Một chút xáo trộn, một chút dư vị lãng mạn trước, trong và sau chuyến bay ngắn. Chút tĩnh lặng trên khoảng không để rồi lại rơi về hiện thực mặt đất huyên náo. Một chút bất an khi người ta cất mình lên khỏi mặt đất và hoàn toàn giao phó sinh mệnh cho một khối sắt bay. "Khi bay", người ta chẳng kiểm soát được gì trọn vẹn ngoài những ý nghĩ hay ảo tưởng mộng mơ!
- Em đang làm gì đó? Đón anh ở sân bay lúc 5 giờ nhé.
- OK.
- Em không chúc chuyến bay bình yên à?
-...
- Em nhớ đón anh nhé.
- OK.
- Không mong anh về à?
-...
Tôi quyết định nhấn nút tắt sau hai mươi phút nhấc lên để xuống cái mobile ở phòng chờ giờ cất cánh. Tôi không nhận được tin nhắn nào lãng mạn và âu yếm của người yêu như trong hình dung của tôi cả. Ngón tay cái để ở phím xanh, nhưng không thể nhấn gọi nàng lúc này. Tôi thường sĩ diện và thiếu niềm tin. Trong đầu sắp xếp nhiều dữ kiện, giả thiết có liên quan đến sự ngắn gọn của những mẩu tin nhắn nàng vừa gửi và sự lặng im khó hiểu. Có lẽ nàng đang bận lau chùi toilet (nhưng thường thì ngày chủ nhật, nàng ít lau dọn nhà cửa mà chỉ dành thời giờ rỗi rãi đi chơi). Có lẽ nàng đang ngái ngủ (nhưng ai lại đi ngủ vào lúc 3 giờ chiều nhỉ). Có lẽ nàng đang xem ti vi (đây cũng không phải là thói quen của nàng). Hay nàng đang ngồi cà phê với một anh bạn trai nào đó nhân lúc tôi đi vắng khỏi thành phố huyên náo ấy (cũng có thể, và nếu như thế thì anh bạn kia phải có lực hấp dẫn và khiếu nói chuyện ghê gớm lắm mới đủ sức làm cho nàng bỏ rơi những tin nhắn của tôi lúc ày...).
Toàn những giả thiết mông lung. Tôi có khiếu ấy.
Ra khỏi phòng chờ. Sân bay lộng gió. Đường bay của một ga hàng không tỉnh lẻ hiu hắt. Chỉ một chiếc ATR đứng đón nhúm khách trở về Sài Gòn trong lặng lẽ. Ai nấy khệ nệ ôm những túi hàng vì thùng máy bay nhỏ, hạn chế gửi kiện hành lý. Một cuộc trở về nặng nề hơn lúc đi.
Tất cả bước đi trong cái nắng nhạt nhòa buổi chiều sương núi lạnh. Tôi lách người ra khỏi đám đông và muốn nhìn họ từ một khoảng cách nào đấy. Có ai đấy trong đoàn xì xầm: Cô ấy đấy! Người dẫn chương trình truyền hình đắt show nhất hiện nay đấy. Ừ, hôm qua có show diễn ở trên này, cô ấy làm MC khá thành công... Tôi lách người qua đám diễn viên, ca sĩ, toàn những gương mặt quen, thường ngày nhan nhản trên các cột đèn đường và trên màn ảnh ti vi. Tôi chẳng còn niên thiếu để có thể thần tượng một ai trong số họ. Thậm chí, những hình ảnh, những bài hát não tình và những chương trình biểu diễn của họ làm tôi phát ngán. Tôi chẳng mảy may thích ai. Điều đó không có nghĩa là tôi nhàm tẻ. Hay ít ra, tìm trong trí nhớ của mình, tôi cũng đã có thích một nụ cười của cô - phát thanh viên truyền hình.
Điều đó không rẻ tiền chút nào. Tôi chỉ mở ti vi bản tin tối và một số game show, chỉ để xem cô ấy cười sau mỗi bản tin. Nụ cười không tươi. Nhưng lạ. Nụ cười buồn và bản lĩnh. Nụ cười ấy luôn khiến tôi nghĩ rằng nó đang ôm chứa một nỗi buồn nào đó xa xôi lắm. Và tôi thường chết vì những đuôi nheo mắt cười buồn sau những bản tin của cô ấy.
Bây giờ, cô ấy đang đứng cạnh tôi. Sẽ đồng hành trên chuyến bay với tôi. Tôi len qua hàng người sặc nước hoa để được đứng gần cô ấy trên cầu thang lên máy bay. Tôi bước đi trước. Áo khoác jeans trắng. Cô ấy bước đi nối chân tôi với chiếc áo thun màu xanh lá chuối trẻ trung và chiếc kaki - jupe trắng để lộ đôi chân nõn. Nhưng cái bắp chân tròn đầy kia dường như có một vết phỏng pô xe máy. Một vết phỏng cắc cớ làm tôi cảm thấy thương tâm.
Tôi chưa bao giờ xúc động, mất bình tĩnh và chưa bao giờ chú ý đến từng bước đi của mình như thế. Tôi biết cô đi sau sẽ ngước mắt nhìn lên (cô thấp hơn tôi vài phân, thật là may) mắt cô sẽ dán vào cổ áo khoác của tôi đã sờn rách một cách tự nhiên và cảm nhận sự bụi bặm, mùi đàn ông của tôi. Mùi mồ hôi của tôi sẽ tỏa lấy cô theo chiều gió và gây sự chú ý như những loài côn trùng trong lúc rung động nhất đủ sức phát ra một thứ mùi gọi tình điên đảo. Tôi sẽ bước đi điềm nhiên và bất ngờ dừng lại ở khoang máy bay để đôi ngực tròn căng của cô ấy chạm vào lưng mình, mềm như một búi cỏ non, để năng lượng của sự rung động từ mình được truyền sang cô ấy một cách tự nhiên nhất.
Nhưng khoảng cách từ mặt đất lên sàn khoang máy bay thật ngắn. Khoảng cách từ cửa khoang đến những dãy ghế cũng thật ngắn. Và những dự định, hình dung của tôi không xảy ra trên thực tế. Tôi lững thững bước đến số ghế của mình và dừng lại, quay hẳn người nhìn vào khuôn mặt rám nắng, đôi mắt ẩn sau hai tròng kính đen thời trang sôi động. Và từ sống mũi thanh tú ấy, từ vành môi non những lông măng ấy, bằng cái nhìn của mình, tôi đã thực hiện một nụ hôn từ miệng xuống ngực cô ấy (dĩ nhiên, trong hình dung). Cô vẫn đứng yên và chỉ hơi ngước lên nhìn vào mặt người đồng hành. Dường như cô hiểu tôi đang nhìn cô lặng lẽ và cuồng nhiệt. Cái đuôi mắt trôi về cuối khoang máy bay.
Điều cuối cùng mà tôi hy vọng là được ngồi cạnh cô trong suốt chuyến bay này đã không đến. Cô lẫn trong số ghế của đoàn nghệ sĩ biểu diễn ồn ào và nhố nhăng. Còn tôi, kẻ đồng hành cô đơn của cô luôn sẵn sàng hào phóng những hình dung tốt đẹp và sự ngưỡng mộ dành cho đôi môi nụ cười của cô, chỉ có thể bước đi một mình với những ảo tưởng không bao giờ xảy đến trong thực tại.
Tôi tin vào chữ duyên ở nghĩa thông thường nhất của nhà Phật. Và chỉ với điều ấy, tôi tự an ủi rằng, tôi và cô đã có chút nhân duyên nhẹ như sợi tóc mai trên khuôn mặt tròn đầy và rám nắng của cô. Nhân duyên lơ phơ và hiu hiu buồn như sợi tóc mai ấy đã cho tôi được thấy cô trên một chuyến bay ngắn ngủi này. Và biết đâu, những bất an trước mỗi chuyến bay thế này làm cho tôi thấy tiếc, nếu chúng tôi cùng nghĩ đến cái chết, được chết chung trong một chuyến bay ngắn ngủi từ phố núi về Sài Gòn. Trong một tai nạn máy bay chẳng hạn. Nếu được báo trước hai phút trước tai nạn, trong lúc máy bay chao đảo như chiếc lá trong mây mù, tôi sẽ làm gì? Tôi sẽ xé đoàn người lao nhanh ra chỗ cô ấy và ôm chặt thân hình trắng mịn, bầu ngực đầy tròn ấy, để cùng lao về mặt đất. Tôi sẽ không hốt hoảng gì giữa giờ phút được chết chung trong vòng tay sợ hãi của cô. Và có thể tôi sẽ nói trắng phớ rằng: Tôi ngưỡng mộ cô. Tôi muốn được thấy cô cười. Câu nói ấy làm mất của tôi vài mươi giây trước giờ cái khối sắt bay kia mang những sinh linh tiếp đất. Và cú nổ sẽ xảy ra khi tôi được ôm gọn cô trong tay. Chúng tôi sẽ trộn xương thịt vào nhau. Và nụ cười mãn nguyện của tôi cùng sự hốt hoảng đầy gợi cảm của cô sẽ tan biến trong không gian mênh mông trên những cánh rừng hoang lạnh.
Nhưng đó chỉ là những tưởng tượng rùng rợn bất an khi chúng ta đang sợ mất mát một điều gì đó, một khoảnh khắc nào đó quý giá đang trải nghiệm. Liệu chúng tôi có tan biến hay không sau vụ nổ ấy hay lại rơi vào một cánh rừng nào đó và lại sống sót, dắt tay nhau bước vào hồng hoang? Toàn là những ảo tưởng không bình thường.
Thời tiết trên phi đạo không ổn, làm cho chuyến bay khá dằn xóc. Sau một đêm thức trắng trên phố núi với tiệc rượu và những bàn tính làm ăn khiến tôi kiệt sức. Tôi lấy làm xấu hổ vì những ảo tưởng thoáng qua đầu mình suốt chuyến bay ngắn này. Một chuyên viên nghiên cứu thị trường như tôi sau mỗi chuyến đi sẽ vẽ cho mình một bản đồ chiến lược kinh doanh. Điều đó thật vô nghĩa. Mãi leo theo vô cùng vô tận những chiến lược, những người gặp thoáng qua, những mối quan hệ mỏi mệt. Và cả tình yêu. Người tình tôi đang ở Sài Gòn huyên náo kia, cũng mỏi mòn ngày qua tháng. Tất cả đang truyền cho nhau những thông tin gọn gàng và chính xác nhất. Không cần cảm xúc và sự rung động nào.
Những giờ phút tôi chờ đợi trong chuyến bay này là một cái chết diễn ra chóng vánh hay một điều duyên khởi được đánh đổi bằng cái chết?
Tôi đứng lên, ngoái cổ nhìn xuống băng ghế cuối khoang. Cô ngồi tựa vào nệm ghế. Đôi bầu vú sau lớp áo thun xanh khoét cổ căng tròn. Đôi mắt vẫn hiu hiu nụ cười lạ. Có lẽ cô ấy đã bắt được một tín hiệu nào đấy phát ra bằng sự rung động từ tôi, đang chiếm lấy tôi, nuốt chửng tôi.
Cánh cửa nhỏ hắt vào một màu nắng vàng nhạt cuối chiều. Vạt nắng bình yên đậu trên ngực cô khiến tôi ghen tuông. Màu nắng trên bầu trời có lẽ luôn rực vàng như thế vì ở độ cao này, nó không bị vẩn đục như khi xuyên qua những khối mây ô nhiễm khổ hạnh và lờ đờ trôi dưới kia. Màu nắng còn biết mơn trớn những vẻ đẹp khó cưỡng.
Trong cái nhìn ở tư thế thiếu cân bằng nhất khi máy bay lướt qua một khoảng thời tiết xấu, tôi nhìn vào bầu ngực cô như thôi miên. Đôi mắt tôi không cưỡng được sức hút mãnh liệt ấy. Tôi đã nhắm mắt tận hưởng một môi hôn tưởng tượng lên nụ cười của cô... Tôi sẽ tự nhủ rằng, mình đã đồng hành với cô ấy trên một chuyến bay và trên một khoảng thời gian, một mặt đất, một thành phố này. Điều đó là nhân duyên. Cái nhân duyên lớn trong cõi người ta bao trùm vạn vật. Mà tôi và cô là những sinh linh bụi bặm bay mông lung có lúc gặp nhau hiếm hoi và rồi cùng tan biến hư vô.
- Anh đang ở đâu? Em đang đứng trước cửa phòng chờ...
- OK. Anh vừa xuống sân bay. Em đợi chút.
Màu áo thun xanh nổi bật những đường nét tròn đầy. Đôi mắt với nụ cười hiu hiu tinh nghịch và đôi khi buồn nỗi buồn lạ. Tôi bước đến trước mặt cô lần cuối ở cửa vào ga hàng không. Và hôn lên ngực cô nụ hôn bằng mắt. Nụ hôn thứ ba trong một chuyến bay ngắn ngủi. Một điều gì đó vừa chóng vánh trôi qua tôi tựa hồ như cảm giác tan biến giữa hai kẻ chẳng hề quen nhau, hai người tình xa lạ... Và hy vọng sẽ không lặp lại một chuyến bay nào như thế. Để những ảo tưởng cứ còn mãi. Tôi chỉ còn có thể được thấy cô với nụ cười gần gũi trên những chương trình bản tin tối, những game show vớ vẩn dành cho khán giả tiểu thương. Không quan trọng. Miễn là tôi được thấy cô cười với đôi mắt, đôi môi và nỗi buồn lạ lùng trắc ẩn ấy.
- Em đợi anh lâu chưa?
- Dạ, cũng lâu! Anh mới đi vài ngày mà gầy quá.
- Cám ơn một chuyến bay an toàn...

Xem Tiếp: ----