6 giờ 45. Mắt nhắm mắt mở rúc đầu vào tủ lôi ra cái áo thun và quần Jean, chớp nhoáng tròng vào rồi lật đật dắt xe ra cổng. 7 giờ 5. Lẻn vào trong lúc thầy đang xoay lưng về phía lớp, nó mở cặp lôi cuốn tập ra, thở phào. Ở bàn trên, con Dương đang khoan khoái ăn một món gì đó bất kể sự có mặt của thầy và bao cặp mắt thèm thuồng xung quanh. Ngoài cửa, vài đứa đang đi qua đi lại, gọi nhau ơi ới… Thầy ngừng viết, lắc đầu vẻ buồn phiền: "Học trò bây giờ lạ quá. Giờ học thì ở ngoài ngắc ra, trong ngắc vào, rồi đi trễ, chuồn học. Thời tôi đi học "nửa chữ cũng là thầy…" Nó co rúm người, vờ chăm chú nhìn vào trang vở. Bàn trên Dương vẫn tiếp tục ăn một cách thản nhiên. Lam, "chuyên viên đi trễ" của lớp vừa vào xong, dịu dàng vén tà áo dài qua một bên để ngồi xuống. Bên cạnh nó, thằng Vũ quay qua thì thào: "Lạnh quá, Phương cho tôi mượn cái áo len". Mà lạnh thật. Mưa rơi ngoài cửa lớp. Còn trong này thầy vẫn nói một giọng đều đều chậm rãi rất "ăng lê". 11 giờ 5. Nó đứng một mình trong phòng khách, xung quanh là những mảnh thuỷ tinh vỡ, bàn ghế xô lệch như có một cơn gió lốc vừa thổi qua đây. Mấy chùm hoa giả nhạt màu rũ rượi trên kệ sách không sao che dấu nổi hạnh phúc dối trá nay đã tan tành. Nó với tay bật đèn, lẩm bẩm: "Bắt đầu gay cấn rồi đây!". Nhà chẳng có ai. Nó ngồi bệt trên bậc cửa. Ánh đèn hắt vào từng khoảng đậm nhạt không đều nhau lên toàn bộ căn phòng. Nó đứng dậy, đi đi lại lại trong phòng cho nóng người lên rồi mở tử lạnh kiếm một cái gì đó có thể nhấm nháp cho đỡ buồn…12 giờ 5. Anh Quang về, tay vung vẩy mấy tập nhạc. Anh Quang ngồi xuống và bắt đầu chơi đàn. Anh là một ca sĩ chính trong nhóm The Dead Mice - một trong số các ban nhạc sinh viên mọc lên như nấm dạo gần đây. "Có một con nhỏ rất xinh hâm mộ The Dead Mice lắm". Nó bưng miệng cười làm anh Quang trừng mắt: "Sao laiï cười? Nó dễ thương hơn mày nhiều". "Dĩ nhiên em làm sao bì nổi. Nhưng liệu cô ta sẽ nghĩ gì khi biết anh ba bốn ngày chưa thay áo, lười tắm, vô trách nhiệm, ích kỷ, yêu đương lăng nhăng và… đôi khi cũng có chửi thề?". Anh Quang hơi đỏ mặt quay đi: "Tất cả bọn con trai đều như thế và mày nên tự hào vì đã có một ông anh rất điển hình. Còn bây giờ thì câm miệng đi". - Trong không gian tĩnh mịch của gian phòng nhỏ, giọng Axi Rose vang lên đay nghiến. Mà không biết bố mẹ đi đâu mãi đến giờ này vẫn chưa về? Và cái cảnh này còn kéo dài đến bao lâu? 1 giờ 30. Mẹ về. Nặng nề cái áo lông xù xụ và ướt đẫm nước mưa. Nó ngồi thu lu trên ghế, miệng mỉm cười vu vơ. Mẹ đẹp và có học. Vậy mà không có hạnh phúc và luôn trông có vẻ buồn phiền? Sao thế nhỉ? Cái thế giới người lớn mà nó sắp bước vào xem ra không có mấy quyến rũ và hứa hẹn nhưng sớm muộn gì thì cũng phải lê gót vào thôi. nó ngầng lên, nhẹ nhàng; "Mẹ vào thay áo đi". Anh Quang im lặng ngắm nghía cái lắc tay có hình đầu lâu xương sọ, mắt sáng lên thích thú. Tiếng ghi ta vẫn chì chiết nặng nề. Mẹ cau mày "Ồn quá. Nhà cửa lúc nào cũng coi như cái chợ thế này. Còn thằng Quang, thôi cái trò lập băng lập nhóm đi. Học không lo học, chỉ toàn lêu lổng". Nó với tay tắt nhạc, thấy mẹ với thầy sao mà giống nhau. Ở trường, thầy cũng nói lớp nó ồn như cái chợ vỡ! Nó hoàn toàn không thuộc dạng nổi bật trong lớp học dù nó học cũng khá vừa thừa hưởng ở mẹ một khuôn mặt xinh xắn với đôi mắt đen và to. Có lẽ vì nó ít khi phát biểu, chuyên ngồi bàn chót, hơn thế nữa lớp lại rất đông. Ở cái vị trí khiêm tốn ấy, nó lắng nghe một cách thích thú lời thầy giảng và đôi khi xao lãng nhìn ra cửa sổ, nơi có cây bàng đứng cô đơn tái nhợt trong mưa. Ngồi bàn đầu là Quý Hiền. Con nhỏ này luôn nhìn thẳng vào mắt thầy và giành trả lời tất cả mọi câu hỏi thầy ra, cứ làm như ta đây thông thái lắm. Chiều nay cả lớp bàn về "hôn nhân", một đề tài khá mới mẻ và bí ẩn. Thầy hỏi bằng tiếng Pháp: "Tại sao lại nói: "Hôn nhân là cuốn tiểu thuyết mà người anh hùng chết ngay từ đoạn mở đầu?". Quý Hiền đắc thắng: "Như vậy thì chẳng có gì để xem nữa và sẽ rất tẻ nhạt phải không thầy?". Thầy gật đầu có vẻ hài lòng: "Ừ. Chán lắm". Nó nhìn sang bên cạnh và thấy Tâm đang cười tủm tỉm: "Thầy điệu vậy thôi chứ ổng sắp đám hỏi rồi". Thằng Vũ choàng tỉnh sau giấc ngủ, day mặt qua buông một câu chẳng ăn nhập gì vào đâu: "Sao lại để cho người anh hùng chết? Phải dựng anh ta sống dậy để độc giả còn theo dõi cho đến trang cuối cùng chứ bộ". Con Dương tròn mắt cố làm ra vẻ ngạc nhiên: "Amen, lạy chúa tôi. Thằng bé đáng thương này không hiểu gì hết!". Tụi nó cúi mặt xuống bàn cười rúc rích. … Có ai đó đang nói trên lầu. Nó nhận ra tiếng mẹ. "Không biết kiếp trước tôi có nợ nần gì ông không…". Ba ngồi yên hút thuốc, dáng mệt mỏi bơ phờ. Anh Quang đi đi lại lại trong bếp, rót một ly cối nước uống, rồi lại rót… "Đi xem tụi anh biểu diễn không?". Nó lắc đầu, thách thức "Thà em ở nhà coi thời sự còn hơn. Chắc hẳn đó sẽ là một bữa điểm tâm mà em không thể nào nhai nổi". Anh Quang mặc thêm áo len vào - một cái áo màu lông chuột khá dày. "Ai nói với mày đây là nhà? Thà ra ngoài đường còn ấm áp hơn". Cánh cửa đóng sập vào sau lưng anh. Nó nhìn chằm chằm lên màn hình, nơi có những hình người mặc váy nhảy múa trên đôi chân mảnh khảnh đang cố đoán xem người ta nói cái gì. Kể ra chạy một vòng ngoài đường lúc này cũng khá thú nhưng lạnh quá. Mưa lại bắt đầu nặng hạt rồi! Tấm thiệp đến vào giờ ra chơi. Nó nhận ngay ra nét chữ thân quen với những chữ o tròn trĩnh "Anh vẫn giữ mãi những kỷ niệm và sẽ không bao giờ quên. Chúc em một năm mới hạnh phúc". Nó cẩn thận cất tấm thiệp vào cặp, giữa mấy cuốn tập và mớ bút màu. Tất cả cũng chỉ là những lời nói suông. Dương rút tấm thiệp ra thì thầm: "Của nó à?" rồi bĩu môi "Đồ đểu! Đẹp trai mà chẳng ra gì! Nó chưa bảo với mày là sắp lấy vợ sao?". Nó gom tất cả cho vào cặp rồi đứng lên "Với tao thế là quá tốt. Thôi đi ăn cơm". Căn tin ồn ào, người ra kẻ vào tấp nập. Tiếng nhạc vang lên một bài hát rất xưa Nothing's gonna change my love fot you. Ở nhà mẹ rất thích nghe bài này, cả mấy đứa con gái trong đó… Phụ nữ bao giờ cũng thế, rất thích nghe những lời nói suông. Suýt chút nữa thì nó phì cười. Ngoài cửa, Vũ te tái chạy vào. "Biết điểm thi xác xuất chưa?". "Mém rớt. Còn ông?". Vũ xua tay lên bất cần "Rớt rồi. Phương không biết chứ thi lại là một loại thú". Nó thấy ai rồi cũng như nhau. Cố khôi hài hoá những chuyện đáng buồn, như con gà mái hãnh diện xù lông che giấu quả trứng vỡ. Vũ ôm đầu "Mệt quá. Tôi về đây. Nếu thứ hai này bà không thấy tôi ở trường có nghĩa là tôi đã về với quỷ sứ. Tạm biệt". Nó ngồi trước đĩa cơm, uể oải nhai. Chiều thứ bảy, mọi người đều có chương trình riêng cho mình. Đi đâu đó chơi. Một cuộc hẹn hò. Mua sắm hay dạo phố. Tất cả mọi người. Còn nó biết làm gì để giải trí sau một tuần học hành căng thẳng? Đứng dậy, ra bãi lấy xe. Nó trà trộn vào dòng người đặc kín, ai nấy mặt mày cau có mệt nhọc, không nhận ra đèn đỏ đã chuyển màu. Tiếng còi bíp bíp hối thúc đằng sau. Nó nhìn lơ đãng hai dãy đèn rực rỡ chạy dài trước mắt, đạp máy xe, hai tay vô thức lái về hướng con đường trở về nhà.