1. Phương thức giấc tầm bốn giờ sáng. Khi cô khoác vào người bộ đồ tập thể dục xong, cũng vừa lúc Hạnh lên tiếng gọi bên ngoài. Phương mở cửa ra với bạn. Lúc này trời vẫn còn tối và nếu không có đèn đường thì chắc không nhìn thấy mặt người. Không khí buổi sáng sớm thật mát. Phương hít một hơi dài trong khi cười với Hạnh. hai cô bạn bắt đầu buổi đi bộ tập thể dục buổi sáng. Vào giờ này, những con đường trong thành phố còn có thể thưa người. Nhưng chợ sớm của những người dân quê đem hàng hoá về thành phố tiêu thụ đã họp từ khuya. Và trên tuyến đường dẫn ra biển, người đi tập thể dục đã dần dần tập họp cùng với những người đi tắm biển sớm. Suốt nửa tháng vừa rồi, một người đàn ông tầm bốn mươi tuổi sáng nào cũng chạm mặt Phương. Đó là phó giám đốc một công ty tư nhân trong ngành lâm nghiệp. Công ty của ông nằm trên đường của Phương đi dạy hàng ngày chứ đâu lạ gì. Ông ta có mái tóc bồng bềnh, đẹp trai kiểu tài tử già " Thành Long ". Đã hơi có bụng. Ông ta đi tập theo hướng ngược với Phương và Hạnh. Khi chạm mặt nhau, lần nào ông ta cũng đưa mắt liếc tình với Phương. Phương biết chỉ cần cô nhếch môi cười mỉm, là sẽ mở đường cho ông ta tiến tới. Nhưng týp người đánh mắt lẳng lơ như vậy Phương tối kỵ. Hơn nữa, đã có lần Phương tình cờ thấy ông ta chở một người đàn bà, mà Phương cho là vợ ông. Hạnh hít một hơi thở sâu, thở ra bằng đường miệng thật dài rồi nói: - Đoán thử sáng nay ông ta có đánh mắt lẳng lơ với mày nữa không? - Khỏi đoán. Ông ta kia. Phương không nhìn nhầm. Từ xa, người đàn ông mà Hạnh vừa nhắc đang ngược chiều đi về phiá hai cô. Ông ta mặc chiếc áo thun trắng, quần short lửng, giày thể thao trắng, tất cả đều là hàng hiệu Adidas. Chỉ nhìn bề ngoài đó, ai cũng biết ông ta là người thừa tiền. Khi đền gần, Phương nhận ra ông ta hơi mỉm cười, vẻ như muốn làm quen. Và, khi ngang qua Phương, ông ta nói đủ nghe: - Chào hai bạn. Phương lập tức đáp lời: - Không dám đâu! Rồi ngay đó khuất mặt nhau. Phương nghĩ vâỵ là xong. Ông ta đã bày tỏ ý định làm quen và Phương đã bày tỏ thái độ từ chối. Hạnh cười nói: - Liệu tối nay ông ấy còn chiêm ngưỡng chúng ta nữa không nhỉ? Phương cười: - Cũng không biết được. Tối rồi sẽ hay. Hạnh cười nhỏ nói: " Ừ ". Hai cô gái lại tiếp tục tuyến đường tập của họ. 2. Trong thành phố tĩnh lặng ven biển này, Phương và Hạnh có một chỗ để giải trí sau một ngày làm việc. Hai cô gọi đó là một chỗ có thể nhìn ngắm. Đó là một quán cà phê nhạc nhỏ xinh xắn trên một con đường nhỏ. Mỗi tuần vài buổi tối, Phương và Hạnh thường đến đó tán gẫu với nhau, nghe nhạc và nhìn ngắm thiên hạ. Người đàn ông muốn làm quen với hai cô sáng nay cũng là một người khách thường đến quán. Hai bên quen mặt nhau. Chỉ có điều là Phương và Hạnh không muốn " giao lưu ". Ngồi ở bàn bên cạnh của hai cô là hai nhà văn tuổi trung niên ở Hội Văn Học nghệ thuật địa phương. Hai cô gái đã có dịp đọc một bài đăng trên báo về tính cách đặc biệt của những nghệ sĩ khi ngồi quán. Ở đây họ thể hiện thật đúng với những gì bài báo viết. Họ luôn luôn ngồi ở một bàn cố định, một ghế cố định của mỗi người. Họ xuất hiện ở quán này trước Phương và Hạnh. Vẫn gặp nhau thường nhưng không quen nhau. Ngay lúc này hai nhà văn đang thảo luận sôi nổi về một vụ bút chiến " hâm hấp, chập cheng " đang diễn ra trên các báo. Ở chiếc bàn nơi góc quán là một đôi tình nhân trẻ, hơn một tháng nay thường đến quán. Cô gái thật đẹp, mái tóc dài đen mịn xõa trên bờ vai, tầm tuổi với Phương, Hạnh, chừng hăm lăm. Chàng trai có thể lớn hơn cô gái năm tuổi. Phương cho rằng dù thường đi với nhau nhưng mối tình của họ " khô khan ", thiếu chất lãng mạn vì khi ngồi ở vị trí ấy họ có thể nhìn ngắm khắp quán, nhưng lồ lộ, không thể hôn nhau được. Thực tế là Phương chưa thấy họ cầm tay nhau bao giờ. Phương lắc nhẹ ly nước cam và uống một ngụm nhỏ. Hạnh khẽ gõ bàn cốc cốc khi từ bên ngoài một nhóm bốn cô gái xinh đẹp eo thon ngực nở bước vào. Họ ăn mặc thật trẻ trung. Toàn áo thun quần bò, điện thoại di động nhét tuí quần hay cầm tay. Môi đỏ, mắt xanh và má hồng lót một lớp kem mỏng. Hai trong bốn cô gái vừa ngồi xuống bàn gần gốc cây sứ liền móc hai gói thuốc đặt trên bàn. Họ ngồi vào chiếc bàn nhìn chéo góc với bàn của hai nhà văn. Phương và Hạnh có lần nghe hai nhà văn bảo nhau nhóm khách nữ này là bọn " yêu nữ ". Một trong bốn cô gái rút một điếu thuốc rồi bước sang bàn của hai nhà văn xin lửa. Cô ta nói nhỏ gì đó và một trong hai nhà văn lắc đầu. Cô gái nhún vai trở về chổ ngồi. Hạnh nhịp nhịp đầu theo điệu nhạc nói: - Ông ta đến. Viên phó giám đốc đĩnh đạc chạy chiếc Spacy vào sân quán. Ông dựng xe, đến ngồi ở chiếc bàn kế bên bàn của bốn nữ yêu. Khi vào, ông ta có đưa mắt thoáng nhìn qua bàn của Phương, nhưng ánh mắt có vẻ nghiêm nghị, tuồng như lúc sáng sớm chưa hề chào hai cô. Ông ta ngồi vào bàn, gọi bia, châm thuốc hút và ngắm bốn cô gái xinh đẹp. Cô gái đẹp nhất bọn nheo mắt nhẹ nhàng với ông, mỉm cười. Ông cũng mỉm cười đáp lễ. Hạnh huých nhẹ tay Phương: - Một nhân vật đặc biệt nữa dến. Người vào có dáng đi khệnh khạng, tuổi lớn hơn hai nhà văn, tóc thưa đầu hói, trán bóng. Nhân vật này Phương và Hạnh nghe hai nhà văn gọi là " nhà thơ giàu nhất nước " khi họ chào nhau. Phương và Hạnh đã gặp nhà thơ ở quán ày vài lần, mỗi lần có một cô đào khác nhau. Hôm nay ông ta đi với một cô gái vóc người thấp như chiếc mũi của cô, nhan sắc kém dưới mức trung bình. Hai người vừa đi vừa nói chuyện. Cô gái cười. Phương thấy cô ta mất một chiếc răng cửa. Nhà thơ đưa tay làm một cử chỉ như chào Phương và Hạnh dù thực sự đôi bên không quen nhau. Ngang qua bàn bốn cô gái, nhà thơ cười: " Chào các em ". Một trong bốn cô gái cười đáp: " Chào anh! ". Nhà thơ vui vẻ dừng lại ở bàn hai nhà văn để bắt tay. Cô gái đi vào bên trong trước. Một trong hai nhà văn nói: - Nè, tôi đang định viết một truyện ngắn. Tôi đưa ông vào nhé. Một nhân vật nay đi với cô này mai với cô kia. Nhà thơ cười hề hề: - Cứ tự nhiên. Nhưng đổi tên đi. Nghệ sĩ có nghệ danh. Ông cứ gọi tôi là " Ngạnh dê ". Hề hề...Tôi vào bàn trong nhé. Phương và Hạnh nghe nhà thơ nói, cảm thấy vui vui. Quả là ông ta không sợ gì. Một người coi trời bằng vung! Hai cô bạn theo dõi cuộc đối đáp của các nghệ sĩ xong, mhìn lại, đã thấy viên phó giám đốc mang ly nước sang ngồi bên bàn của bốn cô gái rồi. Chỉ mười phút sau đó, ông ta cùng cô gái đẹp nhất rời quán. Đôi tình nhân trẻ ở góc quán cũng chia tay. Cô gái lấy xe ra về, theo sau viên phó giám đốc. Chàng trai ngồi lại một mình. Ba cô gái còn lại cười vui vẻ. Một trong ba người cười nói: - Hí hí...Con Thảo trúng mánh! Phương nghe được tiếng của nhà văn ngồi gần cô nhất: - Cá đã cắn câu! Một lúc sau, ba cô gái còn lại cũng rời quán. Hai nhà văn vẫn trò chuyện say sưa. Chàng trai ở góc quán ngồi một mình. Phương đưa mắt nhìn anh, và bắt gặp ánh mắt anh nhìn mình, vẻ có cảm tình. 3. Một buổi cà phê tối mà nhìn ngắm được từng ấy nhân vật kể cũng là nhiều. Nhưng Phương và Hạnh không ngờ tối nay còn chứng kiến được mấy chuyện bất thường khác. Chỉ chừng mười lăm phút sau, một người phụ nữ chạy chiếc Dream vào sân quán. Chị dừng xe xong, đảo mắt nhìn quanh rồi đi thẳng đến bàn của hai nhà văn. - Chào chị.- Một trong hai nhà văn nói. - Mấy anh thấy ảnh vào đây không? - Người đàn bà nói. - Bọn tôi mới vừa đến, không biết chị ạ. Người đàn bà gật đầu chào, đi vào bên trong. Chỉ năm phút sau, nhà thơ " Ngạnh dê " cùng ra với chị. Phương đoán người đàn bà chắc là vợ nhà thơ, mặt chị hầm hầm. Khi ngang qua bàn hai nhà văn, người đàn bà không thiết chào. Nhà thơ nheo mắt với bạn, cười. Rồi cả hai cùng ra. Nhà thơ lái chiếc xe của người đàn bà, chở chị ta đi. Ngay sau đó, cô bạn gái của nhà thơ đi ra, mặt cúi gầm, có vẻ nhục. Một trong hai nhà văn nhún vai: - Hắn thật dễ nể! Bị vợ bắt quả tang mà cứ như không. Người kia nói: - Mai hắn lại như cũ. Chỉ tội cho cô gái. Ngay lúc đó một người đàn ông chạy chiếc Vespa đời mới vào sân quán. Đó là một người tầm trên ba mươi tuổi, vóc dáng to khỏe, để ria mép và râu cằm rậm, ăn mặc kiểu thể thao, áo thun ngắn tay, quần bò. Ông ta vào ngồi đúng cái bàn của viên phó giám đốc vừa bỏ đi. Ở góc quán, chàng trai móc điện thoại di động ra trò chuyện. Chừng mười lăm phút sau, một chiếc xe cảnh sát dừng ngay trước quán. Người đàn ông đi Vespa vội vã móc tiền đặt lên bàn bỏ đi ra. Đúng lúc ấy chàng trai ngồi ở góc quán cũng rời bàn bước ra chặn gười đàn ông lại. Nghe được tiếng anh nói: - Anh Long, dừng lại. Anh có lệnh truy nã. Người đàn ông vụt chạy nhưng chàng trai đã vung tay chụp tay ông ta bẻ tréo. Ngoài quán có mấy người cảnh sát vừa vào. Một chiếc còng được gắn ngay vào tay người đàn ông. Ông ta bị đọc lệnh bắt ngay lập tức. Khi trật tự trong quán được lập lại bình thường, một trong hai nhà văn nói: - Tối nay có nhiều chuyện hay đây. Tôi đã có ý tưởng cho một chuyện ngắn. Tôi sẽ liên lạc với cậu cảnh sát ấy để lấy thêm tư liệu rồi sẽ chấp bút. Thôi, mình cũng về được rồi. Hai nhà văn gọi tính tiền và rời quán. Phương và Hạnh cũng ra về sau họ năm phút. Một buổi tối đã qua. 4. Phương và Hạnh vẫn tiếp tục đến quán mỗi tuần vài buổi tối như trước. Tối nay hai cô chú ý đến bàn của hai nhà văn hơn vì họ cùng ngồi với anh cảnh sát hình sự mặc thường phục. Nghe được tiếng của nhà văn nói: - Nào ai ngờ được cô bạn anh cũng là cảnh sát. Người kia: - Hóa ra đêm nọ cô ấy theo nhỏ mắt xanh môi đỏ đến khách sạn và bắt quả tang thị cùng viên phó ấy. - Bài trừ tệ nạn xã hội là nghề của cổ mà anh. - Chàng trai nói. Giờ thì Phương và Hạnh hiểu được vì sao những ngày gần đây viên phó giám đốc và bọn nữ quái biến mất không đến quán. Nhà thơ " Ngạnh dê " cũng vâỵ. Có lẽ nhà thơ đã chọn một quán khác rồi. Chàng trai nói: - Vâỵ ra anh định viết một truyện ngắn có bọn em trong đó? - Tôi định vâỵ. Nhưng còn thiếu nhân vật nữ Nhà văn kia lên tiếng: - Nhân vật nữ đến kia. Phương và Hạnh nhìn ra ngoài. Cô gái bạn của chàng trai - người chuyên " bài trừ tệ nạn xã hội " chạy xe vào sân quán. Cô dừng xe và vào ngồi chung bàn với hai nhà văn và bạn. Phương liếc nhìn cô gái. Hôm nay cô thật đẹp và duyên dáng. Giống với một diễn viên điện ảnh hơn là một nữ cảnh sát. Nhờ ngồi gần, Phương và Hạnh nghe được phần lớn câu chuyện rôm rả nơi bàn của họ. Nhà văn hứa sẽ viết một truyện ngắn về nghiệp vụ của hai người bạn trẻ ngay khi ông chọn xong nhân vật nữ. Phương và Hạnh ngồi nghe thêm vài bản nhạc nữa rồi về trong khi bàn của nhà văn vẫn còn sôi nổi chuyện trò. Khi hai cô gái rời bàn, cả hai đều không biết nhà văn đang ngắm nhìn họ, mỉm cười. Ông đã định xong nhân vật cho truyện ngắn sắp viết.