1. Thời ấy tôi vui lắm! Đậu đại học năm đầu, hân hoan bước vào giảng đường với tâm trạng háo hức và kiêu hãnh. Khoa Kế toán âm thịnh dương suy, 30 mống nam nhi phải gồng mình gánh vác công việc “nặng nhọc” của toàn khoa trên 150 nhân khẩu. Hơi vất vả nhưng vui. Nhiều người bảo vào đại học khó tìm chọn cho mình một người bạn đúng nghĩa, nhưng tôi thì không vậy. Đồng niên đồng khoá, chúng tôi dễ dàng tìm được tiếng nói chung của tuổi trẻ. 2. Quen Quỳnh trong một chiều lên thư viện. Giải lao, chiếc máy bay của đứa bạn lượn vòng vèo và đáp xuống đầu của một tóc dài. Không hiểu sao lúc đó tôi lại bạo gan đòi lại. Tóc tém bên cạnh khăng khăng bắt… chuộc, cuộc trao trả diễn ra tại một quán chè. Hoá ra Quỳnh là dân Ngoại ngữ. 3. Trường của tôi khá đẹp. Có cả sân trước, sân sau và gió biển. Khoa Kế toán ưu tiên chiếm một dãy đầu bên phải, ngồi học nhìn thấy cả biển xanh. Bên kia là khoa Du lịch. Một vuông đất trống ngăn cách giữa hai khoa. Đầu vuông là cây phượng già, cuối vuông một lùm cỏ dại. 4. Quen, thân rồi yêu Quỳnh, tôi nhận thấy cuộc sống vui hơn. Mùa thu, trời trong hơn và nắng cũng vàng hơn. Quỳnh học sáng, trưa về. Mỗi tuần ba tối, chúng tôi cùng học vi tính, số buổi còn lại tôi cũng cố gắng tìm cách đến nhà Quỳnh để … học ngoại ngữ. Nhà có hai chị em, Quỳnh phải làm tất cả các công việc của người chị đầu, không những vậy Quỳnh còn phải chăm sóc cả Quân - đứa em trai đã lớn - nhưng không tự chăm sóc được bản thân mình. 5. Một ngày đầu hạ, phượng trổ hoa. Rực rỡ và râm ran cả một góc trường. Có một cuộc khẩu chiến nổ ra giữa hai con gái hai khoa về Phượng. Nếu chia đều vuông đất trống, gốc phượng sẽ nằm và thuộc … quyền sở hữu của Kế toán. Du lịch mơ mộng: dù gốc phượng thuộc bên kia, nhưng tán phượng đổ dồn về Du lịch, hơn nữa phượng còn đưa cả cánh tay khiều khiều lên nóc khoa mình. Cuộc khẩu chiến không dừng ở đấy, cả khóm cỏ dại cũng được lôi vào cuộc: dù cỏ dại nằm trên đất Du lịch nhưng con gái Kế toán có công … chăm tưới. 6. Quỳnh kể: Trước kia gia đình sống ở một vùng quê. Ba đi bộ đội. Mẹ ở nhà một mình buôn bán. Sáng, mẹ gánh rau hành lên đò, sang sông. Chiều, mẹ ngược theo lối cũ trở về cùng gạo cá. Một chiều, Quỳnh được dì bế chạy ra bến đò. Mọi người trong xóm đều đổ dồn ra đấy. Đò chìm. Mẹ được một người cùng xóm dìu bơi vào bờ, thân hình tím tái. Tối đó, em Quân ra đời. Sinh non. Quân lớn, nhưng mắt vẫn lơ lơ láo láo. Mẹ khóc rất nhiều, không biết là do chiến tranh hay tai nạn năm nào của mẹ. Tôi hiểu vì sao Quỳnh có ánh mắt buồn đến vậy. 7. Khóm cỏ dại đã bắt đầu có những chiếc lá to, hoá ra không phải cỏ. Những chiếc lá to có răng cưa. Trong giờ giải lao, mọi người đố nhau: Hoa gì? Bươm bướm, cúc hay thược dược? … và rủ rê nhau: sẽ nhân rộng khóm hoa này cho tràn đầy vuông đất trống. Lịch “chăm sóc” đã được lên chi tiết giữa hai khoa. Mặc nắng. Mặc gió. Cùng trời xanh và biển xanh, khóm dại đã có những thân hình cứng cáp vươn lên đón ánh mặt trời. 8. Quân lớn lên tự nhiên như cây, như cỏ. Mười bảy tuổi, dáng dấp của một thanh niên nhưng sở hữu trí óc và cặp mắt của đứa trẻ lên năm. Suốt ngày nghịch phá ngoài vườn. Biết giơ tay ra phía ngoài đường để vẫy và đưa mắt thèm thuồng, ngạc nhiên nhìn mọi người qua lại. Đến chơi, tôi hay dắt Quân đi dạo, lúc đó ánh mắt Quân lạ lắm, ngỡ ngàng và hốt hoảng. Mười bảy tuổi, lứa tuổi đẹp nhất của đời người. Tôi thương Quỳnh, thương Quân. Định rằng sau này sẽ, sẽ … 9. Một buổi sáng, cả hai khoa ồ lên kinh ngạc: Vuông cỏ dại đang rùng mình, những búp hoa đang dần hé nở. Cúc vàng. Vỡ oà trong lòng. Một ngày cỏ dại thành hoa. Những búp hoa bé xíu rung rinh, những chiếc lá có răng cưa mạnh mẽ đang giơ tay chào đón bầu trời. 10. Đám tang Quân trong một chiều cuối năm. Trời mưa. Và nhiều tiếng khóc lắm. Chiếc xe bán hàng rong với nhiều chong chóng đủ màu đã cuốn hút Quân mở cổng. Ngơ ngác trên đường. Và không hiểu bằng cách nào, Quân đã xô ngã đứa bé đang băng qua đường để mình nằm lại dưới bánh xe. Có lẻ đấy là phút giây “sực tỉnh” của con người trước nguy nan đồng loại. Đứa bé bình an được ba mẹ dắt đến, xin chịu tang. Quỳnh ôm đứa bé vào lòng, đau đớn. Khẻ khàng, tôi nắm lấy tay Quỳnh, đôi tay run rẩy. Ánh mắt đứa bé trong veo. Tôi thắt lòng, những dự định chưa kịp nói với Quân, sẽ mãi mãi không bao giờ nói được … 11. Vườn cúc mùa này đẹp lắm. Những thân cây cứng cáp đang bắt đầu tự tẻ nhánh, những chiếc lá bé xíu lại nhô ra, xôn xao. Cúc vàng rực rỡ cả một góc trường, từng cánh hoa tự tin và vững chải đang cười cùng gió. Hai khoa điệu đàng cắt lấy những bông hoa cắm lọ, đặt lên chiếc bàn duy nhất trong các phòng nội trú. Cúc vẫn cười, bình thản, dịu dàng, thở hương thơm lựng một vùng ….