Đoan cắm ba đóa hồng nhung vào chiếc bình pha lê trong vắt để bên thành cửa sổ. Nơi đây nó sẽ hứng sương đêm và nắng gió để làm đẹp thêm cho phòng học của Đoan ít lâu nữa. Khi nó sắp tàn, Đoan sẽ ép khô nó để ghi nhớ một ngày trái tim Đoan có những rung động đầu đời... Ba bông hoa đã thôi héo rũ, trở lại vẻ e ấp xinh tươi. Ba đóa hàm tiếu còn chúm chím, các cánh mịn màng khẽ chúm lại như đôi môi nho nhỏ tuyệt xinh của những người con gái đẹp. Đoan ngắm nó say sưa ở các góc độ khác nhau vẫn thấy nó đẹp làm nao lòng. Hương thơm của nó phảng phất nhẹ lan tỏa trong không khí phòng học cho Đoan cảm giác say say như uống phải một tí rượu nhẹ. Nó quá đẹp khiến người ta phải tỏ lòng mong muốn được áp má lên các cánh mịn êm như một loại gấm nhung tuyệt hảo. Nó khiến người ta phải ngẩn ngơ hồn trước vẻ đẹp kiêu sa lộng lẫy, khiến người ta muốn nâng nó lên môi hôn và tận hưởng hương thơm nồng nàn đến độ ngất ngây. Nhưng tiếc thay, người ngắm nó, thưởng thức vẻ đẹp của nó lại không phải là người Đoan mơ tưởng. Lẽ ra giờ này những đóa hồng xinh xắn kia phải ở trên bàn học của thầy Vĩnh, phải tỏa hương cho thầy say đắm, phải phô sắc cho thầy ngẩn ngơ. Nó phải làm cho không gian quanh thầy rực rỡ hơn, phòng làm việc của thầy thơm ngát hơn. Đoan muốn những hương thơm và sắc đẹp kia thay vì ở bên Đoan, nó phải ở cùng thầy. Người được thưởng thức hương thơm, vẻ đẹp của nó phải là thầy mà thôi! Nhưng sao nó lại trở về với chủ? Đoan đưa tay bưng cằm rồi xụ mặt. Chưa bao giờ Đoan thấy tự ghét mình như bây giờ. Đoan tự hỏi không biết tính nhút nhát cố hữu bao giờ mới rời khỏi cá tính của Đoan?! Chợt Đoan quay ra giận... lây thầy. Chỉ cần một câu của thầy hỏi thăm "Đoan có quà gì cho thầy không" là Đoan sẽ chẳng ngại ngùng mang nó lên bàn thầy ngay. Thầy phải hiểu rằng đó là vật quí nhất của Đoan và chỉ có món quà của Đoan mới xứng đáng nhất, có giá trị tinh thần nhất so với các món quà khác! Mỗi lần học giờ thầy Vĩnh, thấy thầy, Đoan lại nhớ đến mấy bông hoa. Lời thơ của thầy như gió, như mây, quyện vào những đóa hồng nhung trong trí Đoan. Đoan nhìn thầy cứ tưởng như đang ngắm mấy đóa hoa hồng. Thầy giảng bài Đoan cứ ngỡ thầy đang trò chuyện cùng Đoan. Đôi lúc Đoan lại bắt gặp thầy nhìn Đoan rất lâu, không biết lúc đó thầy nghĩ gì? Trong đêm, Đoan độc thoại với những đóa hồng tưởng như được cùng thầy trò chuyện. Thầy gần Đoan trong giờ học nhưng cũng thật xa vời như cánh bướm nhung huyền bên cửa lớp. Thầy có mặt lúc Đoan học bài, lúc Đoan thơ thẩn trong sân và cả trong giấc mơ của Đoan. Đoan vò một ngọn cỏ trong tay tự hỏi: - "Người đâu gặp gỡ làm chi...? Trăm năm biết có duyên gì hay không?" Ai bảo thầy đến dạy lớp Đoan làm gì? Ai xui thầy có giọng thơ quá tuyệt? Giá mà Đoan đừng có quá nhiều cảm xúc để đến nỗi, với Đoan cái gì cũng đẹp, cũng thơ, hồn Đoan dễ rung động bởi một cánh bướm, một hạt mưa, hay cả những câu thơ tuyệt mỹ... Ai bảo thầy có tiếng thơ mượt mà lưu luyến để cho Đoan cứ trôi nổi bồng bềnh như thuyền trên biển... "Thương nhớ ơ hờ thương nhớ ai Sông xa từng lớp, lớp sông dài... Mắt kia em có sầu cô quạnh Một chớm thu về, một sớm mai?..." Thầy trích dẫn thơ tình yêu cho cả lớp nghe hay chỉ giảng cho một mình Đoan nghe? Những lần vui cười, thầy cười với tất cả hay chỉ gởi Đoan nụ cười đó? Đoan đã rất nhiều lần tự hỏi mình như thế rồi trầm ngâm, xao xuyến bâng khuâng... một mình. Hôm qua Đoan nghe rất rõ Hương Trầm và Nguyệt Quế nói chuyện với nhau dù rất khẽ: - Nhỏ Đoan lúc này làm sao ấy? Ngẩn ngơ xa vắng như ở trên mây?! - Tao cũng thấy vậy! Dường như nó ít nói chuyện với bọn mình hơn lúc trước. Dạo này nó học hơi kém hơn hồi đầu năm mày ạ! Giờ chơi Đoan thường tìm một góc bàn vắng hay một thảm cỏ xanh khuất lối đi, ngồi một mình. Bình thường vốn không thích ồn ào, càng ngày Đoan lại càng trầm tư xa vắng. Ba đóa hồng đã được ép khô gắn vào một bìa sơ mi trắng cắt tỉa rất đẹp. Một mặt có giấy kính trong suốt có thể nhìn rõ nhánh hoa khô từ phía bên ngoài. Dưới cành hoa là một dòng chữ bay bướm viết rất nhỏ như không muốn cho người khác đọc: "...Về thầy L.P.V 20/11". Nhánh hoa khô được đặt trong một phong bì luôn theo Đoan vào lớp. Có những giờ chơi ngồi một mình trong lớp, Đoan lại giở nó ra xem. Bà Mai phê sổ liên lạc cho con gái đã phát hiện trong việc học có phần "tuột dốc" của Đoan. Bà định một ngày rỗi việc sẽ tìm gặp ba đứa bạn thân của con hỏi han chuyện học hành của nó. Bà làm việc ở một bệnh viện lớn trong thành phố nên thường vắng mặt suốt tám tiếng đồng hồ mỗi ngày. Thỉnh thoảng lại gặp ca đêm nên hai mẹ con ít gặp nhau. Tuy thế, bà vẫn tin tưởng thành tích học tập của Đoan. Bởi từ nhỏ chị em Đoan đã có một sức tự lực học tập rất tốt. Tính ra ông Tâm đã bỏ mẹ con bà từ ngày bé Mẫn, em gái Đoan lên ba mà đi theo một tiếng gọi khác của ái tình. Từ đó một mình bà Mai tần tảo nuôi hai con ăn học bằng đồng lương chắt mót của một công nhân viên ngành y. Dù vậy bà Mai cũng thấy an lòng vì Đoan, Mẫn rất ngoan và học tốt. Năm nay Đoan lại phải thi tốt nghiệp. Bà tự nhủ phải hỏi gấp Vân Anh. Buổi học sáng nay, Đoan bị một cơn đau bụng muốn rụng rời. Đoan nhớ cơn đau này đã xuất hiện một lần, cách đây không lâu và không "ầm ĩ" nên Đoan không quan tâm. Không ngờ hôm nay nó lại bộc phát dữ dội. Đau đến nỗi đứng không muốn vững và cứ phải cong người lại. Nó xuất phát từ phần bụng bên hông phải, chếch rốn một chút. Nó mãnh liệt như một cơn bão làm Đoan hoa cả mắt, người xuất mồ hôi và bủn rủn chân tay. Nó đến từng cơn một, nhồi ép cơ bụng Đoan làm thành một cơn đau khủng khiếp hất Đoan gục xuống bàn. Lớp học náo động, nhốn nháo, xôn xao. Đoan không biết gì nữa, chỉ thấy mắt tối đen, cơ thể đau như bị ai dần vì cơn đau lan tỏa khắp người. Trong cơn hoảng loạn, Đoan mơ hồ ngửi thấy mùi dầu gió nồng cay. Bạn bè xúm lại xoa dầu, giựt gió vẫn không cắt được cơn đau xé ruột. Cô Vân dạy sử cuống quít gọi Vân Anh và Nguyệt Quế đưa Đoan xuống phòng y tế của trường. Tại đây cô y tá cho biết Đoan bị viêm ruột thừa cấp tính. Cô tức tốc gọi xe chở Đoan đến bệnh viện. Qua siêu âm, đúng là Đoan bị viêm ruột thừa. Bác sĩ quyết định mổ ngay hôm đó. Nhà trường đã báo tin cho bà Mai biết. Tiết cuối, Vân Anh lật đật soạn tập vở của Đoan mang về nhà giúp và phân công hai chép bài giúp Đoan. Trong lúc xốc lại chồng vở bỏ vào cặp, thình lình một phong bì không dán rơi xuống đất. Vân Anh nhặt lên. Một nhánh hoa hồng ép khô rơi ra ngoài. Thì ra đó là một loại "carte postable" tự làm bằng hoa khô. Nguyệt Quế tò mò: - Ai tặng nó ba đóa hồng khô? - Không lẽ Tín "điệu". Ba đứa chụm đầu vào nhau, tròn mắt ngạc nhiên khi thấy dòng chữ của Đoan ghi bên dưới... "...về thầy L.P.V 20/11". Cả ba nhìn nhau ngỡ ngàng. Dù không ai nói với ai lời nào nhưng trong "hộp nhớ" mỗi đứa đều nhận ra rất rõ cảnh ngày Tết nhà giáo... Đoan ngồi buồn hiu nơi bàn học... Ba đứa cùng nhìn nhau ngầm hiểu...