PHẦN THỨ NHẤT: THUNG LŨNG
Chương 26

Sáng hôm sau, Edwin Fairley đi dạo qua sân nhà máy, vẻ buồn phiền trên nét mặt anh. Thỉnh thoảng, anh ngước nhìn lên làng trên đồi, suy nghĩ một cách đau khổ về Emma.
Anh biết cô sẽ rời khỏi Fairley vào cuối tuần này, nếu không phải, thì cô đã đi rồi. Anh hoàn toàn chắc chắn về điều đó. Đếm rât khuya, không thể ngủ được, lo âu và cảm thấy có tội, anh đã bò lên căn phòng xép nhỏ của cô. Chiếc vali anh để đó chiều hôm ấy đã biến mất với quần áo trong phòng cô. Và những thứ nhỏ nhoi, tội nghiệp khác như chiếc bình nhỏ đựng cây thạch nam khô héo, trên bệ cửa sổ một chiếc trâm bằng thủy tinh xanh khốn khổ.
Edwin thở dài. Anh cảm thấy đau khổ. Anh đã cư xử như một kẻ đểu cáng cùng cực. Giá như cô không nói với anh đột ngột như thế, đợi cho đến khi đầu anh tỉnh táo lại, sáng sủa ra sau cơn choáng choáng váng vì cái tin tức đầy tai ương này, có lẽ anh sẽ có thể suy nghĩ thông minh hơn, quyết định tỉnh táo hơn. Như thế nào? Môi giọng nhỏ đay lại. Nếu như anh trung thực với chính mình thì anh phải thú nhận là anh sẽ không lấy cô. Điều ấy không thể có được. Nhưng mà- Ôi, Chúa ơi, đừng tự đẩy mình tới chỗ phát điên lân nữa, anh tự nhủ một cách giận dữ, anh không thể đương đầu được với những ý nghĩ hỗn loại đang lồng lộn trong đầu anh.
Emma đã đi rồi. Và thế là hết. Trong hoàn cảnh như vậy, có lẽ cô bỏ đi ngay lập tức là điều khôn ngoan. Nếu như cô ở lại, cô có thể lôi anh vào tình thế bi đát, mặc dù là không cố ý và như vậy sẽ xảy ra một sự bê bối ghê gớm đến nỗi anh không dám nghĩ tới nữa. Nghĩ như vậy không tốt đẹp và không xứng đáng, Edwin Fairley, anh tự mắng mình với nỗi hổ thẹn nhói lên, anh thoáng nhìn vào mình và Emma. Cô sẽ chẳng bao giờ nhận anh là cha của đứa bé. Anh biết cô đủ tự tin để thừa nhận là…, cách này hay cách khác, cô sẽ bảo vệ anh. Choáng váng, anh tự hỏi không biết cô sẽ tự thu xếp bằng cách nào, cô sẽ làm gì, cô đã đi đâu hoặc đang đi đâu. Trong cơn hốt hoảng, bàng hoàng ngày hôm qua, anh không còn lòng dạ nào tìm xem cô định đi đâu, bây giờ nó mới ám ảnh anh.
Anh dừng bước khi tới gần những con ngựa buộc bên cổng của nhà máy. Anh vuốt ve con Russet Dawry, cố gắng làm dịu những tình cảm đau đớn trong lòng mình. Phóng ngựa trên đồng hoang có lẽ giúp anh chăng. Anh ngước nhìn lên. Không phải là một ngày đẹp trời. Không gian hết sức u ám. Trời đầy mây, nặng nề, gió thổi mạnh. Mặt khác, cuộc đi thăm Kirkend sẽ làm cho đầu óc anh bận rộn và có thể ngăn anh nghĩ tới chuyện Emma và cũng làm bớt nỗi băn khoăn anh đang cảm thấy trong lòng.
Edwin đăm đăm nhìn vào khoảng không, đôi mắt anh trống rỗng, vì vậy anh không hề thấy những vệt khói nhỏ tuôn ra từ dưới những cánh cửa của nhà kho lớn gần đó. Chỉ mãi đến khi con Russet Dawnry hí và nhảy dựng lên, anh nhìn quanh lại và thấy khói ngày càng rõ rệt hơn. Edwin ngừng thở, vỗ yên con ngựa rồi chạy về phía nhà kho một cách lo ngại.
Khi Edwin lao qua sân, Jack Harte đang từ lán dệt đi tới, mang theo một chồng bao không. Chiếc cửa sổ bên cửa nhà kho ở trong tầm nhìn trực tiếp của ông, đôi mắt ông lóe lên khi ông nhìn hấy ánh đỏ bên trong. Ông cũng nhìn thấy Edwin Fairley kéo then cài trên những cánh cửa nặng nề. Jack bắt đầu chạy, sự sợ hãi lướt trên mặt ông. Vừa chạy ông vừa thét gọi:
- “Edwin, hãy lùi xa những cánh cửa. Đừng mở cửa”. Ông hét lên. “nguy hiểm lắm. Tránh xa ra, cậu ơi”.
Edwin lếc nhìn ở, nhưng không để ý đến lời ông, vẫn cứ tiếp tục mày mò mở cửa. Cuối cùng, anh đã làm được và đi vào đúng lúc Jack chạy tới nhà kho. Jack đặt phịch những chiếc túi trên đất và lao vào sau Edwin, vẫn thét lên báo trước sự nguy hiểm.
ở tít cuối nhà kho mênh mông, nhiều thùng lồng bằng gỗ dùng để chuyên chở len và suốt chỉ đã bắt lửa. Những cục than hồng bay ra từ đó, bám vào những kiện len xếp chồng chất trong túi, túi nọ trên túi kia. Chúng bốc cháy dữ dội, những chồng khác ở bên cũng bén lửa liên tiếp. Ngôi nhà kho cũng như khối lượng len khổng lồ chứa trong đó bốc cháy bùng bùng như chiếc bật lửa, tàn lửa và than hồng bay tung tóe, khói cuồn cuộn, xà nhà, tường gỗ kêu tanh tách, nứt toác khi những lưới lửa bốc lên trần, lan ra khắp ngả. Trong một vài phút nữa, nó sẽ là một đám cháy lớn khủng khiếp, bởi gió lùa vào những cánh cửa mở quạt lửa thành một cái lò nóng chạy, sức nóng ngột ngạt, khói ngút ngàn.
- “Ra khỏi đây, cậu Edwin”. Ông Jack lớn hét lên át tiếng gầm của lửa đang nuốt chửng ngôi nhà bằng gỗ.
- “Chúng ta phải làm gì ngay lập tức”. Edwin há hốc miệng, anh nhìn cảnh cháy như bị thôi miên.
- “Ầy, tôi biết. Nhưng đây không phải là chỗ của cậu”. Jack nắm lấy cánh tay cậu và kéo mạnh cậu đi. “Nào, ra khỏi đây lập tức. Nếu muốn ngăn đám cháy khỏi lan ra, chúng ta sẽ cho máy hơi và máy bơm hoạt động ngay”.
Hai người cùng quay lại, Jack dẫn đường qua đám khói dầy đặc cuồn cuộn như một vùng nước xoáy trong nhà kho uà vào mắt cay xè đang ứa nước của họ. Vì độ dầy đặc của khói mồi giây lại tăng thêm nên Edwin không nhìn thấy chiếc vòng sắt gắn vào một cái cửa sập trên sàn, anh vướng chân và đó và ngã sấp mặt. Anh cố gỡ ra, miệng hét gọi Jack chạy ở phía trước. Jack quay ngoắt và chạy ngược trở lại. Ông kinh hoàng khi nhìn thấy mủi giày của Edwin kẹp trong chiếc vòng. Ông quì xuống, cố gắng gỡ nó ra.
- “Cậu có thể cho chân ra khỏi giày không?”. Jack kêu to.
- “Ở vị trí như thế này thì không thể được”. Tuy anh vẫn ngọ ngoậy và vặn chân nhưng không ăn thua.
- “Chiếc vòng này cũng hơi lỏng. Tôi sẽ cố vặn nó ra khỏi sàn”. Jack vừa nói vừa ho sặc sụa và lấy tay vuốt mặt cho khỏi khói. Dùng toàn lực, ông kéo chiếc vòng sắt, và thậ!!!7128_23.htm!!! Đã xem 276374 lần.


Nguồn: vnthuquan.net và vietlangdu.com
Được bạn: ms đưa lên
vào ngày: 9 tháng 3 năm 2006

Truyện Cùng Tác Giả Ba tuần ở Paris
Nguồn: vnthuquan.net và vietlangdu.com
Được bạn: ms đưa lên
vào ngày: 9 tháng 3 năm 2006

--!!tach_noi_dung!!--
--!!tach_noi_dung!!-- --!!tach_noi_dung!!-- ---~~~mucluc~~~---
--!!tach_noi_dung!!--


Nguồn: vnthuquan.net và vietlangdu.com
Được bạn: ms đưa lên
vào ngày: 9 tháng 3 năm 2006

--!!tach_noi_dung!!-- --!!tach_noi_dung!!-- --!!tach_noi_dung!!-- ---~~~mucluc~~~---