Mùa hè ở biển Bắc. Mấy chú hải âu tơ tập hợp trên đỉnh núi một khối đá lớn. Một con chim già đã đậu sẵn ở đấy. Lũ chim tơ chờ chim già kể chuyện. Nó đứng thật thẳng, ngẩng đầu lên để suy nghĩ cho kỹ. Cuối cùng nó nói: -Hôm nay ta nói cho các "người" nghe về màu của biển. Một chị hải âu tơ nói: -Chuyện không có gì khó khăn cả. Ai cũng biết biển màu xanh! Chim già ra vẻ suy tư bảo: -Được. Nếu thế thì ta nói về loài " hải âu Fomka ăn cướp ". Fomka tìm thức ăn như thế nào? Lũ hải âu đứng yên đã chán lắm rồi, nên chúng ào ào bay đi và cười lớn. Mùa đông đến. Các loài cá lặn xuống đáy biển, việc đánh bắt trở nên khó khăn hơn. Một hôm cô hải âu tơ đi tìm thức ăn. Cô đánh bắt năm ngày ròng rã. Khi trở về khối đá lớn thì không còn ai ở đấy nữa. Chuyện gì đã xảy ra? Cô đợi thật lâu. Chỉ vài cô hải âu còn ở đấy và bay vòng tròn không xa tảng đá lắm. Một cô tiến lại gần, nhận ra chú hải âu già. Chú đã quên những chuyện mếch lòng hồi mùa hè. Chị hải âu hỏi: -Chú ơi, cho cháu hỏi. Các bạn hải âu đi đâu cả rồi? Quen lệ chú chim già suy nghĩ: -Về phương nam. Các chị của cháu đều đi cả đến đấy. -Làm sao cháu theo kịp họ? -Theo hướng mặt trời về trưa, và khi biển đổi màu được ba lần thì cháu gặp các chị cháu đấy. Trong nháy mắt cô hải âu vụt bay đi, nhanh như lớp bọt trắng đập vào tảng đá. Bay về nam, nhanh, nhanh! Một ngày qua, rồi một ngày khác qua, cô hải âu bay mãi. Biển khi trong khi sẫm, nhưng luôn luôn vẫn xanh. "Chẳng lẽ ông già lầm lẫn. Chẳng lẽ ta không bao giờ tìm được các chị ta?" Nhưng bỗng một dải màu vàng xuất hiện trước mặt. Chị tiến đến gần và chẳng mấy chốc nước đều toàn màu vàng. Không xa một con sông lớn chảy ra biển, đem đất sét, bùn cát ra cho biển. Biển đổi màu lần thứ nhất. Và tiếp đến là những đợt sóng xanh. Cô hải âu thấy một đàn cá mòi dưới nước. Cô bổ xuống...bắt được một con. Bỗng cô thấy phía trước có nhiều chiếc cánh trắng rất lớn kêu rít lên. Coi chừng Fomka, con chim ăn cướp. Cô thả rơi con cá mòi, Fomka đớp ngay và nuốt chửng. Và nó rượt theo hải âu. Cô bắt con cá vàng nào là nó nhào lại cướp ngay trên mỏ. Nhờ ban đêm cô hải âu vất vả lắm mới bỏ rơi được nó. Cô đến một vùng núi non trùng điệp. Trời nóng bức. Dưới kia một eo biển ngoằn ngoèo. Nước đỏ lòm. Cô bay thêm một chút. Trong nước nhung nhúc những con xâu nhỏ màu đỏ. Biển đã đổi màu lần thứ hai. Nhưng cô đã mệt lử. Trước mặt cô trải dài ra những hòn đảo xanh, bờ lồi lõm với cả một đàn chim. Cô nghĩ " Ta thích dừng lại đây quá". Cô bay mỗi lúc càng thấp hơn. Cô nhắm mắt một lúc, khi mở mắt thấy nước xanh màu bạc. Cô nuốt những cọng rong nhỏ, tròn nằm san sát nhau cả Biển xanh om màu rừng vào xuân. Bỗng cô trông thấy lũ chị em. Tất cả bay lại đón, ép sát vào hai bên cô. Sáu tháng trôi qua. Khi hè về, mấy cô hải âu lại bay về phương Bắc. Khối đá lớn lại trắng phau lên với lũ chim. Một hôm cô hải âu kia gặp một đàn chim trẻ hơn. Chúng hạ cánh nghỉ ngơi và nghe chuyện kể của các chú chim đi xa về. Đến lượt cô hải âu: -Nếu các bạn muốn, tôi sẽ nói cho biết biển màu gì. Một cô hải âu nhỏ nhất vội kêu lên: -Không hay lắm đâu. Ai cũng biết biển màu xanh......