Ngày ấy, nó học đều các môn đặc biệt nó khá môn văn nhất vậy mà chưa bao giờ nó nhớ nổi một bài thơ nào trong một tuần. Nó chỉ thuộc và nhớ để đối phó với thầy cô. Nó yêu thơ lắm chứ nhưng nó cũng ko hiểu vì sao như thế dù trí nhớ nó không kém. Hôm ấy, sau khi kết thúc bài, thầy giáo chủ nhiệm văn đã cùng trao đổi với cả lớp về thơ. Các bạn trong lớp cứ đua nhau hỏi thầy về cách làm một bài thơ tự do. Thầy cũng là một nhà thơ và có nhiều bài thơ được đăng trên báo. Trong lớp có nhiều học sinh rất ngưỡng mộ thầy trong đó có nó. Thầy đã nhiệt tình chỉ dạy và nó đã tiếp thu rất nhanh. Sau đó thầy đã đọc một bài thơ của nhà thơ Giang Nam … Thầy đã đọc hết bài thơ vậy mà nó cùng các bạn vẫn còn xúc động. Cà lớp học im phăng phắc và nó buộc miệng: _ Bài thơ hay quá thầy ơi! Nó đã từng đọc nhiều bài thơ, đủ các thể loạI từ thơ tình đến thơ quê hương…nhưng chưa bao giờ nó cảm thấy thích bài thơ này đến như thế. Sau buổi học đó, nó chạy ra nhà sách và lục tìm lờI bài thơ đó nhưng nó không tìm thấy. Nó còn hỏi mượn thẻ đọc sách ở thư viện thành phố của dì út nó nữa. Sau khi mượn nhỏ bạn cặp kiếng trắng, mặc bộ đồ trông nhỉnh tuổi hơn một chút, nó đến thư viện và cuối cùng nó cũng tìm thấy lời bài thơ ấy và đến bây giờ nó vẫn còn nhớ kỹ từng chữ từng lờI trong bài thơ ấy. Bạn bè nó bảo rằng đây là chuyện lạ, nó cũng ko biết nhưng chỉ lạ rằng sao nó không nhớ nổI một đoạn thơ tình mà lạI nhớ kỹ cả một bài thơ dài đến thế. Bài thơ bắt đầu từ câu: Thưở ấu thơ ngày hai buổi đến trường (°)Yêu quê hương qua từng trang sách nhỏ “Ai bào chăn trâu là khổ?” Tôi mơ màng nghe chim hót trên cao Những ngày trốn học ĐuổI bướm cầu ao Mẹ bắt được Chưa đánh roi nào đã khóc Có cô bé nhà bên Nhìn tôi cười khúc khích Cách mạng bùng lên Rồi kháng chiến trường kỳ Quê tôi đầy bóng giặc Từ biệt mẹ, tôi đi Cô bé nhà bên (có ai ngờ ) Cũng vào du kích Hôm gặp tôi vẫn cườI khúc khích Mắt đen tròn (thương quá đi thôi ) Giữa cuộc hành quân không nói được một lời Đơn vị đi qua, tôi ngoái đầu nhìn lạI Mưa đầy trờI nhưng lòng tôi ấm mãi… Hoà bình tôi trở về đây Với mái trường xưa, bãi mía, luống cày Lại gặp em Thẹn thùng nép sau cánh cửa Vẫn khúc cườI khi tôi hỏi nhỏ Chuyện chồng con ( khó nói lắm anh ơi! ) Tôi nắm bàn tay nhỏ nhắn ngậm ngùi Em vẫn để yên trong tay tôi nóng bỏng Hôm nay nhận được tin em Không tin được dù đó là sự thật Giặc bắn em rồi quăng mất xác Chỉ vì em là du kích em ơi! Đau xé lòng tôi chết nữa con người… Xưa yêu quê hương vì có chim, có bướm Có những ngày trốn học bị đòn, roi Nay yêu quê hương vì trong từng nắm đất Có một phần xương thịt của em tôi (°): Bài thơ Quê hương của Giang Nam Không biết bây giờ thầy có còn dạy học nữa không, tôi trở về trường cũ nhưng cảnh cũ hãy còn mà thầy thì không thấy, hụt hẫng...bạn bè, thầy cô bây giờ chỉ còn là ký ức.....nhớ ơi là nhớ...