Bờm rằng bờm chán lắm rồi!Những lời ngon ngọt loại người phú ôngNói như chia núi, cho sôngMà chiếc mo quạt thì ông vẫn giành(Trích chưa biết tên tác giả)Tôi vào lính tuổi vừa tròn mười sáuĐể lại đằng sau: bố mẹ, các emĐôi chân nhỏ nhoi rong ruổi mọi miềnLửa chinh chiến đốt tuổi xanh năm thángVà một ngày kia...ngày tôi vào ĐảngGiơ tay nguyện thề chiến đấu đến cùngGiữ lời thề qua ngàn núi, trăm sôngCùng cây súng đi đến ngày chiến thắngMái tóc xanh đã phai màu bạc trắngThân già nua với gối mỏi, chân chồnMay mắn thay trí óc vẫn còn khônCứ trăn trở nghĩ suy về năm thángCao trên hết, hướng lòng về với ĐảngLà người cha, chỗ dựa của niềm tinĐến với Đảng, đâu vì Mác-Lê nin.Mà giản dị là tấm lòng yêu nướcĐến với Đảng để học điều nhân đứcMột chút cỏn con góp sức với đờiNếu hôm nay còn một chút gì vơiThì ắt hẳn ngay mai đầy chan chứaThời gian trôi như bóng câu qua cửaĐảng cứ lụi dần chân lý trong tôiĐau thắt lòng... tôi muốn hỏi: Đảng ơi!Sao lại thế? Đảng mùa thu tháng támVẻ vang thay người Đảng viên Cộng sảnNgày qua ngày, tồi tệ thế này ư?Sách mấy triệu trang, chữ triệu triệu từRao giảng thì hay, việc làm lại khácLúc trích Lê-Nin, khi theo lời MácĐem thực thi không thuyết phục nhân tâmĐã có lúc Đảng gắn bó với dânNó mộc mạc, nó giản đơn như đấtĐảng vẫn nói: nhân dân là trên hếtNói hộ dân và nghĩ cũng hộ dânVà người dân chỉ còn mỗi đôi chânLại bắt đứng bằng đôi chân của ĐảngNhững tuyên ngôn của buổi đầu Cách mạngĐảng không hề ham quyền chức cao sangSự nghiệp thành công, cáo lão về làngVui thú điền viên, thung dung câu cáThế mà rồi... chẳng thấy ai về cảCứ bám quyền với mũ áo xênh xangCứ tự chia nhau nhà cửa khang trangChẳng ông nào về quê cha đất tổTừ huyện, xã, quận, phường và thành phốĐảng cứ một bên, nhà nước một bênBí thư thành uỷ, Chủ tịch uỷ banHai cỗ máy đè nặng dân khôn kểĐây nội, ngoại thương, đây ban kinh tếNội chính bên này, bên nọ công anCứ dăng dăng bao dinh, sở khang trangMột cổ hai tròng người dân tội nghiệpĐảng dạy dăn: giữ tấm lòng liêm khiếtSao nhận tặng quà hàng triệu đô la?Của tư bản, vốn không phải bạn taNgười nhận là Tổng bí thư của ĐảngĐể lấy lòng, Đảng tặng người lao độngChức vu vơ trừu tượng “chủ nhân ông”Làm chủ vu vơ: nhà máy ruộng đồngĐảng chỉ giữ tiền và quyền sinh sátThân “ngọc ngà” khi trở về với đấtĐảng chiếm giữ riêng “Mai Dịch” cho mìnhLớn tiếng khen “Hoàn vũ” rất môi sinhNhưng với Đảng, không ai vào thiêu cả!Chốn đô thành chạy dọc ngang phố xáĐặt tên đường, Đảng cũng giữ phần mìnhHết đường Lê Duẩn rồi đến Trường ChinhĐường to đẹp, Đảng để dành dự trữCác tỉnh huyện ổn định cùng lịch sửBắt nhập hai, ba tỉnh sáp với nhauViệc sáp nhập chưa “ân ái” bao lâuCũng vẫn Đảng lại truyền ra lệnh táchRất tuỳ tiện, Đảng làm theo ý thíchNhập vào rồi lại đem tách như chơiNếu có khổ thì chỉ khổ dân thôiCòn ý Đảng cứ luôn luôn là đúngGhế “Đảng trị” giữ cho bền, cho vữngĐảng cho xiềng luôn hai chữ “Tự do”Từ miền quê cho đến chốn thành đôCấm ngôn luận, cấm tự do báo chíĐảng chúa ghét cái lũ văn nghệ sĩNhàn cư ngồi hay bới móc lăng nhăngAi lớn gan đòi hỏi lẽ công bằngĐối phó lại, Đảng trị bằng nhiều cáchVề bầu cử, Đảng có khuôn bằng sắtRất “tự do”, rất “dân chủ”, “khách quan”Nhân danh Mặt trận Tổ quốc Việt NamDuyệt danh sách cho phép ra ứng cửÔi thế là!... bao nhân tài tứ xứĐảng gạt loại ra hết sức thần tìnhCác đại biểu toàn người của Đảng mìnhQuốc hội diễn trò: điều trần, hỏi đápGiống chuyện xưa, mấy nhà thơ con cócCon cóc nhảy ra, con cóc nhảy vôCác bồi bút thì ra sức điểm tôCứ: sáng đúng chiều sai... mai lại đúngChống chân lý bằng lưỡi lê và súngĐảng trượt theo vết xe đổ ngày xưaChuyện nghĩa tình là: sớm nắng, chiều mưaChữ “đồng chí” là mỹ từ vô nghĩaĐảng nghe chăng dòng đời đang mai mỉaĐảng lộng quyền đạp dân chủ dưới chânĐã một thời Đảng chiến đấu vì dânCả dân tộc đều nghiêng mình kính trọngSuốt mấy chục năm như diều bay bổngĐảng ngất ngây trong những tiếng ngợi caMấy trăm tờ báo, hàng triệu cái loaRa rả mãi về công ơn của ĐảngCó điều lạ: Đảng nghe không nhàm chán!Quên được sao, bao lầm lỗi gây nênChồng, vợ, cha, con gia cảnh ấm êmTrong cải cách, bỗng gia đình tan nátNếu “có phúc” được chia vài thước đấtSuốt mấy chục năm, nghèo vẫn hoàn nghèoNhóm “Nhân văn” bị vu khống, đặt điều?Nỡ đầy đoạ cuộc đời bao nghệ sĩBao trí thức bỏ tù thời chống MỹGán cho là: “Chống Đảng” tội tầy trời!Lửa chiến tranh than nguội đã lâu rồiSao gây mãi cảnh “Nồi da xáo thịt”?Hai Đảng bạn đồng hành bao thân thiếtĐảng Dân Chủ, Đảng Xã Hội Việt Nam.Vai sát kề vai suốt mấy chục nămGắn bó thế, hà cớ chi loại bỏ?...Chanh hết nước, còn dùng chi cái vỏBè bạn thuỷ chung sao nỡ thế này?...Nỗi đoạn đường qua trăm đắng ngàn caySợ hậu hoạ, Đảng xuống tay chấm hết!Đêm đã khuya trước khi ngừng bút viếtNhắc lại câu của Goeth tặng cho đời:Lý luận nào rồi cũng xám, bạn ơi!Còn cây đời vẫn xanh tươi mãi mãi.°Như tờ giấy gói vần thơ này lạiVài dòng thêm tôi gửi nói với đờiThơ của tôi như một hạt bụi rơiLàm cộm mắt mà không hề có hạiDân tộc biết ơn: Đảng ta vĩ đại!Đừng biến thành cuộc đổi chác bán muaĐừng biến mình thành: những chúa, những vuaLại cai trị dân đen như thưở trướcNếu Đảng cậy có công giành đất nướcChức, quyền, tiền, dân đã trả Đảng xong!Xin hỏi lại: Đảng có nợ dân không?...Dân còn khổ Đảng nỡ ngồi mà hưởng!Chốn trần ai, lại công hầu khanh tướngĐảng một bên và dân lại một bênNhững ngôn từ “Các Mác” với “Lê-Nin”Là vô nghĩa với con Hồng, cháu LạcSo với Đảng có súng, bom, đại bácVần thơ tôi chỉ là tiếng thì thầmTố Như ơi! tôi sẽ đợi trăm nămĐể sự thật trả về cho lịch sửĐảng ngày xưa...Đảng sẽ là bất tử!Còn Đảng hôm nay...Ai sẽ trả lời?...Xuân kỷ Mão 1999Người lính già