Hồi 25
Huyết Trái Huyết Hoàn

Trời quá ngọ, ánh dương quang nhàn nhạt xuyên qua lớp mây u ám, tỏa
chút hơi ấm xuống mặt đất, nhưng từng đó hơi ấm dường như cũng chưa đủ
xua tan cái lạnh cắt da của ngày đông, đặc biệt là mỗi khi gió bấc tràn về, trời
càng rét ngọt. Mặt trời ngày đông trông yếu ớt đến bệnh hoạn, trông như một
lão già gần đất xa trời.
Mấy chục bóng người hôm trước lại xuất hiện, đi đầu vẫn là Thôi Công
Ðức và Ngao Trường Thanh, vẫn với dáng điệu cẩn trọng chia nhau từ bốn
phía bao dần lại, tâm điểm của vòng vây, không cần nói cũng biết chính là
ngôi miếu Thành Hoàng hoang phế nơi góc rừng bạch dương.
Kể cả lần này, đây là lần thứ năm chúng đến đây, bốn lần trước đều phí
công vô ích, đối tượng chính của hành động này, Nhậm sương Bạch, vẫn bặt
vô âm tín. Bởi vậy lần ra quân này, trong lòng ai nấy đều chẳng mấy hy vọng
Sẽ gặp được đối phương. Ðây có lẽ là tâm lý chung của con người, làm việc gì
mà làm đi làm lại hoài, trong lòng tất phải nảy Sinh ý nghĩ chán nản, cũng
giống như Sai nha làm việc công, làm riết rồi đâm chán, chỉ làm qua loa chiếu
lệ mà thôi.
Bảy tên đại hán tay đao tay kiếm xông vào trong miếu, chẳng mấy chốc
đều quay ra với cái lắc đầu ngán ngẩm như những lần trước, thần thái tên nào
tên nấy trông như vừa mới ngủ dậy, tay chân bải hoải, đi lê chân dưới đất
tưởng không bước nổi nữa.
Thôi Công Ðức từ đầu đến giờ nép mình Sau một cây bạch dương, nghiến
răng nghiến lợi lẩm bẩm nói:
- Mẹ nó, chạy đi chạy lại đến lần thứ năm rồi, cả năm lần đều không thấy
bóng dáng gã họ Nhậm đâu cả! Mẹ nó, mười phần chắc chín là chúng ta bị
tên chó má họ Nhậm này giỡn mặt rồi!
Ngao Trường Thanh đứng ngay bên cạnh, nhăn tít đôi mày, thần thái bần
thần nói:
- Nhậm sương Bạch lớn tiếng nói chắc như đinh đóng cột rằng Sẽ báo cừu
cho Sư phụ hắn, nơi quyết chiến cũng đã để lại một cách rất rõ ràng, nhưng
chúng ta đã tới những năm lần mà hắn vẫn biệt tăm, hay là tên tiểu tử này đã
cảm thấy Sợ rồi chăng?
Thôi Công Ðức nghiến răng nói:
- Bất kể là hắn có tính đường trở lui hay không, chúng ta cũng không thể
bỏ qua cho hắn một cách dễ dàng như vậy được! Mẹ nó, tên tiểu tử chết tiệt
này còn Sống ngày nào là như cái gai trong mắt, như bàn chông ở dưới lưng.
Mẹ nó, không nhổ phức đi thì ngày cũng như đêm lòng cứ thắc thỏm lo lắng,
ăn không biết ngon ngủ cũng không yên giấc nữa!
Ngao Trường Thanh bất giác tức giận quát:
- Muốn nhổ được cái gai trong mắt, muốn dẹp được bàn chông dưới lưng
thì ít ra cũng biết hắn ở đâu mới nhổ được chứ! Không tìm thấy bóng dáng
hắn, có ở đây kêu trời trách đất cũng chẳng ích lợi gì!
Mã Lương Quân đứng ở cách đó mấy bước cũng thở hắt ra một hơi dài,
giọng trầm trầm nói:
- Thật chẳng biết gã họ Nhậm này đang toan tính trò gì, hôm ở trên Cố
Thạch cương thì giơ nanh múa vuốt, nghiến răng nghiến lợi ra vẻ cừu hận rất
thâm Sâu, còn bây giờ thì chẳng biết trốn chui trốn nhủi ở xó nào; thái độ của
hắn ở hai nơi xem ra chẳng giống thái độ của một người, mâu thuẫn đến độ
chẳng còn biết ra Sao mà đoán nữa!
Lão nhân mập mạp nãy giờ đã ngồi xuống một đoạn cây gãy ở gần đó, giờ
mới lên tiếng tham gia:
- Chẳng việc gì phải đoán già đoán non cho nhọc Sức, hắn có mặt ở đây thì
ra tay thịt hắn, hắn không có ở đây thì cứ lui binh về nghỉ ngơi, ngày khác Sẽ
tới nữa, cùng lắm là chúng ta chạy đi chạy lại cho giãn gân giãn cốt chứ có gì
mà phải càu nhàu? Hắn dám bỏ công chơi trò cút bắt, chẳng lẽ chúng ta
không dám?
Mã Lương Quân bỗng vỗ đùi nói:
- Hay là... hay là hắn Sợ đến té đái, bỏ chạy mất dạng rồi cũng nên!
Thôi Công Ðức lắc lắc đầu nói:
- Theo ta thì khả năng này không lớn, thằng cha này không giống kiểu
người hay chán nản bỏ ngang việc nửa chừng. Chỉ đụng mặt một lần ta đã
nhìn thấy được hắn có một ý chí rất kiên cường!
Ngao Trường Thanh đưa mắt nhìn quanh một lượt, thở dài nói:
- Lần này coi như lại một phen mất công vô ích, Công Ðức, bảo chúng nó
lui về thôi!
Thôi Công Ðức thần thái ảo não nói:
- Mẹ nó, chạy tới đây thì tìm chẳng thấy hắn, về nhà thì ăn ngủ không yên,
nhìn chỗ nào cũng thấy bóng dáng hắn đang lấp ló rình mò, Sống như vậy thì
làm Sao mà Sống nổi? Mẹ nó, chắc đến nước phải phát điên với tên tiểu tử này
chứ chẳng không!
Lão nhân mập nhìn Thôi Công Ðức nháy nháy mắt, nhún vai tỏ vẻ phải
đành chịu Số phận, chậm rãi nói:
- Muốn đánh muốn giết gì trước tiên phải tìm thấy người trước cái đã,
không có người ở đây thì la hét mắng nhiết cũng bằng thừa. Thôi lão, ta biết
lòng ngươi hiện giờ đang rất phiền muộn, trước khi chưa giải quyết triệt để
vụ này thì lòng cứ như dầu Sôi lửa bỏng, nghi thần nghi quỷ, nhưng biết làm
Sao được? Chỉ còn mỗi một cách là quay về nhà canh phòng cẩn mật, chờ
hôm khác Sẽ quay lại tìm hắn nữa, chỉ cần gã họ Nhậm kia còn chưa bỏ ý định
báo cừu, Sớm muộn gì rồi cũng có ngày tóm được hắn!
Thôi Công Ðức mặt ủ mày ê nói:
- Mẹ nó tên rùa đen rụt cổ này, ta mà tóm được ngươi rồi, ngươi coi ta Sẽ
trị ngươi thế nào. Mẹ nó, ta mà không lột da ngươi, rút gân ngươi thì không
phải là Thôi Công Ðức nữa! Mẹ nó, làm ra vẻ anh hùng hảo hán, cuối cùng lại
lòi mặt chuột ra là thứ chẳng dám nhìn mặt người!
Gã hán tử thọt chân mặt mày hung ác từ đầu đến giờ vẫn im lặng bỗng cất
tiếng lạnh lùng, nói:
- Cứ bình tâm ứng phó, Thôi lão!
Chừng như Thôi Công Ðức rất e ngại gã hán tử này, nghe gã nói vậy y vội
vàng cười giả lả, nói:
- Lý huynh dạy rất phải, chúng ta phải bình tĩnh chờ cơ hội...
Ngao Trường Thanh cũng lên tiếng nói đỡ cho Thôi Công Ðức:
- Công đức xưa nay tánh tình nóng nảy như vậy đó, gì chứ lòng kiên nhẫn
thì y chẳng có được chút nào, Lý huynh cũng không nên trách y làm gì.
Gã hán tử họ Lý đưa tay lên Sờ Sờ mấy vết Sẹo chằn chịt trên mặt, gương
mặt âm âm lành lạnh chẳng chút biểu cảm nói:
- Ngươi nhìn thấy những vết Sẹo trên mặt ta không? Chính là do mười hai
tên cừu gia, qua bảy lần ác đấu lưu lại đó. Ta phải chờ đến ba năm ròng, để
lần lượt đưa từng tên một xuống âm phủ, không một tên nào Sẩy được. Thôi
lão, chỉ cần có quyết tâm, có nghị lực và biết chờ đợi thì việc gì mà không làm
được đến nơi đến chốn chứ? Lý Minh Thương này làm được, nhị vị đương
nhiên là cũng làm được!
Thôi Công Ðức cất tiếng cười lớn nói:
- Lý huynh là "Lãnh diện vô Thường" chứ đâu phải người thường? Tại hạ
và Ngao đại ca làm Sao dám Sánh? Ha ha ha!
Lão nhân mập đứng dậy, khoát tay nói:
- Ðều là huynh đệ trong nhà cả, chẳng cần phải nói những lời khách Sáo
như vậy làm gì. Ði về thôi, về nhà làm vài chén rượu nóng cho đỡ lạnh rồi
tính nữa, ở đây một hồi lạnh đến cóng cả tay chân!
Thôi Công Ðức đưa tay lên môi huýt Sáo là hiệu lui quân, mấy chục tên
hán tử đứng ngồi rải rác khắp xung quanh vội vàng thu binh khí lớn bước lui
ra khỏi rừng, tên nào tên nấy Sắc mặt vui mừng rạng rỡ, cuối cùng thì chuyến
khổ Sai này cũng đã kết thúc mà không có tai họa giáng xuống đầu.
Ngay khi bọn hán tử lao xao rút lui ra khỏi rừng, vừa đi được vài bước
bỗng nghe có tiếng rú thê thảm vang lên, một tên đại hán bị chém ngang lưng
đứt thành hai đoạn, hai nửa người kéo theo gan ruột lòng thòng văng bắn về
hai phía, máu tươi bắn vọt lên trời khiến cho tên đại hán đứng gần đó bị máu
tươi tưới ướt đẫm toàn thân, có điều, những tên này chẳng nhìn thấy điều gì
khác lạ, không biết kẻ nào đã hạ độc thủ!
Bọn Ngao Trường Thanh, Thôi Công Ðức cùng mấy tên đầu dọc khác
đang đi ở phía trước, nghe tiếng rú vội vàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy thêm
một chiếc thủ cấp lộn vòng văng bắn lên trời, rơi xuống đất rồi mà vẫn còn
lăn lông lốc chui tọt vào một bụi cây dại, thân hình không đầu thì ngã nằm
dưới đất, tứ chi vẫn còn đang co giật liên hồi!
Thanh Bạch cốt kiếm của Ngao Trường Thanh nhanh chóng xuất hiện nơi
tay y, thân hình như điện bước xéo ra ngoài một bước, cao giọng hô lên:
- Mọi người cảnh giác, hình như gã họ Nhậm đã đến!
Thôi Công Ðức hai tay cầm chắc đôi Åm dương luân, không ngăn được
ngoác miệng mắng lớn:
- Nhậm sương Bạch! Ðồ chó má hèn hạ! Nếu là ngươi đã đến đây thì mau
hiện thân cùng lão tử ngươi quyết tử một phen, chứ cứ lén lén núp núp để ám
toán thì có khác gì hạng chuột con tham Sống Sợ chết?
Rừng bạch dương vẫn hoàn toàn vắng lặng, có chăng chỉ là tiếng lá cây
lao xao trong gió lạnh, một vài cành thấp đong đưa lòa xòa, nào thấy bóng
dáng Nhậm sương Bạch hiện thân?
Lão nhân mập trợn trừng Song mục, nuốt khan mấy cái, giọng âm âm ré
lên:
- Quỷ thần ơi, nếu đây đúng là Nhậm sương Bạch thì tên tiểu tử này xuất
thủ quá tàn ác, giết người chẳng khác nào giết một con trùng con kiến! Tàn
nhẫn! Hiếm thấy kẻ nào có tâm dạ tàn nhẫn hiểm ác đến như vầy!
"Lãnh diện vô Thường" Lý Minh Thương chậm rãi cất tiếng nói:
- Huỳnh công, gã họ Nhậm đã bắt đầu mở màn rồi đó, chỉ một hành động
mở màn cũng đủ cho thấy thủ đoạn của hắn là giết tận giết tuyệt, chẳng chút
nương tay. Lát nữa nếu có vây chặt được hắn, h!!!533_27.htm!!! Đã xem 298052 lần.


Hồi 27
Tá Hoa Hiến Phật

Truyện Huyết Yên Kiếp Dạng PDF Hồi 1 Hồi 2 Hồi 3 Hồi 4 cơ thể, một ngọn
lửa hùng hực đang thiêu cháy toàn thân chàng. vốn biết trước Bành Nguyên
Sẽ lao đến giáng một đòn chí tử lên đầu mình, muốn di động thân hình tránh
né, nhưng đôi chân Nhậm sương Bạch giờ đây không còn nghe theo Sự điều
khiển của chàng nữa, tiếng chim cao vút càng khiến cho đầu óc chàng hỗn
loạn, thần trí chàng gần như mê muội, cố hết Sức gượng bò đi, chàng hoàn
toàn không cảm giác được âm ảnh tử vong đang theo chân Bành Nguyên lao
tới bên cạnh mình.
Ngay trong lúc thế như ngàn cân treo Sợi tóc ấy, một thân ảnh nhỏ nhắn
xuất hiện, từ một góc xéo nhanh như một tia chớp lao tới, chẳng chút do dự
nằm chồng lên người Nhậm sương Bạch, dùng thân hình mình đón lấy lưỡi
phủ vô tình giáng xuống mình Nhậm sương Bạch!
Bành Nguyên đang cơn điên loạn, đến khi nhận ra thân hình ở ngay dưới
lưỡi phủ của mình là ai thì đã quá muộn màng, lão cố hết Sức thu phủ lại,
nhưng lưỡi phủ vẫn cứ rơi xuống lưng người đó, may nhờ kình đạo đã giảm
bớt mà thân hình người ấy không bị xẻ làm hai mảnh.
Miến đao của Nhậm sương Bạch hất ngược lên, đây là một hành động
xuất phát từ trong tiềm thức, một phản ứng theo bản năng, đạo đao quang
trắng xóa xẹt ra, vô cùng chính xác thích trúng yết hầu Bành Nguyên, kình
đạo của đao phong quá mạnh đẩy thân hình "vô duyên tiều tử" Bành Nguyên
văng bắn ra ngoài hơn trượng mới ngã xuống, đầu lão ngoẹo Sang một bên
chỉ còn dính một miếng da nơi gáy, đầu gần như bị cắt lìa khỏi cổ!
Một thân thể nằm bất động ngay bên cạnh Nhậm sương Bạch, chính là
Dịch Hương Trúc, bên dưới người nàng, máu tươi đã tuôn ra ướt đẫm cả một
vạt đất, gương mặt nàng trắng nhợt như tờ giấy, hơi thở cực kỳ yếu ớt, mảnh
419
như hai Sợi tơ chỉ chực đứt đoạn bất cứ lúc nào. Nhưng thần thái của nàng lúc
này trông rất bình thản, Song mục trong veo mở lớn, chừng như muốn nhìn
xem từng đám từng đám mây xám trên đầu có hình thù như thế nào.
Giờ thì đám mây hồng đã tan hết, đám chim quái ác cũng biến mất, núi
rừng lại trở về với vẻ tịch mịch cố hữu của nó.
Thần trí Nhậm sương Bạch dần tỉnh táo trở lại, ngửi thấy mùi u hương nhè
nhẹ toát ra từ thân thể Dịch Hương Trúc, hòa lẫn với mùi máu tanh nồng
nằng nặng trong không gian, Nhậm sương Bạch đã hình dung được quang
cảnh xung quanh, hiểu được những gì đã xảy ra quanh mình.
Hai tay chàng Sờ Soạng trên mặt đất, giọng nghèn nghẹn kêu lên:
- Dịch cô nương, có phải cô nương đó không?
Dịch Hương Trúc yếu ớt lên tiếng đáp lại, bàn tay Sờ Soạng của Nhậm
sương Bạch thu lại dính đầy máu tươi, bằng xúc giác thu nhận được qua bàn
tay, chàng cảm nhận được lượng máu tuôn ra từ cơ thể Dịch Hương Trúc,
bằng vào kinh nghiệm của mình, chàng cũng biết được, với một lượng lớn
máu đổ ra như vậy, mạng người coi như không thể vãn hồi.
Gần mười năm qua, kể từ Sau cái chết thảm khốc của Sư phụ, đôi mắt
Nhậm sương Bạch không hề biết rơi lệ, bao năm qua chàng không hề biết tới
kích động, nỗi bi thương, nỗi uất hận dồn nén trong lòng chàng bao nhiêu
năm qua bỗng chốc trào dâng trong tâm khảm khiến chàng không thể nào
kềm chế được, thế là chàng nức nở, giọng tức tưởi, nói:
- Dịch Hương Trúc, Dịch cô nương, tại Sao nàng lại làm như vậy? Tại Sao
nàng phải làm như vậy? Ta đâu đáng để nàng làm như vậy? Ta không xứng
đáng để nàng cho ta nhiều như vậy, Dịch Hương Trúc, nàng bảo ta lấy gì để
trả lại cho nàng? Lấy gì để báo đáp nàng? Dịch Hương Trúc, nàng hãy còn
trẻ, nàng xinh đẹp, nàng hãy còn một tương lai xán lạn, ngày mai của nàng
đầy Sắc xuân phơi phới, tiền đồ của nàng đầy hoa thơm cỏ lạ. Còn ta? Ta chỉ
là một tên mù lang bạc chân trời góc bể, một giang hồ hồ lãng tử không hơn
không kém, ta có tư cách gì để nàng lấy tánh mạng của nàng đổi lấy tánh
mạng của ta? Dịch Hương Trúc! Dịch Hương Trúc! Món nợ này ta nợ nàng,
cả đời ta, ta không thể nào trả nổi!
Bàn tay băng giá của Dịch Hương Trúc đang run run giơ lên, bàn tay vấy
đầy máu của nàng nhẹ nhàng vuốt lên mặt Nhậm sương Bạch, giọng nói nàng
nghe như một cơn gió thoảng, nói:
- Nhậm sương Bạch... ta biết... ngươi... rất ít khi... rơi lệ...
420
Nhậm sương Bạch đưa tay lau lệ, ống tay áo chàng ướt đẫm nhưng lệ vẫn
đang tuôn trào.
Dịch Hương Trúc chớp chớp mắt, tiếp lời:
- vì ta... ngươi đã khóc... tiếng khóc ai uất... nghe đến não lòng người...
Nhậm sương Bạch... bấy nhiêu đó cũng quá đủ đối với ta... quá đủ để chứng
tỏ ngươi không là kẻ lạnh lùng như người ta lầm tưởng... đủ để chứng tỏ
ngươi đã không xem nhẹ mối quan hệ giữa chúng ta... Nhậm sương Bạch...
ngươi biết không... kể từ Sau lần thứ hai chúng ta gặp nhau... ta đã từng nghĩ
trong đầu... biết đâu... biết đâu mối quan hệ giữa chúng ta... có thể thăng
Nhậm sương Bạch gật đầu nói:
- Ta rất muốn làm như vậy, Lâm Tổng tiêu đầu, nhưng hàng hóa lại chẳng
ở trong tay ta, ta đã giao hết cho Khuất Tịch từ lâu rồi, không thấy hàng, làm
Sao lão tin rằng ta đã hoàn thành nhiệm vụ? Con người của Khuất Tịch chắc
ngươi cũng biết, lão tham lam đến độ thế gian này không kiếm được người
thứ hai tham lam bằng lão, làm gì có thứ lực lượng nào có thể khiến được lão
trả lại Số hàng đó?
Lâm Tường thở hắt ra một hơi dài, lắc đầu nói:
- vậy thì vô vọng rồi!
Nhậm sương Bạch cũng lắc đầu nói:
- Chưa hẳn đã vô vọng, Lâm Tổng tiêu đầu, ở đây ta có một vật, là kỷ
niệm của một bằng hữu để lại cho ta, ta thấy hình như nó cũng đáng được ít
tiền, ta không hiểu biết các món đồ chơi kiểu này, để nó ở bên người kể ra
cũng hoang phí, chi bằng đưa cho ngươi tùy nghi Sử dụng biết đâu lại có thể
qua được cơn hiểm nghèo này.
Lâm Tường chừng như cũng chẳng mấy hy vọng, ngước mắt nhìn Nhậm
sương Bạch, thờ ơ hỏi lại:
- Một vật kỷ niệm à? Nhậm sương Bạch, đã là kỷ vật của bằng hữu, ngươi
giao cho ta e rằng chẳng hay lắm!
Nhậm sương Bạch chân thành nói:
- Lâm Tổng tiêu đầu không cần khách Sáo, xin cứ nhận lấy mà dùng, coi
như tại hạ bù đắp lại phần nào Sai lầm của mình.
Chàng dùng hai tay bưng chiếc bọc vải đưa lên, chậm rãi nói:
- Lâm Tổng tiêu đầu, ngươi hãy mở ra xem thử, đánh giá thử xem nó đáng
được mấy lạng bạc?
Lâm Tường hơi do dự một thoáng, cuối cùng cũng đón lấy chiếc bọc đặt
lên bàn, chậm rãi giở ra xem, bên trong lần vải thô là một chiếc hộp gỗ tử đàn
vuông vắn chừng một thước, nước gỗ tím thẫm bóng loáng. Ðến khi Lâm
Tường giở nắp hộp ra thì Song mục y đứng tròng, đến cả cổ chừng như cũng
hóa thành đá khiến cho chiếc đầu không còn xoay chuyển được nữa, chỉ riêng
hai cánh mũi là phập phồng kịch liệt, hơi thở gấp gấp, như con ngựa Sau một
trận phi nước đại mới vừa dừng lại.
Nhậm sương Bạch khẽ hắng giọng, nói:
- Lâm Tổng tiêu đầu thấy thế nào? vậy ấy có thể giúp ngươi được chút
nào chăng?
Lâm Tường vẫn ngồi chết lặng, phải một lúc thật lâu Sau y mới thở hắt ra
một hơi dài, giọng nói nghe như tiếng rên rỉ:
- Nhậm sương Bạch... ngươi có biết vật này là vật gì không?
Nhậm sương Bạch khẽ gật đầu nói:
- Nó có một cái tên, gọi là "Tử tinh liên tọa", trước đây vì tranh giành nó
mà rất nhiều người đã phải bỏ mạng, nghe đâu giá trị không phải nhỏ.
Thần thái Lâm Tường bỗng trở nên rất cổ quái, vẻ thận trọng nói:
- vật này là một tòa liên hoa bảo tọa, vốn được một vị tiền bối cư Sĩ
chuyên điêu khắc Phật tượng chọn lựa thứ tử tinh thượng phẩm chế tác thành.
Mười hai phiến liên diệp xếp thành từng lớp rạch ròi, trên mỗi cánh liên diệp
được khắc đầy kinh văn, tuy nét chữ cực mảnh như lông tơ nhưng bút pháp
mạnh mẽ dị thường, chữ nào chữ nấy ngay ngắn chân phương đều đặn, không
tìm ra một chữ nào khiếm khuyết. Liên diệp xếp thành hình tròn đỡ lấy tòa
liên hoa ở giữa, hoa được điêu khắc cực kỳ tinh tế, cộng thêm Sắc tía long
lanh, bảo quang ngời ngời của loại tử tinh thượng phẩm. Do tử tinh là loại
nguyên liệu cực hiếm, thêm vào tài hoa của người thợ điêu khắc càng khiến
cho giá trị của tòa liên hoa bảo tọa đáng giá ngàn vàng. Ðây đúng là một báu
vật trong chốn nhân gian, Sau khi chế tác thành lại được cúng vào cửa Phật,
làm cho vật trần tục hóa thành thánh vật... Ngươi nói nhiều người vì tranh
giành nó đến phải bỏ mạng, điều đó cũng không có gì lạ.
Nhậm sương Bạch mĩm cười nói:
- Thật không ngờ ngươi biết về "Tử tinh liên tọa" lại rành rẽ đến như vậy,
điều này khiến ta hơi ngạc nhiên.
Lâm Tường thở dài nói:
- Làm nghề bảo tiêu cũng phải trang bị cho mình bản lãnh của phường
buôn đồ cổ cũng như phường cho vay cầm cố, dù ít dù nhiều cũng phải có
chút bản lãnh trong việc giám định giá trị của món hàng mà mình phải bảo vệ
trong chuyến tiêu, có như vậy mới đánh giá được đại khái giá tiền, mới có thể
lập khế ước với chủ hàng được...
Nhậm sương Bạch chậm rãi hỏi:
- Lâm Tổng tiêu đầu, tòa "Tử tinh liên tọa" này chắc cũng đáng ít tiền
chứ?
Lâm Tường gượng cười nói:
- Làm gì có chuyện chỉ đáng ít tiền! Món báu vật như vầy ít ra cũng đáng
chín mười vạn ngân lượng. Ðó là nói cần tiền bán gấp, nếu có thời gian chờ
tìm người thích hợp, giữ giá chờ thời, giá bán chắc chắn Sẽ còn cao hơn nữa!
Nhậm sương Bạch gật đầu nói:
- vậy thì hay quá rồi, Lâm Tổng tiêu đầu, có được một Số bạc như vậy
chắc rằng Sẽ giúp ngươi qua được cơn khốn khó trước mắt, giải được nỗi Sầu
muộn uất hận trong lòng ngươi, ta cũng chỉ trông mong được bấy nhiêu đó
mà thôi!
Lâm Tường ngẩn người nhìn Nhậm sương Bạch, chừng như y không dám
tin đó là hiện thực, vẫn đang hồ nghi rằng mình nằm mộng, nói:
- Ngươi đem cho ta một báu vật quý giá như vậy thật Sao? Nhậm sương
Bạch?
Nhậm sương Bạch nhìn Lâm Tường, mĩm cười nói:
- Ngươi thấy thái độ của ta giống như đang đùa giỡn với ngươi Sao?
Lâm Tường lúc lắc đầu, chừng như muốn kiểm chứng lại một lần nữa đây
là thực chứ không phải là mộng, lẩm bẩm nói:
- Thật không thể tưởng tượng nổi, không thể tin được, thế gian làm gì có
chuyện như vậy?
Nhậm sương Bạch nghiêm nghị nói:
- Lâm Tổng tiêu đầu, thiên hạ còn có việc như vậy, chứng tỏ thiên hạ còn
có người chưa mất hết lương tri, chỉ cần lương tri còn chưa tán tận, những
việc tương tự như vầy, ta tin không chỉ có riêng mỗi một việc này.
Lâm Tường thật cẩn thận, thật nhẹ nhàng đậy nắp hộp lại, Sau đó cũng cẩn
thận không kém đem để ở dưới chân, thái độ vẫn chưa hết nghi hoặc nhìn
Nhậm sương Bạch nói:
- Nhậm sương Bạch, lúc nãy ngươi có nói vật này là do một bằng hữu
tặng ngươi làm kỷ niệm?
Nhậm sương Bạch gật đầu:
- Ðúng vậy!
Lâm Tường thở hắt ra, nói:
- Trời ạ! Thiên hạ có người nào lại dám rộng tay đến như vậy? Hay là
người đó lại không biết được giá trị liên thành của món bảo vật này?
Nhậm sương Bạch thở dài, chậm rãi nói:
- Người đó biết, thậm chí còn biết rất rõ ràng, chẳng kém gì ngươi!
Lâm Tường làm ra vẻ Sành Sỏi, đấm chát vào lòng bàn tay, kêu lên:
- Phải rồi, nếu vậy thì người này phú giáp thiên hạ, gia tài địch quốc!
Nhậm sương Bạch nghe mắt cay xè, cố gượng cười nói:
- Không, người này cũng không giàu có, thậm chí chẳng khá hơn ta bao
nhiêu!
Ngẩn người một thoáng, Lâm Tường lại lẩm bẩm như nói với chính mình:
- Nếu vậy, Song phương tất phải có một mối tình cảm rất đặc biệt...
Thần thái Nhậm sương Bạch trở nên cực kỳ ảm đạm nói:
- Có lẽ vậy, tòa "Tử tinh liên tọa" này tuy là một báu vật trong mắt nhiều
người, nhưng người ấy đã không còn cần đến nữa, cũng giống như ta không
cần đến nó vậy. Phàm bất cứ vật gì, dù quý giá đến đâu, nếu không được Sử
dụng vào một mục đích có ích nào đó đều trở thành phế vật, hay ít ra cũng là
một Sự hoang phí không cần thiết. Lâm Tổng tiêu đầu, ngươi hãy giữ lấy nó
mà tùy nghi Sử dụng.
Lâm Tường vội nói:
- Nhưng mà, Nhậm sương Bạch, bản thân ngươi cũng rất bần hàn...
Nhậm sương Bạch gật đầu nói:
- Ta bần hàn, điều đó rất đúng, nhưng ta không thiếu nợ, còn một lý do
quan trọng hơn nữa là, tình cảnh của ngươi ngày hôm nay do chính ta gây ra,
ta có trách nhiệm phải bù đắp lại cho ngươi một phần, Lâm Tổng tiêu đầu,
ngươi không có tội tình gì, lẽ ra không nên bắt ngươi phải chịu đựng những
điều như vậy.
Hai khóe mắt Lâm Tường đỏ rựng, ươn ướt:
- Nhậm sương Bạch, ta chẳng biết làm thế nào để bày tỏ lòng tri ân của ta
... Từ giờ trở đi nếu có thể cất đầu dậy được, tất cả đều nhờ công ơn của
ngươi. Chỉ cần giang hồ còn có những người như ngươi thì thiên đạo Sẽ không
bao giờ bị tận diệt, tình nghĩa cũng Sẽ tuần hoàn nảy Sinh không bao giờ hết
...
Nhậm sương Bạch hai tay ôm quyền, khẽ nghiêng người nói:
- Ngươi lại đề cao ta quá trớn rồi, Lâm Tổng tiêu đầu!
Trác Nho Tài từ nãy đến giờ đứng xuôi tay bên cạnh Lâm Tường, cũng
không khỏi xúc động trước những gì đang diễn ra, giọng nghèn nghẹn chen
lời:
- Tại hạ Sống đến từng tuổi này, cũng chưa bao giờ nghe nói trong hiên hạ
từng xảy ra chuyện tương tự như vầy. Lâm Tổng tiêu đầu vạn hỷ, Nhậm lão
huynh hảo tâm tất Sẽ được thiên địa hộ trì, mai này nhất định Sẽ có con đàn
cháu lũ, ngũ đại đồng xương...
Nhậm sương Bạch gượng cười nói:
- Ngươi ăn nói nghe hay lắm, Trác chưởng quỹ!
Tên tiểu tử ngớ ngẩn nãy giờ chẳng biết ở đâu, lúc này cũng chạy tới bưng
lấy chén trà của Nhậm sương Bạch, toét miệng cười nói:
- Nhậm đại gia, trà của đại gia nguội hết rồi, để tiểu nhân rót cho đại gia
chén trà khác.
Nhậm sương Bạch khoát tay, đứng dậy nói:
- Thôi đừng rót trà nữa, việc đên đây kể như xong, tại hạ xin phép cáo từ!
Lâm Tường cũng vội vàng đứng dậy, vẻ quyến luyến chẳng nỡ rời, nói:
- Nhậm sương Bạch, à không, Nhậm huynh cũng chẳng cần phải đi gấp
đến như vậy, từ xa xôi ngàn dặm tới đây, cả một bữa cơm cũng không ăn, thử
hỏi tại hạ làm Sao yên tâm cho được? Dù thế nào đi nữa cũng phải ở lại ít lâu
để cho tại hạ được tận tình địa chủ...
Nhậm sương Bạch mĩm cười nói:
- Hồi 9 Hồi 10 Hồi 11 Hồi 12 Hồi 13 Hồi 14 Hồi 15 Hồi 16 Hồi 17 Hồi 18 Hồi 19 Hồi 20 Hồi 21 Hồi 22 Hồi 23 Hồi 24 Hồi 25 Hồi 26 Hồi 27 Hồi 28 Hồi 29 Hồi 30 Hồi 31 Hồi Kết
long tiêu cuộc" cũng mau chóng trở về với địa vị trước kia trong làng bảo
tiêu. Xin chuyển lời cầu chúc của tại hạ đến tôn phu nhân!
Lâm Tường rưng rưng nước mắt, chẳng biết nói gì hơn, cứ nhắc đi nhắc
lại:
- Ða tạ Nhậm huynh, đa tạ...
Thế là Nhậm sương Bạch rời khỏi Ðại Long tiêu cuộc, lên ngựa chậm rãi
đi khỏi song Hồ trấn. Lâm Tường đứng dõi mắt nhìn theo bóng dáng gầy gò
của Nhậm sương Bạch khuất dần trong Sương lạnh, bất giác lắc đầu thở dài.
Tâm trường của Lâm Tường lúc này thật chẳng dễ gì mà diễn tả được. Giang
hồ không chỉ có oán cừu, vẫn còn đó những tình nghĩa thâm trọng như non
như bể...

*

Gần đến giữa trưa, mặt trời mới để lộ một nét cười mỏng manh, tỏa chút
ánh nắng xuống mặt đất lạnh giá, trong ngày đông giá rét thế này, chừng như
cả mặt đất cũng vui mừng trước chút hơi ấm hiếm hoi mà vầng thái dương
ban phát cho mọi người. Có lẽ đã lâu lắm rồi không nhìn thấy những Sợi chỉ
vàng ấm áp thế này buông xuống mặt đất.
Lòng Nhậm sương Bạch cũng cảm thấy vui mừng khôn tả, chàng không
vui mừng trước ánh nắng ấm áp hiếm hoi của ngày đông, lòng chàng cảm
thấy ấm áp chính vì Sắp về đến "nhà", cảm giác được về "nhà" Sao mà nôn
nao đến quặng lòng. Mấy tháng qua chàng luôn đối mặt với oán cừu chết
chóc, thân thể hết thương cũ lại đến thương mới, người chẳng lúc nào được
thư thả khỏe khoắn, vậy mà Sợi tơ ấm áp từ "nhà" vươn ra vẫn luôn quấn chặt
lấy chàng, níu kéo chàng mau chóng trở lại. Càng về gần đến "nhà" cảm giác
mệt mỏi, lòng Sầu khổ ai oán cũng tan biến dần, lòng chỉ thấy thư thái nhẹ
nhàng, một cảm giác thật khó nói thành lời.
Bên tai Nhậm sương Bạch văng vẳng tiếng nước róc rách, tiếng gió ngân
nga đùa giỡ trên ngọn cây, chiếc thạch kiều cũng dần hiện lên lờ mờ trước
mắt, có điều chàng vẫn chưa biết được, Chung Nhược Tự có đứng tựa đầu cầu
chờ chàng như lần trước nàng vẫn làm hay không.
Câu hỏi trong đầu Nhậm sương Bạch nhanh chóng có lời đáp, Chung
Nhược Tự đã không đứng chờ ở đầu cầu, cả trên cầu cũng trống rỗng, chẳng
nhìn thấy bóng người nào cả.
Nhậm sương Bạch bỗng cảm thấy một nỗi thất vọng nhè nhẹ dâng lên
trong tâm khảm, nhưng chàng mau chóng dẹp bỏ nỗi thất vọng trong lòng,
chàng tự nhủ, giờ này chắc Chung Nhược Tự đang chuẩn bị bữa trưa, hoặc
giả đang quét tước hay giặc giũ chi đó. Nữ nhân mà, làm gì tránh khỏi bận bịu
Suốt ngày với những công việc không tên trong nhà? sao lại có thể bắt người
ta Suốt ngày ra đây đứng ngơ ngẩn ngóng trông người đi xa được?
"Lão lạc đà" dừng lại trước hàng rào trúc, Nhậm sương Bạch buông
cương bước xuống ngựa, cảm giác hưng phấn bùng lên trong tâm khảm,
chàng không kềm chế được, cất tiếng gọi lớn:
- Nhược Tự, Nhược Tự, ta đây mà, ta đã về rồi...
Ðáp lại lời chàng là một Sự im lặng nặng nề, Sự im lặng không chỉ nặng nề
mà còn lạnh lẽo âm trầm đến rợn người.
Nhậm sương Bạch ngẩn người, trực giác báo cho chàng biết có điều gì đó
bất thường, một dự cảm không may. Chàng dừng chân, nghiêng đầu lắng
nghe.
Bất kể là tiếng cây cỏ xào xạc, hay tiếng cát bụi nhẹ nhàng rơi trên mặt
đất, chỉ cần nằm trong một phạm vi nhất định, Nhậm sương Bạch dám chắc
là thính giác mình có thể nắm bắt được. Nhưng hiện thời, trong nhà hoàn toàn
vắng lặng, thậm chí chẳng có cả tiếng hơi thở!
±m lặng một thoáng, Nhậm sương Bạch vẫn không nản lòng, cất tiếng gọi
tiếp:
- Nhược Tự, Chung cô nương, nàng có ở trong nhà không? Ta, Nhậm
sương Bạch đã về đây!
Trong nhà vẫn không có bất kỳ một tiếng động nào. Nhậm sương Bạch
không tin là Chung Nhược Tự đang cố ý đùa dai với chàng, bởi giữa hai người
chưa từng xảy ra chuyện đùa tương tự như vậy, đặc biệt với tình hình trước
mắt, càng không phải là lúc để người ta có thể đùa như vậy.
Bỗng chàng nghe có tiếng động vang lên, có điều tiếng động chẳng phải
xuất phát từ trong nhà, tiếng động vang lên từ bên ngoài vòng rào trúc ở Sau
lưng chàng. Nhậm sương Bạch nhận ra đó là tiếng bước chân, tiếng bước
chân cực nhẹ và vô cùng cẩn trọng, mà không chỉ là tiếng bước chân của một
người, có rất nhiều người, những người này đang từ nhiều hướng khác nhau
tạo thành hình vòng cung bao dần lại.
Nhậm sương Bạch từ từ quay người lại, hai cánh mũi chàng phập phồng,
từ từ hít vào, từ từ thở ra.
Toán người bên ngoài đến còn cách Nhậm sương Bạch rất xa thì dừng
chân, chừng như những người này rất e dè trước Nhậm sương Bạch, Sự úy kỵ
ấy không cần giấu giếm, nó hiển hiện rất rõ ràng trên gương mặt đầy nét
căng thẳng của từng người một. Ðương nhiên, những người này biết rất rõ
mình đang đối mặt với một nhân vật thế nào.
Giọng Nhậm sương Bạch rất bình thản, chậm rãi nói:
- Các vị đây chắc là các bằng hữu ở Hà Phi phái?
Toán người có tất cả mười người, không phải là mười cao thủ đời thứ ba
của Hà Phi phái thì còn là ai nữa? Người dẫn đầu chính là chưởng môn nhân
đời thứ ba của Hà Phi phái, "Ðoạt mệnh vô hối" Thương Bảo Ðồng!
Nhậm sương Bạch vừa dứt lời, Thương Bảo Ðồng không khỏi thán phục,
nói:
- Nhậm lão đệ, hai mắt ngươi không Sáng tỏ, thị giác yếu kém gần như là
đã mù, nhưng ngươi nhìn người nhìn vật lại chính xác đến không ngờ, thậm
chí còn cao minh hơn cả người Sáng mắt. Có được ngày hôm nay, xem ra
công khổ luyện của ngươi hoàn toàn không phí chút nào!
Nhậm sương Bạch hai tay ôm quyền thi lễ, nói:
- Thương chưởng môn, đã lâu không gặp!
Thương Bảo Ðồng vội vàng đáp lễ, nói:
- Lâu ngày gặp lại, thần Sắc Nhậm lão đệ chẳng được tốt cho lắm, Sắc diện
hơi ám vàng, khí Sắc hư trệ, gần đây chắc Nhậm lão đệ có bị mất nhiều máu?
Nhậm sương Bạch chẳng giấu giếm, gật đầu đáp:
- Ðúng là tại hạ có thọ thương vài bận, may nhờ phúc khí của tổ tiên để
lại, vẫn còn giữ được tánh mạng!
Khẩu khí Thương Bảo Ðồng rất hòa nhã, nói:
- Nhậm lão đệ công lực tinh thâm, đao pháp tinh tuyệt, nhưng cừu gia của
Nhậm lão đệ cũng chẳng ít, bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu cũng đều có thể
gặp phải những bẫy rập chết người. Nhất cử nhất động, Nhậm lão đệ cần phải
rất thận trọng mới được!
Nhậm sương Bạch mĩm cười nói:
- Ða tạ Thương chưởng môn có lòng quan cố, tại hạ tự biết phải giữ gìn
tánh mạng của mình!
Nhìn thần Sắc hai người, nghe những lời đối đáp qua lại, người không biết
nội tình chắc chắn Sẽ lầm tưởng hai người là chí giao bằng hữu, ai ngờ được
giữa hai người còn vướng một đoạn ân oán, tuy chẳng phải là cừu Sâu tợ bể
nhưng ít ra cũng là oán nặng bằng non!
Thương Bảo Ðồng đưa mắt nhìn quanh, gật đầu liền liền, nói:
- Tiểu khê thạch kiều, gian nhà nhỏ nép mình Sau dậu trúc, nơi đây trông
thật thanh tịnh, là một nơi rất tốt để nghỉ ngơi Sau những ngày bôn ba vất vả.
Nhậm sương Bạch mĩm cười, thần thái tự như, nói:
- Thương chưởng môn cùng chư vị anh hùng của quý phái ngàn dặm từ
Thương Hà đến đây, chắc không phải để thưởng thức cảnh trí đơn Sơ của
"tiểu khê thạch kiều, gian nhà nhỏ nép mình Sau dậu trúc" này?
Thương Bảo Ðồng cất tiếng cười Sảng khoái, nói:
- Nhậm lão đệ đúng là người nhanh nhẹn, hành Sự gọn gàng khúc chiết.
Không Sai, lão phu cùng chư vị Sư đệ đến đây không chỉ để ngắm nhìn phong
cảnh. Còn mục đích là gì, chắc Nhậm lão đệ cũng đã đoán biết từ lâu rồi, có
phải không?
Nhậm sương Bạch gật đầu, nói:
- Tại hạ biết rõ!
Thương Bảo Ðồng giọng hơi tiếc nuối, nói:
- Thật ra thì Nhậm lão đệ là kẻ chí tính chí tình, giá mà không để xảy ra
việc lần trước, chúng ta có thể kết thành hảo hữu chứ chẳng không. Nhưng
tình thế hiện thời, chắc Nhậm lão đệ cũng biết, người trong võ lâm, cần cái
danh dự, tranh Sự tôn nghiêm. Nhậm lão đệ từng đến đập bể chiêu bài của bản
phái, đạp đổ Sự tôn nghiêm của bản phái, nếu bản phái không đòi lại công
đạo, không lấy lại danh dự của mình, e rằng khó lòng ăn nói với chúng môn
đồ đời Sau, tình thế bất đắc dĩ, mong Nhậm lão đệ đừng trách.
Nhậm sương Bạch chậm rãi nói:
- Thương chưởng môn nặng lời rồi. Ðúng như Thương chưởng môn từng
nói, người ta Sống trên đời, có những việc không thể nào quên được, có
những việc không thể nào bỏ qua được, việc liên quan đến Sự vinh nhục của
môn phái chính là một trong những việc như vậy. Tại hạ hiểu rất rõ tâm cảnh
của Thương chưởng môn, đương nhiên không thể đem lòng oán hận các vị.
Thượng Bảo Ðồng gật đầu nói:
- Ðược như vậy thì còn gì bằng, lão phu biết Nhậm lão đệ là người Sáng
Suốt, biết điều hay lẽ phải.
Nhậm sương Bạch bỗng lên tiếng hỏi:
- Chỗ ở của tại hạ rất vắng vẻ, không biết các vị làm thế nào mà tìm ra
được chốn này?
Thương Bảo Ðồng cũng tỏ ra rất thẳng thắn, chẳng chút giấu giếm, cứ
tình thực mà nói:
- Kể ra thì đây cũng là cơ duyên xảo hợp mà thôi, trong Số môn đồ của
bản phái có một người là cháu của người cho Nhậm lão đệ thuê nhà, một lần
y về thăm thân thích, nghe người chú kể tình hình của người thuê nhà, y chợt
nhận ra đó là lão đệ. sau đó y đã cẩn thận dò xét, đến khi chứng thực được Sự
nghi ngờ của y là chính xác, y mới tức tốc chạy về bản phái báo tin. Nhậm lão
đệ nói đúng, Sự vinh nhục của môn phái là việc chẳng dễ gì mà quên được!
Nhậm sương Bạch chẳng mấy lưu tâm đến việc Thương Bảo Ðồng vừa
nói, Thương Bảo Ðồng vừa dứt lời chàng đã lên tiếng nói ngay:
- Còn một việc nữa, xin thỉnh giáo Thương chưởng môn.
Thương Bảo Ðồng mĩm cười nói:
- Không dám, Nhậm lão đệ có thắc mắc gì xin cứ hỏi thẳng, lão phu Sẽ cố
hết Sức tuân mạng!
Nhậm sương Bạch cũng không khách Sáo nữa, nói:
- Chủ nhà này có một người cháu là đệ tử quý phái, đương nhiên cũng biết
nhà này chẳng phải chỉ có một mình tại hạ, ngoài ra còn một vị cô nương họ
Chung ở đây với tại hạ. Hiện thời Chung cô nương không biết đi về đâu,
không biết đã gặp phải chuyện gì, xin Thương chưởng môn chỉ giáo dùm!
Thương Bảo Ðồng bắt đầu do dự, thần thái tỏ ra không được tự nhiên cho
lắm, có vẻ như thương hại, cũng có vẻ lấy làm tiếc. Chỉ thấy lão ho khan mấy
tiếng, không trả lời câu hỏi của Nhậm sương Bạch mà hỏi lại:
- vị Chung cô nương ấy là gì của Nhậm lão đệ?
Nhậm sương Bạch đáp ngay:
- Bằng hữu, một bằng hữu chí thân, cũng là người bơ vơ một mình được
huynh trưởng của nàng ký thác cho tại hạ trước lúc lâm chung.
Thương Bảo Ðồng vẻ xúc động, nói:
- ồ, thì ra là như vậy...
Nhậm sương Bạch giọng thành khẩn nói:
- Thương chưởng môn, Chung cô nương không có liên quan gì đến mối
hiềm khích giữa chúng ta, nàng là kẻ ngoại cuộc, xin chưởng môn niệm tình
giang hồ đồng đạo mà buông tha cho nàng. Ån oán giữa chúng ta không nên
để liên lụy đến người vô can!
Thương Bảo Ðồng khoát tay liên tục, vội vàng giải thích:
- Ngươi hiểu lầm rồi, Nhậm lão đệ, đây hoàn toàn là một Sự hiểu lầm. Hà
Phi phái của lão phu tuy chẳng phải là danh môn đại phái, nhưng xưa nay
luôn hành Sự tín nghĩa, giữ lòng khoan thứ. Bản thân lão phu càng không
thèm làm những chuyện hạ lưu bắt người uy hiếp như vậy. Chung cô nương
đúng là bị người bắt đi, nhưng hoàn toàn không liên quan gì đến bản phái.
Hai mí mắt Nhậm sương Bạch giật giật liên hồi, lòng chàng cảm thấy như
có dầu Sôi lửa bỏng, nói:
- Thương chưởng môn, Chung cô nương thật Sự không ở trong tay của quý
phái? vậy thì nàng bị kẻ nào bắt đi? Nếu Thương chưởng môn biết được, cúi
xin chưởng môn chỉ giáo!
--!!tach_noi_dung!!--


Nguồn: Hùng
Được bạn: Thành Viên VNthuquan đưa lên
vào ngày: 27 tháng 12 năm 2003

--!!tach_noi_dung!!--
--!!tach_noi_dung!!-- --!!tach_noi_dung!!-- ---~~~mucluc~~~---