“Không”. Cô gái nói, rất khẽ, ngón tay mảnh mai làm động tác như che miệng. Gió đậu bơ phờ trên chiếc lá mướp héo rũ. ở dưới là nước. Ở trên là nắng.
Anh đưa cả hai tay đẩy mạnh cánh cửa. Những thanh gỗ bị bết vào bùn, anh phải vừa ra sức nâng lên vừa đẩy. Rồi bì bõm, anh quay lại. Cô đang ngồi trên yên xe máy, quần xắn quá đầu gối, vẻ vừa lười biếng như quen được cưng chiều, vừa bối rối.
“Ngồi yên nào”, anh nói. Rồi dắt xe qua cổng, vào sân. Trong yên lặng tiếng nước kêu bong bóc. Cô bíu chặt lấy áo anh, cảm giác như mình sắp rơi xuống mặt đất đỏ lòm bê bết nước.
“Đó là một sự nũng nịu thái quá”, cô nghĩ. Thật ra, lội qua một cái cổng ngập nước để vào nhà thì có gì là kinh khủng với cô. Anh dắt xe đến sát bậc thềm, cô nhảy xuống, mở cửa. Mùi ẩm mốc lan nhẹ. Cô bật đèn, bật quạt, anh dội nước rửa chân.
“Em mở cửa sổ cho thoáng nhé!”.
“Thôi, để anh dắt xe vào nhà”.
Hai bánh xe bê bết bùn đỏ. Anh chùi tay vội vào chiếc áo sơ mi trên tường. Họ ôm ghì lấy nhau. Cô kéo anh xuống, không, cô đang rơi xuống giường trong một trạng thái không trọng lượng. Cô bắt đầu cảm thấy nghẹt thở.
“Em chờ anh nhé, một tý thôi”.
“Cánh cửa chết tiệt”, cô nói. Anh cười, bấm khoá tanh tách.
Ngôi nhà nơi cô đang ở cùng gia đình là một ngôi nhà đẹp. Vườn rộng nhiều cây. Buổi sáng, trước khi đi làm cô thường đeo tai nghe, có lúc mở nhạc, có khi không.
Đeo tai nghe vào, cô có cảm giác âm thanh của lũ chim trong vườn trở nên không quá chói tai nữa. Cô không cần sử dụng tai nghe nhạc vào buổi tối, khi đã đi làm về, vì thường khi cô trở về nhà thì lũ chim đã ngủ.
Thật ra trong những chiếc lồng treo lúc lắc trên cây lũ chim luôn gân cổ hót, khi ăn uống no nê chúng hót, khi bị bỏ đói chúng vẫn hót. Chúng hót, mà chẳng hiểu là đang hót gì.
Cô gọi chúng là những con chim điên, những con chim mà chưa một lần cô cho ăn. Người bố ăn rồi cho chim ăn, chẳng bao giờ cần đến tai nghe mà vẫn nghe được chim hót.
Dường như từ lâu ông quên đi thế giới mà ông đã từng sống, từng kiếm tiền, từng tiệc tùng, hoặc từng thất bại, từng oán hận, và từng nuôi những đứa con. Lũ con của ông lớn lên như những con chim, ông cho ăn, ông nghe chúng hót mà chẳng bao giờ ông biết được chúng đang hót điều gì.
Thi thoảng vào buổi tối, cô gõ cửa căn phòng mà ở đó cô đoán mẹ cô có thể đang khóc dù chưa bao giờ cô nhìn thấy. Thi thoảng cô hỏi nhưng mẹ cô cũng không biết trả lời thế nào.
Mẹ cô là người nhạy cảm, cô biết rõ điều này qua ký ức về những câu chuyện cổ tích ngày xưa, bà cũng là người sắc sảo, dù bây giờ bà chẳng có ai để tranh cãi.
Cô thường ngồi lặng lẽ, có khi tay vô thức cầm cái điều khiển tivi của mẹ bấm loạn xạ. Từ lâu rồi, cô đã biết cách để giấu đi sự yếu đuối của mình.
Có đôi khi ánh mắt thất thần của anh trai chạm vào mắt cô trong một buổi chiều đầy mưa, cô run rẩy trong một nỗi đau dễ vỡ. Anh cô đang sống, đang kiếm tiền, đang tiệc tùng, hoặc đang thất bại, hoặc đang oán hận, nhưng không phải nuôi những đứa con.
Vậy mà cặp mắt của anh vằn những tia đỏ. Cô mong anh đừng lấy vợ. Có những ước mơ đã xa xôi lắm rồi, từ khi cả anh trai cô và cô đều biết lăn trên cỏ và cười, giờ họ co mình lại trong đơn độc. Ngay cả khi những ánh mắt chạm vào nhau, họ cũng không hiểu nổi nhau.
“Sáng nay em dậy muộn 5 phút”, cô nói. “Tại sao, em để chuông mà” anh nói, tay ôm chặt hơn vào eo cô, mắt nhắm hờ. “Em không biết”, cô đang cảm nhận sự êm ái mãnh liệt trên cặp đùi săn chắc của anh, không chắc rằng mình đang trả lời anh về chiếc đồng hồ.
Mà có thể đồng hồ chạy sai, hoặc cô đã nghe nhầm. Có thể tiếng con chim điên to cồ ở gần cửa sổ lúc 6 giờ 25 phút, sớm hơn giờ của cô 5 phút đã đánh thức cô sáng nay.
Cô thường dậy rất đúng giờ. Ăn sáng, trang điểm một chút, đi làm. Bỏ lại ngôi nhà phía sau cho đến 8 giờ hoặc 9 giờ tối. Ngày nghỉ, cô luôn có cớ để vắng nhà. Cô không biết cớ của cô có giống cớ của anh không.
Vì anh cũng vậy, khi cô vắng nhà mà không phải ở chỗ làm, có nghĩa là cô đang ở trong ngôi nhà có cánh cổng gỗ cũ kỹ cùng anh.
Cô nhắm mắt mặc anh hôn. Gió miên man lùa về từ một thế giới khác. Mặt đất thì thơm và đầy hoa. Nước ngoài sân dâng lên rất lặng, yên bình. Nắng tràn trên nước, trong veo.
Bờ này nữa, anh ơi… Không phải là bờ, còn xa lắm, không phải em đang chìm… em đang sống phải không anh? Em là gì nhỉ? Em là ai, em là người yêu của anh! Em chỉ biết thế thôi. Và hạnh phúc mới hiện hữu làm sao, phải không anh? Tại sao ngày xưa mẹ để tóc dài rồi sao mẹ lo toan, tại sao mẹ đau khổ tại sao mẹ cô đơn?
Chuyện của bố… không, chẳng còn chuyện của mẹ hay của bố, cũng không có một người anh trai nào hết. Cô đang là cô, là người con gái được sinh ra đời cho anh. Không, cô chẳng có gì để kể cho anh nghe, để nhớ, cô đang yêu anh. Chỉ điều đó mà cô còn nhớ thôi.
Mưa làm nền nhà nhi nhỉ nước. Nền nhà xi măng, nền của một trong những ngôi nhà xấu nhất còn sót lại trong thành phố. Nằm tít trong một ngõ nhỏ ngoằn ngoèo, ở góc một khu vườn rộng mênh mông không có lấy một bụi cây, ngôi nhà có tường loang lổ, trần nhà thấp, có chuột.
Anh tìm thấy nó thật tình cờ. Một trăm năm mươi nghìn một tháng chỉ để họ ghé vào buổi trưa, từ sau giờ trưa đến đầu giờ chiều, buổi tối sau giờ làm chiều đến trước bữa ăn tối lúc 8 giờ, và cả ngày vào ngày nghỉ.
Anh bước từ giường qua chiếc ghế nhựa, rồi đến chiếc ghế bành kiểu cổ đã long đinh, với tay rót cho cô một cốc nước. Tiếng cô cười trong như pha lê. Anh áp môi anh vào môi, vào má, vào mắt cô, tiếng cười cô chìm trong một mùi hương kỳ lạ.
Cô biết, mùi hương đó tỏa ra từ đôi mắt. Không, cô biết nó tỏa ra từ bắp tay. Cô không biết. Vì mùi hương đó là của cô, chỉ mỗi cô được cảm nhận, chỉ là của cô thôi.
“Chiều nay khi ra khỏi cổng công ty, em gặp tay H.”. Cô thì thầm, ngón tay đan vào tóc anh. Anh im lặng nghe, cái kiểu của anh là vậy, có khi đùa giỡn như trẻ con, có lúc im lặng vỗ về nghe cô nói như cô là một bé gái: “Anh à, có lẽ hắn đoán ra được điều gì đó, em không bao giờ ăn trưa ở công ty, em luôn về nhà muộn vào buổi tối, sau giờ làm khoảng nửa tiếng. Hắn là bạn thân của anh trai em. Em sợ là…”, “Hắn có hỏi gì em không” “Không, nhưng hắn nhìn em lạ lắm, em nghĩ hắn đã biết rồi. Anh có nghĩ thằng bé hàng xóm hôm đó là thật, cả mấy bà đứng ngoài ngõ khi chúng mình đi ra nữa?”.
Hôm đó khi nghe tiếng rục rịch trên mái ngói, cả anh và cô đều giật mình, nhìn thấy một đôi mắt trẻ con vẫn còn đen qua một miếng ngói vỡ. Sau định thần lại, họ cho rằng đó chỉ là ảo giác của sự lo lắng quá mà thôi.
Còn mấy bà hàng xóm gặp họ luôn tươi cười chào hỏi, chắc hẳn không đời nào trèo qua cổng để đi qua vườn vào nhà. Cô không muốn ai xâm phạm thế giới riêng của mình. Họ trở về sau những mệt mỏi, yên bình nằm bên nhau.
Rồi cô gỡ túi thức ăn xuống, vừa làm cơm vừa hát như một com chim sẻ. Khu bếp nhỏ tí, chật và thấp, không có gì ngoài một cái bếp củi thô sơ và một cái chạn bát.
Cô thích được thổi lửa má phừng phừng nóng, có khi mặt mũi lem nhem, anh lăng xăng đi lại, nghe cô kể chuyện và kể chuyện cô nghe. Tiếng những con chim điên vừa đuổi cô vào buổi sáng bỗng lùi rất xa, đôi mắt lờ đờ của người anh bỗng dưng biến mất.
Thi thoảng cô chạm vào một vật gì đó, ví như cái điện thoại của anh, tự dưng run rẩy cô nghĩ đến cái điều khiển ti vi của mẹ, nhưng sự sợ hãi nhanh chóng qua đi khi anh đặt lên môi cô những cái hôn nóng bỏng. Họ yêu nhau trong bất kỳ tư thế nào, bất cứ nơi đâu, đang làm gì.
Có khi, bữa cơm của họ không thể xong nổi. Có lúc, họ mớm cho nhau ăn, chăm nhau như câu chuyện về một người mẹ chăm con, rồi cùng ăn cùng cười. Mặt đất nhũn ra, mềm lại, mặt đất trở nên yên bình một cách giản dị, cô nghĩ nó là nơi tồn tại thứ gọi là hạnh phúc.
“Tay H. chẳng nghĩ gì đâu, em ngốc ạ. Yêu nhau đi với nhau, ăn trưa với nhau là chuyện bình thường. Chỉ có những kẻ điên không biết yêu mới phản đối điều đó”. “Tay H., đã từng yêu”. “Anh biết, anh ta từng yêu em, cũng có thể là một vài người nữa”. “Thật đáng sợ, nếu hắn chưa yêu hoặc đang yêu lại là chuyện khác, em thấy kinh sợ những kẻ đã từng yêu. Khi tình yêu mất đi rồi, họ chẳng biết họ đang sống bằng cái gì hoặc cho cái gì. Như thế thật là… mà thôi, ta đừng nói nữa được không anh?”.
Cô với tay lấy chiếc điện thoại xem giờ. ánh sáng xanh chiếu lên ngón tay cô run rẩy: 19 giờ 45 phút. Họ đã không bật điện và bóng tối trùm kín căn phòng.
Cô vịn tay vào tường để đi ra cửa. Anh muốn bật đèn nhưng cô nghĩ không nên. Không thể bật đèn mà không có tiếng xe vào cổng, không thể bật đèn lên lại tắt đèn ngay để ra về. Cô rón rén lần theo anh, bóng tối bao vây họ trong một thứ ánh sáng lâng lâng của dư vị hạnh phúc chưa kịp mất.
Cô ôm chầm lấy anh, ghì chặt vào anh trong một sự hào hứng không kìm nổi. “Em yêu anh!”. Họ lặng đi. Nụ hôn kéo dài trong bóng tối.
“Em sợ phải về nhà ư?” anh khẽ khàng, tay vuốt nhẹ bên trán cô vỗ về. “Anh và em sẽ cưới nhau sớm thôi, em cố gắng chờ thêm một thời gian nữa nhé”.
“Tại sao anh thở dài?”. “Ai bảo?”. “Em nghe thấy thế!”. “Vì anh yêu em!”, “Tại sao anh thở dài vì yêu em?”. “Anh muốn giữ em bên anh cả ngày lẫn đêm, muốn ở bên em 24 tiếng một ngày. Nhưng thời gian của chúng ta còn phải chia ra cho bao việc khác nữa. Hiện giờ, dù sao thì em cũng thuộc về gia đình em, còn anh vẫn đang sống với gia đình anh”.
“Sao anh muốn ở bên em nhiều đến thế? Anh yêu em đến thế ư?”, cô thì thầm. “Không em ạ, không phải chỉ vì anh yêu em nhiều đến thế, còn vì anh thương em nữa, thương em nhiều. Anh không thích em cô đơn hoặc sợ hãi”.
“Em chẳng sợ gì cả”, cô nói rất khẽ, kề sát ngực anh, “Em chỉ sợ mất anh”. Rồi họ cùng ra sân, anh dắt xe, cô đi cạnh, lặng lẽ. Khóa cổng, họ dắt xe một quãng khá xa ngôi nhà rồi mới nổ máy.
Khi đã ngồi sau xe anh, vòng tay ôm chặt anh, cô mới chợt nhớ ra. “Em còn sợ một điều nữa anh ạ, là lũ chim trong vườn nhà em. Nhiều lúc, em muốn chạy trốn”, “à, nữa, em sợ mùi điều hòa, em sợ cả mùi ga, có lẽ em chỉ thích mùi anh thôi”. Rồi cô lại cười trong veo.
Cuối mùa mưa. Trời sáng trong hơn. Đôi mắt trong veo không nói lên một điều gì cả của cô dường như càng trong hơn, anh cảm thấy như mây, như gió, hay như là giọt sương đọng trên chiếc lá.
Anh sợ nó sẽ bốc hơi cùng nắng. Cô mong manh quá, mà đường thì đầy bụi. Anh đón cô sau giờ làm. Cô gọi điện về nhà nói sẽ về trễ, tiếng mẹ cô đều đều không âm sắc, vọng lại tiếng lũ vẹt kêu gào vì đói.
Dùng 3 ngón tay nhón lại gập chiếc điện thoại, cô quẳng vào túi như quẳng một chiếc kẹo quá hạn. Ngồi sau xe anh cô không nhìn thấy đường, người ta đi ngược đi xuôi, giống như khi cô đi làm vào buổi sáng. Bây giờ cô chỉ nhìn thấy lưng anh. Cả một thiên đường ở đó. Cô ngồi yên sau xe, lòng yên ả.
Họ rẽ vào ngõ nhỏ. “Anh à, hôm nay em không phải lội chứ?”, “Không cưng ạ. Nước rút hẳn rồi, nhưng anh chắc là mặt đất còn bết lại vì bùn. Anh cõng em nhé?”. “Không em sẽ tự đi”, cô nói.
“Mà phải đi nhanh đấy nhé, đường đến thiên đàng phải đi qua cánh cổng, một đoạn vườn dài, một cái sân rồi mới đến!”. “Xa quá, làm sao em tới được?”. Họ cùng cười, anh dừng xe.
Không! Đôi mắt màu sương của cô tự dưng u tối lạ thường. Ngơ ngác, cô nhảy xuống xe, hai tay bíu chặt vào cánh cổng. Dàn mướp xiêu vẹo trên từng đống đất đỏ ngổn ngang. Người ta đã đổ đất san bằng khu vườn khiến nó trở lên loang lổ.
Đất nhão đỏ bết dưới những giọt mưa cuối mùa, cánh cổng gỗ oằn trên những ụ đất chưa san hết. Mênh mông lổn nhổn đất đá, ở góc vườn, ngôi nhà đã được dỡ mái nổi bật lên trên nền đất đỏ, trở nên nhỏ bé, xa vời. “Chỉ trong một ngày mà người ta đã san bằng cả khu vườn”, anh nói, “không còn lối đi!”.
Không rõ tiếng thở dài của ai. “Nước anh còn cõng được em vào, vì dẫu sao cũng còn lối để đi”. Vài người hàng xóm đi qua, nhìn họ, anh nhìn cô. “Anh xin lỗi, anh xin lỗi”. “Tại sao?”. Cô nói thảng thốt. “Anh muốn cưới em. Em đồng ý chứ? Tháng này em nhé?”. “Em xin anh, em xin anh!”. Cô run rẩy đan hai tay vào nhau, nhìn anh tuyệt vọng rồi òa khóc.
13/5/2005

Xem Tiếp: ----