Nó lầm lì vào phòng thi, có cảm giác xấu hổ với mọi người trong phòng. Từng là một sinh viên gương mẫu có tiếng, lãnh học bổng loại A mà cũng vào phòng thi lại như ai, thật xấu hổ. Một đứa con gái len lén nhìn nó với ánh mắt ghen tị sao ấy. Khẽ cười khẩy, nó liếc số báo danh của đứa con gái kia, chạy ra bảng danh sách, con nhỏ đó thi lại bốn môn, thế mà mặt cứ vác lên. Đã vào đây thì ai danh giá hơn ai? Nó vênh mặt nhìn lại, thấy mình việc gì phải mất thì giờ với đứa con gái ấy làm gì. Mà quái lạ, sao con nhỏ ấy cứ nhìn nó chăm chăm vậy nhỉ? Mặt nó dính mực chăng? Soi mặt trong cái gương bé tí tẹo gắn trên nắp cặp, nó khẳng định: không có. Hay áo tuột cúc? Không! Nó bực bội nhưng không thể làm gì, không nhẽ lại nhảy xổ đến mà hoạnh họe "Sao mày nhìn tao " à? Rõ là phường chợ búa mới làm thế. Còn nó là sinh viên, một sinh viên gương mẫu kia mà!
Về nhà, nó mới mang máng nhớ ra đứa con gái ấy giống cô thiếu nữ trong vài bức tranh treo trong phòng Nguyện. Cũng có một bức cô ta mặc cái áo rộng cổ hồi sáng. Cô ta là người mẫu của Nguyện chăng? Vì thế cô ta mới biết nó - chắc là Nguyện cũng nói điều gì về nó vì thế cô ta mới nhìn nó kinh thế.
Nó qua, cô gái kia bị nợ một môn. Nó vác mặt kiêu hãnh đi trên hành lang qua lớp cô ta như muốn nói rằng "Tôi đây mới là người yêu của Nguyện, còn cô, chỉ là một người mẫu mà thôi!" Nhưng từ khi ấy nó chưa gặp lại Nguyện. Nó sợ phải nghe một sự thật. Nguyện đẹp trai, lắm tài, nhưng lại quá hiền lành. Học kinh tế mà Nguyện lại đi làm với cây cọ vẽ. Nhiều lúc nó đến khổ sở với số người quen, người mẫu của Nguyện. Một buổi tối đi chơi, ít ra Nguyện cũng phải rời nó đến bốn, năm lần để nói chuyện, chào người quen, người làm ăn. Nó thấy chán cảnh phải chịu những điều vô lý ấy, đã gợi ý chia tay mấy lần nhưng Nguyện lại tìm đến, đau khổ, buồn rầu. Thế là nó lại mềm lòng, tha thứ để rồi lại nghi ngờ, đau khổ. Nguyện lại quá ngoan ngoãn, nó hỏi chuyện gì, về ai, Nguyện thật thà kể hết ngay, không hề giấu giếm một điều gì. Thà rằng Nguyện cứ giấu nó vài chuyện để nó phải đau khổ với cảm giác được yêu, nó còn cảm thấy dễ chịu. Đằng này Nguyện cứ bắt nó mang cảm giác là mình bị yêu. Mà với cảm giác ấy, không lúc nào nó nghe lòng bình yên, cứ phải lo cuống lên với nỗi lo mơ hồ, hư ảo. Lắm lúc nó hoang mang tự hỏi không biết mình yêu Nguyện vì lẽ gì và Nguyện cần nó như một bà bảo mẫu hay là người yêu? Xung quanh Nguyện có biết bao cô gái - người mẫu - xinh đẹp. Chưa bao giờ nó được Nguyện mời ngồi làm mẫu để vẽ cả, mà nó cũng đâu xấu xí gì cho cam. Hình như Nguyện chỉ coi nó là một người để bất cứ lúc nào cũng có thể kể chuyện buồn vui và kéo đi chơi lúc nào có hứng. Không biết từ bao giờ nó đã thấy mệt mỏi, chán chường.
Nó xem quyển sách bói lũ con gái mới mang vào lớp "Con gái tuổi thìn thường có cá tính, cứng rắn và là chỗ dựa tinh thần vững chắc..." Nó thở hắt ra, ném trả quyển sách, không biết Nguyện đã xem quyển sách nào tương tự như quyển này chưa? Lại một ông nào đó phán "Yêu mà xét đoán tình yêu của mình thì hết yêu rồi?" Liệu có phải thật thế không?
"Chị, Liên cần nói chuyện với chị! "cô gái trong phòng thi dạo nọ đến gặp nó, cái áo đầm nền đen, hoa vàng rực chói mắt này đã có trong tranh của Nguyện rồi thì phải. Sinh viên đến trường mà lòe xòe váy áo, lại son son phấn phấn cứ như đi làm mẫu ấy. Nó bỗng có ác cảm với cô gái này nên khẽ nhìn ngang: "Chị muốn nói gì?" Mình kiếm một chỗ nào đó..." Nó gạt đi, chỉ tay vào phòng học vừa tan, vắng học sinh chỉ có chiếc quạt trần uể oải chạy với màu sơn loang lổ cũ kỹ nhàn nhạt. Nghĩ bụng giữa mình và cô ta có chuyện gì để nói đâu. Hay là cô ta đề nghị mình nhường Nguyện, nếu thế nó sẽ ừ ngay "Em tên Liên, còn tên chị em đã nghe anh Nguyện nhắc đến nhiều". Nó gật đầu vẻ kẻ cả, bề trên, thấy cô ta ngọt ngào hơn mình vì đã gọi Nguyện bằng anh. Chưa một lần nó gọi Nguyện bằng anh bởi Nguyện với nó cùng tuổi dại gì nó chịu làm em, thành ra toàn xưng tên, kệ Nguyện xưng "anh - em" một mình. "Nguyện đã nói gì về tôi?" "Nhiều lắm, anh bảo chị cứng nhắc quá, nguyên tắc và cả một chút gia trưởng..."Nó thoáng tái mặt nhưng vẫn làm ra vẻ thản nhiên, gật đầu kiêu hãnh. "Đúng, đó là tính nết của tôi, còn Nguyện có nói với Liên là Nguyện không thích gì không?" Nó hỏi mà mặt cứ vênh lên, tỏ ra là người trên kẻ trước, nhưng lòng giận Nguyện vô cùng. Nguyện đã cầu xin nó đừng bỏ đi, giờ lại quay ra nói xấu nó thế "Anh ấy muốn chị dịu dàng, hiền ngoan hơn, chị hãy là người để anh ấy cần chứ không phải là người để anh ấy sợ bởi những cái gai nhọn luôn xù lên!" Nó mím môi "Thế này, những cái đó là bản chất của tôi, mà đã là bản chất thì khó thay đổi lắm. Nhưng tôi thấy Liên hợp với Nguyện đấy. Yên tâm về đi, tôi nhường".
Nói được một câu cay đắng, nó nghe thỏa mãn, tự ái được ve vuốt nhưng sau đó lại hối hận ngay, áy náy vì mình đã quá nặng lời với Liên, mà Liên có tội tình gì đâu. Đứng nấp sau cột nhà xe, nó tần ngần nhìn theo dáng Liên...
Ném sách vở lên giường nó lịm đi trong cảm giác bị bỏ rơi. Nó từ chối luôn cả bữa ăn trưa, thấy nó ngang. Nó căm thù Nguyện, nhưng lại thấy mình mới là người đáng trách. Giá như nó đừng mềm lòng trước Nguyện thì bây giờ nó đã có thể vênh mặt kiêu hãnh chứ đâu phải nằm buồn một số như thế này. Nó vùng dậy lấy giấy bút ra hí hoáy viết. Lạ thật, trong lúc này mà nó còn có thể... bực bội ném giấy bút lên giá, nằm xoài xuống giường, cầu mong quạ quạ, diiều hâu tới cắp mảnh hồn văn chương của nó đi, để nó không biết đau khổ vu vơ trước khoảnh khắc giao mùa.
Không khóc được, nó mở mắt trừng trừng nhìn ngọn đèn neon không bao giờ được tắt. nó muốn tắt nguồn sáng ấy đi để căn phòng nhờ nhờ tối. Chỉ ở trong bóng tối, con người ta mới thật lòng với nhau. Không biết sáng mai, khi lên trường nó sẽ phải làm gì, nói gì khi gặp Liên. Tưởng tượng Liên sẽ vênh váo nhìn nó với tư thế của người thắng cuộc làm nó như sôi lên. Nó không chịu được điều ấy, nó sẽ chết vì xấu hổ. Nhớ lại bài luận môn writting, nó ngượng tê người. Nó đã không tiếc lời ca ngợi tình yêu, rằng tình yêu là thần thánh, tình yêu sẽ chắp cánh cho con người bay đến thành công rằng... Nếu có ai biết chuyện của nó, đọc bài luận ấy... Nó không dám nghĩ tiếp ôm gối xoay vào tường cố dỗ giấc ngủ nặng nề.
Nó nghỉ học vì không muốn giáp mặt với Liên. Ngọc rủ nó đi chợ, nó từ chối, chẳng thiết gì cả. Bỗng thấy nhớ Nguyện. Thèm được ngồi trong góc phòng âm ẩm tối, sực mùi màu vẽ mà ngắm Nguyện, mà nhìn từng nhát cọ nhẹ ngàng đưa. Chờ Nguyện quay lại cười để cười đáp lại. Những điều ấy sao giờ xa xôi thế không biết. Bây giờ nó không có quyền nghĩ về điều ấy nữa. Nó ngồi dậy, kiếm tờ giấy viết thư, bặm môi ghi ghi chép chép, cẩn thận bỏ vào phong bì dán kín lại. Thay quần áo và đi. Dù sao cũng phải nói lời giã biệt chứ?
Liên đang ở trong phòng Nguyện. Nó hơi sững người song vẫn đàng hoàng bước vào. Gì đi nữa, nơi này vẫn chưa thể trở thành nơi lạ ngay được. Lên thảng thốt "Chị cũng nghỉ học à?" Nó nhìn Liên chợt thấy thương cô gái này. Cũng như nó, Liên không dám đến trước, chắc Liên sợ như nó đã sợ. Vậy ra, chắc gì Liên đã thấy hạnh phúc sau buổi nói chuyện hôm qua. Nguyện rót cho nó ly nước "Sao lại rãnh rỗi đến thăm anh vào buổi sáng thế này?" Nó im lặng, Liên đứng dậy "Chị ngồi chơi, em về trước!" Nó giơ tay định ngăn Liên lại nhưng rồi buông thõng tay. Thấy mình cũng cần phải nói với Nguyện vài điều, nhưng lại không biết mở đầu như thế nào. Nguyện cứ chăm chăm nhìn nó. Không biết Liên đã nói gì chưa? Nó bỗng thấy thương hại Nguyện, con trai mà mềm yếu, ươn hèn đến khó chịu. Nhưng dù sao Nguyện cũng là người đầu tiên - ngoài ba má - nó yêu. Nay thì chẳng còn gì nữa.
Nó rút lá thư ra, như đoán biết được điều gì, mặt Nguyện hơi tái đi, thảng thốt. Nó cười nhột nhạt, méo mó, dặn lòng không được quyền xao động nữa. Quá đủ rồi. Nguyện ôm đầu gục xuống bất thần vung tay gạt đám tranh trên bàn xuống đất. tiếng kính vỡ loảng xoảng. Những mảnh vỡ bao giờ cũng nham nhở, xấu xí. Nó bàng hoàng nhận ra trong bức vẽ nào cũng có một chút nó trong đó, lung linh, ẩn hiện "Em nhất định ra đi sao?" Nó gật khẽ. "Nếu em muốn, anh cũng không giữ, nhưng em phải biết anh rất tôn trọng em, gần như là tôn thờ! " Nó lảo đảo đứng dậy. Trong tình yêu làm gì có điều ấy. "Anh hiểu, cái gì ban đầu cũng thường đổ vỡ." Nguyện hiểu gì? Nguyện chẳng hiều gì hết. Nếu không đã không có ngày hôm nay.
Trời thu lành lạnh, lá vàng lao xao rơi. Nó chợt nhớ quê, nơi có rừng cao su bạt ngàn mà đến mùa thu, nó sẽ tha hồ được ngắm cơn mưa lá rào rào suốt đêm. Nó nghe lòng bình yên, mọi đổ vỡ rồi cũng sẽ qua đi. Nó bỗng nhớ câu thơ viết vội, lần đầu tiên mà cũng là lần cuối - gửi cho Nguyện.
"Em không thể giữ nổi cánh chim câu
Khi ngoài kia gió chiều reo rắt vẫy
Mối tình đầu thường mong manh dễ gãy
Như chiếc cầu dải yếm ngày xưa...
... Gửi về anh - phương ấy - một cơn mưa "

Xem Tiếp: ----