Lại một tối thứ bảy quái quỉ. Căn nhà mênh mông trở thành quá hẹp, chẳng chỗ nào hắn có thể ngồi nóng chỗ. Bật nhạc. Nhạt quá - tắt. Ti vi… không có gì mới. Điểm danh trong đầu những số điện thoại bè bạn. Một người, hai người không có nhà. Người thứ ba… đến hồi chuông tiếp theo thì hắn vội vàng cúp máy. Hắn tìm báo đọc. Những con chữ nhảy nhót. Chán, hắn thay vội quần áo, dẫn xe ra khỏi nhà. Đây đó trai gái từng cặp tung tẩy đi vào đêm cuối tuần. “Hừmm hạnh phúc nhỉ!”. Hắn đang ghen với thiên hạ. Cũng lạ, thấy mà thèm nhưng làm như họ thì hắn ngấy.
Chẳng tự biết mình đang muốn gì nữa, hắn bỗng thích chở một em thật xinh chạy lòng vòng rồi tắp vào quán cà phê nhạc bất kỳ, hoang phí thêm một tối không mục đích. Ít ra hắn sẽ là một kẻ hạnh phúc trong mắt mọi người. Tạm gọi là hạnh phúc mỏng manh hay sự lừa dối ngọt ngào. Ừ… có mấy ông nhà văn đã từng dẫn gái ăn sương về nhà để… ngắm và cao ngạo dạy đời đó thôi. Một ý tưởng loé lên. Hắn sẽ thử đảo qua vài cái chợ người tìm một cô ít son phấn rẻ tiền nhất. Tân Cảng ư? Chịu! Mấy lần có việc dừng bất chợt nơi ấy, cả một rừng hoa ngồi trên xe ôm xúm lại, hắn đã phát hoảng. Chỉ sợ người quen bắt gặp thì xấu mặt. Trước sở thú hay Huyền Trân công chúa cũng vậy thôi. Ma cô nhiều hơn thịt sống.
Chiếc xe rề rề theo những do dự và bắt đầu lên dốc cầu Sài Gòn. À chỗ này chắc hợp với tính nhát gan cố hữu trước đám đông của hắn. Đã thấy một vài cô đứng cách nhau xa xa, trông rất lành. "Coi chừng lầm mà bị chửi" hắn thầm nghĩ nhưng vẫn tắp vào. Chẳng có chút đon đả nào cả. Nhưng ánh mắt thì như van xin. Cô gái đẹp nhưng phấn son nhòe nhoẹt. Sự non tơ còn ấm trong điệu bộ.
- Hết đêm bao nhiêu em?
- Ba trăm ngàn, phòng anh lo.
- Chuyện nhỏ, em sẽ có năm trăm nhưng chỉ ngồi sau xe anh, ôm eo chặt và thật tình tứ tới lúc anh chán. Em biết thế nào là một tối thứ bảy hạnh phúc chưa?
- Là có khách sộp như anh vậy.
- Lên xe đi, anh sắp muối mặt ở đây rồi nè.
- Đưa tiền trước em gởi má đã.
- Hai trăm là cho thêm, còn giá gốc sẽ được thanh toán sau khi đi chơi về - Hắn nhón bốn tờ năm mươi ngàn giữa cục tiền dầy, một cách cố ý.
Không đầy tích tắc, chiếc xe rú ga lao vào thành phố. Một cặp không đến nỗi tệ của đêm Sài Gòn náo nhiệt. Thậm chí thỉnh thoảng hắn còn hất mặt lên trong vài ánh nhìn ghen tị đâu đó. Giả sử mười người nhìn, chia đều, mỗi lần giá trị năm mươi ngàn, tính cả tiền boa… rẻ chán!
Người đâu ra lắm thế. Đường đặc kín xe. Ai đó cho rằng mốt là một phần không thể thiếu của xã hội văn minh. Nhưng hình như chỉ có những nhãn hiệu đắt tiền được quảng cáo trên báo chí, truyền hình và khoe mẽ trong các câu chuyện bất tận của mọi người là thấp thoáng gợi cho ta về mốt, còn thứ bày ra trước mắt hắn giờ này lại là chân, tay, mông, đùi, ngực, rốn, vai, lưng … ngồn ngộn phát chán.
Cái từ đi chơi thế mà đa nghĩa. Chơi là tăng hết ga, lạng lách phóng thẳng ra xa lộ. Chơi là vô tư đậu xe dọc lề đường, dựng chống ngồi âu yếm nhau. Chơi là điên cuồng trong những vũ điệu chỉ thấy toàn là nhịp, lạnh lùng, vô cảm. Chơi là trốn chạy tiếng ồn ngoài phố để chút chít góc tối rì rì máy lạnh, bên hai ly nước chưa vơi một nửa. Chơi là ngả nghiêng hẳn một con phố đầy quán nhậu, điểm tô bằng đủ các đồng phục tiếp thị bia rượu, thuốc lá bắt mắt. Chơi là vắt chân lên chiếc ghế quán rượu cao quá khổ, thả khói mộng mị, lép nhép theo loa mấy bài hát tiếng Tây tiếng U.  Chơi là chui nhủi góc công viên, cà phê đèn mờ, xé giấy bạc, đốt và hít. Chơi là bò toài trên bàn bida đo niềm vui cạnh mấy nàng xếp bi bụ bẫm, áo trễ ngực. Chơi là ì xèo cò kè thêm một bớt hai, mắt xanh mỏ đỏ khắp phố. Chơi là loạng choạng bước ra khỏi nhà hàng đặc sản máy lạnh, kháo nhau tập hai tập ba, quên đường về. Chơi là thi nhau hét đến khản cổ với cái máy chấm điểm chỉ biết đo âm lượng lớn nhỏ… Kể ra đây thì tới mai cũng chưa hết, mà hắn cũng đang đi chơi mà. Nên quay lại với cuộc chơi vừa khởi sự.
Chẳng hỏi han nhau lấy một câu. Hắn như mộng du trong cái ôm eo chặt cứng của người đẹp. Dạo quanh một vòng trung tâm. Cuối cùng hắn vứt vội chiếc xe cho cậu bảo vệ hay quên trả tiền thừa cho khách, tót lên cà phê Landmark tận lầu 16. Gió lạnh và mạnh. Hắn gọi hai ly nước, ngồi sát, quàng vai cô gái và đăm chiêu nhìn xuống đường.
Chỉ cách một ngang sông mà hai phần của thành phố như hai thế giới hoàn toàn khác biệt. Mấy chiếc phà, hai đèn mạn xanh đỏ cứ lầm lũi qua lại. Bao nhiêu con người đang vật lộn với cuộc sống bằng những con thuyền nho nhỏ quanh đó. Tiếng máy nén khí trong xưởng Bason xả van an toàn thỉnh thoảng lại xào lên. Khoảng nhỏ lầm bụi, ẩn hiện chiếc nón bảo hộ lao động. Chắc mấy người công nhân ca đêm đang phun cát làm sạch thân tàu dưới ụ. Vài đứa trẻ đánh giày, bán vé số tụ họp nơi góc tường vắng chẳng biết làm gì, chỉ nghe chí chóe giọng kim vẳng lên. Hàng đoàn xe tải ì ạch nối đuôi nhau khói mù đất. Mươi chiếc xe đạp, lưng áo xanh ngành may mặc đan vào dòng người chật vật, chẳng rõ về ca muộn hay đi ca khuya nữa. Họ bao giờ mà chẳng lừ đừ mất ngủ. Xéo xéo, góc khách sạn nổi cũ, ánh đèn pin mời mọc vạch nháo nhào khi có người rà qua.
Sự nhẫn nhục của cô gái đã tới giới hạn. Cô cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn bằng cách hất cánh tay sắp tê cứng của hắn ra khỏi cô.
- Anh làm cái trò gì vậy. Như một kẻ tâm thần không hơn không kém.
- Xin lỗi nhưng chúng ta đã thỏa thuận rồi mà.
- Tiền với tôi quan trọng thật nhưng đừng quá coi rẻ một con người như vậy.
- Chà cái gì nữa đây?
Hắn giật mình. Cô gái kéo ghế ra xa, hai khuôn mặt đối diện nhau. 
- Nói thật, tôi đã đang và sẽ bán thể xác mình như một cách mưu sinh. Nhưng chưa bao giờ tôi bán sự khinh bỉ. Cái cách anh im lặng mà vẩn vơ còn hơn thế nữa.
- Em nói chuyện nho nhỏ một chút.
- Anh có lòng tự trọng hơi cao đó.
Cô gái lườm hắn một cái rồi hất mái tóc ra vẻ bất cần. Đằng sau sự ngây thơ còn đọng lại trên cái tuổi đôi mươi hình như là nỗi trầm luân.
- Người như em đâu phải khó kiếm một anh chồng đủ khả năng bảo bọc suốt cuộc đời.
- Đàn ông ư… tên nào cũng tệ như anh cả.
- Em không phải là người đầu tiên có nhận xét đó. Em tên gì và bao nhiêu tuổi rồi.
- Em 21 tuổi, xóm liều vẫn gọi là Mimi. Anh có thích nghe bài ca về số phận nàng Kiều tiếp theo không?
- À, anh thuộc lâu rồi. Cái kiểu nói chuyện của em không giống một cô bé chưa học hết phổ thông.
- Anh thì có sự láu cá đằng sau tấm bằng khoe mẽ nào đấy là cái chắc.
- Hãy kể chuyện của em nghe chơi đi.
- Chẳng tác dụng gì đâu. Anh là người thích nói ra những gì anh suy tư, đơn giản là cho nhẹ lòng. Do đó anh chỉ nói với những người không biết anh là ai. Tóm lại là vô hại.
- Con mắt em rất tốt. Thêm cặp kiếng sẽ thành trí thức.
- Vòng vo hoài. Sao hôm nay anh một mình?
- Một mình tròn tháng rồi.
- Tin được. Anh không chịu nổi cô đơn hơn thế đâu. Hai mối tình gần đây nhất của anh như thế nào?
- Tiêu chuẩn của một mối tình, theo em là gì?
- Hãy bắt chước những thanh niên mới lớn, nghĩa là đi chơi một hai lần một tuần và hôn nhau.
- Em vật chất hóa nghe lợm giọng lắm.
- Chính anh đang dùng vật chất mua một tối thứ bẩy để nuôi cái sở thích ngông cuồng của anh đấy thôi.

*

- Nhà anh đây hả.
- Không nhà mướn thôi. À à…, quen miệng rồi. Với em thì đâu cần giấu. Nhà của anh.
- Nhức đầu.
- Thôi em vô phòng trong, ngủ đi là tốt nhất. Đêm nay anh sẽ thức viết truyện ngắn.
- Anh thích sống theo hư cấu nhà văn nhỉ.
- Anh không bao giờ có ý định thành nhà văn. Đơn giản là viết những gì thấy thích. Nhưng trong sâu thẳm lòng mình anh luôn ao ước sẽ gặp một bông hoa dại thật đẹp trong trò chơi này. Anh ghét trò nhân giống hoa.
- Em đang muốn tôn trọng anh.
- Năm giờ sáng mai anh gọi em dậy. Em ra cửa sau, đi taxi ở đầu phố về.
- Khu này cũng vắng vẻ, anh làm gì mà sợ chết khiếp lên vậy.
- Khi mặt trời lên. Đó là cuộc sống đầy nghiệt ngã.
Hắn nhẹ đẩy cô gái vào buồng ngủ của mình. Câu chuyện bị cắt đứt bởi cánh cửa gỗ cách âm rất tốt. Lúc bốn giờ ba mươi sáng hắn đã cơ bản hoàn thành một truyện ngắn khá vừa ý.
Bốp… Cái tát trời giáng - Một bầu trời sao trùm quanh người hắn.
- Em làm quái gì đấy? Hắn tuyệt vọng hét to, quên cả nhóm người cuối xóm đi tập thể dục mới thấp thoáng ngoài cửa sổ.
- Tôi không ngủ được. Tôi trừng phạt kẻ làm mình trằn trọc. Tôi đã liếm vết thương suốt đêm.
- Đồ điên! Cút… Vừa rủa, hắn vừa nháo nhào tìm chìa khóa cửa sau.
- Nè, còn ba trăm - Hắn nói với theo bước chân cô gái.
Cô gái dứt khoát bỏ chạy, cứ như sợ giọng hắn đuổi theo trói chặt mình. Hắn văng tục rồi quay vào nhà. Thay xong vải trải giường và áo gối, hắn đảo mắt một vòng xem nàng ăn sương nọ có táy máy gì không. Chiếc đồng hồ đeo tay hiệu Longines còn nguyên dưới chao đèn ngủ.
Chim sẻ bắt đầu chuyền cành, ríu rít trên tán mận trước sân. Tất nhiên hắn đang mệt. Hắn sẽ ngủ bù, chứ không phải cố gắng trốn khỏi buổi sáng chủ nhật thanh khiết.
Thảo Điền,
Sài Gòn 8.1998
 

Xem Tiếp: ----