Theo Emma ´s christmas wish của Sallyam J Murphey )

Tuyết rơi dày đặc phủ trắng cánh cổng và con đường dẫn vào cái nông trại cũ kỹ. Con đường làng hầu như đã biến mất dưới lớp tuyết dày và màn sương khói lạnh. Bên trong nhà, giữa không khí yên lặng vang lên giọng nói trong trẻo của một bé gái:
- Chúng ta phải tổ chức lễ Giáng Sinh, em Rosie ạ. Nhưng chị biết làm sao đây khi không tìm ra tập hồ sơ dạy nấu ăn và làm bánh?
- Nhưng cha nói năm nay chúng ta sẽ không có bánh, không có quà, không hát thánh ca…không gì cả!
Giọng một cô bé tám tuổi yếu ớt vang lên ẩn chứa một nỗi buồn thất vọng. Emma, cô bé lên tiếng đầu tiên nói:
- Cha đâu có nói thế. Cha chỉ nói là mẹ không thể về nhà vào lễ Giáng Sinh.
Emma, 13 tuổi có mái tóc nâu với những lọn quăn và khuôn mặt bầu bĩnh. Những tuần lễ sau này rất buồn sầu và khó khăn đối với hai cô bé. Jane, mẹ hai cô bé đã ngã bệnh vào đầu tháng mười một và Ben đã phải đưa vợ đến bệnh viện cách nhà hơn trăm dặm để kiểm tra sức khỏe và xét nghiệm. Ben nói:
- Các con còn quá nhỏ để chăm sóc mẹ. Emma, bố hy vọng con sẽ chăm sóc em thật tốt khi bố mẹ vắng nhà.
- Hôm qua Ben đã thông báo cho cả nhà một tin không vui là Jane chỉ có thể về nhà sau tháng giêng. Emma nói:
- Chị nghĩ chúng ta có thể đưa mẹ về nhà.
Cô em tròn xoe mắt nhìn chị. Emma nói tiếp:
- Đêm qua chị nằm mơ thấy gia đình mình vẫn đón Giáng Sinh bình thường. Chị tin nếu chúng ta làm những gì mẹ thích thì đúng vào đêm Giáng Sinh, chúng ta sẽ được nghe mẹ khen chúng ta là những đứa con ngoan và chính việc chúng ta làm đã giúp mẹ khỏi bệnh. Chị tin nếu chúng ta cứ chuẩn bị lễ, mẹ sẽ về.
Rosie gật đầu hỏi: Chúng ta bắt đầu sao đây?
- Đầu tiên hãy kiếm cuốn tập daỵ nấu ăn.
Khi hai chị em lục lọi các hộp cạc tông đầy bụi bặm, Emma khuyến khích em:
- Hãy nhớ lại năm ngoái khi mẹ làm bánh nhân táo, thì cả nhà mình dậy mùi thơm của bơ sữa, táo.
- Em chỉ nhớ mùi của mẹ thôi.
Mỉm cười nghĩ đến thói xấu hay rúc vào người mẹ của Rosie, con bé chắc nhớ mẹ lắm rồi. Emma nói để em vui và khuây khỏa:
- Chị nhớ mẹ vừa nấu nướng vừa ca hát, đôi khi dừng lại múa một vòng và cầm sách dạy nấu ăn lên xem, cuốn sách để trên tủ bếp ấy.
Cuốn tập dán các bài dạy nấu ăn cắt từ nhiều tờ báo, được thực hiện từ sáu thế hệ trước bởi Marianna, bà cố nội của Emma. Các nàng dâu tiếp sau của dòng họ Metcalfe giữ gìn và tiếp tục cắt dán làm cho quyển vở ngày càng dày lên và Jane cũng làm như thế.
Hai cô bé vui mừng khi tìm ra quyển tập. Emma lật vội và cô bé thở phào khi nhận ra trang vở ghi hàng chữ mềm mại của Jane: Tổ chức tiệc Giáng Sinh phía bên ngoài tập giấy cắt dán các bài báo
Sau khi đi học về, hai cô bé bắt đầu làm theo những lời hướng dẫn trong các bài báo mà Jane đã cắt dán. Đầu tiên là phải làm cho mọi vật được sạch bóng. Chúng đã vất vả lau chùi bếp và cọ soong nồi với một niềm mong ước mãnh liệt. Chúng đã tìm thấy trong tập hồ sơ cách nấu món bò chiên và bánh nhân thịt heo là những món ăn chính trong tiệc Giáng Sinh của bà Nana Jessie, một nàng dâu của dòng họ Metcalfe. Về thức uống, Emma tìm thấy cách làm trái cây ngâm rượu, là món của Anna, một nàng dâu khác đã mang từ Đức sang. Emma cũng tìm thấy trong đống di sản về gia chan1h ấy cách nướng bánh mì mè tròn và cả cách nấu xúp hành với trứng mà Katheen, một nàng dâu kế tiếp đã sưu tầm được.
- Nhiều món quá, chúng ta sẽ làm gì, chị Emma?
- Tiệc để đón mẹ về nên sẽ làm những món mẹ thích thôi.
- Vậy thì bắt buộc phải có bánh nhân táo!
- Đương nhiên rồi!
Những ngày sau đó, căn bếp sống động hẳn lên với những tiếng va chạm của soong nồi. Emma là đứa con gái ngoan, đã thường giúp mẹ nấu nướng, nay một mình cô bé làm bếp không tránh khỏi vài „ tai nạn „ xảy ra như: nước màu thắng bằng đường bị khét, nước luộc sôi trào, lửa liếm dầu ăn trên chảo cháy bùng lên… Nhưng với sự tiếp tay nhiệt tình của Rosie, Emma dần hoàn thành những món đã chọn.
Suốt thời gian đó, Ben đi và về, quá mệt mỏi nên hầu như không nhận ra trong nhà phảng phất những thứ mùi mà bình thường không hề có. Anh gần như kiệt sức vì công việc, thức khuya chăm sóc cho vợ và đoạn đường hai trăm dặm đi về giữa nhà thương và nông trại
Một buổi trưa, Ben về đến nơi, anh thấy hai cô con gái đang leo thang để trang hoàng nhà bằng những sợi giấy màu.
- Các con làm gì vậy?
- Con biết ba đã nói gì nhưng con tin là chúng con bắt tay vào sửa soạn cho lễ Giáng Sinh thì mẹ sẽ khỏi bệnh trở về. Chúng con lu bu đến nỗi không đi lễ được. Emma nói.
- Ba biết. Ben gật đầu, đưa mắt nhìn quanh. Những cửa sổ sạch bụi, sàn nhà bóng lộn và một mùi hương dễ chịu của sự tinh sạch lan tỏa khắp nhà. Các con đã vật vả nhiều, Ben thì thầm.
- Tụi con còn nấu thức ăn và làm bánh nữa! Rosie thông báo và nắm lấy tay kéo Ben xuống bếp, nơi mà Emma đã đặt mọi thứ trong tủ lạnh để chỉ cần cho vào lò viba hâm nóng lại là có thức ăn ngay. Emma mở tủ lạnh với một nụ cười dịu dàng trên môi. Trái tim Ben tràn ngập yêu thương khi nhận ra Emma rất giống mẹ.
Chiều hôm sau, Ben gọi các con từ ngoài phòng khách. Khi hai đứa trẻ chạy ra, anh vói tay chỉ vào góc phòng.
- Ba có một sự ngạc nhiên dành cho các con.
Emma và Rosie không nói nên lời khi thấy một cây thông cao, cành lá xum xuê được dựng ở góc phòng.
- Đừng đứng im lâu như thế, hãy trang trí nó đi.
Trong khi ba cha con cùng làm, Ben thông báo một tin mừng:
- Ba đã thì thầm với mẹ về việc các con làm và mẹ đã mở mắt, nói chuyện với ba sau mấy đợt hôn mê.
- Thật không ba, mẹ đã nói gì? Hai đứa trẻ xúc động kêu lên.
- Mẹ nói các con ngoan lắm và là những đứa con hiếu thảo. Ben quay đi, tránh nhìn đôi mắt của Emma. Nếu mẹ tiếp tục khá hơn, ba nghĩ các con có thể đi thăm mẹ sau lễ Giáng Sinh.
Ánh mắt Emma tối sầm, cô bé đổi đề tài:
- Ba sẽ vào với mẹ trong đêm Giáng Sinh chứ?
- Dĩ nhiên rồi, sao con?
- Con hy vọng là ba có thời gian để dùng buổi tiệc nhỏ trước khi đi. Và chúng ta sẽ cùng cầu nguyện cho bệnh tình của mẹ.
- Ba sẽ về lúc năm giờ chiều, được không con?
- Được, tốt lắm ba.
Chiều 24/ 12, Ben gõ cửa nhà lúc 5g. Anh có chìa khóa riêng nhưng Ben muốn báo cho các con sự trở về của anh. Emma mở cửa, cô bé ra dáng một quý cô trong bộ váy mới chứ không là cô bé con luộm thuộm mà anh đã thấy ban sáng. Rosie đứng sau lưng chị, sáng loáng như một đồng xu mới trong cái áo đầm xòe mà Jane đã may cho nó.
- Coi hai con đẹp chưa kìa!
Phòng ăn ngập đầy ánh sáng vì nến được thắp lên khắp nơi: trên bệ cửa sổ, cạnh bàn thờ, hai hàng trên mặt bàn.
Bồi hồi cảm động Ben ngồi vào bàn và nhanh chóng ăn hết khay thức ăn Emma đã múc cho anh.
- Ngon tuyệt, Emma. Làm sao con nấu được khi chỉ được nhìn qua mẹ làm?
- Nhờ bà Marianna, bà Hahna, bà Anna, bà Kathlenn… đó ba.
- Con nói như là quen thân với họ vậy.
- Quen chứ ba, qua tập hồ sơ cắt dán dạy nấu ăn. Con đã trò chuyện với họ bằng cách thức riêng của con và họ đã dạy con nấu bữa tiệc Giáng Sinh này. Họ cũng hứa giúp mẹ lành bệnh.
Sau bữa ăn, Ben chuẩn bị vào bệnh viện, anh nói: Ba sẽ về muộn, các con khỏi chờ.
Ngồi ở bàn trong bếp, Emma lật lại tập hồ sơ về làm tiệc Giáng Sinh mà mẹ cô đã sưu tầm. Ở trang cuối có câu ghi chú của Jane: Làm bánh bột bắp để ăn điểm tâm vào sáng hôm sau nhưng không có bài cắt dán nào về cách làm bánh bột bắp. Trái tim bé nhỏ của Emma se thắt: Làm sao làm được bánh bột bắp để hoàn thành mong muốn của mẹ đây? Vậy là mẹ cô sẽ không được khỏi bệnh sao? Emma tức tưởi rơi nước mắt suốt đêm vì tuyệt vọng.
Ánh nắng le lói chiếu qua cửa sổ phòng Emma vào sáng hôm sau, khi Ben đánh thức cô.
- Dậy, xuống dùng điểm tâm, con gái!
Emma thẫn thờ trước một ngày đầy thất vọng. Cô đã không thực hiện được phần cuối cùng tâm nguyện, Giáng Sinh đã qua và mẹ cô…Emma nặng nhọc lê từng bước xuống lầu. Cô dừng lại khi chân chạm sàn nhà. Cái mùi thơm của quế, bơ, bột nướng và ngọt ngào của bắp. Emma chạy vội vào phòng khách, trên cái bàn của bộ sa lông là một ổ bánh bột bắp còn nóng hổi.
- Làm sao ba....
Ben cười tươi, một nụ cười rạng rỡ sau bao ngày buồn rầu lo lắng.
- Ba luôn luôn làm món điểm tâm mà. Đó là công việc gia chánh duy nhất mà mẹ chịu để cho ba làm.
- Lý do là vì chính ba con đã mang về cho mẹ bài báo dạy làm bánh bột bắp.
Giọng nói nhẹ nhàng của Jane vang lên sau lưng Emma. Cô bé quay lại, niềm vui vỡ òa trong đôi mắt và giọng reo vui: A, mẹ đã về! Cùng một lúc Emma và Rosie nhào vào vòng tay dang rộng của Jane. Jane hôn hai con, âu yếm nói:
- Chúc mừng Giáng Sinh, các con yêu quý! Sự hiếu thảo và lòng thành của các con đã giúp mẹ khỏi bệnh và trở về với các con.

Xem Tiếp: ----