Một chiều tháng 7 năm 1846 ở Phôlơrăngxơ, 1 số người quen biết cùng nhau nhóm họp tại nhà giáo sư Phabơritxi để bàn bạc kế hoạch công tác chính trị sắp tới.Một vài người thuộc Đảng Mátdini nhất định đòi ít nhất fải thành lập 1 nước Cộng hoà dân chủ và fải thống nhất nước Ý. Còn những nguêòi khác thì thuộc phái quân chủ lập hiến và phái tự do nhiều màu sắc khác nhau. Nhưng tất cả đèu giống nhau ở 1 điểm là bất mãn với cơ quan kiển duyệt của Tôxcan. Vị giáo sư nổi tiếng Phabơritxi triệu tập cuộc họng với hy vọng rằng, khi thảo luận vấn đề này may ra sẽ ko nảy sinh cãi lộn giữa đại diện các phe phái.Từ khi Giáo hoàng Piô IX lên ngôi, tuyên bố đại xá cho tù chính trị tại các lãnh địa của Giáo hoàng tới nay mới được 2 tuần lễ, mà làn sóng tự do chủ nghĩa do sự kiến vang dội ấy gây ra đã lan tràn khắp nước Ý. Ở Tôxcan, lênhk đại xá của Giáo hoàng đã tác động đến cả chính phủ. Giáo sư Phabơritxi và 1 số lãnh tụ các chính đảng ở Phơlôrăngxơ cho rằng đó là cơ hội thuận lợi hơn cả đẻ đòi cải cách luật báo chí.Khi nghe nói thế, nhà soạn kịch Lêga phát biểu:- Lẽ dĩ nhiên, chừng nào chưa sửa đổi luật báo chí hiện hành thì chưa thể xuất bản báo được. Phải hoãn số báo đầu tiên lại. Nhưng có lẽ chúng ta cũng có cơ hội khiến cho 1 số các bài châm biếm có thẻ lọt lưới kiểm duyệt được. Chúng ta càng làm sớm được điều đó bao nhiêi thì càng chóng sửa đổi được luật báo chí bấy nhiêu.Ngồi trong phòng đọc sách của giáo sư Phabơritxi, nhà soạn kịch Lêga trình bày quan điểm lập trường của mình mà theo ý ông, những nhà văn tự do phải theo trong lúc này.Một người tham dự buổi họp, nhà luật sư tóc bạc, bắt đầu phát biểu với 1 giọng kéo lê thê:- Hiển nhiên là chúng ta fải cướp ngay thời cơ. Sau này ko thể có những điều kiện thuận lợi như thế để tiến hành những cải cách ra trò được. Nhưng chắc gì những bài châm biếm đã làm nên chuyện. Nó chỉ có thể chọc tức và làm cho chính phủ hoảng sợ thôi chứ ko thể giúp ta tranh thủ được chính phủ. Mà tranh thủ được chính phủ mới chính là điều chúng ta định đạt tới. Nếu nhà đương cục có cảm tưởng chúng ta là những kẻ phiến động nguy hiểm thì chúng ta ko thể nào có được sự hiệp trợ của họ.- Vậy ông định thế nào?- Phải đề ra yêu sách.- Yêu sách Đại công tước ư?- Phải, yêu sách mở rộng quyền tự do báo chí.Một người nước da sẫm, vẻ mặt sắc sảo, ngồi cạnh cửa sổ, nhìn nhà luật sư, cười khẩy và nói:- Ông đi yêu sách chắc được nhiều kết quả lắm nhỉ! Tôi tưởng rằng vụ Rentxi đã chữa cho ông thoát khỏi những ảo tưởng ấy rồi.- Thưa ngài! Về chuyện chúng ta ko ngăn cản được việc Renxti bị bắt giao cho Giáo hoàng, tôi cũng rất lấy làm tiếc ko kém gì ngài. Tôi ko muốn làm mếch lòng các quý vị có mặt ở đây, nhưng dù sao tôi vẫn nghĩ rằng sở dĩ chúng ta thất bại trong việc này, chủ yếu là do 1 số người trong chúng ta đã sốt ruột và nóng nảy, mà nếu ở cương vị tôi, tôi đã ko vội quyết định...Người da sẫm cắt ngang 1 cách sỗ sàng:-Nghĩa là ông sẽ do dự như dân Piêmôntê chứ gì? Tôi ko hiểu ông thấy sốt ruột và nóng nảy ở chỗ nào. Cóp hải những yêu sách rụt rè mà chúng ta cứ ra hết cái này đến cái khác hay ko? Có lẽ ở Tôxcan hoặc Piêmôntê người ta mới cho cái đó là nóng nảy, chứ ở Napôli thì ko ai nghĩ như thế cả.Người miến Piêmôntê cũng chẳng chịu lép:- May thay, chỉ Napôli mới có thứ nóng nảy của Napôli mà thôi.Giáo sư Phabơritxi xen lời:- Thôi, thôi, xin các ông. Tập quán của người Napôli và Piêmôntê đều có cái hay riêng. Nhưng hiện nay chúng ta đang ở Tôxcan mà tập quán Tôxcan là nắm chắc công việc trước mắt. Ông Gơrátxini tán thành yêu sách, mà ông Gali thì fản đối. Vậy ý kiến bác sĩ Ricácđô thế nào?- Tôi thấy yêu sách cũng chẳng có gì hại cả và nếu ông Gơrátxini thảo ra yêu sách thì tôi rất vui lòng ký tên ngay. Tuy nhiên tôi cũng nghĩ rằng, nếu chỉ yêu sách ko thôi thì chẳng kết quả bao nhiêu. Tại sao chúng ta lại ko có thể vừa đề ra yêu sách lại vừa cho xuất bản cả các bài châm biếm ngắn?Gơratxini nói:- Dễ hiểu thôi, là vì các bài châm biếm ngắn ấy sẽ làm cho chính phủ hẳn học chúng ta và ko chấp nhận yêu sách của chúng ta.Người miền Napôli đứng bật dậy, tiến tới cạnh bàn:- Có các bài báo ấy hay ko, chính phủ cũng ko đếm xỉa tới yêu sách đâu. Thưa các vị, các vị đã đi lầm đường rồi! Thoả hiệp với chính phủ là vô ích. Chúng ta phải kêu gọi nhân dân vùng dậy.- Việc ấy nói thì dễ, nhưng làm thì khó. Ông định làm gì để kêu gọi nhân dân?- Hỏi ông Gali điều ấy thì thật vớ vẩn. Tất nhiên là trước hết ông ấy sẽ đánh vỡ đầu viên kiểm duyệt ra!Gali vững vàng đáp lại:- Không phải thế đâu. Các ông cứ tưởng rằng người miền Nam chúng tôi thì chẳng có lý lẽ gì khác ngoài dao găm hay sao?- Vậy ông bảo nên làm thế nào? Thưa các vị, hãy im lặng 1 chút để nghe ong Gali trình bày 1 kiến nghị.Mọi người từ nãy tới giờ túm 5 tụm 3 ở các góc phòng bây giờ quây lại quanh bàn để nghe Gali nói. Nhưng ông ta giơ 2 tay tỏ vẻ muốn thanh minh:- Không, thưa các vị, ko phải là kiến nghị mà chỉ là 1 ý kiến thôi. Tôi cho rằng sự hân hoan hiện nay về việc Giáo hoàng mới tấn phong có chứa đựng 1 nguy cơ thực tế. Giáo hoàng theo 1 đường lối chính trị mới, ban ra lệnh đại xá và do đó, làm cho nhiều người kết luận rằng mọi người dân nước Ý chúng ta, ai ai cũng fải đổ xô vào lòng giáo hoàng để được ngài dẫn tới " miền đất hứa ". Bản thân tôi cũng thán phục Giáo hoàng ko kém người khác. Đại xá - đó là 1 nước cờ cao!Gơrátxini khinh bỉ tiếp luon:- Được tán tụng như thế chắc Đức Thánh Cha cũng mát ruột lắm....Đến lượt Ricácđô ngắt lời:- Thôi đi, ông Gơrátxini! Để ông ấy nói hết đã! Lạ thật, sao ông với ông Gali lúc nào cũng cứ cào cắn nhau như chó với mèo ấy!...Nào, ông Gali, ông cứ nói tiếp đi.Ông người Napôli lại nói:- Ý kiến là tôi như thế này. Tôi chắc rằng Đức Thánh Cha làm như thế là xuất phát từ những ý định tốt đẹp. Còn như Đức Thánh Cha có thể cải cách rộng rãi đến mức nào - đó lại là vấn đề khác. Bây giờ thì mọi việc đều đang thuận buồm xuôi gió cả. Vì thế, bọn phản động trên khắp nước Ý sẽ ngồi yên chừng một hai tháng, chờ cho cơn sốt hân hoan nguội dần đi sau khi ân xá. Nhưng chưa chắc chúng đã chịu để mất quyền lực mà ko có 1 phản ứng nào. Theo tôi thì: đến giữa mùa đông, những bọn Giêduýt, Grêgoariêng, Xanphêđích và cả bè lũ chúng sẽ bày ra mọi mưu ma chước quỷ mới, rồi tất cả những người ko chịu mua chuộc sẽ bị chúng đưa vào tròng hết.- Rất có thể là như thế.- Tốt lắm! Vậy thì chúng ta có nên cứ gửi hết đơn yêu sách này đến đơn yêu sách khác, và đợi đến lúc Lambruxkini và phe lũ thuyết phục đại công tước bắt chúng ta giao cho chính quyền phái Giêduýt hoặc kéo kỵ binh Áo đến tuần tiễu trên các đường phố và bắt chúng ta phải nằm yên, hay là chúng ta nên đánh phủ đầu, lợi dụng chúng đang tạm thời thất thế mà tấn công trước?- Trước hết mong ông hãy nói rõ " tấn công trước " là thế nào?- Tôi đề nghị trước hết chúng ta tuyên truyền và cổ động có tổ chức để chống lại phái Giêduýt- Thế nghĩa là tuyên chiến bằng các bài văn châm biếm chứ gì!-Phải, chúng ta sẽ vạch trần mưu ma chước quỷ của bọn chúng, và kêu gọi nhân dân đoàn kết đấu tranh chống phái Giêduýt.- Nhưng ở đây có kẻ Giêduýt nào đâu mà vạch trần?- Ko có à? Thử đợi chừng 3 tháng, rồi các ngài sẽ thấy. Lúc ấy e rằng ko làm gì nổi bọn chúng đâu.-Phải. Nhưng chắc ông cũng hiểu rằng, nếu muốn động viên nhân dân chống phái Giêduýt thì chúng ta phải nói toạc móng heo ra. Vậy ông làm cách nào để tránh kiểm duyệt?- Tôi chẳng cần tránh gì cả. Tôi thách thức cả sự kiểm duyệt nữa.- Nghĩa là ông sẽ cho xuất bản những bài châm biếm ngắn nặc danh ư? Chuyện ấy nghe thì hay đấy, nhưng chúng tôi cũng đã từng in sách báo bí mất, chúng tôi biết rằng...- Ko! Tôi đề nghị in các bài châm biếm ngắn ấy 1 cách công khai, có đề tên và đề rõ địa chỉ của chúng ta hẳn hoi. Nếu họ có đủ can đảm thì họ cứ việc truy tố.Gơrátxini kêu lên:- Thật là 1 chủ trương hết sức điên rồ. Thế có nghĩa là cả gan lao đầu vào hàm sư tử.Gali gắt ngay:- Ồ, ông việc gì phải sợ. Chúng tôi cũng chẳng mong ông ngồi tù chuộc tội cho chúng tôi kia mà!Ricácđô nói:- Thôi đừng nói quá lời nữa, ông Gali! Đâu phải vấn đề sợ hay ko sợ. Chúng tôi cũng như ông, sẵn sàng ngồi tù nếu có lợi cho sự nghiệp của chúng ta. Nhưng nếu vì những chuyện ko đâu mà dấn thân vào chỗ hiểm nghèo thì lại thật quá ngây thơ. Tôi muốn bổ sung vào kiến nghị vừa rồi.- Bổ sung gì?- Tôi tưởng có thể nghĩ cách đấu trang với phái Giêduýt mà khoit đụng chạm đến cơ quan kiểm duyệt.- Tôi ko hiểu ông định làm thế nào?- Có thể tìm cách nguỵ trang những ý kiến mà chúng ta phát biểu, dùng cách nói quanh co để...-....Để viên kiểm duyệt ko hiểu được chăng? Nhưng ông tưởng rằng bất cứ người thợ thủ công hoặc 1 công nhân nghèo khổ và trình độ học thức thấp nào cũng đoán hiểu được đúng ý nghĩa của những bài ông viết hay sao? Như thế là ko sát thực tế lắm đâu.Giáo sư Phabơritxi quay sang 1 người vai rộng, râu rậm màu nâu, ngồi cạnh ông, hỏi:- Ông Máctini, ý kiến ông thế nào?- Cho tới khi chưa có nhiều sự việc thực tế thì tôi chưa muốn phát biểu vội. Phải thí nghiệm độ vài lần xem kết quả ra sao dã.- Còn ông, ông Sáccôni?- Tôi muốn nghe xem ý kiến bà Bôla thế nào, vì ý kiến của bà thường rất có giá trị.Mọi người đều dồn mắt về phía 1 người đàn bà duy nhất trong phòng. Bà ngồi trên ghế xô pha, tay chống cằm, im lặng nghe tranh luận. Cặp mắt vốn đen, sâu thẳm và nghiêm nghị của bà bây giờ đang ánh lên 1 tia giễu cợt.Bà nói:- Tôi e rằng ý kiến của tôi khác hẳn ý kiến các ông/Ricácđô xen lời:- Thường là thế đấy, nhưng khốn nỗi, ý kiến của bà lại thường là đúng.- Tôi hoàn toàn đồng ý rằng chúng ta phải đấu tranh với phái Giêduýt bằng cách này hay cách khác. Thứ vũ khí này ko dùng được ta dùng thứ khác. Nhưng, thách thức bọn chúng thì chưa đủ, mà lẩn tránh kiểm duyệt lại cũng rất khó khăn...Còn yêu sách thì chỉ là 1 trò trẻ con.Vẻ mặt hết sức trịnh trọng, Gơratxini nói:- Thưa bà, tôi mong rằng bà ko đề nghị những thủ đoạn chém giết chứ?Nghe câu ấy, Máctini phải đưa tay lên rứt bộ râu rậm, còn Gali thì phá lên cười. Ngay cả người thiếu phụ nghiêm trang kia cũng phải tủm tỉm cười.Bà nói:- Các ông hãy tin rằng, nếu tôi là kẻ hung hãn đến như thế, thì chắc hẳn tôi ko đến nỗi ấu trĩ mà đem ra nói công khai ở đây. Thứ vũ khí lợi hại nhất mà tôi biết là sự giễu cợt. Nếu chúng ta đả lích được phái Giêduýt 1 cách sâu cay, làm cho nhân dân chê cười bọn chúng cùng với những tham vọng của bọn chúng, thì chúng ta sẽ thằng mà ko fải đổ máu.Phabơritxi tiếp lời:- Tôi thấy bà nói đúng. Nhưng tôi ko hiểu bà sẽ thực hiện bằng cách nào.Máctini hỏi:- Tại sao chúng ta lại ko thực hiện được việc đó? Một bài báo châm biếm dễ lọt lưới kiểm duyệt hơn là 1 bài báo nghiêm trang. Nếu có phải nói bóng gió xa xôi thì ngay trong những câu hái hước có vẻ ngớ ngẩn ấy, người đọc thông thường vẫn có thể tìm ra nghĩa kép 1 cách dễ dàng hơn là hiểu nội dung 1 bài luận văn khoa học hoặc kinh tế?- Thưa bà, như vậy ý kiến của bà là chúng ta phải xuất bản những sách châm biếm nhỏ hoặc ra 1 tờ báo hài hước chứ gì? Tôi dám chắc rằng rốt cục cơ quan kiểm duyệt cũng chẳng bỏ qua đâu.- Ý của tôi ko hẳn phải là một loại nào trong 2 loại ấy. Nếu chúng ta in và bán rẻ hoặc phát ko những tờ truyền đơn châm biếm bằng thơ hoặc bằng văn xuôi thì rất có lợi. Nếu chúng ta lại tìm được 1 hoạ sĩ giỏi nào hiểu được ý chúng ta thì chúng ta có thể còn in những tờ truyền đơn có minh hoạ nữa.- Nếu ý đó được thực hiện thì thật tuyệt diệu.Nhưng đã chủ trương làm thì phải làm cho ra trò. Chúng ta cần có 1 nhà châm biếm hạng nhất.Vậy tìm đâu ra?Nhà soạn kịch Lêga nói thêm:-Các vị thừa hiểu rằng số đông chúng ta đều là những nhà văn cừ khôi cả. Tôi hết sức tôn trọng cử toạ ở đây. Nhưng tôi e rằng chúng ta mà đóng vai khôi hài thì chẳng khác gì con voi nhay điệu tanrantenla cả thôi.- Tôi ko hề nói rằng tất cả chúng ta đều phải đi làm 1 việc ko hợp với khả năng của mình. Tôi chỉ nói rằng chúng ta phải cố tìm cho được 1 nhà châm biếm thật sự có tài, mà ở Ý chắc có. Và phải chuẩn bị đầy đủ quỹ đài thọ cho ông ta. Dĩ nhiên, chúng ta phải hiểu người đó và phải chắc chắn rằng người đó theo đúng hướng của chúng ta.- Nhưng tìm đâu ra? Tôi có thể đếm đầu ngón tay tất cả những nhà trào phúng ít nhiều có tài, nhưng đó mà kiếm được người thích hợp. Giútxi chắc chẳng thuận đâu, ông ta cũng quá bận việc rồi. Có 1 hoặc 2 nhà văn Lômbácđia có thể làm được, nhưng họ lại viết bằng phương ngữ Milan.Gơrátxini nói:- Hơn nữa, chỉ dùng những biện pháp cao siêu hơn thì mới có tác dụng đối với dân Tôxcan. Nếu dùng hình thức bông đùa mà đề cập tới 1 vấn đề nghiêm trang như vấn đề tự do chính trị và tự do tôn giáo thì e rằng ít nhất người ta cũng cho là chúng ta thiếu " savoir faire " về chính trị. Phơlôrăngxơ ko phải là 1 thành phố mở xưởng kiếm lời như Luân Đôn, mà cũng ko phải là ổ xa hoa đàng điếm như Pari. Nó là thành phố có lịch sử vĩ đại...Bà Bôla mỉm cười, ngắt lời:- Thì thành phố Aten cũng thế. Nhưng thành phố này " đã trở thành quá lớn và trở thành quá lười nhác mất rồi, cần phải có 1 con ruồi trâu nó đốt cho thì mới thức tỉnh được họ "....Bác sĩ Ricácđô đập tay xuống bàn:- Ruồi trâu! Thế mà chúng ta quên khuấy đi mất! Đó chính là người chúng ta đang cần!- Là ai thế?- Ruồi trâu - Phêlitrê Rivarét. Các vị ko nhớ ư? Ông ta thuộc nhóm Muratôri. Ba năm trước, nhóm ấy đã từng tràn từ tren núi xuống đây.- Ông biết nhóm ấy ư? Phải rồi, tôi còn nhớ là ông đã tiễn họ đi Pari!- Phải, tôi cùng Rivarét đến Livóocnô, rồi ở đó tôi tiễn ông ta đi Mácxây. Ông ta ko muốn ở lại Tôxcan. Ông ta nói rằng khời nghĩa thất bại rồi thì chỉ còn biết cười nữa mà thôi, vì vậy tốt nhất là đi Pari. Chắc ông ta cũng đồng ý với ông Gơrátxini rằng Tôxcan ko fải là chỗ để cười. Nhưng nếu chúng ta mời Rivarét và nếu ông ta biết được hiện đã có điều kiện hoạt động ở Ý thì chắc ông ta sẽ trở về. Điều đó tôi có thể tin chắc.- Ông vừa nói tên là gì nhỉ?- Ri-va-rét. Hình như người Bơ-rê-din thì phải. Nói chung là đã từng sống ở Bơ-rê-din. Có lẽ tôi chưa thấy người nào sắc sảo như thế. Lúc bấy giờ ở Li-voóc-nô chúng tôi buồn lắm! Cứ nghĩ đến Lam-béc-ti-ni đã hy sinh, cũng đủ đau lòng rồi!...Nhưng mỗi khi Ri-va-rét bước vào phòng thì không ai nhin được cười! Dường như lúc nào ông ta cũng có thể kể mãi được những câu chuyện dí dỏm! Tôi nhớ nhất là trên mặt ông ta có một vết dao chém rất đáng sợ. Ông ta là người rất kỳ quặc... Nhưng tôi tin rằng những câu chuyện khôi hài của ông ta đã giúp rất nhiều người đau thương lúc đó khỏi tuyệt vọng.- Có phải ông ta đã viết những bài tiểu luận chính trị trong các báo Pháp ký tên là Le taon ( Le taon: ruồi trâu ) không?- Phải, phần lớn những bài báo ngắn và những bài tiểu luận châm biếm. Những kẻ buôn lậu vùng A-pe-nanh gọi ông ta là Ruồi trâu vì miệng lưỡi ông ta cay độc lắm. Và từ đó ông ta lấy cái tên ấy làm biệt hiệu.Vẫn với giọng trang trọng và chậm rãi, Gơ-rát-xi-ni tham gia bàn luận:- Tôi cũng có biết qua người ấy. Nhưng tôi không thể nói rằng mọi điều tôi nghe thấy về Ri-va-rét đều là những lời khen ngợi cả. Tất nhiên Ri-va-rét có một trí sắc sảo hấp dẫn bề ngoài nào đó, nhưng tôi có cảm tưởng rằng người ta đã thổi phồng tài cán của ông ta. Rất có thể ông ta không thiếu dũng cảm. Nhưng thanh danh ông ta ở Pa-ri và Viên chưa phải đã là tòan vẹn. Có lẽ ông ta có một cuộc đời đầy phong ba chìm nổi nhưng người ta không hiểu thân thế ông ta ra sao cả. Nghe nói hình như đội thám hiểm Đuy-pơ-rê đã thương hại và thâu nạp ông ta vào đội ở đâu vùng xích đạo Nam Mỹ hoang vu. Lúc ấy ông ta thật là thân tàn ma dại. Theo chỗ tôi biết thì ông ta chưa bao giờ giải thích được rõ rằng tại sao ông ta lưu lạc đến bước ấy. Còn về vụ A-pe-nanh, thì có lẽ không còn ai là người không biết rằng có đủ mọi hạng người phức tạp tham gia cuộc khởi nghĩa thất bại đó. Mọi người đều biết, những kẻ bị xử tử ở Bô-lô-nhơ đều là những kẻ bất lương. chính cống cả. Còn những kẻ đang bỏ trốn thì phẩm chất của nhiều tên trong bọn đó có lẽ cũng chẳng cần nói tới làm gì. Dĩ nhiên, vẫn có vài người thật là có phẩm chất cao quý...Ri-các-đô ngắt lời Grat-xi-ni, giọng đã có vẻ bực dọc:- Và những người ấy lại rất thân với nhiều người có mặt tại đây nữa! Ông Grat-xi-ni ạ, phân biệt tỉ mỉ không vơ đũa cả nắm là những đức tính rất đáng khen, nhưng ông không nên quên rằng những kẻ "kẻ bất lương chính cống" ấy đã hy sinh vì những lý tưởng của mình, thế cũng đủ hơn những cái mà ông hoặc tôi chưa làm được.Ga-li chêm vào:- Lần sau hễ có kẻ nào đem những chuyện nhảm nhí ở Pa-ri kể lại với ông thì xin ông nói hộ tôi rằng họ hiểu lầm rất nhiều về đội thám hiểm Đuy-pơ-rê. Tôi có quen người phụ tá của Đuy-pơ-rê tên gọi là Mác-ten. Ông ta kể cho tôi nghe tình đầu, bảo rằng đội thám hiểm đã gặp Ri-va-rét lưu lạc ở nơi nói trên, điều đó đúng. Ri-va-rét đã chiến đấu cho nước cộng hòa Ác-giăng-tin, bị bắt làm tù binh nhưng đã trốn thoát. Sau ông ta cải trang, bôn ba khắp nơi và tìm mọi cách trở về Buênôt Airét. Còn chuyện đội thám hiểm thấy thương hại mà mộ ông vào đội chỉ là một điều hoàn toàn bịa đặt. Thực ra lúc ấy người thông ngôn của đội thám hiểm bị ốm phải trở về nước; những người Pháp thì không hiểu được tiếng địa phương nên họ đề nghị Ri-va-rét giúp làm thông ngôn. Ông ta theo đội thám hiểm đi điều tra các nhánh sông Amadôn suốt ba năm trời. Theo lời Mac-ten, nếu lúc ấy không có Ri-va-rét thì họ không sao hoàn thành được cuộc thám hiểm.Pha-bơ-ri-xi cũng pha lửng:- Mặc dù ông ta là người thế nào nhưng đến những nhà thám hiểm từng trải như Mac-ten và Đuy-pơ-rê cũng phải cảm phục thì con người ấy chắc hẳn phải có cái gì xuất sắc. Bà nghĩ thế nào thưa bà?- Tôi không biết tí gì về ông ta cả. Khi họ chạy trốn qua Tôs-can thì tôi càng đang ở bên Anh. Nhưng nếu những người bôn ba khắp nơi với Ri-va-rét suốt ba năm trời và cả những đồng chí đã tham gia khởi nghĩa cũng đều nhận thấy ông ta tốt thì tôi thiết tưởng thế là đủ, cần gì phải đếm xỉa tới những xó chợ đầu đường.Ri-cac-đô nói:- Về ý kiến các đồng chí của ông ta thì chẳng phải bàn nữa. Từ Mu-ra-tô-ri đến Dăm-béc-ca-ri cho chí những dân miền núi thô lỗ nhất, ai ai cũng hết lòng kính phục ông ta. Ngoài ra ông ta còn là bạn thân của Ooc-xi-ni ( Ooc-xi-ni Phê-li-trê (1819-1858)- Một nhà hoạt động của phong trào giải phóng dân tộc ở Ý, sau khi ám sát hụt vua Napôlêông III của Pháp thì bị xử tử tại Pari ). Mặt khác, cũng đúng là ở Pari người ta bàn tán nhảm nhí đủ điều về ông ta, những kẻ nào thù hằn cá nhân thì sao viết được văn châm biếm về chính trị.Lê-ga nói:- Tôi không nhớ rõ lắm, nhưng hình như khi những người lánh nạn chính trị chạy qua đây đã có lần thấy ông ta. Có lẽ ông ta hơi gù, hơi khập khiễng hoặc là có một tật gì đó.Nhà giáo sư liền rút ô kéo bàn viết lấy ra một tập giấy, lật hết tờ nọ đến tờ kia rồi nói:- Hình như tôi có giữ một tờ cáo thị truy nã của sở cảnh sát tả nhận dạng ông ta. Chắc các ông còn nhớ là khi họ chạy trốn lên núi thì đâu đâu cũng dán đầy cáo thị tả nhận dạng họ. Còn lão giáo chủ...tên thằng cha khốn nạn ấy là gì nhỉ?...À, lão Spi-lô-na! ( Spi-lô-na - Hồng y giáo chủ, một trong những tay chân đắc lực của giáo hoàng đàn áp rất dã man những người tham gia các cuộc khởi nghĩa 1830-1840 ) Chính lão đã treo giải thưởng lấy đầu nghĩa quân. Về việc này, người ta kể một câu chuyện rất lý thú về Ri-va-rét. Chuyện kể rằng Ri-va-rét mặc một bộ đồ lính cũ đi lang thang khắp nơi, vờ như làm một kỵ binh bị thương đi tìm đồng đội. Đang đi thì đụng ngay phải một đội lính mà Spi-nô-la phái đi lùng bắt ông. Ông ta ngồi suốt ngày với bọn lính trên một chiếc xe, kể cho chúng nghe những chuyện khiếp vía, nào là bọn phiến loạn bắt ông làm tù binh, nào là chúng đưa ông lên sào huyệt ở trên núi và tra tấn ông ghê gớm. Bọn lính có thị tả nhân dạng cho ông xem, thế mà ông cứ điềm nhiên kể cho chúng nghe đủ mọi thứ chuyện hoang đường về tên quỷ sứ ruồi trâu mãi. Đến đêm, khi bọn lính đi ngủ cả rồi, Ri-va-rét đổ một thùng nước lớn vào túi thuốc đạn của chúng, nhét đầy lương thực và đạn vào túi mình rồi tẩu thoát...À, tờ cáo thị ấy đây rồi! Pha-bơ-ri-xi ngừng chuyện - " Phê-li-trê Ri-va-rét, biệt hiệu Ruồi trâu. Tuổi gần ba mươi. Nguyên quán và gia đình: Không rõ, nhưng có thể là ở Nam Mỹ. Nghề nghiệp: Làm báo. Người thấp. Tóc đen, râu đen, da ngăm ngăm, mắt xanh. Trán cao và vuông. Mũi, mồm, cằm.." À còn nữa: " Đặc điểm chân phải đi khập khiễng, cánh tay trái khòng khoèo, bàn tay trái mất hai ngón. Có vết dao chém trên mặt. Nói lắp". Chỗ này có chú thích thêm: Bắn rất giỏi - khi bắt phải coi chừng".- Kể cũng thật lạ lùng! Nhân dạng tả kỹ như thế mà làm sao ông ta vẫn bịp được cả một đội lính?- Dĩ nhiên ông ta phải là người gan dạ phi thường nên mới thoát được. Chỉ cần bọn chúng tình nghi một chút là chết ngay. Sở dĩ ông ta thoát được mọi hiểm nghèo là vì ông ta làm ra vẻ ngời nghệch hết sức khéo...Thưa các vị, vậy các vị nghĩ sao? Té ra nhiều người chúng ta biết rõ Ri-va-rét cả nhỉ? Thế thì ta viết thư mời ông ta đến giúp chứ?Pha-bơ-ri-xi nói:- Tôi nghĩ trước hết cũng vẫn nên cho ông ta biết kế hoạch của chúng ta và thăm dò xem ông ta có tán thành không.- Còn phải xem điều gì nữa, cứ nói đến vấn đề đấu tranh chống phái Giê-dúyt là Ri-va-rét tán thành ngay. Tôi chưa thấy người nào chống phá giáo hội kịch liệt như vậy. Về phương diện ấy ông ta thật hăng máu.- Vậy ông Ri-cac-đô viết thư nhé?- Được, tôi sẽ viết. Nhưng để tôi nhớ xem bây giờ ông ta ở đâu đã. Hình như ở Thụy sĩ thì phải. Thật là một con người ham hoạt động: suốt đời bôn ba đây đó. À, thế còn vấn đề các bài báo châm biếm...Cuộc tranh luận kéo dài và sôi nổi. Khi mọi người sắp sửa giải tán, Mác-ti-ni tiến lại gần người thiếu phụ trầm mặc đó.- Giê-ma, tôi đưa Giê-ma về nhé.- Cám ơn Mac-ti-ni. Tôi cũng có việc muốn bàn với anh.Mác-ti-ni khẽ hỏi:- Vấn đề địa chỉ lại có gì lôi thôi phải không?- Không có gì nghiêm trọng lắm. Nhưng tôi thấy đã đến lúc cần thay đổi đi đôi chút. Tuần này bưu điện có giữ lại hai bức thư. Cả hai đều không có gì cả, và có lẽ ngẫu nhiên họ giữ lại thôi. Nhưng không thể mạo hiểm được. Nếu cảnh sát tình nghi một trong những địa chỉ của chúng ta là lập tức phải đổi ngay tất cả mọi địa chỉ khác.- Sáng mai tôi sẽ đến chỗ Giê-ma. Bây giờ không nên bàn việc nữa. Trông Giê-ma có vẻ mệt mỏi rồi.- Tôi không mệt đâu.- Thế chắc lại lo nghĩ gì rồi?- Ồ, không có gì đâu.