Harry dùng nhiều thời gian của tuần cuối cùng trong kỳ nghỉ ngẫm nghĩ về ý nghĩa của hành động của Malfoy ở Hẻm Knockturn. Điều làm cậu băn khoăn nhất là cái nhìn thỏa mãn trên khuôn mặt của Malfoy khi nó rời cửa hàng. Không có điều gì làm Malfoy trông có vẻ hạnh phúc như thế ngoài một tin tối lành. Điều này mang lại cho Harry cảm giác hơi khó chịu, tuy nhiên, cả Ron và Hermione có vẻ không tò mò về những hành động của Malfoy như cậu, hoặc ít nhất, họ có vẻ phát ngán với việc thảo luận về nó sau vài ngày.“Vâng, tớ đồng ý hắn thật đáng nghi, Harry à,” Hermione đã nói thế với vẻ thiếu kiên nhẫn. Cô bé lúc đó đang ngồi trên thành cửa sổ trong phòng của Fred và Geogre và đặt chân lên trên một cái hộp đựng bìa cứng và ngước nhìn lên miễn cưỡng trong khi đang đọc một bản mới cuốn Dịch thuật tiếng Rune nâng cao. “Nhưng không phải chúng ta đã đồng ý rằng có rất nhiều sự giải thích hay sao?”“Có thể hắn đã làm gãy Cánh Tay của Danh Tiếng” [Maybe he’s broken his Hand of Glory – ND]” Ron nói một cách nghi ngờ, trong khi cậu đang cố làm thẳng mấy cái nhành cây định hướng ở đuôi chổi của cậu. “Cậu còn nhớ cái cánh tay bị quăn lại của Malfoy chứ?”“Nhưng còn về câu mà nó đã nói, ‘Đừng quên để giữ cho kẻ đó an toàn’?” Harry hỏi tiếp câu hỏi này không biết lần thứ bao nhiêu. “Điều này với tớ có vẻ như Borgin vừa có một trong các vật bị vỡ, và Malfoy muốn cả hai.”“Cậu đoán chứ gì?” Ron nói, trong khi đang cố gắng cạo các vết bẩn khỏi cản chổi của cậu.“Vâng, dĩ nhiên,” Harry nói. Trong khi cả Ron hay Hermione chưa trả lời, cậu nói tiếp, “Bố của Malfoy đang ở trong ngục Azkaban. Hai cậu có nghĩ Malfoy muốn trả thù không?”Ron ngước nhìn lên, chớp mắt.“Malfoy? Trả thù? Làm thé nào nó có thể làm được điều đó?”“Đó chỉ là ý kiến của tớ, tớ không biết!” Harry nói một cách chán nản. “Nhưng hắn ta đang đứng sau cái gì đó và tớ nghĩ chúng ta nên để mắt đến vấn đề này một cách nghiêm túc. Bố của hắn là Tử Thần Thực Tử và –“Harr ngừng lại, mắt của cậu nhìn vào cánh cả sổ phía sau Hermione, và miệng cậu mở ra. Một ý nghĩ đột nhiên hiện ra bất chợt trong đầu cậu.“Harry?” Hermione nói với giọng lo lắng. “Có chuyện gì thế?”“Cái thẹo của cậu lại đau lần nữa à?” Ron luốn cuống hỏi.“Nó là một tên Tử Thần Thực Tử,” Harry nói chậm rãi. “Nó được thay thế bố nó với tư cách là Tử Thần Thực Tử.”Một sự im lặng bao trùm lên căn phòng, và được Ron ngắt quãng bằng một tiếng cười. “Malfoy? Nó mới mười sáu thôi Harry à! Cậu nghĩ rằng Kẻ-Mà-Ai-Cũng-Biết sẽ cho Malfoy gia nhập?”“Điều này có vẻ không có khả năng, Harry,” Hermione nói với giọng ngắt quãng ngập ngừng. “Điều gì làm cậu nghĩ --?”“Đó là về bà Malkin. Bà ấy đã không chạm vào nó, nhưng nó đã hét lên và giật mạnh cánh tay của nó khỏi người bà khi bà tới để vén cánh tay áo hắn lên. Đó là tay trái của hắn. Hắn đã được khắc dấu hiệu Đen.”Ron và Hermion nhìn nhau.“Ừm, vâng....” Ron nói, có vẻ một cách không bị thuyết phục.“Tớ nghĩ nó chỉ muốn ra khỏi đó thôi, Harry à,” Hermione nói.“Nó đã cho Borgin xem thứ gì đó mà chúng ta không thể thấy,” Harry tiếp tục một cách bướng bỉnh.“Một thứ gì đó mà thực sự làm cho Borgin sợ hãi. Đó là cái dấu hiệu, tới biếu điều đó – hắn đã cho kẻ mà hắn đang giao kèo – Borgin thấy cái đó, hai người thấy Borgin đã xử sự nghiêm tức thế nào với hắn chứ!”Ron và Hermion lại trao cho nhau một cái nhìn khác.“Tớ không chắc, Harry...”“Vâng, tớ vẫn không nghĩ rằng Kẻ-Mà-Ai-Cũng-Biết sẽ cho Malfoy gia nhập...”Cảm thấy khó chịu, nhưng hoàn toàn thấy thuyết phục rằng mình đã đúng, Harry chụp lấy đống áo choàng Quidditch tới 50 cái và rời khỏi căn phòng; bà Weasley đã nhấn mạnh chúng nhiều ngày rằng không được để đồ cần giặt giũ cho tới phút cuối cùng. Khi đi xuống tầng cậu đụng phải Ginny, cô bé đang quay về phòng mang theo một chồng quần áo vừa được giặt sấy cẩn thận.“Em sẽ không vào trong bếp lúc này,” Cố bé cảnh báo cậu. “Có rất nhiều Phlegm xung quanh đó.”“Anh sẽ cẩn thận để không bị mắc vào nó.” Harry cười.Khá tin tưởng, khi cậu vào trong bếp thì thấy Fleur đang ngồi tại bài ăn, trong một loạt kể hoạch cho lễ cưới của cô với Bill, trong khi đó bà Weasley đang trông chừng mớ cải Bruken tự bóc vỏ, trông bà có vẻ thực sự cáu kỉnh.“.... Bill và mình gần như chắc chắn quyết định chỉ có hai phù dâu, Ginny và Gabrielle sẽ cùng trông rất tuyệt. Mình đã nghĩ về việc dùng zem (???) màu vàng – hồng nhạt sẽ rất tuyệt cùng với mái tóc của Ginny –““A, Harry!” bà Weasley kêu to, cắt ngang vở độc thoại của Fleur. “Rất tố, bác muốn giải thích về sự bảo mật được sắp xếp cho chuyến đi tới Hogwarts vào ngày mai. Chúng ta sẽ lại sử dụng xe của Bộ Pháp Thuật lần nữa, và sẽ có những thần sáng chờ tại nhà ga –““Chị Tonks sẽ ở đó chứ?” Harry hỏi, tay cậu huơ những đồ vật Quidditch lên.“Không, bác không khĩ vậy. Cô ấy đã đóng trạm ở đâu đó khác theo thông tin từ bác Arthur.”“Bả tự bỏ đi ấy mà..” Fleur mơ màng, trong khi đang kiểm tra hình bóng tuyệt vời của cô phản chiếu trong cốc trà. “Thật là một sai lầm lớn nếu em hỏi –““Vâng, cảm ơn nhiều,” bà Weasley nói một cách gay gắt, ngắt nang lời của Fleur lần nữa. “Cháu nêu chuẩn bị đi, Harry. Bác muốn những chiếc rương sẵn sàng vào tối nay, nếu có thể, và chúng ta sẽ không phải có những phút cuối chạy đua như thường lệ.”Và thực tế, chuyến đi của mọi người vào sáng hôm sau trôi chảy hơn thường lệ. Cái xe của bộ Pháp Thuật lượn trước trang trại Hang Sóc để đón đoàn người đang đợi, với những cái rương được sắp xếp; con mèo của Hermione, Crookshanks, được yên vị an toàn trong cái giỏ du lịch của nó, và Hedwig, con cú của Ron, Pig-widgeon và con cú tía của Ginny tên là Pygmy Puff cùng Arnold được tống vào lồng.“Au revoir, ‘Any” (tạm biệt Harry – nd), Fleur nói khàn khàn và hôn tạm biệt cậu. Ron theo sau vội vã, trông có vẻ hào hứng, nhưng Ginny bị vướng chân và Ron bị gã, nằm ườn vào bãi đất bẩn dưới chân Fleur. Bối rối đến đỏ mặt, và xung quanh là những vết bẩn bắn tung tóe, cậu vội vã nhảy vào trong xe mà chả cần nói tạm biệt.Tại ngã tư Vua không có bác Hagrid chào đón. Thay vào đó, hai thần sáng với mặt dữ tợn, râu vểnh trong bộ trang phục Muggle tiến về phía chiếc xe khi nó dừng lại, và vòng phía sau, dẫn họ vào trong nhà ga mà không nói lời nào.“Nhanh lên, nhanh lên, qua cái hàng rào nào!,” bà Weasley luống cuống, có vẻ như bà bị bổi rối bởi những con người lạnh lùng. “Harry nên đi trước, với –“Bà nhìn tò mò vào một thần sáng, ông ta gật đầu ngắn gọn, kéo tay Harry, và hướng cậu về cái hàng rào giữa sân ga số 9 và số 10.“Cảm ơn, tôi có thẻ đi,” Harry nói một cách cáu gắt, giật tay cậu khỏi ông Thần sáng. Cậu đẩy cái xe hành lý hướng thẳng vào cái thanh chắn, cố không để ý người đồng hành im lặng, và một khoảnh khắc sau đó, thấy mình đang đứng trên sân ga chín ba phần tư, nơi mà con tàu tốc hành bí mật đến Hogwarts đang đứng nhả hơi nước phía giữa đám đông.Hermione và nhà Weasley theo sau cậu chỉ vài giây sau đó. Và không thèm chờ để hỏi ý kiến ông Thần sáng mặt dữ của cậu, Harry nhắc Ron và Hermione theo sát cậu trong sân ga, tìm một toa trống.“Chúng ta không thể, Harry à,” Hermione nói với vẻ xin lỗi. “Ron và mình phải tới khoang của Huynh Trưởng trước và tuần tra các hành lang một lượt.”“Ồ vâng, mình quên,” Harry nói.“Các con nên lên thẳng trên tàu, tất cả các con, các con chỉ có vài phút để đi,” bà Weasley nói. “Ừm, có một học kỳ vui vẻ nhé, Ron...”“Bác Weasley, cháu có thể có vài câu được không?” Harry nói, và cố gắng tập trung tâm trí của cậu.“Dĩ nhiên rồi,” ông Weasley nói, trông có vẻ ngạc nhiên, nhưng rỗi cũng theo Harry ra khỏi tầm nghe của những người khác.Harry đã nghĩ đi nghĩ lại việc này một cách cẩn thận, và đi đến kết luận rằng, nếu cậu phải nói cho ai, ông Weasley là người thích hợp nhất, bởi vì ông làm việc trong Bộ Pháp Thuật và ở trong vị trí tốt nhất để tiến hành điều tra thêm, và thứ hai, bởi vì cậu nghĩ điều này không đến mức làm ông Weasley phát khùng lên.Cậu có thể thấy bà Weasley và ông Thần Sáng dữ tợn cùng hướng mắt nghi ngờ về họ khi họ đi ra.“Khi chúng cháu đang ở Hẻm Xéo,” Harry bắt đầu, nhưng ông Weasley chặn cậu lại với bộ mặt nhăn nhó.“Có phải bác đang được phát hiện ra nơi mà cháu, Ron và Hermione biến mất để tới khi mà các cháu phải ở trong phòng sau của cửa hàng Fred và Geogre?”“Làm thế nào -?”“Harry, làm ơn. Cháu đang nói chuyện với người mà đã nuôi nấng Fred và Geogre.”“Ơ... vâng, đúng vậy, chúng cháu đã không ở trong phòng sau.” “Vâng, sau đó, bác hãy nghe điều tồi tệ nhất.”“Ừm, chúng chau đã bám theo Draco Malfoy. Chúng cháu đã dùng Áo Choàng Tàng Hình.”“Các cháu có lý do cụ thể nào khi làm việc đó, hay đó chỉ là một ý thích ngẫu hứng?”“Bởi vì cháu nghĩ Malfoy đang đứng sau việc gì đó,” Harry nói, bỏ qua cái nhìn pha lẫn bực tức lẫn tò mò của ông Weasley. “Nó đã đưa cho mẹ nó một cái áo choàng và cháu muốn biết tại sao.”“Dĩ nhiên cháu đã làm rồi,” ông Weasley nói, có vẻ kìm nén. “Và, bọn cháu đã tìm ra được tại sao chứ?”“Nó vào trong quán Borgin và Burkes,” Harry nói, “ và hăm dọa gã làm trong đó, Borgin, để giúp nó sửa chữa cái gì. Nó nói nó muốn Borgin giữ thứ gì khác cho nó. Nó làm việc đó như thể đó là thứ gì đó cần phải sửa chữa. Và có vẻ chúng có một cặp. Và...”Harry ngừng lại, lấu một hơi thở sâu.“Có thứ gì đó khác. Chúng cháu thấy Malfoy nhảy lên cả mét khi bà Malkin cố gắng chạm vào tay trái của nó. Cháu nghĩ nó đã được khắc dấu hiệu Đen, cháu nghĩ nó được thay thế vị trí của cha nó là một Tử Thần Thực Tử.”Ông Weasley trông có vẻ lùi lại chút. Sau một lúc ông nói, “Harry, ta nghi ngờ việc Kẻ-Mà-Ai-Cũng-Biết có thể cho phép một đứa trẻ mười sáu tuổi-““Có ai thực sự biết cái gì mà Kẻ-Mà-Ai-Cũng-Biết sẽ hay sẽ không làm?” Harry hỏi một cách tức giận. “Bác Weasley, cháu xin lỗi, nhưng điều này có có giá trị để điều tra không? Nếu Malfoy muốn một thứ gì đó được sửa chữa, và nó cần phải hăm dọa Borgin để được làm điều đó, thứ đó có khả năng là vật dụng Hắc ám hoặc nguy hiểm, phải không?”“Ta nghi ngờ điều đó, một cách thật lòng, Harry à,” ông Weasley nói một cách chậm rãi. “Cháu thấy đấy, khi Lucius Malfoy đã bị bắt, chúng ta đã khám xét ngôi nhà của hắn. Chúng ta đã mang đi tất cả mọi thứ có thể gây nguy hiểm.” “Cháu nghĩ bác đã bỏ qua thứ gì đó.” Harry nói một cách bực dọc. “Ừm, có thể,” ông Weasley nói, nhưng Harry có thể nói rằng ông Weasley đang đùa giỡn nó.Có một tiếng còi phía sau họ, hầu hết mọi người đã lên trên tàu và cánh cửa đang đóng lại.“Cháu tốt hơn là nhanh lên!” ông Weasley nói, trong khi bà Weasley hét lên, “Harry, nhanh lên!”Harry vội vã chạy theo và hai ông bà Weasley giúp cậu đưa cái rương lên tàu.“Và bây giirius; cô ấy cũng chẳng có lỗi gì so với những người khác (mà còn ít lỗi hơn chính nó), nhưng nó tránh đề cập đến chú Sirius nếu có thể. Thế là hai người họ lặng lẽ đi về trường, áo dài của cô Tonks sột soạt phía sau lưng. Lúc nào cũng đến trường bằng xe kéo, Harry chưa bao giờ ước xem ga Hogsmeade cách trường bao xa. Cuối cùng nó thở phào nhẹ nhõm khi trông thấy những cây cột cao có tượng con lợn lòi có cánh ở hai bên cổng trường. Nó thấy vừa lạnh vừa đói và mong mau mau tạm biệt cái cô Tonks u sầu lạ lẫm này. Nhưng khi nó giơ tay đẩy cánh cổng thì thấy nó bị khóa chặt.“Alohomora mở ra!” Harry ung dung đọc thần chú khi chĩa đũa phép vào ổ khóa nhưng nó vẫn in lìm.“Thần chú đó không xài được ở đây,” cô Tonks bảo, “cụ Dumbledore tự tay ếm bùa lên đó.”Harry nhìn quanh rồi nói “Con có thể tự trèo tường”.“Không, không được đâu,” giọng cô Tonks dứt khoát, “tất cả đều có bùa ếm chống xâm nhập. Hè rồi người ta đã thắc chặt an ninh lên hàng trăm lần.”“Thế thôi,” Harry bắt đầu cảm thấy bực bội trước vẻ dửng dưng của cô ấy, “vậy con chỉ còn cách ngủ ngoài này đợi trời sáng.”“Có ai ra đón con kìa. Nhìn xem!”Xa xa dưới chân toà lâu đài thấp thoáng bóng đèn lồng. Harry cảm thấy phấn khởi đến nỗi nó thậm chí có thể chịu được những lời mắng nhiếc của thầy Filch cũng như việc ông ta huênh hoang về chuyện dùng hình phạt xoắn ngón tay cái để củng cố kỷ cương giờ giấc của trường. Mãi đến khi ánh đèn vàng vọt còn cách chừng ba bốn mét, và Harry cởi áo tàng hình ra để lộ diện thì nó mới chán ghét nhận ra cái mũi khoằm và mái tóc đen dài láng mượt của Severus Snape.“Hà, hà hà,” thầy Snape cười nhếch mép khi gõ đũa phép lên ổ khóa để sợi dây xích tuột ra và cánh cổng mở toang. “Xuất hiện thiệt là tử tế, trò Potter à, mặc dù rành rành rằng trò cho là việc khoác đồng phục của nhà trường làm xấu đi ngoại hình của trò.”“Con không thể thay áo được, con không có – ” Harry phân trần nhưng thầy Snape ngắt lời nó.“Không cần đợi đâu, Nymphadora à, ta hẳn trông coi sự - aha - an toàn của Potter được.”“Tôi nhắn tin cho Hagrid mà,” cô Tonks cau có.“Hagrid bị muộn tiệc đầu năm, như trò Potter đây, nên ta đi thay. Và tiện thể,” thầy Snape vừa nói vừa nhường đường cho Harry đi qua cổng, “ta cũng muốn xem thần Hộ mệnh mới của cô.”Ông ta đóng sầm cửa trước mặt cô Tonks và dùng đũa phép khóa lại như trước.“Ta nghĩ cái cũ thì tốt hơn cho cô,” giọng ông ta ra thâm hiểm thấy rõ, “thần Hộ mệnh mới của cô trông yếu ớt.”Khi thầy Snape vung vẩy lồng đèn đi vào, Harry thoáng thấy vẻ sốc và giận dữ trên gương mặt cô Tonks. Rồi cô đi khuất vào đêm.“Con chào cô,” Harry nói với theo khi bắt đầu bước sau thầy Snape. “Cảm ơn cô vì… mọi chuyện.”“Gặp sau nhé, Harry.” Thầy Snape im tiếng áng chừng cả phút đồng hồ. Harry thấy cơ thể nó dường như phát ra những làn sóng căm hận dữ dội đến nỗi thật là khó tin nếu như thầy Snape không cảm thấy sự thiêu đốt của chúng. Nó đã thấy ghét thầy Snape ngay từ lần gặp đầu tiên, nhưng bằng vào thái độ của thầy với chú Sirius, mãi mãi chẳng bao giờ Harry có thể tha thứ cho ông ta. Mặc cho thầy Dumbledore nói gì thì nói, Harry đã suy đi nghĩ lại suốt cả mùa hè, và đi đến kết luận rằng những lời nhận xét cay độc về việc chú Sirius vẫn trốn tránh an toàn trong khi những người còn lại trong Hội Phượng Hoàng ra đi chiến đấu chống lại Voldemort có thể là một nhân tố thôi thúc chú Sirius xông vào Bộ Pháp thuật cái đêm chú ấy bị giết chết. Harry bám vào ý nghĩ này, bởi vì nó có thể đổ tội lên đầu thầy Snape, một cách hoàn toàn xứng đáng, và cũng bởi Harry biết rằng nếu có ai đó không cảm thấy xót xa cho chú Sirius thì đó chính là người đàn ông đang đi bên cạnh nó lúc này.“Ta trừ Nhà Gryffindor 50 điểm tội đi trễ” thầy Snape nói, “và xem nào, thêm 20 điểm nữa vì tội vẫn còn mặc trang phục dân Muggle. Trò biết không, trước giờ ta chưa từng thấy có Nhà nào sớm bị điểm âm vào đầu học kỳ như vậy: ta thậm chí còn chưa xong bữa tráng miệng. Potter à, trò lập kỷ lục rồi đấy.”Cơn giận giữ và căm hận sôi sục bên trong Harry như thể nóng đỏ nhưng nó thà nằm ngay đơ trên tàu về Luân Đôn còn hơn giải thích với thầy Snape lý do nó đến trễ. “Ta đoán rằng trò muốn làm nhân vật chính, chứ gì?” Snape nói tiếp “và vì không có chiếc xe hơi bay nào nên trò quyết định rằng xăm xăm đi vào Sảnh Chính giữa bữa tiệc ắt tạo nên hiệu quả sân khấu ra trò.”Harry vẫn giữ im lặng, dù nó thấy lồng ngực muốn nổ tung. Nó biết Snape tìm kiếm giờ phút này bấy lâu, trong vài phút ông ta có thể soi mói và hành hạ Harry mà không bị ai nghe thấy.Cuối cùng cũng đến bậc thang vào toà lâu đài và những cánh cửa gỗ sồi vĩ đại mở ra một sảnh đường lớn rợp cờ phướn, tiếng cười nói râm ran và tiếng chạm ly tách như chào mừng hai người bước vào sảnh đường. Harry tự hỏi không biết có nên tròng áo tàng hình vào lại không, để mà đi về chỗ ghế ngồi của nó bên dãy nhà Gryffindor (không may là dãy bàn này lại xa nhất tính từ cửa ra vào) mà không ai để ý. Cứ như đi guốc trong bụng Harry, thầy Snape lên tiếng, “Không khoác áo tàng hình. Trò có thể đi vào để mọi người chiêm ngưỡng, theo ta thấy vậy là đúng ý trò rồi.”Harry quay gót và sải bước qua của: miễn sao thoát khỏi thầy Snape là được. Sảnh chính với bốn dãy bàn dài cùng với bàn giáo sư ở đầu sảnh, được trang hoàng như thường lệ bằng những ngọn nến làm những chiếc đĩa bên dưới phản chiếu lấp lánh. Tuy thế đối với Harry nó chỉ ánh lên một vệt sáng mờ khi nó sải bước nhanh đến nỗi vượt qua bàn Hufflepuff trước khi mọi người kịp nhìn, và lúc họ dợm đứng lên để nhìn cho rõ thì Harry đã nhác thấy Ron và Hermione, nó nhanh chóng đi dọc dãy bàn và nhảy vào ngồi giữa hai tụi nó. “Bạn đã ở - ôi trời - mặt bạn b, cháu yêu, cháu sẽ đến nhà chúng ta vào lễ Giáng sinh, tất cả mọi thứ đã được sắp đặt bởi cụ Dumbledor, vậy nên chúng ta sẽ gặp lại cháu sớm thôi mà,” bà Weasley nói qua cánh cửa sổ, trong khi Harry khép cánh cửa phía sau cậu và con tàu bắt đầu chuyển bảnh. “Cháu hãy chăm sóc mình cẩn thận và –“Con tàu bây giờ đang tăng tốc.“- cố gắng tốt hơn và –“, bà chạy theo nói vọng vào."— giữ an toàn nhé!"Harry vẫy chào tạm biệt cho đến khi con tàu đến khúc rẽ và ông bà Weasley đã ra khỏi tầm mắt, rồi cậu quay lại xem nơi của những người khác. Cậu đoán Ron và Hermione đang ở trong khoang của Huynh Trưởng, nhưng Ginny chỉ cách cậu một quãng ngắn ở trên hành lang, cô bé đang tán gẫu với mấy người bạn. Harry hướng về phía cô bé và kéo lê cái rương theo.Mọi người nhìn chằm chằm vào cậu khi cậu tiến tại gần. Họ thậm chí còn dí mặt vào cánh cửa sổ của toa tàu để nhìn kĩ cậu hơn. Cậu đã đoán trước được những cái nhìn trơ tráo này khi cậu sẽ còn phải trải qua một năm học sau những tin đồi “Kẻ Được Lựa Chọn” ở trên Nhật Báo Tiên Tri, nhưng cậu không hứng thú cái cảm giác như đang đứng ở một điểm sáng chói. Cậu vỗ nhẹ vai Ginny."Em muốn đi tìm một khoang trống không?"“Em không thể, Harry à, em nói em sẽ gặp Dean,” Ginny nói một cách vui vẻ. “Gặp lại anh sau nhé.”“Được thôi!,” Harry nói. Cậu cảm thấy một cơn xao động kỳ lạ của sự khó chịu khi cô bé bước đi, mái tóc đỏ của cô bé đang nhảy múa phía sau, cậu quá quen với sự hiện diện của cô bé suốt mùa hè đến nỗi cầu gần như quên rằng Ginny đã không chơi với cậu, Ron và Hermione ở trường. Rồi cậu chớp mắt và nhìn xung quanh: Cậu đang được bao bọc bởi những cô gái quyến rũ.“Chào Harry!” một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng cậu.“Neville!” Harry nói một cách nhẹ nhõm, và quay lại để nhìn cậu bé có khuôn mặt tròn đang cố vượt qua đám đông về phía cậu.“Chào Harry,” một cô gái với mái tóc dài và đôi mắt to mơ màng, đứng phía sau Neville thốt lên.“Chào Luna, cậu khỏe chứ?”“Rất khỏe, cảm ơn cậu,” Luna nói. Cô bé đang kẹp một cuốn tạp chí dưới nách, những chữ cái lớn ở trang đầu thông báo rằng có một cặp Spectrespecs miễn phí ở trỏng.“Kẻ Ngụy Biện vẫn phát triển mạnh sau đó chứ?” Harry hỏi, và cảm thấy một sự hứng thú thực sự với tờ báo mà đã đăng bài phóng vấn đặc biệt năm ngoái.“Ồ vâng, mọi thứ vẫn cứ quay vòng tốt đẹp,” Luna nói một cách hạnh phúc.“Hãy tìm chỗ nào ngồi đã,” Harry nói, và bộ ba lách qua dọc tàu qua những đám học hình tò mò đang nhìn chằm chằm. Cuối cùng, họ tìm thấy một toa tàu trống, và Harry vào trong một cách hứng khởi.“Họ thậm chí vẫn nhìn vào chúng mình?” Neville nói, “Vì bọn mình đang ở với cậu!”“Họ nhìn vào cậu cũng bởi cậu đã ở trong bộ pháp thuật!,” Harry nói, trong khi tống cái rương vào khe hành lý. “Chuyến phiêu lưu nhỏ của chúng ta bây giờ đã nằm trên mặt Nhật Báo Tiên Tri, và chắc hẳn cậu đã đọc nó.”“Vâng, tớ nghĩ bà sẽ rất giận giữ về sự xuất bản công cộng này,” Neville nói, “nhưng bà đã rất vui. Bà nói mình bắt đầu sống như bố mình. Bà đã mua cho mình một cây đũa phép mới đấy, nhìn này!”Cậu kéo cây đũa ra và đưa nó cho Harry.“Gỗ anh đào và lông kỳ lân,” cậu tự hào nói. “Bọn tớ nghĩ đó là một trong những cái đũa cuối cùng mà Ollivander từng bán, ông ta biến mất vào ngày sau đó – ôi, quay lại đây ngay Trevor!”Và cậu cúi xuống dưới ghế để tìm con cóc khi nó làm một cuộc hành quân đi tìm tự do như thường lệ.“Chúng ta vẫn tổ chức các buổi họp nhóm D.A năm nay chứ, Harry?” Luna hỏi trong khi gỡ cái kính đeo mắt ảo giác khỏi tờ báo Kẻ Ngụy Biện.“Ít nhất chúng ta thoát khỏi mụ Umbridge rồi, phải không?” Harry nói và ngồi xuống. Neville lại cụng đầu vào cái ghế khi cậu lồm cồm bò dậy. Cậu ta trông rất thất vọng.“Tớ khoái D.A! Tớ học được nhiều từ cậu!”“Tớ cũng khoái những buổi gặp mặt,” Luna điềm tĩnh nói. “Điều đó như là việc có những người bạn vậy.”Đây là một trong những điều không thoải mái mà Luna thường nói và làm cho Harry cảm thấy bối rỗi lẫn lúng túng. Tuy nhiên, trước khi cậu có thể trả tời, có tiếng lao xao bên ngoài toa tàu của họ, một nhóm nữ sinh năm bốn đang thì thầm và cười rúc rích với nhau ở phía bên kia tấm kính.“Cậu hỏi anh ta đi!”“Không, cậu!”“Tớ sẽ làm điều đó!”Và một trong số họ, một cô gái trông nổi bật với đôi mắt to đen, một cái cằm nhô lên, và mái tóc đen dài đẩy cánh cửa bước vào.“Chào, Harry, tên em là Romilda, Romilda Vane,” cô bé nói to và tự tin. “Tại sao anh không gia nhập với bọn em trong toa của bọn em? Anh không phải ngồi cùng với bọn họ mà,” cô ấy thêm vào với giọng nói thì thầm, khẽ chỉ vào Neville đang cố tóm con Trevor dưới ghế, và Luna, người đang đeo cái Spectrespecs miễn phí của cô khiên cô bé trông như một con cú với màu sắc loạn xị ngậu.“Họ là bạn của anh,” Harry lạnh lùng nói.“Ồ,” cô gái nói, trông rất ngạc nhiên. “Ồ, được thôi.”Và cô ấy bỏ đi, đóng sầm cánh cửa lại.“Mọi người cho rằng bạn có những ngườ bạn tuyệt vời hơn chúng tớ 10 lần,” Luna nói, thể hiện rõ sự ngượng ngùng bối rối.“Cậu rất tuyệt,” Harry nói ngắn gọn. “Không có ai trong bon họ đã ở cùng với mình tại Bộ Pháp Thuật. Họ đã không chiến đấu với tớ.”“Quả là một lý do tuyệt vời,” Luna cười rạng rỡ, và lại kéo cái Spectrespecs xa khỏi mũi thêm chút và ngồi xuống đọc tiếp tờ Kẻ Ngụy Biện“Tuy nhiên, chúng ta đã không đối mặt với hắn ta,”ị sao vậy?” Ron hỏi, mắt trợn trọn cùng với mấy người ngồi gần đó.“Sao vậy, có sao đâu?” Harry đáp, vớ lấy một chiếc thìa và liếc nhìn khuôn mặt biến dạng phản chiếu.“Mặt bạn đầy máu kìa!” Harry la lên. “Đến đây xem-” Con bé vung đũa phép và hô “Tergeo!” để hút hết mấy vệt máu khô.“Cảm ơn,” Harry lấy tay sờ lên khuôn mặt nhẵn nhụi. “Mũi mình trông thế nào?”“Bình thường,” giọng Hermione lo lắng, “Chứ sao nữa? Harry, có chuyện gì thế? Tụi này sợ chết khiếp!”“Mình kể mấy bạn nghe sau,” Harry đáp cộc lốc. Nó thấy rõ rằng Ginny, Neville Dean và Seamus đang dỏng tai nghe; thậm chí Nick Suýt-Mất-Đầu, con ma nhà Gryffindor cũng đến lượn lờ bên trên để nghe lỏm.“Nhưng mà – ” Hermione lên tiếng.“Lúc khác đi, Hermione,” Harry nói giọng cáu gắt. Nó đã rất hy vọng rằng bọn bạn nó sẽ cho là nó đã dính vô một chuyện gì đó anh hùng lắm, như là chạm trán một hai Tử thần Thực tử hoặc một tên Giám ngục. Lẽ tất nhiên, Malfoy đã thổi phồng câu chuyện cho càng nhiều người càng tốt nhưng cũng còn cơ may rằng không đến được tai của quá nhiều đứa nhà Gryffindor. Nó với tay qua Ron để lấy mấy cái đùi gà và một nắm khoai chiên, nhưng chưa kịp lấy thì đồ ăn biến mất và được thay bằng mấy món bánh tráng miệng. “Dù sao thì bạn cũng đã bỏ lỡ buổi lễ phân loại” Hermione nói trong lúc Ron vớ lấy miếng bánh gatô chocolate to đùng.“Chiếc Nón nói gì hay ho à?” Harry lấy một miếng bánh nhân mứt.“Thực ra thì cũng như trước thôi,… khuyên chúng ta đoàn kết chống kẻ thù, bạn biết rồi đấy.”“Thầy Dumbledore có nhắc gì tới Voldemort không?” “Chưa đâu, chẳng phải lúc nào thầy cũng dành bài diễn văn đặc sắc đến cuối tiệc sao? Sắp tới giờ rồi.”“Thầy Snape bảo bác Hagrid đến muộn mà – ”“Bạn gặp ổng? Gặp thế nào?” Ron hỏi mà mồm miệng đầy bánh gatô.“Thì tình cờ đụng đầu thôi,” Harry đánh trống lảng.“Bác Hagrid chỉ muộn một hai phút thôi,” Hermione đáp, “Kìa, bác ấy vẫy tay với bạn kìa, Harry.”Harry nhìn lên bàn các giáo sư và nhoẻn miệng cười chào Hagrid, lúc này đang vẫy vẫy tay với nó. Hagrid chưa bao giờ trông hài hòa với vẻ đạo mạo của Giáo sư McGonagall, Chủ nhiệm Nhà Gryffindor, người mà đỉnh đầu chỉ cao tới giữa khuỷu tay và vai của bác Hagrid khi họ ngồi sát cạnh nhau, mà trông Giáo sư có vẻ không tán thành bữa tiệc đón tiếp ồn ào náo nhiệt này. Harry ngạc nhiên khi thấy giáo viên môn Tiên tri, Giáo sư Trelawney ngồi bên kia bác Hagrid; cô này hiếm khi rời văn phòng của cổ; mà Harry lại chưa bao giờ thấy cổ xuất hiện tại bữa tiệc đầu năm của trường. Cô ấy trông vẫn kỳ quặc như bấy lâu nay, trên người lấp lánh xâu chuỗi hạt cườm và áo dài luộm thuộm, mắt mở to hết cỡ qua lớp kính trên mắt. Lúc nào cũng cho rằng cô ta có vẻ gì đó giả mạo, Harry đã bị sốc khi phát hiện ra vào cuối học kỳ vừa rồi rằng chính cô ta là người đã nói ra lời tiên tri khiến cho Voldemort phải giết chết ba mẹ của Harry và chính tay tấn công Harry. Khám phá này khiến cho nó càng kém thích thú với cô ta và, ơn trời, năm học này nó sẽ không phải học môn Tiên tri. Cặp mắt sáng như đèn pha của cô ta xoay về phía nó; nó vội quay nhìn chỗ khác về phía dãy nhà Slytherin. Draco Malfoy ra điệu bộ một chiếc mũi vỡ nát làm phá ra một tràng cười và tiếng vỗ tay tán thưởng. Harry chúi mặt nhìn vào miếng bánh ngọt, trong bụng lại sôi sục. Nó dám cho đi bất cứ cái gì để một chọi một với thằng Malfoy…“Thế Giáo sư Slughorn muốn gì?” Hermione hỏi.“Muốn biết những chuyện thật đã xảy ra ở Bộ Pháp thuật.” Harry đáp.“Ông ấy và cả đám người ở đây,” Hermione khịt mũi. “Bọn nó cứ như hỏi cung bọn mình mình chuyện đó trên tàu, phải không Ron?”“Ừ đúng,” Ron nói, “tất cả đều muốn biết phải chăng bạn là Người-Được-Chọn-”“Thậm chí mấy con ma cũng đã bàn tán nhiều về chủ đề này,” Nick Suýt-Mất-Đầu chen ngang, nghiêng chào Harry bằng cái đầu gần đứt lìa làm nó trông ghê rợn bên trên cái cổ áo. “Bọn nó xem ta như kiểu người phát ngôn cho Harry, ai cũng biết tình bạn thân thiết giữa chúng ta mà. Tuy nhiên ta đã khẳng định với cộng đồng ma rằng ta sẽ không đời nào quấy rầy Potter để moi thông tin. ‘Harry Potter biết rằng cậu ấy hoàn toàn có thể tin tưởng nơi ta,’ ta đã bảo bọn chúng thế. ‘Ta thà chết đi còn phụ bạc lòng tin của cậu ấy.’”“Cũng không mấy ấn tượng lắm, nếu biết rằng ông chết ngắc từ lâu rồi,” Ron buông một câu.“Một lần nữa, nói chuyện với cậu cứ như đàn gảy tai trâu,” Nick đáp trả vời giọng bị sỉ nhục và bay đi mất về đầu kia của dãy bàn nhà Gryffindor vừa lúc cụ Dumbledore đứng lên. Tiếng huyên náo xung quanh Harry hầu như im bặt.“Lời chào nồng nhiệt nhất của ta,” cụ cười hết cỡ, hai tay vung rộng như thể muốn ôm hết cả phòng.“Tay cụ ấy làm sao thế,” Hermione há hốc mồm.Cô bé không phải là đứa duy nhất để ý thấy điều đó. Bàn tay phải của cụ Dumbledore đen thui và nhìn chết chóc giống cái đêm cụ đến đón Harry ở nhà Dursley. Tiếng rì rầm nổi lên khắp phòng, thầy Dumbledore hiểu chính xác ý mọi người, chỉ cười và kéo tay áo vàng tím che vết thương lại.“Không có gì đáng lo,” thầy vui vẻ nói, “Bây giờ thì… các trò mới, chào mừng các con, các trò cũ, hoan nghênh đã trở lại! Một năm học đầy phép màu đang chờ đợi các con…”Harry thì thầm vào tai Hermione, “Tay thầy trông ý như lần trước mình gặp. Mình tưởng thầy chữa trị rồi chứ, … hoặc nhờ bà Pomfrey.”“Trông cứ như da chết ấy,” Hermione nhăn mặt. “Nhưng có một số vết thương bạn không thể chữa hết… những lời nguyền cổ xưa… và những chất độc không có thuốc giải…”“…còn thầy Filch giám thị thì yêu cầu mình ban bố lệnh cấm toàn bộ những món đồ mua ở Tiệm bán đồbé của ta!” Slughorn kêu lên, nhảy vào cậu khiến cho cái bụng lông của ông có vẻ làm đầy những khoảng còn lại của khoang tàu. Cái đầu hói và chòm râu bạc lấp lánh như thể đặt những cái nút bấm vàng trên áo của ông dưới ánh mặt trời. “Rất vui khi gặp cháu, rất vui! Và cháu chắc hẳn là ngài Longbotton!”Neville gật đầu, trông có vẻ sợ hãi. Theo sự chỉ dẫn của Sluhorn, họ ngồi xuống đối diện với nhau trong chỉ hai chỗ trống gần cửa nhất. Harry lướt mắt nhìn quanh các hành khách. Cậu nhận ra một học sinh Slytherin, đó là một cậu bé da đen cao với má cao và dài, đôi mắt xiên xiên, và còn có hai cậu bé mười bảy tuổi mà Harry không biết, và, ở trong góc bên cạnh Slughorn là Ginny, cô bé trông như thể không chắc cô đến đây bằng cách nào.“Bây giờ, các cháu biết mọi người rồi chứ?” Slughorn hỏi Harry và Neville. “Dĩ nhiên là Balíe Zabini ở cũng khóa với các cháu –“Zabini không tỏ dấu hiệu nào của sự chào đón hay thể hiện, cả Harry và Neville cũng thế. Học sinh nhà Gryffindor và Slytherin vốn không hề ưa gì nhau.“Đây là Cormac McLaggen, có lẽ bọn cháu vừa gặp nhau -? Không phải à?”McLaggen là một cậu bé với mái tóc khỏe khoắn đưa tay lên chào, và Harry cùng Neville gật đầu lại với cậu ta.“—Và đây là Marcus Belby, ta không rõ nếu –?”Belby là một cậu bé gầy và có vẻ ngượng ngùng, cười có vẻ gượng ép với Harry.“— và quý cô trẻ tuổi quyến rũ này nói với ta cô bé biết hai con!” Slughorn kết thúc.Ginny nhăn nhó nhìn Harry và Neville từ sau lưng Slughorn.“Và bây giờ, đây là điều tuyệt nhất,” Slughorn hào hứng nói. “Là một cơ hội cho các con biết nhau thêm một chút nữa. Đây, đây là khăn ăn. Ta đã đóng gói bữa ăn trưa của ta; cái xe đẩy, theo ta con nhớ, thì món ăn của nó có nhiều cảm thảo, và cái bụng của người đàn ông già tội nghiệp này không chịu nổi những thứ như vậy.... Gà quay nhé, Belby?Belby gật đầu đồng ý cái thứ trông như nửa con gà quay.“Ở đây, ta vừa nói cho cậu Marcus rằng ta có vinh hạnh được dạy ông chú Damcoles của cậu,” Slughorn nói với Harry và Neville, trong khi hai người đang chuyền cho nhau giỏ bánh mì cuốn. “Phù thủy xuất sắc, rất xuất sắc, và Huy Chương Merlin của ông hoàn toàn xứng đáng. Cháu hay gặp chú của cháu chứ Marcus?Không may, Belby vừa tống vào mồm một miếng gà quay to, và cậu lại vội vàng nhét cái đống đó xuống dạ dày quá nhanh khiến cho cậu bị nghẹn, mặt cậu chuyển sang màu tía, và bắt đầu khục khặc.“Anapeo,” Slughorn nói một cách nhẹ nhà, chỉ đũa phép vào Belby, và có vẻ như cái cổ họng của cậu bé được thông ngay lập tức.“Không... không nhiều lắm, không nhiều ạ,” Belby thở gấp, mắt nhìn thẳng.“À vâng, dĩ nhiên, ta dám nói rằng ổng rất bận,” Slughorn nói, dò hỏi nhìn vào Belby. “Ta nghi ngờ việc ông ta phát minh ra độc dược Bả Sói (Wolfsbane) mà không cần một sự cố gắng thích đáng đấy!”“Ta cho rằng...” Belby nói, trông cậu có vẻ e ngại khi lấy tiếp miếng gà quay khác cho đến khi cậu chắc Slughorn đã nói xong. “Ờ... ổng và bố cháu không thực sự hòa hợp cho lắm, bác thấy đấy, cháu không thực sự biết nhiều về...”Giọng của cậu hạ xuống và ngừng lại khi Slughorn trao cho cậu một nụ cười lạnh lùng và quay sang phía McLaggen.“Và cháu, Cormac,” Slughorn nói, “Ta được biết cháu gặp chú Tiberius của cháu rất nhiều, vì ổng có một bức tranh lộng lẫy chụp hai chú cháu trong chuyến đi săn đuôi gãy [nogtails], ta nghĩ thế, phải không?”“Ồ vâng, điều đó thật thú vị, thực sự như thế,” McLaggen nói. “Cháu đã đi cùng với cả Bertie Higgs và Rufus Scrimgeour – dĩ nhiên là trước khi ổng trở thành bộ trưởng –““A, cháu cũng biết về Bertie và Rufus sao?” Slughorn cười nói, và đưa ra một khay nhỏ với lê, và bằng cách nào đó, Belby đã bị bỏ quên. “Bây giờ nói cho ta biết...”Đó là tất cả những gì mà Harry nghi ngờ. Những người ở đây có vẻ được mời đến vì họ có một mốt liên nệ nào đó vớ một ai đó nổi tiếng hoặc có quyền lực – mọi người ngoại trừ Ginny. Zabini, kẻ được hỏi sau McLaggen, là một đưa có mẹ là một phù thủy xinh đẹp (và từ những gì Harry biết, bả đã cưới tới bảy lần, và các ông chồng của bà chết một cách bí ẩn và bỏ lại cho bà cả núi vàng). Và tiếp đó là Neville. Mười phút đó thật sự rất không thoải mái, về cha mẹ của Neville, những Thần Sáng nổi tiếng, đã bị tra tấn đến điên loạn bởi Bellatrx Lestrange, và một cặp Tử Thần Thực Tử khác. Và sau cuộc phỏng vấn với Neville, Harry có ấn tượng rằng Slughorn đã dè dặt hơn sự nhận xét với Neville, nhưng là để xem cậu bé có tài năng gì của cha mẹ hay không.“Và bây giờ,” Slughorn nói, quay người sang với phong cách của một người dẫn chương trình nổi tiéng. “Harry Potter! Nên bắt đầu ở đâu đây? Ta thấy ta chỉ vừa biết qua phần bề mặt khi chúng ta gặp nhau trong mùa hè qua!” Ổng nhìn Harry một lát như thể cậu là một mảnh lớn và ngon đặc biệt của con gà quay, rồi nói, “’Kẻ Được Chọn,’ họ đang gọi cháu như thế đấy!”Harry không nói gì cả. Cả Belby, McLaggen và Zabini đang nhìn chằm chằm vào cậu.“Dĩ nhiên,” Slughorn nói, nhìn Harry gần hơn, “có những tin đồn trong nhiều năm... Ta nhớ khi – vâng – sau cái đêm kinh hoàng đó – Lily – James – và cháu đã sống sót – và thế giới biết rằng cháu có những sức mạnh ngoài sức tưởng tượng –“Zabini ho một tiếng nhẹ tỏ ý nghi ngờ cái giả thuyết này. Một giọng nói bực dọc phát ra từ Slughorn.“Vâng, Zabini, bởi vì cháu quá tài năng... trong việc đóng điệu bộ...”“Ồ cháu yêu!” Slughorn cười thoải mái, nhìn vào Ginny, cô bé đang nhìn trừng trừng vào Zabini đang ngồi cạnh Slughorn.“Cháu phải cẩn thận hơn đấy, Blaise! Ta đã trông thấy cô gái nhỏ này thực hiện Ma Thuật Dơi-Ba Bị một cách tuyệt vời nhất khi ta đi qua khoang của cô! Ta sẽ không đia qua cô bé đâu!”Vẻ chơi khăm của anh em nhà Weasley.”“Các trò nào muốn tham gia Quidditch cho đội của Nhà mình thì đăng ký tên cho Giáo viên chủ nhiệm như thường lệ. Chúng ta cũng cần có bình luận viên mới, ai muốn cũng phải đăng ký. Chúng ta vui mừng đón tiếp một Giáo sư mới trong năm, Giáo sư Slughorn” - thầy Slughorn đứng dậy với cái đầu hói bóng láng dưới ánh nến, cái bụng phệ của ông in bóng lên bàn – “là một đồng nghiệp cũ của ta trước đây và đã đồng ý nhận dạy môn Độc dược.”“Độc dược?”“Độc dược à?”Mấy từ này dội đi dội lại khắp phòng khi mọi người hỏi nhau liệu có nghe nhầm không. “Môn độc dược ư?” Ron và Hermione đồng thanh quanh sang nhìn Harry, “nhưng mà bạn bảo – ”“Đồng thời Giáo sư Snape,” thầy Dumbledore lên giọng át đi tiếng xì xào khắp phòng, “sẽ đảm trách môn Phòng chống Phép thuật Hắc ám.”“Không!” Harry la to đến nỗi nhiều đứa quay đầu nhìn nó. Nó phớt lờ; mắt nhìn trân trân vào dãy bàn giáo viên, lòng giận dữ. Làm sao mà Snape lại được giao môn Phòng chống Phép thuật Hắc ám sau bấy lâu nay chứ? Không phải ai cũng biết là bao năm nay thầy Dumbledore đâu có tin tưởng mà giao nhiệm vụ đó cho ông ta chứ?“Nhưng Harry này, mình nhớ là bạn bảo thầy Slughorn sẽ dạy Phong chống Hắc ám mà?” Hermione hỏi nó.“Mình cũng tưởng thế,” Harry vò đầu để nhớ xem có lúc nào cụ Dumbledore nói điều đó không, nhưng giờ đây nó chợt nhận ra rằng hình như cụ Dumbledore chưa hề nói gì về môn học mà thầy Slughorn sẽ dạy.Thầy Snape, lúc này đang ngồi bên phải thầy Dumbledore, không thèm đứng lên chào khi nghe giới thiệu tên; ông ta chỉ hờ hững huơ tay về phía đám Slytherine đang vỗ tay, nhưng Harry cá rằng có một vẻ đắc thắng toát ra từ cái người mà nó căm ghét vô cùng.“Nhưng có điều hay,” Harry nói giọng đầy ác ý, “hết năm nay ổng sẽ phải cuốn gói.”“Là sao Harry?” Ron hỏi.“Môn này có huông mà. Không ai dạy hơn một năm… thầy Quirrell thậm chí mất mạng khi đang dạy…Cá nhân mình sẽ cầu trời cho có thêm một cái chết nữa…”“Harry!” Hermione nói giọng bất ngờ và chỉ trích.“Hoặc ổng đơn giản là quay về với môn Độc dược khi hết năm,” Ron hoà hoãn. “Cụ Slughorn này chắc cũng không muốn trụ lâu đâu. Thầy Moody cũng thế thôi.”Thầy Dumbledore hắng giọng, Harry Ron và Hermione không phải là những đứa duy nhất mà cả sảnh đường cũng đang bàn tán xôn xao về việc cuối cùng Snape cũng đạt được tâm nguyện bấy lâu. Dường như phớt lờ tính chất nóng bỏng của cái tin mà mình vừa thốt ra, cụ Dumbledore không bình luận gì thêm về việc bổ nhiệm giáo viên, nhưng cụ cũng ngừng giây lát chờ tiếng ồn lắng xuống hoàn toàn.“Giờ thì như mọi người đã biết, Chúa tể Voldemort và bọn thuộc hạ lại một lần nữa bành trướng mạnh lên.” Cả phòng như căng ra khi cụ nói. Harry liếc qua Malfoy lúc này đang dùng cây đũa phép treo chiếc nĩa lơ lửng trên không trung như thể những lời cụ Dumbledore nói không đáng để nó chú ý. “Ta không thể nào nhấn mạnh hết tầm nguy hiểm trong tình trạng hiện nay, cũng như hết mức thận trọng để chúng ta luôn an toàn ở tại Hogwarts này. Những pháp thuật trong lâu đài đã được củng cố thêm, chúng ta được bảo vệ bằng những biện pháp mới và vững mạnh nhưng chúng ta cũng phải cực kỵ thận trọng đề phòng sự bất cẩn của ai đó trong chúng ta. Vì vậy ta mong các trò tuân theo mọi giới hạn về an ninh, dù các trò có thấy khó chịu tới đâu – và đặc biệt tuân theo luật cấm không được ra ngoài sau giờ khuya. Ta cũng khuyến cáo các trò nếu thấy có gì lạ hoặc ai khả nghi trong hay ngoài lâu đài thì hãy báo ngay cho các giáo viên. Ta lúc nào cũng tin tưởng các trò sẽ cư xử đúng mực vì sự an nguy của bản thân và của người khác.”Thầy Dumbledore đưa mắt nhìn các học trò một lượt rồi mỉm cười.“Còn bây giờ, giường êm nệm ấm đang chờ các con và ta biết rằng ưu tiên một là phải nghỉ ngơi để chuẩn bị vào lớp sáng mai. Thế thì chúc tất cả ngủ ngon nhé, pip pip!”Với một tiếng rít chói tai quen thuộc, những dãy ghế dài lùi ra và hàng trăm đứa học trò túa ra khỏi sảnh để về ký túc xá của chúng. Harry không vội gì theo bọn chúng, càng không muốn đến gần thằng Malfoy để nó nhại lại câu chuyện vế cái mũi gãy, bèn nấn ná ở lại sau, vờ cúi xuống buộc lại dây giày, chờ hết bọn kia ra khỏi sảnh. Hermione đã băng ra trước để làm Huynh trưởng dẫn đường cho đám nhóc năm nhất, còn Ron thì vẫn ở lại với Harry. “Thật tình thì cái mũi của bạn bị sao thế?” Ron hỏi khi chúng nó tụt lại sau lưng đám đông và không bị ai nghe lỏm. Harry kể cho nó nghe và việc Ron không cười nhạo quả đã chứng tỏ tình bạn của hai đứa nó.“Mình thấy thằng Malfoy vờ vĩnh làm gì đó với cái mũi,” Ron buồn rầu nói.“Thôi không sao đâu,” Harry đáp cay đắng, “mình nghe lỏm được nó nói gì trước khi nó phát hiện ra mình ở đó…” Harry hy vọng Ron tỏ ra ngạc nhiên trước những lời khoác lác của thằng Malfoy. Tuy nhiên Ron vẫn bình chân như vại, mà Harry cho là do tính bướng bỉnh của thằng bạn.“Thôi nào, Harry, nó chỉ cố tình ra vẻ với con Parkinson thôi…”“Kẻ-mà-ai-cũng-biết lại có thể giao cho nó nhiệm vụ gì chứ?”“Làm sao mà bạn chắc rằng Voldemort không cần tay trong tại Hogwarts? Không phải lần đầu tiên – ”“Ta mong con ngừng nói tên đó ra, Harry à,” một giọng nói trách móc vang lên phía sau tụi nó. Harry ngoái lại nhìn thấy Hagrid đang lắc đầu.“Thầy Dumbledore gọi tên đó ra mà,” Harry cãi lại.“Àh, là bởi thầy là Dumbledore, phải không?” Hagrid đáp giọng bí ẩn.“Sao con lại đến muộn thế, Harry, ta lo lắng quá?”“Con bị kẹt trên tàu,” Harry đáp. “Thế sao bác cũng bị trễ?”“Ta phải lo cho thằng Grawp,” Hagrid vui sướng trả lời. “Mất lắm thời giờ. Bây giờ nó có nhà mới trên núi rồi -ỉ cố tạo nên những người kết nối tốt,” Zabini vừa nói vừa gầm gừ với Goygle. “Và lão đang cố tìm thật nhiều.Thông tin này có vẻ không làm Malfoy thỏa mãn. “Những ai khác lão ta đã mời?” nó hỏi tiếp.“McLaggen từ Gryffindor,” Zabini nói.“Ồ vâng, chú của nó lớn lắm trong bộ pháp thuật,” Malfoy nói.“— ai đó khác gọi là Belby, từ Ravenclaw –““Không phải hắn, hắn là một tên ngu!” Pansy nói.“— và Longbotton, Potter và con bé nhà Weasley đó,” Zabini kết thúc.Malfoy đứng dậy bất ngờ, đập vào bàn tay của Pansy.“Lão ta mời thằng Longbotton sao?.”“Vâng, đúng vậy, vì Longbottom đã ở đó,” Zabini nói chán nản.“Lão Slughorn khoái thằng Longbottom ở điểm gì nhỉ?”Zabini nhún vai.“Thằng Potter, Potter vĩ đại, hiển nhiên hắn ta muốn ngắm nhìn “Kẻ Được Chọn,” Malfoy gầm gừ, “nhưng còn con bé nhà Weasley! Con bé ấy có gì đặc biệt cơ chứ?”“Rất nhiều thằng con trai thích nó,” Pansy nói, nhìn Malfoy đang đứng trong góc để xem phản ứng của nó. “Ngay cả mày cũng nghĩ con bé đó trông được lắm, phải không, Blaise, và tất cả chúng ta đều biết mày khó khăn thế nào để chấp nhận điều này!”“Tao sẽ không chạm vào cái dòng máu bẩn thỉu dơ dáy của nó cho dù nó trông thế nào đi nữa,” Zabini lạnh lùng nói, và Pansy trông có vẻ hài lòng. Malfoy nằm xuống cái áo của cô và cho phép cô ta tiếp tục đùa giỡn với mãi tóc của cậu.“Ừm, tao thấy tiếc cho cái lão Slughorn. Có thể lão ta đang trở nên già cỗi. Xấu hổ thay, bố tao luôn nói lão là một phù thủy giỏi trong những ngày trước. Bố tao thường thần tượng lão. Slughorn có lẽ chưa nghe tin tao đang trên con tàu, hoặc –““Tao không trông chờ cái thiệp mời,” Zabini nói. “Lão hỏi tao về cha Notts khi tao tới. Bọn họ dĩ nhiên đã từng là bạn cũ, nhưng khi lão nghe ổng đã bị tóm bởi Bộ Pháp Thuật lão trông không hạnh phúc lắm, và Nott không có thiệp mời, phải không? Tao không nghĩ Slughorn khoái những Tử Thần Thực Tử.”Malfoy trông có vẻ tức giận, nhưng vẫn bật ra một nụ cườ khác thường.“Ừm, ai quan tâm lão hứng thú cái gì? Lão ta là cái gì, khi mày xuống với lão ấy? Chỉ là một giáo viên ngu ngốc.” Malfoy ngoác miệng khoe khoang. “Ý tao là, tao thậm chí còn không ở Hogwarts năm tới, điều đó có phải là vấn đề không khi một lão già béo thích tao hay không?”“Cậu có ý gì, cậu có thể không ở Hogwarts năm tới hả?” Pansy nói căm phẫn, và ngừng nghịch tóc Malfoy.“Hà, cậu sẽ không bao g iờ biết,” Malfoy nói với nụ cười của ma quỷ. “Tớ có thể phải – ơ – chuyển đến những thứ to hơn và tốt hơn.”Nấp mình trong khe hành lý dưới tấm áo tàng hình, tim Harry bắt đầu nhảy múa. Ron và Hermione sẽ nói gì về điều này? Crabbe và Goyle đang trơ mắt nhìn Malfoy; hiển nhiên bọn chúng không có ý niệm của kế hoạch nào để chuyển tới những thứ to hơn và tốt hơn. Ngay cả Zabini cũng cho phép nhìn tò mò thay cho cái nhìn kiêu căng thường lệ. Pansy vẫn tiếp tục nghịch tóc của Malfoy, trông cô có vẻ rất ngạc nhiên.“Có phải ý cậu là –“Malfoy nhún vai.“Mẹ muốn tơ hoàn tất việc học tập của tớ, nhưng theo cá nhân, tớ nghĩ nó chả quan trọng trong những ngày này. Ý tớ là, nghĩ xem... khi Chúa Tể Hắc Ám nắm quyền tất cả, liệu ông có quan tâm ai đó đạt được bao nhiêu OWL hay N.E.W.T.S không? Dĩ nhiên là không... Tất cả chỉ là những sự phục vụ dành cho ông ấy, mức độ hy sinh mà ông ấy được thấy.“Và mày nghĩ mày sẽ làm được điều gì đó cho ổng?” Zabini hỏi một cách chế nhạo. “Mười sáu tuổi và chưa thực sự đủ tư cách?”“Tau vừa nói, phải không? Có thể ông không quan tâm nếu to đủ tư cách hay không. Có thể công việc ông muốt tao làm không phải là những gì mà mày cần phải đủ tư cách cho điều đó,” Malfoy nói chậm rãi.Crabbe và Goyle ngồi ngơ ngác với cái miệng há hốc như cái máng xối. Pansy nhìn chằm chằm xuống Malfoy như thể cô ta chưa bao giờ thấy cái gì gây cảm giác kinh hoàng thế.“Tao thấy Hogwarts rồi,” Malfoy nói, và nhận thấy rõ hiệu ứng mà nó đã gây nên khi hăn chỉ ra cánh cửa sổ đen ngòm. “Chúng ta nên mặc áo choàng đi là vừa.”Harry quá chăm chú nhìn vào Malfoy nên đã không để ý Goygle vươn tới cái vali của nó, và kéo cái Vali xuống, nó va vào Harry khá nặng vào đầu. Cậu vô tình thốt lên một tiếng đau đớn, và Malfoy nhìn lên khe để hành lý, vẻ lo lắng.Harry không sợ Malfoy, nhưng cậu không thích cái ý nghĩ bị phát hiện dưới tấm áo Choàng Tàng Hình bởi một nhòm Slytherin không thân thiện. Nước mắt vẫn chảy và đầu vẫn đau mòng mòng, cậu rút đũa ra, cố gắng không làm tấm áo lộn xộn, và chờ, nín thở. Theo cảm nhận của cậu, Malfoy có vẻ quyết định rằng nó đã hình dung ra âm thanh đó, nó kéo tấm áo choàng ra như những người khác, khóa cái rương lại, và khi con tàu chầm chậm lại, nó bó chặt cái áo choàng quanh cổ.Harry có thể thấy các hành lang lại đầy người và hy vọng rằng Hermione và Ron sẽ mang đồ đạc của cậu xuống sân ga; cậu đã bị kẹt cho đến khi toa tàu khá rỗng. Cuối cùng, với một cái tròng trành cuối, con tàu dừng lại hẳn. Goygle kéo cánh cửa ra và bỏ vào đám đông năm thứ hai, đẩy chúng sang một bên, Crabbe và Zabini theo sau.“Bọn mày đi trước đi,” Malfoy nói với Pansy, người đang dang tay đợi nó với hy vọng nó sẽ năm tay cổ. “Tao chỉ muốn kiểm tra vài thứ.”Pansy bỏ đi. Bây giờ chỉ có Harry và Malfoy ở trong toa tàu. Mọi người đang rời dần đi trong nhà ga tới. Malfoy đi đến toa tàu và kéo khóa lại để cho người ngoài hành lang không thể vào. Và nó kéo cái rương ra và mở nó ra lần nữa.Harry ló xuống dưới bờ của khe hành lý, tim đập ngày càng nhanh hơn.Cái gì mà Malfoy muốn giẩu Pansy? Có phải hắn đang định xem vật gì đó bị gãy và rất quan trọng cần được hàn gắn lại?href="#phandau">Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
---~~~mucluc~~~--- ---~~~cungtacgia~~~---
Harry potter và bảo bối tử thần
Harry Potter và bảo bối tử thần (2)
Harry Potter và Chiếc Cốc Lửa
Harry Potter và Hoàng tử lai
Harry Potter và Hoàng tử lai (2)
Harry Potter Và Hòn Đá Phù Thủy
Harry Potter và mật lệnh phượng hoàng
Harry Potter Và Phòng Chứa Bí Mật
Harry Potter và Tên Tù Nhân Ngục Azkaban
!!!5881_9.htm!!!Petrificus Totalus!” [đông cứng toàn bộ]Không cần báo trước, Malfoy chỉ đũa phép vào Harry, và cậu cứng đờ ngay ra đó. Và từ từ, cậu lăn khỏi rãnh hành lý và rơi xuống rất đau đớn, làm sàn nhà kêu côm cốp, và dưới chân Malfoy, tấm áo Tàng Hình bị lật ra dưới chân, toàn bộ cơ thể cậu bị lộ ra với đôi chân vẫn đang quỳ trong thư thế trước. Cậu không thể cử động thậm chí một cái cơ nào, cậu chỉ có thẻ nhìn chằm chằm vào Mafloy đang đứng cười rạng rỡ.“Tao đã nghĩ thế,” nó nói hân hoan, “Tao nghe thấy rương của Goyle va vào mày. Và tao nghĩ tao thấy cái ánh sáng trắng qua không khí sau khi Zabini quay lại....”Ánh mắt của nó ngừng lại trên đôi giày của Harry.“Mày không nghe được bất cứ thứ gì tao quan tâm, Potter à. Nhưng khi tạo có mày ở đây..”Và nó đánh mạnh vào mặt Harry. Harry thấy mũi mình bị gãy ra, máu bắn ra khắp nơi.“Đó là cho cha của tao. Bây giờ, hãy xem...”Malfoy kéo tấm áo choàng khỏi thân thể bất động và trùm nó lên qua người cậu.“Tao không đoán họ sẽ thấy mày cho đến khi con tàu quay trở lại Luânđôn,” hăn nói chậm rãi. “Xem xung quanh mày đi, Potter.”Và dẫm lên những ngón tay của Harry, Malfoy rời khoang tàu.Note: Sm dịch bản này có khá nhiều lỗi, bạn nào có thời gian mong sửa lại.