Về tôi công ty, ngồi vào bàn làm việc thật lâu, mà Thanh Trúc vẫn không lấy lại được bình thản. Trúc cứ nhớ mãi bóng dáng của Hải Yến. Con người ở đâu mà lại dịu dàng, như thơ, như nhạc. Ngay chính Trúc khi tiếp xúc mà vẫn thấy ngất ngây chứ đừng nói đến người khác phái. Trách nào Hoàng Tâm, đã yêu Yến như ngây như dại. Nhưng sau câu chuyện của Yến, Trúc lại thấy anh chàng Nhâm, cũng là một nhân vật khá hay. Những đóa hoa lan Hawai, những tấm áo lụa tơ tằm. Rồi chuyện hiến máu. Rõ ràng, nếu ta ở địa vị của Hải Yến, thì cũng khó xử thôi. Không, không phải thế. Thanh Trúc lắc đầu xua đuổi. Ta sẽ chẳng chọn ai hết. Chọn Anh Kỳ thôi. Anh Kỳ! cái tên xuất hiện trong đầu là Thanh Trúc không thèm nghĩ đến ai nữa hết. Nàng trông ngóng đợi chờ. Tại sao suốt một ngày hôm nay, Kỳ lỉnh đâu mất, tìm mãi mà không thấy? Hay la chiều nay, chắc sau khi tan sở, Kỳ sẽ đón ta trước cửa? Thanh Trúc thấy nhớ Kỳ vô cùng, nhớ đên độ muốn gọi dây nói. Nhưng mà số máy của Kỳ là bao nhiêu? Ta cũng không biết. Thanh Trúc thấy ngượng ngùng. Thế này mà kể lại cho Trang Thanh biết, sẽ bị hắn mắng cho một trận. Có tiêng chuông điện thoại reo. Thanh Trúc vội cầm lên nghe. - Alô! Ai đấy? Đây là phòng thư ký riêng của Tổng Giám đốc. Ông tên là gì? Ông cần tìm ai? Bên kia yên lặng một chút. Chỉ có tiêng thở. Hay là Anh Kỳ? Anh chàng nay hay đóng kịch lắm. Thanh Trúc nói lớn qua ống nghe. - Sao! ai thế? không trả lời tôi cúp máy à nghe. Bên kia đầu dây, không phải giọng nói của Anh Kỳ, làm Trúc hơi thất vọng. - Khoan đã, đợi một chút. Cô là Thanh Trúc ư? - Vâng. - Tôi là Hoàng Tâm đây. Thanh Trúc giật mình - À! Vừa mới nói chuyện với Hải Yến xong thì Tâm gọi dây nói tới, một sự thật bất ngờ. Hắn định nhờ Trúc giúp đỡ, nhưng rồi sực nhớ đến lưỡi dao trên tay của Tâm hôm qua, Trúc rùng mình hỏi. - Anh cần gì? Giọng nói bên kia từ tốn không hùng hổ như hôm qua. - Tôi điện thoại đến để xin lỗi cô chuyện hôm qua. Xin lỗi nhé cô Trúc, không hiểu hôm qua tôi có làm cô bị đau chỗ nào không. Nếu có, tôi mong sao nó cũng không nặng lắm. Giọng nói của Tâm có vẻ bức rức, Trúc vội trấn an: - Không sao đâu, anh yên tâm. Tâm nói như giải thích. - Hôm qua tôi uống rượu say quá, tôi hơi buồn lại say rượụ không biết có làm gì nông nỗi không? Có lẽ hôm qua tôi đã làm cô hốt hoảng? - Có nhưng ít thôi. Thanh Trúc thành thật nói. Tâm thở dài. - Sau khi tan sở, cô có thể cho tôi được gặp, nói chuyện một chút không?. Thanh Trúc vội vã nói. - Ồ, không được. Sau khi tan sở, tôi bận lắm. Nàng nghĩ cái giờ sau khi tan sở là giờ dành cho Anh Kỳ. Trúc cũng không muốn chen vào chuyện của Tâm và Hải Yến nữa. Bên kia yên lặng một chút rồi nói. - Cô sợ tôi sẽ gây ra chuyện khiếp đảm nữa ư? Hôm nay tôi không uống rượu. Tôi muốn gặp cô chỉ để xin lỗi. Cô có thể quên giùm hình ảnh khủng khiếp của tôi hôm qua không? Trúc nói. - Tôi đã quên rồi! Tôi biết được chuyện của anh, tôi hiểu anh nên không trách. Nhưng vì hôm nay tôi có cái hẹn. - Với Anh Kỳ phải không? Trúc ngạc nhiên. Nhưng rồi hiểu ra. Ông Đạt đã nói Anh Kỳ và Tâm trước kia là đôi bạn thân kia mà. Thanh Trúc thành thật. - Vâng. Có tiêng cười lớn của Tâm trong máy. - Vậy là tôi hiểu rồi. Vậy mà cô dám lớn tiếng là sẽ không bao giờ làm dâu nhà họ Võ. Ha ha ha! Lại thêm một cô thư ký thờ thần tài. - Ha ha ha! Thôi được rồi, tôi không quấy rầy cô nữa. Cứ đi hẹn hò với con nhà giàu đi! Thanh Trúc không hiểu Tâm định nói gì. - Cái gì? Khoan ngắt điện thoại, anh phải nói rõ cho tôi nghe. Cái gì con nhà giàu? Anh Kỳ chỉ là một nhân viên bảo vệ của Công Ty Quyết Tiến. Tiêng cười trong máy càng chói tai hơn. - Ha ha ha!... Cô nói cái quỷ gì thế? Thằng Võ Hiếu Kỳ mà làm công cho Công Ty Quyết Tiến à? Có nằm mơ không vậy? Hay là cô cũng say say như tôi hôm qua? Võ Hiếu Kỳ? Thanh Trúc ngơ ngác. Không biết mình có nghe lầm không? Thanh Trúc nhắm mắt lại. Nàng có cảm giác như tất cả máu trong người chạy ngược xuống chân. Chợt Trúc hiểu ra khi nghĩ về những việc đã xảy ra trước đó. Từ chuyện đánh cá. Thua sẽ là vợ Kỳ, mà ăn thì Kỳ phải chịu làm chồng. Ngay từ đầu, Kỳ đã đem Trúc ra đùa bỡn. Rõ ràng Trúc ngây thơ quá, trẻ con quá. Cái gì cũng không biết, cứ nhắm mắt mà bước thẳng vào cái lưới đã giăng sẵn. Cái khuôn mặt làm ra vẻ rầu rĩ, đói ăn. Cái cười làm ra vẻ bí mật. Một nhân viên quèn, một trưởng phòng chiêu đãi, rồi một nhân viên ngoài biên chế. Tức thật. Dám lừa dối ta. Mà ta lại ngây thơ một cách cả tin thế. Thanh Trúc yên lặng suy nghĩ. Có tiếng của Hoàng Tâm. - Sao thế? Làm sao cô lại yên lặng như vậy? Thanh Trúc tỉnh lại - À, hiện ông đang ở đâu đấy? - Tôi đang ở phòng điện thoại công cộng trước cổng công ty cô đây. - Vậy thì anh hãy đợi đấy, tôi sẽ tới ngay! Thanh Trúc gác máy rồi cầm lấy ví tay chạy ngay ra cửa. Vừa tới ngoài, suýt tí nữa nàng đã đâm sầm vào người của Anh Kỳ vừa bước vào. Kỳ nắm lấy tay Trúc hỏi: - Em... Em làm sao thế? Đi đâu vậy? Sao mặt mày tái xanh như vậy? Em bệnh rồi à? Thanh Trúc vùng vẫy khỏi tay Kỳ. Nàng nói như khóc. - Mặc tôi! Rồi Trúc xông vào thang máy, Kỳ đuổi theo, nhưng Trúc đã đóng cửa lại. Trúc bấm nút, thang xuống tận lầu một, và nàng chạy ngay đến bên điện thoại công cộng. Nửa tiếng đồng hồ sau, Thanh Trúc đã có mặt bên bờ hồ với Hoàng Tâm. Tâm vẫn để râu quai nón, vẫn đôi mắt dữ, nhưng cử chỉ và thái độ của chàng đã bình thản, nghiêm chỉnh hơn. Họ bước qua cầu, men theo con đường quanh co. Hôm nay không phải là ngày nghỉ, nên rất vắng khách, chỉ có tiếng chim kêu trong khung cảnh vắng lặng. Tâm lên tiếng trước: - Tôi nghĩ là cô hẳn đã biết chuyện của chúng tôi? - Vâng. Thanh Trúc trả lời một cách máy móc, vì đầu nàng bây giờ chỉ tập trung vào hai chữ "Anh Kỳ". Tâm nói tiếp. - Có lẽ cô không có một ấn tượng tốt về tôi? Hôm qua lúc tôi đến Công Ty Quyết Tiến, không phải để kiếm chuyện, mà là tại vì... Tâm bặm môi một chút nói tiếp. - Tôi biết là ông Đạt vừa mới tìm được một thư ký mới. Tôi đã theo dõi cô mấy ngày liền, tôi cũng thấy cô cùng đi với Anh Kỳ. Tôi đã nghĩ là phải cứu lấy cô, trước khi cô bị tiền bạc lôi cuốn, phải đưa cô ra khỏi nơi đó. Thanh Trúc nghiêng nghiêng mái tóc - Tiền bạc lôi cuốn? Làm gì có chuyện đó. Họ có đưa tiền bạc ra để lòe tôi đâu! ngay cả chuyện ăn cơm, nhiều lúc tôi còn phải trả tiền. Rồi nhìn thẳng vào mắt Tâm, Trúc hỏi - Anh có chắc Anh Kỳ là con trai của ông Đạt không? Hay anh định phá chúng tôi? Tâm kinh ngạc nhìn Trúc, như nhìn một vật lạ. - Cô làm bạn với hắn mà hoàn toàn không biết hắn là ai ư? Hắn là gì mà tên họ? cha mẹ là ai? nhà ở đâu? cô có vẻ sống mới quá vậy. Với chuyện như vậy không lẽ tôi gạt được cô? Không tin cô cứ đi hỏi biết ngay mà. Hay là cô điện thoại cho gia đình ông tổng giám đốc đi. Cô chỉ cần hỏi Anh Kỳ, là biết ngay hắn có phải là người nhà họ Võ không? có điều tôi hơi ngạc nhiên, tại sao Kỳ lại giấu tông tích của mình với cô như vậy? không phải chỉ có hắn mà mọi người ở Công Ty Quyết Tiến, nếu không là cô đã biết rõ sự thật từ lâu. Thanh Trúc nhớ lại từng đoạn phim cũ. Từ chuyện quen nhau với Kỳ trong thang máy. Sự nhạy cảm và che giấu. Câu đánh cá kỳ cục. Thái độ trửng giỡn cười cợt. Lúc nào cũng như đùa. Đến thái độ như "mất hồn" không có tiền trả tiệm ăn mì bò kho, nghèo khổ, càng nghĩ Trúc càng thấy tức tối, bực dọc. Đúng rồi. Hắn đã dùng nàng như một thứ tiêu khiển. Hắn đã đạo diễn và quay nàng như chong chóng. Rồi đứng một bên, lặng lẽ thưởng thức tài nghệ đóng kịch của chính mình. Có lẽ hắn còn về nhà huênh hoang về thành quả của chính mình. Chứ nếu không làm sao bà Đạt lại phải mò lên tận phòng nàng để xem chân xem cẳng. Bây giờ thì Thanh Trúc coi như hiểu hết rồi! Tất cả sự bí mật đã bật mí hết. không có gì thần kỳ nữa. Hứ! Thanh Trúc bực tức. Có điều nàng vẫn không hiểu tại sao. Tại sao Anh Kỳ lại phải giấu giếm tông tích mình như vậy? Tâm suy nghĩ một chút chợt nói. - Thôi tôi hiểu rồi, hắn định đóng vai của tôi đấy? Thanh Trúc ngạc nhiên. - Đóng vai anh? - Vâng, hắn phải đóng vai người nghèo khổ trước, rồi sau đó mới hiện thân ra là một công tử nhà giàu có. Làm như vậy, cô sẽ thấy rõ sự khác biệt của hai thế giới khác nhau giống như chuyện cổ tích "Hoàng tử da cóc". Khi cô phát hiện ra hắn không phải là con cóc xấu xí mà là một hoàng tử đẹp trai, thì cô sẽ sung sướng biết chừng nào. Cô sẽ thấy quý trọng những gì mình đang có trong tay. Hoàng Tâm thở dài. - Cô có hiểu chưa hả Thanh Trúc? Nếu trước kia Hải Yến không gặp tôi, mà ngay từ đầu đã gặp Nhâm, thì chưa chắc Yến đã ngạc nhiên, đằng này tôi chỉ là thằng nghèo rớt mồng tơi, làm bạn với tôi chẳng có lấy một cái gì hết. Trong khi đến với Nhâm thì hoa lan Hawai, tulipe của Hòa Lan. Rồi mọi thứ cái gì Nhâm cũng giống như ảo thuật gia, hô biến là có ngay. Có thể Hải Yến không để ý đên sự tốn kém để có những cái đó. Nàng chỉ xúc động vì sự cất công của Nhâm để mang lại niềm vui cho nàng. Nhưng nếu không có tiền thì làm sao hành động được như vậy? Thế là Nhâm đã chinh phục được Yến. Còn tôi, tôi như bị xa xuống địa ngục. Thanh Trúc hiểu tôi nói gì chứ? Tâm nhìn sang Trúc với ánh mắt buồn thảm, giọng nói của anh chàng như nghẹn lại. - Phải nó là nhà ông Ðạt, người nào cũng thông minh. Họ có đủ mọi thứ, nên làm cái gì cũng dễ dàng. Trước kia họ cần tiền, cần thế lực. Từ một công ty nhỏ xíu, họ khuếch trương, mở rộng, nuốt hết những công ty nhỏ để trở nên ngày nay. Bây giờ họ đã có mấy thứ đó, họ quay sang sưu tầm gái đẹp. Thanh Trúc nhìn Tâm. Tâm đã trình bày mọi thứ có tình có lý. Tâm đã phơi bày một sự thật theo sự phân tích của chàng. - Theo anh thì thủ đoạn của họ khá cao và quỷ quyệt? Tâm nói với tiếng thở dài, vẻ đau khổ. - Nếu không thủ đoạn cao làm sao có ngày nay? Cô nên nhớ rằng tôi với Hải Yến yêu nhau hơn bảy năm, vậy mà họ chỉ chen vào có mấy tháng là tình chúng tôi phải tan vỡ. Cô không biết Hải Yến đâu! Hải Yến rất yếu đuối và ngây thơ. Trước ngày họ Võ nhúng tay vào, tôi tin là nếu là hàng trăm xe tăng đến để kéo cô ấy ra khỏi tôi, chưa chắc đã chia rẽ nổi tôi và nàng. Thanh Trúc nói nhanh. - Tôi đã gặp Hải Yến rồi. - Thế à? Tâm chau mày, Trúc phải giải thích thêm. - Mới trưa nay thôi, cũng vi chuyên quậy phá của anh nên cô ấy đến gặp tôi để thăm hỏi. Tâm có vẻ quan tâm. - Thế ư? Cô ấy có nhắc đến tôi không? Thanh Trúc nhìn khuôn mặt xanh xao của Tâm nói. - Có, Hải Yến chỉ nói về anh thôi. Cô ấy cũng nói là không biết đến bao giờ anh mới có thể đứng vững trở lại. Tâm nhắm mắt lại, ngồi thừ ra như pho tượng đá. Thật lâu mới ngẩng nhìn lên, khuôn mặt tái mét. Trúc phải kêu lên. - Ồ, anh làm sao thế? Tâm hằn học nói. - Không sao, tôi chỉ thấy hơi nhức đầu một chút, tí nữa rồi sẽ khỏe thôi. - Sao anh không đi khám bệnh? Tâm nói. - Đâu cần, đây là chúng bệnh thuộc về tâm linh, bác sĩ không trị liệu được đâu. Lần nào cũng vậy. Bệnh phát ra đều có dính líu ít nhiều đến Hải Yến. Rồi Tâm nhìn thẳng vào mắt Trúc. - Có thật cô ấy muốn tôi sống vững vàng trở lại không? - Vâng. - Nếu thế thì cô ấy phải biết nên làm gì? - Ý anh muốn nói là Hải Yến phải bỏ chồng để trở lại với anh ư? Tâm gật gù nói, chàng cắn nhẹ môi. - Ờ, sau đó tôi sẽ ruồng bỏ cô ta trở lại. Thanh Trúc ngạc nhiên. - Ruồng bỏ Hải Yến? Anh đang nói gì đấy chứ? Con người anh rõ tàn nhẫn. Anh không còn yêu Hải Yến, mà anh đang căm thù cô ấy, anh chỉ nghĩ đên chuyện báo thù thôi. Thanh Trúc nhìn Tâm nhiệt thành. Chuyện của cô và Anh Kỳ như bỏ quên đâu mất. Trúc tiếp. - Anh Tâm, anh làm như vậy là sai, là tầm bậy lắm anh hiểu không? Tâm cười nhạt. - Tôi đã nói với cô rồi, chuyện tình cảm là chuyện khá phức tạp. Từ yêu biến thành hận thù đã có bao xa? Vâng, tôi căm thù Hải Yến, vì Hải Yến đã bỏ rơi tôi, nhưng tôi thù nhà họ Võ hơn nữa. Vì họ biết Yến không phải là của họ mà vẫn cố đoạt cho bằng được. Thanh Trúc thành thật nhận xét. - Anh nói như vậy là không công bình. Trên nguyên tắc, thì mọi người đều có quyền tán tỉnh, theo đuổi các cô gái chưa chồng cả. Tâm nói với giọng giận dữ - Cô cũng nghĩ như vậy ư? Cả nhà họ đều biết chuyện tôi với Hải Yến, con trai họ lại là bạn của tôi, vậy mà họ lại hành động như vậy, họ đâm sau lưng tôi, cô hiểu không? Thanh Trúc can đảm lắc đầu. - Nhưng Hải Yến bấy giờ chưa phải là vợ của anh mà? Trên phương diện tình yêu, phải nói là trên cuộc chiên tranh giành tình yêu, mạnh được, yếu thua là lẽ thường. Thất bại là phải chấp nhận sự yếu kém của mình. Anh cũng đâu phải là người cuồng si đâu. Bằng chứng là sau cuộc thua Nhâm, trái tim anh nguội lạnh. Anh chỉ nghĩ đên chuyện trả thù. Tâm nói như hét. - Tại sao cô nói như vậy? Cái hình ảnh hôm qua lại trở về trong đầu Trúc. Bàn tay Trúc lại bị Tâm chụp lấy. Tâm chụp đúng cánh tay bị thương hôm qua, Trúc đau chảy nước mắt, Tâm vẫn không buông, Tâm tiếp tục hét. - Cô là tù phạm của nhà họ Võ rồi. Họ đã hốt hồn cô, nên cô phải nói giúp cho họ. Cô cũng giống như Hải Yến thôi. Những con cừu non đang chờ nộp mạng... Thanh Trúc cắn răng chịu đau hét. - Tôi không phải là tù nhân của họ đâu. Có điều tôi bất bình. Tôi không muốn anh trút tội cho người ta một cánh vô tội vạ. Tại sao anh không bình tĩnh nhận định lại mình xem? Chuyện mất Hải Yến cũng phần nào là lỗi ở anh chứ? Lúc mẹ Yến bệnh nặng, anh làm gì? Sao không có mặt ở nơi ấy? Sao để cho Nhâm tiếp máu cho mẹ Yến thay vì anh làm việc đó? Tâm chồm người tới nhưng không buông tay Trúc ra. Tâm nói như rít qua khẽ răng. - Tại sao ư? Vì tối hôm ấy tôi bận đi săn tin. Tôi phải kiếm tiền để nuôi gia đình, chứ đâu được may mắn như người ta, ngủ trên nệm ấm chăn êm, trực bên điện thoại để được kêu tới. Vả lại chưa hẳn câu chuyện kia là sự thật. Một khổ nhục kế. Có thể mẹ của Hải Yến đã được mua chuộc. Bà ta thích Nhâm hơn là thích tôi. Vì Nhâm giàu có Yến lấy Nhâm gia đình sẽ sống sung sướng hơn. Cô có hiểu không? Gia đình của Hải Yến bây giờ đang sống trong biệt thự có vườn hoa. Bà mẹ Yến lại có cả bác sĩ tư để chăm sóc. Tất cả chỉ là màn kịch. Cô ngây thơ lắm. Cô không hiểu gi hết. Cô thử suy nghĩ một chút xem. Mẹ của Hải Yến đột ngột ngã bệnh nặng. Lúc ấy tôi không có ở nhà, cũng không có ở tòa soạn thì Nhâm lái xe như bay đến, đưa bà ta vào bệnh viện quen. Máu O là máu dễ kiếm nhất, vậy mà bệnh viện to như vậy cũng không có. Phải dùng máu của Nhâm. Chuyện đó có dễ tin không? dễ tin không chứ? Thanh Trúc không dám tin những gì Tâm vừa nói, nhưng cũng không muốn phủ nhận. Biết đâu... biết đâu... Những tay làm kinh doanh là những tay tính toán ghê gớm, nhưng nàng vẫn nói. - Không, tôi không tin những chuyện như thế. Tâm nói như hét. - Cô còn biện minh cho họ ư? Có lẽ vì vậy mà cô mới tin Anh Kỳ chỉ là một công nhân bình thường, cô quay lại trường đại học hỏi xem, có phải mấy năm trước, Kỳ đã đỗ đầu trong cuộc thi vào trường chính trị kinh doanh không? Hắn đã giở thủ đoạn chính trị với cô mà cô không biết. Cô lại cả tin hắn. Thanh Trúc đau quá hét. - Anh buông tay tôi ra không? Anh làm tôi đau quá. Tâm như sực nhớ lại, mới buông tay Trúc. Trúc vừa cúi xuống để lộ vết thương hôm qua nơi ót còn đỏ. Tâm nhìn xuống nói nhanh. - Cái này chắc không phải do tôi. - Không phải do anh thì là ai? Thanh Trúc cố dằn nhưng nước mắt cứ chảy dài. Thật ra thì vết thương ở trong tim nàng đau hơn trên tay. Nàng khóc vì một lý do khác, nhưng Tâm không hiểu. Một cái cớ để được khóc thôi. - Anh muốn giận ai thù ai thì cứ thù, nhưng đừng đem tôi ra làm cái thùng rác để trút cơn giận của anh! Tâm yên lặng, vết thương sau ót, ở cổ tay, ở vai. Như vậy là hôm qua ta đã quá thô bạo. Tâm thấy hối hận, chàng lấy chiếc khăn mùi xoa trắng chưa xài trong túi ra, chậm lấy nhưng giọt nước mắt cho Trúc. - Xin lỗi... và xin hứa từ đây về sau sẽ không bao giờ động đến một sợi lông chân nhỏ của Trúc nữa. Thanh Trúc ngờ vực. - Anh nói sao? Chúng ta còn gặp nhau nữa ư? - Tại sao không? Dù gì chúng ta cũng đã quen nhau rồi. Thanh Trúc nói. - Ờ! một cuộc làm quen kỳ cục, tôi chưa hề quen với ai bằng phương pháp dưới mũi dao cả. Tâm nói một cách thành thật. - Thôi bỏ qua đi. Lúc đó tôi như điên rồi. Mà đã điên thì đâu biết mình đã làm gi? Tâm lại chậm mắt cho Trúc. - Nhưng dù sao tôi biết, cô khóc đây không phải là vì vết thương tôi gây ra mà là vì tôi đã vạch trần bộ mặt thật của Kỳ. Tôi nói đúng không? Nghe vậy Trúc càng nức nở hơn. Khóc như chưa bao giờ được khóc vậy. Đột nhiên Tâm lại vòng tay qua ôm đầu Trúc vào ngực mình. Chàng như một người lớn đang vỗ về bé con đang khóc. Chàng vỗ vỗ nhẹ lên lưng Trúc một sư cảm thông một thứ tình cảm "đồng bệnh tương lân" cũng có thể có thứ gặp gở muộn màng. Tâm nói. - Khóc đi, hãy khóc nữa đi! Khóc cho đã thèm đi Trúc. Khóc rồi sẽ làm Trúc vơi bớt đau khổ. Trúc khóc và lấy khăn của Tâm lau nước mắt. Trúc vẫn còn nằm yên đó, một lúc, Trúc mới ngẩng đầu lên, dũng cảm nói. - Tôi sẽ không khóc nữa. Sẽ không vì chuyện không đáng khóc mà khóc. Thanh Trúc nhìn thẳng vào mặt Tâm nói. - Anh cũng thế, từ đây về sau anh đừng nên khóc nữa. Tâm cười buồn. - Tôi ư? tôi không khóc về chuyện đó. Nhất là từ khi tôi biết rõ mọi việc. Thanh Trúc nói. - Tôi không tin. Nước mắt đàn bà thường chảy ra ngoài, nhưng đàn ông lại cho nước mắt chảy trong lòng. Trúc lắc đầu nói. - Anh đừng tưởng rằng tôi chưa thấy anh khóc, nhất là hôm qua. Tâm cũng lắc đầu nói. - Cô thông minh thật. Thật ra thì đàn bà nhạy cảm hơn, nhất là đàn bà thông minh dễ thấy tự ái bị tổn thương hơn. Nhưng họ chỉ khóc một chút là hết ngay. Trúc nói. - Tôi thấy đàn ông cũng thế. Đàn ông mà càng tầm thường chừng nào họ sống khỏe chừng ấy. Hai người chăm chú nhìn nhau. Trúc chợt đứng dậy. - Trời sắp tối rồi, tôi phải về nhà thôi. Tâm kéo tay Trúc trở ra và nói. - Vâng, sao? Tôi có thể mời cô dùng cơm chiều nay chứ? Thanh Trúc nói. - Hôm nay thì không được. Thú thật với anh, hôm nay tôi chẳng thiết ăn uống gì cả. Từ lúc có sự xuất hiện của anh, mọi chuyện xảy ra một cách dồn dập làm tôi nhức đầu. Tôi cần phải nghĩ ngơi một chút cho cái đầu nó lắng xuống. - Có lẽ Thanh Trúc hận tôi lắm, vì sự xuất hiện của tôi đã làm đảo lộn toàn bộ đời sống của Trúc? Thanh Trúc nói. - Không đâu. Tôi rất mừng vì sự xuất hiện của anh. Nhờ anh mà tôi rõ hết mọi việc. Nhưng anh đừng quan tâm điều đó vì sự thật rồi sẽ được vén lên, có điều sớm hay muộn thôi. Anh chỉ là một yếu tố. - Chỉ tại vì tôi sợ để kéo dài thời gian, Trúc đi khá sâu vào lãnh vực tình cảm, rồi khó rút chân ra được. Tâm nói đúng. Trúc hơi giật mình. Anh Kỳ! cái tên vẫn làm Trúc nhói đau mỗi khi nhắc đến. Trúc thở dài. - Thôi được, mai tôi sẽ dùng cơm với anh. Nhưng mà... anh có tiền chứ? Tâm cười nhẹ. - Một bữa cơm có bao nhiêu, tôi đủ trả mà. - Hiện anh đang làm gì? - Tôi có một dạo bị thất nghiệp. Nhưng bây giờ thì tôi đang phụ trách ngoại vụ cho một công ty du lịch... - Nhưng hình như anh cũng chẳng đến sở đều đặn? - Vâng, nếu không phải ông chủ của công ty du lịch đó là bạn bè thì tôi đã bị đuổi việc lâu rồi. Thanh Trúc lẩm bẩm. - Người tự ái không thể vì miếng ăn mà sống. Tâm hỏi. - Cô nói gì thế? - Thanh Trúc nhìn Tâm. - Tại sao anh không trở lại với nghề cũ. Anh tốt nghiệp ban báo chí cơ mà. Đất dựng võ của anh ở ngành đó chứ? Tâm chau mày đưa tay lên những cọng râu. - Cô nghĩ là tôi cần phải trở lại nghề báo ư? - Tôi muốn anh là một người đàn ông. Thanh Trúc vừa nói xong lại thấy hối hận ngay. Có liên hệ gì đến ta đâu? Sao ta lại tài lanh như vậy? - Tôi không đòi hỏi như vậy vì tôi không có quyền, có điều... có lẽ vì cái bản chất độc lập của tôi, tôi tưởng mình giỏi hơn người khác. Không ngờ vừa bước vào đời tôi đã bị quật ngã ngay. Không biết những ngày tới sẽ ra sao? Không biết là tôi có thể đứng dậy được không? Tôi muốn tìm một gương mẫu. Ví dụ như có người nào đó, bị té đau hơn tôi, mà họ vẫn có thể đứng dậy được. Đứng dậy một cách dũng cảm, thẳng thắn đương đầu với cuộc đời. Giá có người như vậy thì tôi nghĩ rằng trên đời này chẳng có gì là đáng sợ nữa hết. Tâm nhìn Thanh Trúc thật lâu. Rồi sau đó họ cũng quay về đến gì Đài Bắc. Thanh Trúc cũng cho Tâm biết địa chỉ của mình, để Tâm đưa về đến tận chung cư. Màn đêm đã phủ kín thành phố. Ánh đèn đủ màu trên các biển quảng cáo lấp lánh. Cả thành phố là một rừng đèn. Thanh Trúc chợt tự hỏi. - Tại sao lại một tập họp lớn thế này mà có người lại thành công, thành công một cách rạng rõ trong sự nghiệp? Còn có người lại thất bại triền miên? Họ đã tới cổng chung cư, Trúc nói: - Nhà tôi ở tầng bảy, số 7A đấy. - Có thể cho luôn số điện thoại không? Thanh Trúc đọc số cho Tâm ghi, Tâm nói. - Sáu giờ tối mai, tôi sẽ đến đón cô. - Vâng. Thanh Trúc gật đầu, vừa định nói điều gì, thì có tiếng người chạy đuổi phía sau. Nàng quay lại. Thì ra là Anh Kỳ. Kỳ đang chạy ra khỏi chung cư, anh chàng có vẻ giận dữ nắm lấy vai Trúc, vừa nhìn Tâm hét. - Cậu bắt cóc cô ấy đi đâu thế? Tâm ngẩng mặt lên cười. - Tôi bắt cóc? Ha ha ha! không biết là ai đinh bắt cóc ai đây nhé? Kỳ vung tay đấm lên múa múa trước mặt Tâm. - Tôi cảnh cáo cậu đấy. Cậu nên tránh xa cô ấy ra một chút, cậu đừng đến đây kiếm chuyện. Tôi sẽ không buông tha cậu đâu. Tâm cười nhạt quay sang Thanh Trúc. - Vậy ư? như vậy thì có lẽ tối nay cô sẽ gặp nhiều rắc rối đấy. Nhưng tôi nghĩ mọi người đều phải tự giải quyết vấn đề riêng của mình. Hôm nay Trúc phải nói chuyện thẳng thắn với Anh Kỳ. Còn tôi, tôi đi đây, hẹn mai gặp lại. Thanh Trúc bắt tay Tâm. - Vâng, mai gặp. Tâm không buồn nhìn Anh Kỳ, quay lưng bỏ đi, bóng chàng đã khuất trong màn đêm. Kỳ sững sờ nhìn theo, rồi quay qua Trúc. Chuyện gì đã xảy ra? Có một bóng đen thoáng qua tim chàng. - Suốt buổi tối Trúc đi đâu vậy? tôi đã ở đây đợi Trúc. Hắn đã nói gì? Em đừng nên gặp hắn nữa, hắn nguy hiểm lắm đấy, đừng để hắn... Thanh Trúc gỡ tay Kỳ ra, lặng lẽ bước vào thang máy. Kỳ đuổi theo, tựa vào tường nhìn Trúc, Kỳ chợt thấy lo lắng. - Hắn đã nói gì? Em đang giận anh? Vì anh là con trai của Võ Văn Đạt phải không? Thang máy đã lên đến lầu bảy. Thanh Trúc lặng lẽ về phòng mình lấy chìa khóa mở cửa. Vừa vào trong, nàng định đóng cửa lại, nhưng Kỳ đã lách vào. Trúc định đôi co, nhưng Trang Thanh đang đứng ở sau lưng nàng, cười nói. - Làm gi thế Thanh Trúc. Cô có biết là người ta ngồi ở đây suốt buổi chiều đợi cô không? đợi đến nóng cả ruột! Có chuyện rắc rối hay hiểu lầm từ từ nói. Đừng có hờn giận kiểu trẻ con như vậy. Thanh Trúc quay mặt lại quắc mắt. - Mi biết gì mà nói? Nói cho mi biết, hắn không phải là con người hắn là quỷ. Kỳ đã bước được vào cửa, chàng thuận tay đóng cửa lại. Bước đến bên Trúc, Kỳ nói: - Hãy cho anh mấy phút giải bày được chứ? Thanh Trúc lớn tiếng. - Anh khỏi giải thích gì hết, tôi không cần nghe đâu. Trang Thanh với lấy chiếc ví trên bàn trang điểm, đi ngang qua Trúc, cười nói. - Tôi có chuyện cần ra ngoài một chút, mấy người ở nhà nói chuyện nha, đừng cãi lộn. Thanh Trúc, mi phải hứa với ta là đừng làm lớn chuyện nha. Thanh Trúc quay lại nắm lấy tay Trang Thanh không buông. - Mi cố tình lẩn trốn bỏ tao lại. Tao không thể ở lại đây với hắn một mình được. Trang Thanh gỡ tay Trúc ra vừa bực vừa buồn cười. - Tao không cố tình lẩn tránh, tao có hẹn riêng, biết không? Tụi tao không giống bọn bây đâu. Cứ bận rộn luôn, nên mỗi dịp gặp nhau quý còn hơn vàng. Tao phải đi ngay kẻo trễ hẹn. Thanh Trúc, mi có phước mà chẳng biết hưởng. Trang Thanh thoát khỏi sự níu kéo của Trúc. Bỏ ra ngoài. Trong phòng còn lại hai người. Kỳ và Thanh Trúc. Một không khí căng thẳng bao trùm cả hai người. Thời gian như chậm trôi qua. Thanh Trúc đi về phía bàn trang điểm, đặt ví lên bàn, rồi chải tóc. Xong, nàng bước tới giường, cởi giày, ngã lên, rồi như chuẩn bị ngủ, hoàn toàn chẳng hề để ý gì đến sự hiện diện của Kỳ. Kỳ yên lặng theo dõi, thái độ lạnh lùng của người yêu. Chuyện xảy ra trong hai ngày qua, như những cơn dông bão đã quét đi tất cả mọi nét vui tươi trên mặt nàng. Kỳ nghĩ tới mà xúc động. Chàng lẳng lặng bước tới, ngồi xuống thảm, bó gối nhìn Trúc. Kỳ nói, giọng nhỏ nhẹ. - Thanh Trúc này. Em hãy nghe anh nói này. Anh đã lừa em. Đúng! Nhưng hoàn toàn không một ác ý nào cả, vả lại, mấy hôm nay, anh đã mấy lần định nói thật với em. Nhưng lần nào vừa mở miệng là em ngăn lại, em bảo là không muốn nghe gì cả. Thanh Trúc quay mặt vào trong, đồng thời lấy gối che cả tai lại. Kỳ chợt nổi giận. Chàng chồm người lên, giựt lấy chiếc gối, rồi kéo vai Trúc, để Trúc đối mặt với mình, lớn tiếng: - Em phải nghe anh nói này! Thanh Trúc trừng mắt nói: - Tôi đã bảo là tôi không muốn nghe. Hãy mang cái giọng lưỡi đóng kịch của anh đi lừa gạt những cô gái khác đi, đừng quấy rầy tôi nữa. - Tôi đã chọn em và không quấy rầy ai hết. Thanh Trúc khịt mũi. - Tầm phào! Thật buồn cười cho việc anh đang đóng kịch của anh. Tại sao không sử dụng nó trên sân khấu, đi đóng phim mà lại đem gạt một đứa con gái nhà quê như tôi làm gì? - Đừng nói một cách bi thảm như vậy, em nên nhớ em chưa phải là nhà quê nhé? Em cũng không phải là còn bé bỏng. Đồng ý là anh có dối em, nhưng chưa hề gạt. Thanh Trúc lại định quay mặt đi, nhưng Kỳ giữ chặt không cho. Chàng nói nhanh và rất lớn. - Anh nói cho em biết nè, em cũng biết là gia đình anh đã liên tục cưới ba cô thư ký riêng. Mỗi cô thư ký đều được tuyển chọn trong số hàng trăm hàng ngàn người đến dự tuyển. Tất cả đều có năng lực, lại phải đẹp. Lần khi có em dự tuyển, cả nhà anh đã nói đùa: "Lần này tuyển thư ký là để chọn vợ cho Anh Kỳ" Thật ra thì anh rất bực mình với những câu nói tương tự như vây. Và anh đã thề là bạn gái mà anh sẽ chọn có thể ở bất cứ thành phần nào cũng được. Nhưng anh sẽ không lựa mấy cô thư ký, vì tò mò, anh vẫn có mặt theo dõi. Anh đã đọc một số hồ sơ dự thi. Trong đó có hồ sơ của em. Và không hiểu sao anh lại có cảm tình với em nhất. Điều đó không phải vì em đẹp nhất. Những người dự tuyển có người còn đẹp hơn cả em. Trình độ thì em cũng thuộc loại bình thường, em chỉ mới tốt nghiệp phổ thông thôi, nhưng anh đã bị em lôi cuốn vì em phản ứng nhanh chóng, đối đáp lanh lẹ, cộng thêm một chút óc khôi hài và ngang bướng. Em biết không lúc đó anh rất mong là em không được tuyển dụng, vì nếu vậy, anh có quyền tán tỉnh một cô thư ký. Không ngờ em lại lọt vào mắt xanh của cha anh và trở thành thư ký rêng của người. Kỳ ngừng lại một chút. Thanh Trúc không còn quay người đi, nàng nằm yên. Mấy ngón tay Thanh Trúc vân vê bèo gối và lắng nghe. - Em cũng nên biết là, gia đình anh đã cưới liên tục ba cô thư ký. Nhưng điều đó đâu phải là tạo được hạnh phúc gia đình trọn vẹn đâu! Những người đàn bà có bản lãnh thường thích điều khiển chồng. Bên cạnh đó do sự khác biệt về nề nếp sống giàu nghèo, nên khi vào nhà, họ lại biến thành một người khác, tham lam, cãi bướng, đòi hỏi. Họ chen vào cả sự nghiệp của chồng. Họ muốn nắm quyền. Kết quả là tạo ra những điều nghịch lý. Hai bà mợ dâu tôi như vậy rồi kế đến phiên chị dâu tôi là Hải Yến. Kỳ ngưng lại một chút nhìn Trúc. Trong khi Trúc lại châu mày suy nghĩ. Nỗi bực dọc trong người nàng tăng. Họ đã chọn phải những nàng dâu tranh giành quyền lực, đòi hỏi đủ thứ. Rồi họ nghĩ là tất cả con gái trong đời này đều như vậy cả sao? Kỳ châm. rãi nói tiếp. - Thanh Trúc đã gặp Hải Yến rồi đấy. Thanh Trúc cũng đã gặp Hoàng Tâm. Ông anh tôi lúc theo đuổi Hải Yến, anh ấy phải cực khổ vô cùng. Cả nhà phải ra tay phụ lực. Phải thành thật mà nói, Hải Yến là một trong những cô thư ký đẹp nhất, dễ thương nhất. Không phải chỉ có anh Nhâm, mà ngay cả anh khi thấy chị ấy cũng phải động lòng. Hải Yến có cái đẹp dịu dàng, yếu đuối, nhiệt tình, nhất là rất dễ xúc động. Bấy giờ Yến đã có người yêu là Hoàng Tâm. Tâm một thời là bạn rất thân của tôi. Lúc anh Nhâm say đắm Yến, anh ấy bất chấp mọi thứ. Còn tôi, thì tôi cũng nghĩ là chuyện đua tranh trong tình yêu là chuyện mạnh được yếu thua tự nhiên, nên cũng không góp ý. Mãi đến khi anh Nhâm đã đoạt được Hải Yến, cưới làm vợ thì bi kịch mới bắt đầu. Thanh Trúc bất giác quay lại nhìn Kỳ. Câu chuyện liên hệ đến Hải Yến bất giác lôi cuốn sự chú ý của nàng. - Tính tình của anh Nhâm và tôi hoàn toàn không giống nhau. Tôi sống hướng ngọai nhiều hơn. Anh Nhâm thì lại trong tim, ít nói, thích suy nghĩ. Khi anh ấy lấy vợ, chúng tôi đều nghĩ là anh ấy đã đạt được hạnh phúc. Nhưng Hoàng Tâm giống như một bóng ma, lúc nào cũng đứng giữa hai người. Hải Yến lấy chồng nhưng vẫn không quên được tình cũ. Chị ấy thường núp nơi vắng vẻ chảy nước mắt. Thỉnh thoảng lại thơ thẩn, lấy bút ra, hoặc viết tên của Tâm hoặc viết hàng chữ: "Tình này không hiểu sao xóa được. Mới nghĩ đến mà đã vào tim" Thanh Trúc hiểu ra rồi. Thì ra Kỳ lúc ngồi ở quán ăn, đã viết câu này trên giấy đặt món ăn. Câu ăn cắp được của Hải Yến vậy. - Anh Nhâm biết được chuyện này, sẽ buồn lắm, nhưng không nói cho ai biết cả. Em có biết là anh ấy đã khổ như thế nào không? Ngay từ nhỏ, anh và anh ấy khắng khít nhau nhất, nên chuyện của anh ấy thế nào, anh đều biết. Có một lần, ảnh đã đau khổ nói với anh "Kỳ này, nếu sau này em có yêu ai, thì hay nhất là em đừng nên để họ biết được lý lịch của mình mà nên chinh phuc. trái tim cô ta trước. Hay nhất là đừng để đồng tiền giúp em đạt được mục đích. Hãy để cho người em yêu, yêu chính em chứ không phải yêu những cái chung quanh mà em có" Em hiểu không? Những câu nói đó của anh Nhâm, ảnh hưởng rất lớn tới anh. Anh cũng đã nhìn thấy gương của hai bà mợ dâu, rồi nhìn thấy cảnh của anh Nhâm và Hải Yến. Vì vậy, sau đó anh thề là khi nào, anh cũng sẽ không để cô ta biết là anh có tiền. Anh phải tỏ ra là một người nghèo, hoặc đủ ăn thôi. Thanh Trúc cắn môi, không nói, nhưng lòng lại cảm thấy buồn bực hơn. Thì ra, anh đã coi ta là cá mè một lượt như họ. Anh đã nghĩ là tôi có thể bị lóa mắt vì tiền, nên anh ta cố ngụy trang lấy mình. Anh sợ đàn bà chỉ là một lũ đào mỏ. Kỳ chậm rãi nói tiếp: - Lần đầu tiên, gặp em trong thanh máy, đó không phải là sự gặp gỡ có sắp xếp. Lúc đó, anh chưa định tán tỉnh em, anh chỉ muốn đùa một chút cho vui. Thử xem em là người thế nào? Anh đã làm ra vẻ thiểu não, buồn phiền, một sự thiệt thòi của cấp dưới, tép riu. Không ngờ, em chẳng những không xem thường anh, em lại còn động viên, nhiệt tình thông cảm. Thái độ thuần khiết, ngây thơ, trong trắng thương người của em làm anh cảm động, anh thấy xấu hổ. Em biết không, ngay lúc đó em đã chinh phục được anh. Thanh Trúc yên lặng nhìn Kỳ. Không biết con người thích đóng kịch này, đang nói thật hay lại đùa cợt nữa đây? Nhớ tới chuyện xảy ra liên tục từ hai tháng trước, Trúc vẫn thấy giận. Giận đến độ muốn cắn cho Kỳ một cái nên thân. Kỳ nhìn Trúc buồn bã. - Sau đó, gần như mỗi ngày ta đều gặp mặt nhau. Anh rất muốn nói thật mọi chuyện cho em biết. Nhưng anh Nhâm đã ngăn lại. Cha cũng đồng ý với cách làm của anh Nhâm. Cha có khinh nghiệm đời nhiều, và mẹ cũng đã nói với anh: "Con hãy cưới cho được một cô vợ thật sự, chứ đừng cưới một sắc đẹp không hồn về nhà" Cả nhà đã hổ trợ anh. Kiếm cho anh mấy cái quần Jean cũ, mấy cái áo sờn vai. Họ còn vét sạch cả túi áo anh, để anh không còn dư dả. Bắt buộc, anh phải cứ thế diễn mãi diễn tới. Kỳ ngưng lại, tựa đầu vào gối. Thì ra, cả nhà họ đã sắp đặt. Họ đã đề cao cảnh giác. Sợ ta như sợ con rắn độc. Họ đã xem ta một cách tầm thường. Họ sợ ta chỉ có tham tiền. Vậy là họ đã lầm rồi, lầm to rồi. Kỳ tiếp tục nói. - Trúc à, em biết không? Sau đó chuyện đóng kịch trở thành một cực hình đối với anh. Anh thấy em ngây thơ trong trắng như một tờ giấy. Anh nói bậy nói bạ, em cũng tin theo, em không hỏi, không thắc mắc làm anh thấy mình là một tay lường gạt. Anh biết, làm thế là sỉ nhục và chạm tự ái em. Vì vậy đã mấy lần anh định thú thật với em, nhưng lại thôi. Anh sợ mở miệng ra sẽ làm em tự ái. Anh biết em, con người nhạy bén và dễ xúc động. Anh như sa chân. Càng lâu càng không dám nói. Hôm anh quyết tâm phải nói thôi, nhưng rồi Tâm lại đến và... Kỳ đau khổ ôm lấy đầu. - Nhìn thấy em vừa mệt mỏi vừa bị đau, anh muốn điên lên. Anh làm sao nói được nữa chứ? Thanh Trúc, anh đã lừa dối em bởi anh sợ em chỉ vì tình yêu và địa vị mà yêu anh. Đó là cái nhìn phiến diện. Anh xin lỗi. Anh đã đánh giá sai lầm làm em cảm thấy tủi nhục. Rồi để tự xóa cái tự ty mặc cảm của mình, anh lại bày ra một chuyện nói dối khác. Anh bảo là anh đã có vợ. Anh càng làm em buồn, em khóc. Anh, nói gì em nhớ không? Thanh Trúc mím môi không nói. - Anh đã nói, bất cứ lý do gì, em cũng không được xa anh, và em đã hứa. Em nhớ không? Bây giờ, Thanh Trúc em hãy tha thứ cho anh. Anh thú nhận là anh sai, anh không ngờ em lại trong sáng và hiền lành thế này. Thanh Trúc vẫn yên lặng Kỳ càng bối rối nắm lấy tay Trúc. - Em hãy nói đi Trúc, nói cái gì đi! Trúc vẫn yên lặng, như đang nghĩ ngợi điều gì xa xăm. - Nói đi, hoặc chửi mắng anh đi, chứ đừng có yên lặng thế này. Thanh Trúc vẫn yên lặng. Nhưng trong đầu nàng lời của Tâm như lặp đi lặp lại. - Cô đã bị gia đình họ mê hoặc, cô đã trở thành nô lệ cho họ, cô giống như Hải Yến thôi. Rồi cô cũng sẽ biện minh cho họ - Hắn giả vai nghèo khổ, rồi sau đấy lột xác thành hoàng tử giàu sang. Làm như thế mới khiến cô nhận thức được sự sai biệt lớn giữa giàu với nghèo. Rồi Trúc lại nhớ đến lời của Kỳ trong lần gặp đầu tiên. - Tôi đánh cá với cô là chỉ trong vòng ba năm là cô sẽ về làm dâu nhà ông Tổng Giám đốc thôi. Ngay lần đầu tiên gặp mặt Kỳ đã khôn khéo kéo nàng nằm trong tay của chàng. Một cách tự phụ, cao ngạo, Kỳ đã tưởng là mình ngon ư? Tức thật, vậy mà sao mình lại ngu ngơ thế, không động não một chút để rơi ngay vào cái bẫy dọn sẵn của Kỳ. Rồi Trúc lại nghĩ đến Hải Yến Giọng nói buồn buồn của Yên với lời nhắn nhủ. - Biết đâu rồi Trúc sẽ về với nhà họ Võ như chúng tôị chừng ấy chúng mình sẽ thân hơn cả bạn bè. Trúc càng nghĩ càng thấy rối, càng thấy bực mình, tức tối, tự ái dồn dập! Kỳ đưa tay nâng cằm của Trúc lên, buộc Trúc phải nhìn thẳng vào mặt chàng. - Thanh Trúc! Em hãy nhìn anh nè, Thanh Trúc. Trúc thục động nhìn Kỳ. - Nãy giờ anh đã nói nhiều quá rồi, em đã nghe đã hiểu anh chưa? Em tha thứ cho anh chứ? Thanh Trúc nhìn Kỳ chằm chằm. Rồi nàng cũng nói, nhưng giọng nói của nàng như vọng lại từ hư vô, một giọng nói xa lạ cả với Thanh Trúc nữa. - Tôi không quen anh. Võ Hiếu Kỳ. Trước kia tôi có quen một thanh niên, tên anh ta là Anh Kỳ, anh ấy hiền hòa thật thà, siêng năng, tôi thích anh ấy, tôi yêu anh ấy. Nếu anh ấy làm gì sai, tôi sẵn sàng tha thứ nhưng bây giờ thì anh ấy đã biến mất. Còn anh, anh là Võ Hiếu Kỳ, thì tôi lại hoàn toàn không quen! Mặt Kỳ đổi sắc, chàng có vẻ đau khổ. - Em nói gì thế, Thanh Trúc? Trúc nói một cách bình thản. - Tôi muốn nói là tôi không quen với anh, và không hiểu sao anh lại đến đây gây rắc rối cho tôi. Kỳ chồm qua nâng lấy mặt Trúc. - Em có quyền giận anh, nhưng em không có quyền bảo là không quen anh. - Rõ ràng tôi không quen anh, vì anh là Võ Hiếu Kỳ! - Thì cũng là Anh Kỳ. Thanh Trúc cương quyết phủ nhận. - Không phải Anh Kỳ. Anh Kỳ thích đùa, thích giỡn, nhưng không có dụng ý đâu. Anh Kỳ biết quý trọng tôi, không coi tôi như một thứ dể giải trí. Anh Kỳ đa tình nhưng hiền lành, không mưu toan thiệt hơn. Anh không phải là Anh Kỳ của tôi, anh chỉ là một thứ mạo nhận. Kỳ nhìn Trúc giận dữ, nhưng rồi chàng cố nén xuống. - Thôi được rồi, coi như Hiếu Kỳ là tay quỷ quyệt ranh ma. Chúng ta nên quên hắn di, nhưng anh vẫn là Anh Kỳ mà? Thanh Trúc nói như khóc. - Không, anh chính là Hiếu Kỳ, một con người xa lạ. Anh đã giết chết Anh Kỳ, cũng như giết chết cả tôi. Kỳ cảm thấy hơi thở mình trở nên nặng nề, chàng cố nuốt lấy nước bọt, cố dằn lòng xuống. - Thanh Trúc, em hãy biết điều một chút chớ? - Lúc nào tôi không biết điều? - Vậy tại sao em không nhìn tôi? Tôi họ Võ, nhưng đâu phải lỗi ở tôi đâu? Tại sao em lại làm khó làm dễ như vậy? Nếu không vì yêu em, tôi đến đây để van xin em làm gì chứ? Thanh Trúc mím môi, tiếp tục giữ thái độ yên lặng. Kỳ nhìn Trúc thật lâu, rồi đặt môi mình lên môi Trúc nhưng Trúc vẫn không phản ứng. Nàng như trở thành một pho tượng bằng sáp, khiến Kỳ phải ngẩng lên. Rồi Trúc cũng nói, nhưng với một thái độ giận dữ. - Anh định làm gì thế? - Định làm lại nhưng ngày cũ của ta. Hai mắt nàng trừng trừng nhìn Kỳ, Thanh Trúc cắn môi. - Giữa chúng ta không có quá khứ. Anh không có quyền đụng đến tôi nữa. Kỳ không đợi Trúc nói tiếp, chàng chồm tới ôm lấy Trúc đặt môi mình lên môi nàng một lần nữa. Trúc bắt đầu vùng vẫy. Nàng vùng vẫy một cách cật lực. Trúc hét. - Ông Hiếu Kỳ! Nếu ông ỷ lại mình là con ông chủ Công ty Quyết Tiến, định cưỡng bức tôi, thì ông cứ làm, tôi yếu đuối không đủ sức chống trả lại ông đâu! Kỳ đành lơi tay, buông Trúc ngã xuống giường. Chàng ngỡ ngàng nhìn Trúc. Cô nàng như một con tôm đang nằm co rúm, trông thảm hại. Thanh Trúc nói: - Xin vĩnh biệt, Anh Kỳ! Hai chữ "Anh Kỳ" của Trúc làm cho Kỳ xúc động, chàng nhoài người tới, nhưng lần này chỉ nắm lấy tay của Trúc. Bàn tay lạnh buốt. Kỳ giật mình, chàng lại sờ mặt Trúc cũng thế. Trúc bệnh rồi chăng? Kỳ lo lắng. - Để anh đưa em đến bệnh viện nhé? - Không cần. Đừng có giở trò tiếp máu cũ. Tôi không dễ xúc động đâu. Kỳ không hiểu. - Cái gì là tiếp máu? Em đang sốt, em bệnh rồi cơ mà? Thanh Trúc chống trả. - Không có bệnh gì hết. Chỉ tại tôi mệt, tôi cần ngủ một chút, anh có đi ra không? Kỳ ngồi xuống giường và nói. - Anh sẽ ở đây canh chừng cho em, bao giờ Trang Thanh về, anh sẽ đi. Chàng nhìn Trúc một cách đau xót. Tại sao nàng lại hung dữ như vậy. Nhưng tại sao ta lại nổi nóng, lại gây với nàng? Trúc đang bệnh, Trúc không khỏe cơ mà... Trúc nằm đấy, yên lặng. có lẽ nàng đã quá mệt, nàng cần phải ngủ thật. Nhìn khuôn mặt mệt phờ của Trúc, Kỳ không dằn được. Chàng đưa tay vuốt lấy những cọng tóc lòa xòa trước trán của Trúc, làm Trúc giật mình. Nàng mở to mắt: - Tại sao anh chưa đi chớ? - Anh đã nói là ở lại canh cho em mà? Bao giờ Trang về anh sẽ đi. Trúc đẩy tay một bên, nàng ngồi dậy lắc đầu. Trúc nói, giọng thật bình tĩnh. - Kiểu này, nếu không nói chuyện đàng hoàng, dứt khoát chắc anh không đi. Được rồi, Anh nghe tôi nói đây này. Sáng mai tôi sẽ đến công ty Quyết Tiến, bàn giao tất cả công việc mà tôi đang làm dở, rồi tôi sẽ xin nghỉ việc. Còn anh, không cần biết anh là Anh Kỳ hay Hiếu Kỳ thì chuyện của anh với tôi cũng đã chấm dứt. Yêu cầu anh đừng quấy rầy tôi nữa, hãy chừa đất cho tôi sống với. Kỳ trợn mắt nhìn Trúc, nhưng rồi Kỳ nói: - Chuyện đó để mai tính. Bây giờ em không khỏe, em lại đang giận, anh không muốn tranh luận với em. Mai khi em đã khỏe, ta sẽ nói chuyện. Thanh Trúc cương quyết. - Không. Nếu anh không đi thì chúng ta phải dứt khoát ngay trong hôm nay. Tôi đang khỏe chứ không bệnh hoạn gì cả. Anh từ Anh Kỳ biến thành Hiếu Kỳ. Chuyện đó không phải chỉ là một sự lường gạt, mà còn là một sỉ nhục đối với tôi. Ngay từ đầu tôi đã nói với anh rồi. Tôi không thể là người nhà họ Võ và bây giờ vẫn giữ ý định đó. Tôi không thể làm bạn với người mà ngay từ giây phút đầu đã coi thường, nghi ngờ, khi dễ tôi. Vì vậy coi như mọi chuyện giữa chúng ta đã dứt khoát kết thúc. Và tôi cũng nghĩ là chuyện đó cũng chẳng thiệt hại gì lắm cho anh. Rồi cha anh lại sẽ mở một kỳ thi tuyển khác. Anh lại có hàng ngàn khác đẹp hơn tôi, giỏi hơn tôi. Kỳ cắt ngang. - Làm ơn, đừng nói một cách châm biếm như thế. Anh không muốn nghe gì hết, anh chỉ muốn hỏi em, tha thứ cho anh hay không? Thanh Trúc lắc đầu: - Đây không phải là chuyện tha hay không tha thứ, mà là chuyện nhân cách được tôn trọng hay không. Trên căn bản, tình cảm tôi bị nghi ngờ, khinh bỉ. Nếu bây giờ tôi vẫn tiếp tục làm bạn với anh thì chúng ta sẽ không còn được niềm vui cũ, cái cảm giác bị khinh rẻ kia sẽ mãi lảng vảng trong đầu. Tôi không thể yêu anh, tôi chỉ còn thù hận và chỉ có ý niệm phục thù. Không phải chỉ thù anh mà cả gia đình anh, vì mọi người đã liên kết nhau lại để đối đầu với tôi. Thanh Trúc lắc đầu. - Đó anh thấy không? Hiếu Kỳ như vậy tôi làm sao yêu anh được nữa chứ? - Anh là Anh Kỳ. Thanh Trúc cắn môi nói. - Thôi được Anh Kỳ. Tôi bây giờ không còn yêu anh nữa. Kỳ ngơ ngác: - Thế bây giờ ý em muốn thế nào? Em muốn anh phải cắt đứt quan hệ với gia đình ư? Thanh Trúc nói. - Nói đùa ư? Có cắt đứt thì anh vẫn là Hiếu Kỳ. Anh đừng ngây thơ như vậy. Anh tưởng là sau khi tôi bị làm nhục rồi tôi vẫn có thể làm bạn với anh ư? Anh coi thường tôi quá. Anh đã biết là tôi hay tự ái, ngang bướng, vậy mà anh vẫn giở trò, lỡ giở trò rồi thì ngưng đi, đằng này anh lại kéo dài, bất chấp hậu quả. Kỳ nhìn Trúc, rồi như hiểu ra. Không phải chỉ là một sự giận hờn nhất thời, mà là một sự chấm dứt. Mọi sự tại ta cả, Kỳ nghĩ. Một mình tạo ra rắc rối, bây giờ không thể chữa được. Kỳ hiểu thế, và đứng dậy. Chàng nhìn Trúc một lần nữa. - Ý em muốn nói là mọi chuyện không còn cứu vãn được nữa phải không? - Vâng. Kỳ hỏi. - Em có biết làm vậy là tàn nhẫn lắm không? Xưa tới giờ anh chưa hề chịu thua ai, chưa hề van xin ai, cũng chưa bị ai làm đau khổ thế này. Em quả là một cô gái có trái tim bằng đá, vừa lạnh lùng vừa sắc bén, em quả đáng sợ. Thanh Trúc nhếch mép: - Cám ơn sự ca ngợi của anh. Kỳ cả thấy như trong tim có một sợi dây, đang càng lúc càng thắt chặt nhưng rồi, tự ái của người đàn ông bắt đầu dấy lên trong đầu chàng. Nói đã hết lời mà Trúc vẫn lạnh như băng vậy thì thôi. Kỳ lắc đầu, bước ra cửa. Nhưng khi đến của Kỳ có cảm tưởng như có tiếng gọi của Trúc. - Anh Kỳ! Hãy quay lại với em. Kỳ quay lại. Nhưng chẳng có gì cả. Thanh Trúc vẫn ngồi yên ở đấy như pho tượng. Kỳ lắc đầu, mở cửa và bước nhanh ra ngoài. Tiếng cửa đóng lại làm Trúc giật mình. Trúc nhìn lên. Cửa đã khép kín. Nhưng tiếng vang vẫn còn đâu đây. Tiếng cửa đóng như tiếng đinh đóng. Thanh Trúc ngã vật xuống giường. Bây giờ nàng mới thấy muốn khóc và Trúc khóc thật. Nàng nức nở, nước mắt cứ chảy mãi không thôi.