Chỉ vì cái bật lửa đó mà bọn tôi xô xát trong quán cà phê. Nó nhỏ nhắn, xinh xinh, khắc hình con nhân sư với đôi mắt lân tinh lấp lánh. Khi Ngọc rút ra châm thuốc, một thằng con trai từ bàn bên sán tới, bóp chặt cổ tay cô. Ngọc "á" lên một tiếng, cái bật lửa rơi ra.
Bọn choai choai ở đây thích dùng hàng hiệu cho ra vẻ sành điệu, vậy mà cái bật lửa này còn hơn cả hàng hiệu, nó là hàng độc, không thể có cái thứ hai.
Tôi phóng tới, nắm lấy vai thằng mất dạy. Tôi đã học mấy năm với thầy Dũng võ. Thầy dạy tôi "Kiến nghĩa bất vi vô dõng dã". Thấy việc nghĩa mà không làm là hèn, hèn lắm.
Nhưng tôi không được làm việc nghĩa, vì lúc tay tôi và tay thằng kia còn gài lấy nhau thì Ngọc đã kéo áo tôi lại, trừng mắt nhìn vào đối thủ:
- Có muốn ta gọi Rôn tới hay không?
Nàng móc điện thoại ra, nhưng không phải gọi, vì thằng kia đã ỉu xìu như bánh đa nhúng nước, đặt cái bật lửa xuống bỏ đi ngay. "Rôn là ai mà ghê vậy?". Tôi hỏi nàng sau khi dọn cà phê của tôi sang chung một bàn. "Anh muốn biết à, chút nữa về trường bán trú của em đi".
Chín giờ đêm, chở sau lưng một cô gái xinh xắn nhưng lòng tôi không phấn khởi mấy, tôi đang mang tâm trạng cụt hứng. Cô ta đã chứng tỏ nắm đấm của tôi không hữu hiệu hơn uy danh của một gã Rôn nào đó. Ngọc cười khúc khích: "Em biết anh có võ, nhưng thằng nhóc đó mang "hàng" trong người, anh không thấy sao?". "Hàng là gì?". Ngọc chồm ra trước nhìn vào mặt tôi: " Ôi, Mặt Sữa ơi, vậy mà đòi đánh nhau. "Hàng" là mã tấu đó, khi nó cúi xuống em thấy ống quần nó cộm lên, biết liền". Tôi cũng bất giác quay lại nhìn những nét thơ ngây trên khuôn mặt Ngọc. Ngọc hiểu ý: "Anh đang hỏi em còn nhỏ sao mà biết nhiều chuyện phải không? Rôn dạy em đấy".
Tôi chở nàng lên ngã ba Thánh giá, qua những vùng mồ mả nhấp nhô rồi đến ngôi nhà ba tầng trên dốc vắng.
Ngôi nhà ấy có những đường nét cổ xưa, hiện ra trong ánh vàng ủ ê của chiếc trụ đèn trước sân. Trông có vẻ là nơi ở của loài dơi hơn là của người, tôi nghĩ thế khi bước lên lối đi sát thềm nhà, giẫm chân trên cỏ dại mọc len trong các khe gạch hoa cương. Rôn ngồi trên tầng hai trước ly rượu, mình mặc áo đen, một tay buông thõng xuống, một tay đặt trên mặt bàn. Cây đèn chong có chụp lụa màu nhuộm ánh sáng đỏ quanh chỗ y ngồi. Màu đen và vẻ lặng lẽ của người đàn ông trong đêm làm y giống con cú thu mình trên cành cây rậm. Thấy Ngọc, mắt y sáng lên. Tôi quan sát vẻ mặt y: hốc hác nhưng không xấu, trái lại có một vẻ đẹp góc cạnh đầy bí ẩn.
"Fan mới của em đấy à?", Rôn hỏi Ngọc. Ngọc mỉm cười, vẻ nũng nịu và tự hào. Rôn hỏi tôi: "Cậu đến đây làm gì?". Câu hỏi của y đi cùng nụ cười thân thiện nên không giống một lời tra hỏi, mà giống một tiếng mời chào. Tôi khó trả lời được Rôn, khi tôi cũng không biết ma lực nào đưa chân tôi tới đây. Tôi bỗng buột miệng hỏi:
- Tối nay em ở lại đây được không?
Rôn đưa mắt nhìn Ngọc, một cái nhìn sắc lạnh. Ngọc hơi nhăn mặt, nhưng tôi đã vội nói cho nàng khỏi hiểu lầm:
- Em chỉ ngồi ở cửa phòng Ngọc thôi mà.
Rôn cười:
- Ta biết rồi, cậu thuộc týp người thích mùi rượu hơn là uống rượu.
Tôi ở lại. Tôi còn rất trẻ, cánh cửa nào mở ra trước mặt tôi cũng muốn đi vào xem thử bên trong có gì. Có thể sau mỗi cửa động là hàng đống xương người mà cũng có thể là hàng kho châu báu, biết đâu.

°

° °

Ngọc cởi chiếc áo khoác jean, ném lên lưng ghế. Rồi nàng ngồi xuống giường, tháo dây đôi giày păng-túp da lộn. Chừng như để cho sướng tay, nàng quăng hai chiếc vào hai góc phòng rồi ngả mình trên nệm.

Tôi ngồi bệt bên giường nàng. "Sao em lại đến đây ở?". "Thích. Mà em có ở hẳn đâu, thích đi là đi, thích về là về!". Tôi lặng nhìn sống mũi thanh tú, cái cổ cao, đôi môi kiêu kỳ của Ngọc, nét nào trên mặt nàng cũng giản dị và cao sang, nhất là khi giờ đây nàng chỉ mặc một cái áo hai dây đơn sơ trên chiếc quần jeans ngắn. Một cô bé rất bụi, bụi một cách rất tiểu thư, vậy mới ngược đời.
Ngọc bật lửa châm thuốc, hai mắt con nhân sư nhấp nháy như nhìn tôi. "Mẹ cho em cái bật lửa này trước khi ra đi. Mẹ bảo, khi nào mắt nhân sư sáng rực khác thường là vận may sắp đến".
- Mẹ đi đâu?
- Sang Đức. Đi với dượng Michael - Ngọc nói, giọng tự hào - Bốn mươi tuổi, mẹ em kết hôn với một người đàn ông mà nhiều cô gái hai mươi nằm mơ cũng không thấy.
Tôi ngạc nhiên. Ngọc kể tiếp:
- Chỉ có em là quỷnh. Ngày cưới mẹ, em hát tặng bài Mẹ yêu, rồi bỗng nhiên em khóc. Thật vô lý. Dượng Michael đến ôm em, dượng bảo sẽ không quên em. Em xin lỗi dượng, em rất ân hận đã làm cho mọi người bớt vui.
Tôi cầm lấy cái bật lửa, nhìn sâu vào đôi mắt nhân sư, cố tìm xem có tia sáng nào khác thường không. Ngọc như hiểu ý tôi, bảo:
- Chưa đâu. Phải vài năm nữa, vận may mới tới. Mẹ em đã hứa rồi, mẹ sẽ về, đem em qua bên đó. Em sẽ được đi học ở trường Đại học Dresden.
Ngọc nheo mắt, lim dim mê đắm như đang nằm mơ.
"Mẹ có biết em đi bụi thế này không?". Ngọc cười ranh mãnh: "Còn lâu mới biết".
Ở tầng dưới có nhiều tiếng ồn ào, tiếng ca hát của người say. Ngọc bảo tôi:
- Tụi nó về rồi đó, anh đóng giùm em cánh cửa.
Dưới cầu thang, một lũ vong vị đang trở về từ các quán nhậu, chúng rôm rả hào hứng với nhau một lúc rồi chia nhau ngả lưng trên những tấm nệm cũ. Chúng lè nhè: "Ngọc ơi, sao em bỏ tụi anh". Tôi quay vào với Ngọc. "Tại sao cả thằng vong lúc nãy bắt nạt em cũng có mặt ở đây?". Ngọc cười:
- Nó là thằng Tín, hiệu là Tín ke. Nó say em như say thuốc.
- Có bao giờ tụi nó lên đây chọc ghẹo em không?
- Rôn không bao giờ cho ai động tới em. Em không thuộc về ai cả.
- Thế nghĩa là em thuộc về Rôn.
- Không hẳn thế - Ngọc nhún vai - Không phải như anh nghĩ.
- Ai tin được?
Ngọc nhìn vào mặt tôi: "Này anh, tin hay không tùy anh thôi. Bây giờ hoặc là anh về, hoặc là ra hành lang cho em ngủ".
Đêm ấy tôi ngồi thâu đêm ở cầu thang, nhìn qua khoảng trống ốp kính, ngắm những vì sao trên trời. Vào khoảng hai giờ sáng, có tiếng chân nhẹ như tiếng dơi vỗ cánh đằng sau lưng tôi. Tôi quay đầu nhìn: người đàn ông áo đen đứng lặng lẽ nhìn tôi trong ánh sáng đỏ nhờ đang tỏa xuống. Rôn. Y đến bên tôi, ngồi xuống, rút thuốc ra mời.
- Cảm ơn anh, em không hút.
Ban đầu tôi có ý nghĩ là Rôn muốn vào phòng Ngọc, nhưng thấy tôi nên ngại. Nhưng sau đó tôi hiểu là không phải thế. Trong thế giới kỳ quặc này làm gì có chuyện ngại ngần hay nể nang, chỉ có thích hay không thích, thế thôi.
Rôn khoác tay qua vai tôi, bàn tay với những ngón dài đeo một cái nhẫn bạc. Y vừa quàng vai tôi vừa cầm điếu thuốc bằng một bàn tay. Lúc bấy giờ tôi mới nhận ra tay bên kia của Rôn bị cụt. Tôi băn khoăn: Làm sao một người đàn ông chỉ có một tay lại đủ sức mạnh để thống trị cả bầy lâu la dưới kia, đủ sức mạnh để độc chiếm một người con gái mà có thể hắn ta không hề động đến?
Nhưng tôi không nghĩ ngợi được nhiều vì Rôn đã hút hết thuốc, bàn tay mềm của y đang luồn vào trong áo sơ mi tôi mơn trớn. Tôi bảo: "Đừng anh, em nhạy nhột lắm". Rôn khựng lại, rồi hắn phá ra cười, tiếng cười nghe như tiếng gương vỡ trong đêm.

°

° °

Trường bán trú của Ngọc nhanh chóng trở thành trường bán trú của tôi. Rôn vẫn bảo cả bọn: "Lên đây với anh. Việc gì phải ngồi nhà với những bữa cơm đầy nước mắt". Phần lớn bọn con trai lẵng nhẵng đi theo Ngọc về đây, rồi khi về đây thì chúng phát hiện ra một thiên đường. Nơi đây không có những lời đay nghiến, những bài rao giảng, không có sự chịu đựng lẫn nhau. Chỉ có những bài học về thú vui và tự do tuyệt đối.

Tôi thì không mặn mà những bài học của Rôn cho lắm. Tôi chỉ muốn luôn ở bên Ngọc. Nàng sôi nổi và mỏng manh, một vật thể rất giòn và dễ vỡ. Có lần nhìn hai má hồng rực của Ngọc, tôi hỏi đùa: "Em có xài doping không?". Ngọc cười: "Không rảnh". Những lúc không có tôi, nàng đùa với những món đồ chơi linh tinh vứt trong phòng. Khi tôi đến, tôi kéo cái mặt nạ quỷ ra khỏi mặt nàng; chất cao su đặc chế lành lạnh, trơn trơn trong tay tôi. Ngọc níu lại, rồi như muốn trêu tức tôi, nàng áp cái mặt nạ đen đủi gồ ghề vào mặt mà hôn lấy hôn để. "Hàng ngoại đây anh, vài trăm đô một chiếc đó, không tồi mà cũng không dễ mua được". Tôi bảo: "Em tiêu tiền như phá". Ngọc phá ra cười: "Mẹ bảo cứ mua bất cứ cái gì em thích. Anh không thấy nó đẹp à? Gu của em là vậy, em không chịu được cái gì trơn tru tròn trặn". Tôi nhìn Ngọc, lần đầu tiên nhận ra vẻ giằng xé lạ kỳ trong mắt nàng, đấy là sự cứng cỏi pha lẫn với khổ ải, kiêu sa lẫn với nhục nhằn, giống như mắt một con thú rừng bị trói. Tôi mù mờ nhận ra những gì ẩn náu bên trong nàng: tâm trí nàng bị loạn chuẩn, nàng không có chuẩn mực nào để dựa vào, vì thế nàng đã dựa vào Rôn.
"Ít nhất thì em cũng đã thích được một thứ không dữ dằn góc cạnh", nàng nghĩ ngợi một lát rồi bảo. "Nó là cái gì anh biết không? Là Mặt Sữa của anh". Nàng nói rồi cười khúc khích, nhả khói thuốc quanh tôi, mùi khói thơm làm tôi ngây ngất. "Sao em mời mãi mà anh không hút?". "Không, anh không hút. Chỉ nhìn em hút ngày này qua ngày khác cũng đủ lắm rồi". "Có phải trong mắt anh, em nhiều cái hư lắm phải không? Em hư vầy mà sao anh cứ thương?". Tôi áp đầu tóc tơ mịn của Ngọc vào lồng ngực tôi: "Không biết". Ừ, tôi cũng không hiểu nữa. Mấy tháng trôi qua, ngày nào cũng ở bên Ngọc, niềm hưng phấn như từ nàng ngấm vào tôi. Tôi chợt nhận ra có những ngày tôi chỉ ăn một bữa mà không hề thấy đói, không hề thấy mệt, chỉ nhìn thấy Ngọc, ngửi mùi khói thuốc quanh nàng là tim tôi nhảy múa như ngày hội.
Nhưng sau ba tháng, sự hưng phấn trong tôi bỗng biến dạng. Tôi chớm cảm thấy sự nô dịch vô hình mà nàng tròng lên cổ tôi. Đúng vào thời điểm đó, một hôm ba tôi bỗng có một buổi tối rảnh rang, phòng mạch của ông hôm đó không hiểu vì sao vắng khách. Một sự việc có vẻ rất đơn giản và nhỏ nhặt thế mà đã tác động rất lớn đến cả đời tôi: hôm đó tình cờ cũng là một buổi tối hiếm hoi tôi có mặt ở nhà. Ba tôi phát hiện ra hai bàn tay tôi một bên ướt đẫm mồ hôi còn một bên khô ráo. "Con có dùng ma túy không?".

°

° °

Những chuyện xảy ra sau đó chẳng có gì đáng nhắc lại. Đó là chuỗi ngày khủng khiếp nhất của tôi. May mà tôi chỉ bị nhốt trong nhà chứ không phải vào trại cai nghiện. Dù ở đâu thì đấy cũng là những tháng ngày đày ải, thì ra lâu nay thân thể tôi đã trở nên trống rỗng. Những làn khói nàng thổi vào tôi đã tràn vào trong khoảng trống đó đầy ắp, giờ đây không có nữa, cơ thể tôi yếu ớt lạ kỳ, không còn sức sống. Tưởng chừng chỉ một cái búng nhỏ, là toàn thân tôi vỡ tan.

Khi tôi bình phục, ba tôi vẫn chưa yên tâm, bắt tôi phải đi thật xa. Ngày tôi sắp đi, bỗng mẹ tôi bảo có người muốn gặp. Bỗng nhiên, tim tôi đập thình thình, rất có thể đấy là Rôn.
Nhưng không phải Rôn mà là Ngọc. Nàng ngồi trong phòng khách, thanh tú, cao sang và vẫn cái vẻ dễ vỡ như ngày nào.
"Đi một vòng lần cuối đi anh".
Tôi lạnh người, sợ hãi, không muốn một lần nữa rơi vào sự nô dịch.
Ngọc nhìn tôi khẩn khoản:
- Đi đi, em hứa hôm nay em không hút.
Tôi rùng mình. Ba tôi thường bảo: Con là đồ dại gái. Hình như đúng thế thật. Giờ đây, tôi không còn làm nô lệ cho chất khói mỏng mảnh ấy. Nhưng sức hút tỏa ra từ Ngọc là sức hút của chính nàng.
Tôi và Ngọc thuê một chiếc thuyền thiên nga, đạp ra giữa sông. Ngọc dựa đầu vào vai tôi. "Mặt Sữa, anh đi Singapore phải không?". "Ừ, anh đi học". Ngọc thở dài: "Lại thêm một người bỏ đi". Bỗng nhiên tôi áy náy khôn cùng. "Khi nào về...". Tôi rất muốn nói: "Khi nào về sẽ gặp em", nhưng kịp dừng lại. Ngọc hiểu, nàng bảo:
- Không cần, chừng anh về thì có thể em đã sang cùng mẹ rồi. Sang bên ấy em sẽ cai, nghe nói bên ấy cai không phải chịu đau đớn.
Nàng cười như biết lỗi: "Em sợ đau lắm. Chỉ vì sợ đau mà em ra nông nỗi này. Anh biết không, trong đời có những lúc toàn thân như bị đè dưới nghìn cân đá. Lúc đó mình có thể làm bất cứ điều gì... Biết hít là chết nhưng cũng còn lâu mới chết, còn hơn là đứt phựt dây thần kinh chết ngay".
Tôi lặng yên, một lần nữa áp mái tóc tơ mịn của nàng vào ngực tôi. Tôi biết mình cũng như tất cả những thằng cùng cảnh ngộ đã bị nàng thu hút về ngôi nhà đó - ngôi nhà mà Rôn ngự trị, nơi hắn dùng nàng như một con mồi để bắt giữ những gã trai mới lớn về cho hắn ôm ấp và mớm cho chất bột trắng. Bao giờ thì Ngọc mới thoát khỏi sợi dây thòng lọng của Rôn? Biết bao giờ tôi mới đủ sức mạnh của một người trưởng thành để nâng đỡ được nàng? Tôi nhớ lại khuôn mặt của Rôn khi lần đầu mới gặp, chợt nhớ lại mình đã đọc ở nơi nào đó: người ta cứ tưởng tượng ra những tội phạm với bộ mặt xấu xí, nhưng thật ra đa số những người phạm vào tội ác lại có khuôn mặt đẹp.
Dưới chân Ngọc và tôi nước sông trong vắt, tung những cuộn bọt lăn tăn quanh bàn đạp nước. Ngọc rụt rè rút điếu thuốc, mắt nàng nhìn tôi với vẻ năn nỉ. Tôi chụp lấy bật lửa trong tay nàng, bỏ vào túi. "Em đã hứa với anh rồi mà".
Ngọc thở dài:
- Nhớ rồi, hôm nay em không hút, anh cất cái bật lửa ấy đi. Nhớ thỉnh thoảng xem chừng. Có thể khi nào mắt con nhân sư sáng rực lên, là em đã đi rồi đấy.
Tôi gật đầu, tự nhủ: Khi tôi về, nếu Ngọc chưa ra khỏi ngôi nhà ấy, thì chính tôi sẽ dắt nàng ra. Tôi không muốn một mình thoát ra, bỏ mặc nàng.

°

° °

Mấy năm sau quay về, tôi đi tìm ngôi nhà cũ. Nhà đã bị niêm phong. Rôn đã ngồi tù, mãi đến khi Rôn vào tù người ta mới biết y không phải là chủ ngôi nhà ấy. Chủ nhân ngôi nhà đang ở một thành phố lớn, ông ta sở hữu nhiều biệt thự rải rác trên cả nước, và cả một hòn đảo nhỏ ở Nha Trang. Khó mà truy ra được người ấy là ai, bởi ông chưa hề bước chân đến ngôi nhà mà Rôn cai quản.

Bọn con trai đã tan tác hết. Người duy nhất tôi còn gặp lại là thằng Tín ke, vừa từ trại cai nghiện trở về. Tôi hỏi thăm: "Ngọc đi chưa?". "Rồi, hơn nửa năm, mày không được tin tức gì à?".
Trên chóp đồi cao nhất trong nghĩa trang thành phố, tôi đặt hoa hồng đỏ trên mộ Ngọc. Trong tấm ảnh trên bia nàng vẫn thế, chiếc mũ bê-rê đội lệch trông thật bụi, bụi một cách rất tiểu thư. Tín ke bảo: "May cho mày. Không phải nhìn mặt Ngọc vào những ngày cuối. Nó không chịu nổi buồn nên chích nhiều quá, cả người teo quắt lại". Tôi rút bật lửa đốt những tờ giấy vàng cho Ngọc. Chiếc bật lửa lâu nay tôi vẫn ngắm nhìn nhưng chưa hề thấy đôi mắt nhân sư rực sáng, trái lại qua thời gian hai chấm lân tinh cứ phai dần và trở nên mờ đục. Có lẽ đây chỉ là một huyền thoại mà mẹ nàng đã để lại cho con trước lúc ra đi./.

Xem Tiếp: ----