"Cắt!"
Anh ra lệnh có phần cao giọng hơn thường lệ. Ai tinh ý còn có thể nhận ra tâm trạng hưng phấn của anh trong âm sắc. Anh có quyền như thế sau một ngày làm việc tất bật, từ bảy giờ sáng đến bảy giờ tối. Lại là một ngày làm việc có hiệu quả. Anh tin rằng những thước phim về Huế của anh có cách nhìn riêng rất sâu. Đã lâu lắm anh mong có cơ hội về Huế làm phim, nơi đã sinh ra anh, ban phát cho anh trái tim mẫn cảm để nhìn nhận, để yêu mê cuộc sống và nghệ thuật...
Các diễn viên bắt đầu giải trang. Họ tỏ vẻ thân thiện với anh, như đã quên đi những lúc anh cáu gắt ầm ĩ vì họ không thể hiện được ý đồ của anh, bắt họ diễn nhiều "đúp" đến phát điên. Tốp quay phim và kỹ thuật uể oải thu dọn máy móc và mớ dây nhợ lùng nhùng dàn trải khắp mặt đất...Công chúng yêu nghệ thuật thứ bảy cũng dãn vòng vây chung quanh nhưng chưa buông tha. Họ không chú ý nhiều tới chuyện phim. Những cảnh quay phân cảnh đối với họ thật là rời rạc, không hấp dẫn. Họ thích coi diễn viên, lúc diễn cũng như lúc không diễn. Quay phim và cô diễn viên chính mời anh đi ăn tối. Lúc này anh thấy thèm phóng về khách sạn tắm táp bằng nước nóng hơn là ăn nhưng vẫn vui vẻ nhận lời. Anh đứng lên, rời khỏi chiếc ghế xếp dành cho đạo diễn đặt cạnh chân máy, đi về phía chiếc jeep mui trần. Vừa ngồi sau tay lái thì điện thoại di động reo.
"A-lô, tôi nghe đây."
Im lặng một giây. Anh đảo mắt nhìn qua số máy gọi đến. Không nằm trong bộ nhớ của anh.
"Ai đấy?"
Vẫn im lặng. Rồi một tiếng cười thật khẽ, tinh nghịch văng vẳng truyền đến, vừa rõ vừa mơ hồ. Tiếng cười của một cô gái. Anh không lạ gì những cuộc gọi không quen thuộc như thế. Đôi khi thấy bực mình. Nhưng tiếng cười khẽ vừa thoảng qua lại khiến anh bối rối. Không hiểu sao anh có cảm giác người kia như đang đọc được tâm trạng anh. Cô diễn viên ngồi bên cạnh liếc mắt sang:
"Bà xã à?"
"Không..."
Anh nói thế rồi toan cắt cuộc gọi. Đúng lúc đó anh nghe:
"Thì cứ bảo là bà xã đi, mất gì chứ?"
Anh bật cười:
"Ê, sao mỏng tai quá vậy?"
Và anh nhận ra người gọi có giọng Hà Nội. Kiểm tra nhanh trong số giọng nữ Hà thành quen biết. Không nhận ra. Đành phải nói một câu chuẩn nhưng kém:
"Xin lỗi, tôi đang nói chuyện với ai đây?"
Lại tiếng cười tinh nghịch:
"Cô diễn viên của ông có vẻ sốt ruột rồi đấy, em sẽ gọi sau. Mà này, ông bảo cô ta cất giấu bộ mặt cáu kỉnh xấu máu đói ấy đi nhá. Có phải là bà xã ông đâu chứ?"
Bên kia cắt máy gọn. Anh nhìn quanh. Cảm giác ban nãy là đúng. Người gọi cho anh hình như có mặt đâu đây, đang trông thấy anh. Nhưng anh không nhìn thấy phụ nữ nào chung quanh có vẻ như vừa dùng điện thoại di động. Anh khởi động chiếc jeep, phóng đi. Nhìn ngang, anh nhận ra vẻ mặt cô diễn viên "cáu kỉnh" thật. Làm hòa:
"Ê, quán Âm phủ nhé?"
Cô gái im lặng. Anh chàng quay phim vô tư:
"Ô kê, tùy sếp!"
Gần tám giờ tối mà quán còn đông, tìm một chỗ đỗ xe không dễ. Ba người ngồi vào bàn, anh bảo cô gái:
"Em "đi chợ" đi."
Cô gái tỏ ra ngoan hơn:
"Anh biết món gì ngon thì gọi cho em."
"Ô kê, nem nướng trước nhé."
Chuông điện thoại reo.
"A-lô, tôi nghe đây."
Lại tiếng cười khúc khích. Anh đảo mắt nhìn số gọi đến. Là nàng.
"Ông Huế ơi, Âm phủ, tên quán gì mà lạ thế. Ông giải thích cho em được không?"
Anh lặng một giây, đảo mắt nhìn quanh. Không một phụ nữ nào trong quán dùng điện thoại di động. Họ đang mãi ăn hoặc trò chuyện với người thân.
"Đừng sợ, quán Âm phủ nhưng không có ma đâu, em là người dương thế, bằng xương bằng thịt đây mà!"
"Cô quái lắm nhé!"
"Nhưng ông chưa giải thích cho em, sao lại đặt tên quán là Âm phủ?"
"Đi mà hỏi chủ quán!"
Tiếng cười khúc khích vang lên:
"Đừng cáu với em nhá. Em muốn biết thật đấy. Hôm qua em đã hỏi nhưng chủ quán có vẻ không am hiểu. Ông là gốc Huế, lại làm nghệ thuật, ông phải biết chứ?"
Anh thở ra, hắng giọng:
"...Hình như quán có từ đầu thế kỷ 20 kia. Chỉ mở vào buổi tối đón khách làng chơi và các kỹ nữ ăn khuya sau khi đàn hát. Khách làng chơi phần lớn là vương tôn công tử, quan lại, viên chức. Họ không muốn người khác trông thấy mình ngồi chung bàn với kỹ nữ...Chủ quán đặt mỗi bàn một ngọn đèn dầu, chỉnh bấc rất nhỏ, ngọn lửa chỉ bằng hạt đậu, đủ để trông thấy thức ăn trên bàn thôi. Tối hù như vậy nên mới gọi đùa là Âm phủ. Lâu dần thành tên. Tất nhiên là do khách làng chơi đặt chứ không phải chủ quán...E hèm, giờ thì cô cho phép tôi ăn tối rồi chứ?"
Tiếng cười văng vẳng, cắt. Cô diễn viên theo dõi cuộc gọi, khẽ lắc đầu:
"Chịu thua luôn!"
Về đến khách sạn Thuận Hóa, anh lại nhận cuộc gọi. Vẫn là nàng. Anh nói thật nhanh trước khi cắt:
"Tôi đi tắm đây!"
Nửa giờ sau, anh ngồi một mình trước ly rượu chát, hoàn toàn yên tĩnh, thư dãn. Căn phòng thật dịu với ánh đèn ngủ. Điện thoại reo. Màn hình nháy sáng màu ngọc bích. Anh liếc mắt nhìn số gọi hiển thị. Nàng. Anh không cầm máy. Tiếng chuông reo từng nhịp từng nhịp trong đêm vắng nghe sốt ruột. Đành phải nhặt lên. Vẫn tiếng cười Hà Nội:
"Tắm gì kỹ thế?"
"Xong lâu rồi, đang nhắp rượu đây."
"Sao không mời em? Ông sợ người ta thấy ngồi chung bàn với em thì dùng đèn dầu Âm phủ vậy?"
Anh bật cười.
"Này, mà ông từng ngồi chung bàn với em rồi đấy, có sao đâu?"
Anh nhíu mày:
"Không hiểu?"
"Nhớ lại xem nào. Bốn tháng trước, ở Hà Nội, bọn anh chả xin em ngồi chung bàn trong quán cà phê Thúy là gì?"
"A, ra là cô!"
"Gớm, bây giờ mới nhận người quen! Không ngờ trông thấy ông ở Huế, còn lưu số máy, em thực hiện lời hứa ấy mà. Thôi, khuya rồi, không dám quấy ông nữa. Chúc ngủ ngon. Bye..."
Máy cắt gọn, bất ngờ cũng như câu thoại cuối cùng. Anh đặt máy xuống bàn, nhấp ngụm rượu chát. Bây giờ anh đã nhớ ra...
Sáng hôm ấy anh và hai ông bạn vào quán cà phê Thúy trước khách sạn. Không còn bàn. Nhìn quanh thấy trong góc có bàn còn chỗ trống, tiến vào. Một vị khách duy nhất là cô gái. Hai ông bạn nhanh chân ngồi trước. Còn một ghế cho anh nhưng cô gái đã đặt túi xách và cố tình không nhường. Anh hỏi:
"Xin lỗi, đã có người?"
"Vâng, em chờ ông xã..."
Ba người đàn ông đều cho là cô gái nói đùa. Nhưng cô đã nhắc cặp đặt vào lòng:
"Cứ ngồi tạm vậy...Ông người Huế à? "
Anh gật đầu nói cám ơn rồi ngồi xuống, kín đáo ngắm cô gái Hà Nội đang nhẩn nha ăn cốm bày trên lá sen. Mấy ngón tay như lá lan vân vê cốm dẻo thơm thành từng viên nhỏ rồi nhón bỏ vào miệng. Đôi môi hồng hình như không tô son. Hai ông bạn của anh bắt đầu "tấn công" người đẹp, nào hỏi tên, nào xin số điện thoại di động...Cô không đáp lại yêu cầu nào nhưng vẫn bắt chuyện. Cuối cùng cô đề nghị một trò chơi:
"Cứ cho em danh thiếp đi...Biết đâu em sẽ gọi ai đấy..."
Hai ông bạn vui vẻ trao danh thiếp. Anh ngồi yên nhắp cà phê. Bàn tay lá lan chìa ra về phía anh:
"Của ông đâu?"
Anh chỉ mỉm cười, nhón viên cốm từ lá sen khẽ đặt vào tay cô. Đôi mắt cô thoáng ánh nhìn ngạc nhiên nhưng không nói gì, lặng lẽ ăn cốm. Một ông bạn hào hứng chép số của anh vào sổ ghi điện thoại của cô gái, gọi là "cùng hội cùng thuyền".
"Thế là ông xã em không đến được, ông gặp may đấy!"
Cô gái nói thế với anh trước khi rời quán cà phê. Và cô biến mất từ đấy. Không ai trong số "ba chàng ngự lâm" nhận được cú phone nào từ cô gái Hà thành...
Anh uống một hơi cạn ly rượu chát. Hình ảnh cô gái và câu chuyện bên bàn cà phê sao mà như vừa xảy ra. Anh bất giác xao xuyến nhìn xuống chiếc máy điện thoại di động. Gọi hay không? Nhìn đồng hồ. 11 giờ 30. Và anh quyết định gọi số lưu tự động trên máy. Một giọng nam Hà Nội trầm ấm cất lên:
"A-lô, tôi nghe..."
Anh im lặng, nhìn lại số gọi, đúng là của nàng. Có tiếng trao đổi văng vẳng truyền đến từ nơi xa xôi:
"Mình ơi, hình như thằng cha đạo diễn gọi lại cho mình đấy..."
Giọng nàng reo lên:
"Thế là em thắng mình rồi nhé...Đưa máy cho em..."
Anh tắt máy cái rụp, thừ người giây lát, rồi bật cười. Cười to đến chảy nước mắt. Bên ngoài, đêm tháng giêng của Huế quá yên tĩnh khiến anh giật mình bởi chính giọng cười lạ lẫm của mình.

Xem Tiếp: ----