàng dịu dàng hiền lành như hoa dại, ảnh hưỏng chút sắc khí ngông ngạo của chàng. Nàng mang tặng chàng. Chàng-trai-trẻ đọc rồi cười thoảng nhẹ, mắt nhìn vào những khoảng lặng im lìm trong không gian. Đôi mắt đẹp se sắt. Nhưng lâu nay nàng không viết gì, vì sợ đụng chạm đến nỗi đau. Nàng hay viết về nỗi đau. Nỗi đau như một lẽ tất yếu của hạnh phúc vuông tròn. Nàng yêu hạnh phúc. Mà cũng si mê niềm đau. Những kẻ biết nàng vừa đơn côi liền tìm tới. Nàng chỉ cười, để tâm hồn họ mặc sức lạc bay và hồ nghi tơ tưởng. Khí huyết linh hồn nàng đã vắt cạn cho cuộc tương giao với chàng-trai-trẻ, thì đâu còn muốn tơ vương tới điều chi? Không có chàng-trai-trẻ ở bên nữa, nàng dồn đam mê mãnh liệt vào vẽ Tranh. Cái nào cũng là tình yêu, như nhau cả thôi. Nhưng tình yêu với Tranh hiền hoà đẹp êm hơn nhiều. Đó là một người yêu phẳng lặng như hồ thu, ân cần nhẫn nại mà nàng có thể hạnh ngộ ngay lúc nào, sẽ sàng trao nhau cái nhìn đắm đuối cuồng điên. Không bão lũ, oán than. Không dữ dằn thô bạo. Không hoang đàng phù phiếm. Tranh đối với nàng như một sự cứu rỗi. Sự cứu rỗi cho một linh hồn bơ vơ và yếu đuối. Nàng vẽ nhiều, không theo trường lớp, sách vở, kiểu cách nào. Nét vẽ vụng nhưng thăm thẳm hồn nhiên. Nàng thường vẽ chiếc cổng nhà có giàn tigôn che phủ. Nàng vẽ lan, cây hoa chàng đã mang đến cho nàng trong một buổi trưa nồng tháng tư. Nàng vẽ chàng trai trẻ. Sự hình dung về khuôn mặt chàng trong kí ức của nàng còn rất rõ. Vậy mà chẳng hiểu sao, không có khi nào nàng vẽ chàng giống với chàng-trai-trẻ. Đôi khi nàng vẽ chàng đẹp và hào hoa như một hoàng tử trong truyện cổ tích, dũng mãnh trên lưng ngựa giữa cánh đồng vàng hoa dại. Đôi khi chàng lại xuất hiện trong một bộ mặt kì dị lạ lẫm, và đôi mắt dữ tợn tung hoành. Không ai tin đó là chàng trai trẻ. Nhưng nàng tin. Một bữa nọ, trong lúc vẽ chàng trai trẻ với khuôn mặt kì dị, nàng cười. Đầu tiên tiếng cười trong như pha lê. Sau thánh thót như ngọc vỡ. Rồi hoang dại. Sự hoang dại không rõ hình, hơi đáng sợ. Từ đó nàng con gái nhỏ không còn nói lời nào nữa. Và cũng từ đó, người ta hay thấy nàng quanh quẩn bên cội sứ già, gần như mỗi chiều. Cạnh cội sứ ấy có một vũng nước nhỏ, thường đọng lại vào những ngày mưa. Nàng thường nghiêng soi bóng dáng nhỏ nhắn âm thầm của mình vào đó, hoa sứ rung rinh trên đầu. Màu trắng của váy áo nàng, của hoa sứ thấp thoáng trong vũng lầy. Nàng cũng thơ thẩn nhặt lá vàng rơi ở góc đường Tôn Đức Thắng. Nơi này nàng cũng đã cùng từng chàng trốn học để lang thang. Ly càfe góc phố buổi ấy sao ngây thơ say đắm. Và cũng vội vã cuống cuồng. Bao kỉ niệm trở về dày xéo tâm linh bất ổn của nàng. Kí ức về mẹ, về quê hương. Nỗi nhớ những ngày mùa hạ bên gió biển. Lưu luyến những chiều mùa đông bên đường Trưng Nữ Vương. Trong vạn ngàn suy tưởng của nàng luôn ẩn hiện những suy nghĩ về chàng trai trẻ như một bản nhạc nền dâu bể. Nàng thấy chàng nắm tay mình thiết tha chạy bạt ngàn hoa nội đồng li ti toả ngát. Thấy ước mộng vàng son đọng lại trên bờ suối đã thành, vang mấy lời du dương ngọt lành như diệu ballad. Nang ứa nước mắt. Tâm trí nàng vần vũ như muốn đuổi xua kỉ niệm. Hai tay nàng ôm đầu, rối bất thần quờ quạng. Cái ly thuỷ tinh trên đầu giường rơi xuống nền gạch. Vỡ toang. Nàng ngồi dậy. Hỗn loạn nhận ra trong đám mảnh vỡ ấy khuôn mặt dằn dữ của chàng mỗi lúc trào sôi giận dữ. Những lần ấy cả hai người không còn là nàng-con-gái-nhỏ và chàng-trai-trẻ nữa. Tranh cãi bạo liệt cho tới khi nàng nhận một cái tát phũ phàng của chàng rồi lặng lẽ quay đi trong dòng lệ không ngăn được. Nàng thảng thốt nhận diện chàng trong từng khuôn mảnh vỡ còn lại. Nàng đã từng khó hiểu vô cùng cái khoảng lặng vời vợi khi gặp chàng. Chợt hiểu chàng có cách sống quá ư cách biệt với nàng - lý do xem chừng đơn giản. Nàng hiền ngoan như huơu non, mong manh như sương sớm, và thuần khiết như hoa lan. Nàng nguyên tắc đến mức cực đoan, nhưng thường để cảm xúc bung nổ. Nhiều lần bung nổ như thế, tình yêu bỗng vỡ oà. Qúa nguyên sơ và dễ xúc động. Trái tim nhỏ bé gần nhu nát vụn khi chàng trai trẻ dứt áo ra đi. Tình yêu của nàng như một đường tơ giữa nắng trời, chỉ cần một va chạm nhẹ, cũng đủ làm nó bứt tung. Nàng-con-gái-nhỏ không đủ sức lực để nâng giữ vô vọng đường tơ long lanh ấy nữa. Nàng còn muốn níu lại một đường tơ, nên đã tiễn cuộc tình đi với một vòng hoa trắng buồn u uẩn. Không ai hiểu vì sao nàng trở nên lặng lẽ. Vì sao mọi tác động của đời sống không mảy may làm nàng để mắt tới. Nàng đã như thế từ bao lâu? Từ lúc nào? Người ta chỉ thấy nàng thẩn thơ bên cội sứ già thường xuyên hơn. Những ngày mẹ nàng ngoài quê vào thăm, nàng gần như quên hẳn cây sứ và vũng nước bên cạnh. Nàng hay vùi đầu vào lòng mẹ, để mẹ vuốt mái tóc dày đen mượt cho nàng. Người mẹ thơm nồng mùi cau trầu dung dị, lại thoang thoảng hương chanh, hương bưởi quê nhà. Thi thoảng nàng cảm nhận một thứ nước ấm nóng, xót xa rớt trên da thịt nàng. Nàng-con-gái-nhỏ ngước đôi mắt ngây buồn nhìn đôi mắt thăm thẳm trũng sâu của mẹ. Hai dòng nước ấm từ nơi ấy ứa tuôn… ……………………………………….. Người lữ khách vừa trở về thành phố sau bao ngày rong ruổi buồn phiền mỏi mệt. Chang đã rời bỏ nơi này ra đi gần mười năm. Chàng thay đổi nhiều. Gương mặt rắn rỏi và cương nghị đã hằn mấy vết rạn cuối đuôi mắt. Không hiểu nét ngông cuồng kiêu ngạo mười năm trước đã biến bay đâu rồi? Có lẽ đã rơi trên những tháng ngày dặm trường mê mải… Lữ khách xốc lại chiếc áo gió, cầm chắc cái túi da đen đựng hành lý, rồi tiếp tục bước ra khỏi đường tàu. Hờ hững bỏ qua những lời chèo kéo của hàng rong và xe ôm, chàng đi trong miên man, nửa như kiếm tìm, nửa muốn bỏ quên. Mười năm. Người lữ khách đã bỏ quên quá nhiều thứ ở thành phố tráng lệ này. Thuở xưa, nghe lời thiên thu gọi, chàng khoác áo phong sương lên đường, để sau lưng một đôi mắt buồn trong ánh nước. Lênh đênh trên những vùng miền, gặp gỡ và quen biết thêm nhiều cô gái, chàng vẫn thấy họ thiếu điều gì đó. Chàng không rõ. Hôm nay chàng trở lại đây để tìm nhặt điều mà chàng luôn thấy thiếu khi ở bên những người con gái…. …………………………………………… Giáng Sinh. Người vùng này có thông lệ đón Giáng Sinh như một lễ hội lớn. Màu sắc không gian có khác thường. Điều khác thường ấy bắt nguồn từ cảm thức của một người đi xa quá lâu ngày chăng? Hay đơn giản chỉ vì hôm nay là Noel, như cái mùa chàng từng tặng nhành hoa lan cho người con gái nhỏ? Trời không lạnh lắm, nhưng gió thì khô rốc. Chút khí vị thu còn sót lại ngập ngừng rũ ra trên mấy cành cây đã gần như trụi trơ. Lá khô cuống quít đuổi nhau trên đường. Vài đôi nam nữ choàng khăn ấm ríu rít dắt tay nhau… Người lữ khách dừng lại bên cành sứ già, bàng hoàng nhìn màu áo trắng lẫn vào màu hoa sứ ngan ngát. Bóng áo trắng chợt xoay người về phía chàng, mở mấy ngón tay xinh đón lấy bông sứ nuột nà vừa xoay xoay trong gió. Người con gái lặng im. Đôi mắt đẹp se sắt vừa bắt gặp cái nhìn buồn thiên thu… Khoảng lặng… ………………………………………………. Và hôm nay, ta vỡ trời yêu thương…Giáng Sinh 2005.