Em có về bôi mực tím đầy tay Cũng không ai bảo em là cô nhóc Em có về thả lá me trên tóc Cũng không ai gọi em là cô bé vô tư Vậy thì em Hãy sống như những gì mình đã có Và bước vào cuộc đời bỏ ngỏ Đừng đắn đo!!! (Trích thơ…) Tấm vé mời xem phim marathon đó đến với Khanh trong một thời điểm thật đặc biệt. Đã hơn một tuần nay cô và Dương không e-mail cho nhau. Chuyện bắt đầu từ một cú điện thoại của Dương từ Việt Nam sang, hỏi cô về truyện ngắn mới ra của một nhà văn mà anh ưa thích và "em có thể tìm thấy nó trên mạng". Ừ thì trên mạng. Suốt hơn 6 tháng nay cô và anh vẫn thường gặp nhau ở đó, mặc dù chờ đợi họ vào cuối năm sau là một đám cưới đã được lên kế họach kỹ càng. Suốt hơn 6 tháng nay, cô sống trong khí hậu khô lạnh đặc trưng của Úc châu và những căng thẳng của lối sống, bài vở. Sydney đang vào mùa đông. Có nhiều đêm nằm nghe tiếng mưa rơi trên phố thật xa lạ, buồn vắng. Cô bấm số, chờ nghe giọng nói thân thuộc. Trò chuyện một hồi, Dương lại hỏi cô về truyện ngắn nọ. Có vẻ như anh để tâm đến nó nhiều. Cô ngần ngừ. Đúng là cô đã đọc truyện ngắn đó. Truyện kể về một cô gái và những suy tư khi ngồi trên chuyến tàu điện chạy ngang qua Tokyo cùng những mô tả về phố xá, tiệm ăn, nhà cửa, siêu thị. Nói chung không có gì đặc biệt ngoài một giọng văn đầy nữ tính, xen kẽ những hoài niệm về dăm ba mối tình nào đó trong đời. Tại sao Dương lại thích nó đến thế? Cô mỉm cười: "Thay vì đọc truyện ngắn mô tả quang cảnh Tokyo như vậy, chỉ cần xem một chương trình Discovery là đủ". Và rồi bỗng nhiên Dương nổi giận. Làm như anh không ngờ một người "tinh tế, nhạy cảm" như cô lại có cái nhìn hẹp hòi, thô thiển đến như vậy. Và làm sao cô có thể nhầm lẫn về thế giới văn chương và đem so sánh nó với Discovery, một chương trình "như là tập hợp của những bộ phim tài liệu"? Cô càng giải thích, Dương lại càng giận hơn. Là nhân vật ngôi sao trong một công ty quảng cáo nổi tiếng, anh không chấp nhận một ý kiến "ngang phè, vô lý" đến như vậy. Và đến khi anh nói to trong điện thoại, ám chỉ cô là người không hiểu biết gì về văn chương, nghệ thuật thì câu chuyện giữa họ chấm dứt. Cô buồn. Dạo gần đây họ cãi nhau luôn. Sự cãi cọ bắt nguồn từ những chuyện vu vơ như thế. Càng ngày, cô càng nhận rõ sự khác biệt giữa hai người và những đặc điểm trong tính cách ngày càng bộc lộ mạnh mẽ hơn của Dương. Lối suy nghĩ nặng về cảm xúc, những ý tưởng mang tính thống trị không cho phép ai được nói ngược lại của một người tự cho mình là kẻ thông minh khác thường... Ồ, chính là những đặc điểm đã thu hút cô trong thời gian đầu quen biết nhau. Chuyện không dừng lại ở đó. Trong một buổi chiều mưa rơi mù mịt, cô đã "hắc" vào hộp thư của Dương và phát hiện ra những e-mail của một cô gái nào đó với những chia sẻ đầy đam mê về phim ảnh, âm nhạc và văn chương. Trong một e-mail gần nhất, cô gái viết: "Anh sẽ không nhận ra em giữa đám đông đó đâu. Chỉ biết là em có trí thông minh của Jodie Foster, khuôn mặt của Jennifer Lopez và thân hình của Angelina Jolie". Tấm vé marathon đến với cô trong thời điểm đầy tâm trạng như thế. oOo Với một tấm vé marathon, bạn sẽ làm gì? Và bạn có đủ sức để làm điều đó? Dù rất mê xem phim và đã ở Sydney hơn 6 tháng, cô vẫn chưa bao giờ thực hiện một đêm marathon, bởi cô không tin là mình có thể ngồi trong rạp từ 9 giờ tối đến 8 giờ sáng hôm sau để xem liên tiếp 5 bộ phim sặc mùi ma quỷ, hành động trong không khí im ắng và giá lạnh. Nhưng bây giờ thì đã đến lúc phải nghĩ về nó rồi. Tấm vé đó đến sau khi cô bước ra từ lớp học aerobic và chuẩn bị về nhà. Hắn gọi tên cô và mỉm cười. Chính là hắn. Đừng nói là cô không để ý đến hắn, dù rằng trong tình yêu, sự lừa dối có thể làm tình yêu trở nên rẻ tiền. Lần đầu tiên cô nhìn thấy hắn là một buổi sáng cách đây hai tháng, khi cô và Lam, đứa bạn cùng phòng, đang ăn sáng ở căn-tin trường. Lam học marketing, còn cô học về máy tính, chơi thân nhau bởi cùng có chung sở thích nghe nhạc lúc nửa đêm. Lúc đang lựa chọn món ăn, cô nghe thấy một giọng nói ấm áp và truyền cảm vang lên bên cạnh mình: "Cho một bánh mì bơ tỏi". Cái món ăn tầm thường đó, khi được gọi tên bằng một giọng trầm và thứ tiếng Anh chuẩn xác, bỗng nhiên trở nên mật thiết và huyền ảo. Cô quay sang bên cạnh và nhìn thấy một khuôn mặt Á Đông. Hắn cao hơn cô một cái đầu. Lam còn nhận ra điều đó sớm hơn cô. Nó quay sang phía chàng trai, hơi mỉm cười và nói một câu tiếng Anh đầy vẻ mời chào: "Oh, you've got a sexy voice" (Ồ, anh có một giọng nói thật quyến rũ). Khanh ngó lơ ra phía khác. Dù sao, người nói câu đó cũng không phải là cô. Lam từng nói, nó đang áp dụng ngôn ngữ marketing trong nhiều ngữ cảnh. Cũng không ngờ, hắn bê phần ăn của mình đến ngồi chung bàn hai đứa. Cũng không ngờ, Lam đã biết hắn từ lâu. Hắn là Quang, học quản trị kinh doanh, hát hay và... đẹp trai nổi tiếng. oOo Khanh check mail. Vẫn không có gì. Biết đâu Dương bây giờ đang tìm được nguồn cảm hứng bên cạnh "Angelina Jolie"? Cô chờ đợi điều gì ở màn hình câm lặng đó? Một lời giải thích (mang tính tự nguyện, vì cô nào đã tỏ ra mình biết chuyện)? Một hồi đáp cho lựa chọn "không làm gì cả" theo lời tư vấn của Lam? Hay một "khoảng lặng" cần thiết để suy nghĩ về tấm vé mà cô rất muốn nhận lời? Thật lòng mà nói, mối quan hệ giữa cô và hắn chưa có gì thân thiết: dăm ba lần gặp nhau trong thư viện hay tiệm bánh pizza trong sân trường, những mẩu đối thọai không đầu không đuôi về bài vở mà trong đó cô đã gắng hết sức để không thốt ra những lời thở than mà làm ra vẻ mình rất chí thú và lạc quan với chuyện học hành. Và, một lần mới nhất (và sâu đậm nhất) là cách đây ba ngày, hắn và cô đã cùng nhau tham dự một buổi học đêm do thư viện trường tổ chức. Thật ra, cô đã học khóa học dạy cách trích dẫn trong bài luận này từ dạo đầu năm và thấy nó cực kỳ rắc rối và chi li. Không biết hắn đã học chưa nhỉ? Nhưng bạn có nghĩ rằng một kinh nghiệm mới mẻ, cho dù nó tẻ nhạt (trong bài học) và thăm dò (trong cảm xúc với người ngồi bên cạnh) đến mấy thì cũng làm giàu có thêm cho đời sống của chính mình? Mà thôi, tuổi 28 của cô bây giờ không còn cần đến những bào chữa hay trăn trở. Đã đến lúc đơn giản là chỉ sống và làm điều mình thích. Cô đón xe bus đi về khu phố mua sắm quen thuộc. Ở đó, những tấm váy đẹp đẽ đang đồng loạt giảm giá từ 100 đồng xuống còn 20 đồng. Những người đàn bà với thân hình quá khổ đang cố gắng nhét mình vào mấy tấm váy đuôi cá hình hoa chuông rồi thở dài vô vọng. Vài ông bố kiên nhẫn cầm các tấm váy dạ hội đủ các kích cỡ đứng trước phòng thử đồ chờ ngắm xem các cô con gái mới lớn xinh xắn như viên kẹo của mình. Cô chọn cho mình một chiếc váy trắng giản dị, dài quá đầu gối với những đường cong duyên dáng. Nói một cách khiêm tốn thì, cô là người khá tự tin về nhan sắc của mình. Tối hôm đó trời mưa. Hắn đến đón cô sớm hơn giờ chiếu phim hơn một tiếng đồng hồ vì đường đi khá xa và đề phòng kẹt xe. Nhìn vào danh mục phim, cô nhận ra đa số thuộc thể loại hành động, kinh dị. Thế nhưng có ai biết rằng có những điều khiến cô thích thú còn hơn là những bộ phim đó - đọan đường dài băng qua những ngôi nhà trệt xinh xắn đang ngủ yên dưới những vòm dây leo, hay cơn mưa lất phất cùng cái lạnh buốt giá. Hắn mở nhạc. Bài hát "Something about the way you look tonight" của Elton John. Cô thích nhạc Elton John, có lẽ vì sự lãng mạn thực sự chứ không ướt át kiểu "Hãy cho anh biết ý nghĩa của sự cô đơn" hay nhí nhảnh vờ vịt "Ô, em lại làm điều đó. Em chơi đùa với trái tim của anh, rồi lạc lối trong chính trò chơi của mình" (Hai bài hát Show me the meaning of being lonely của Backstreet Boys và Oops I did it again của Britney Spears). Mà, liệu có thể hiểu đây là một lời tán tỉnh nhẹ nhàng? Suýt chút nữa thì cô bật cười với ý nghĩ chợt đến trong đầu. Thời mới lớn và những năm tháng chưa trưởng thành, cô đã không ít lần phải khổ sở vì những tưởng tượng và "dịch thuật" kiểu như thế. Nay thì hết rồi. Cô sửa lại mái tóc rối vì nước mưa. Nếu mình có con gái, mình sẽ dặn nó là đừng bao giờ để tâm đến những điều "lúc ẩn lúc hiện" như vậy và đời con sẽ đỡ khổ nhiều. Bài hát kết thúc trong im lặng. Hắn tắt máy và đổi sang chương trình tin tức trên radio. Cái chết của Đức Giáo hoàng, rồi đám cưới giữa Thái tử Charles và người tình cũ Camilla… Đến đây cô cảm thấy bối rối. Bối rối vì không khí im lặng quá lâu. Nhất là sự im lặng giữa hai kẻ mới biết nhau, chưa hề có một "thông tin nền" nào để bắt đầu câu chuyện một cách trôi chảy. Cô quen với không khí vui vẻ, dễ chịu rồi. Hắn hỏi cô nghĩ gì về đám cưới này? Cô có thích nó? Cô tưởng tượng hắn là Lam, và trả lời: "Có hai điều mà Charles không thích về Diana: cô luôn mang giày cao hơn ông và cô quá nhanh chóng thân thiện với người lạ". Hắn quay sang và hỏi: "Còn Khanh thì sao?". Cô lắc nhẹ đầu, lại gạt bỏ thêm lần nữa ý nghĩ là hắn có thể đang thăm dò mình. "Cũng còn tùy thuộc vào người lạ và hoàn cảnh nữa". Một câu trả lời nghe sáo mòn và bài bản nhưng đúng với con người của cô. Cô ít khi đặt sẵn một khuôn mẫu cứng nhắc trong đầu mình. oOo Rạp chiếu phim sáng trưng và nhộn nhịp. Hắn dắt cô đi xuyên qua những dãy phòng dài bên ngoài trang trí bằng những tấm áp phích in hình tài tử. Mùi bắp rang thơm rạo rực, bồi hồi. Và rồi, trước cửa rạp chiếu phim số 18, cô nhìn thấy Linh Lan, con nhỏ nổi tiếng hay cặp kè với đám con trai Úc trong một nỗ lực vô vọng được ở lại xứ người mãi mãi. Linh Lan vẫy tay chào cô bên cạnh Mark, cậu bạn cùng lớp có vòng bụng chắc phải hơn 100. Mark nở nụ cười ngây ngô phía trên hộp bắp rang to bự, một tay kia vòng qua eo lưng Linh Lan đầy vẻ sở hữu. Giữa những công dân Úc ăn mặc giản dị đa số là quần jeans hay váy nỉ, trông Linh Lan giống như một nữ công tước của thế kỷ 18 với chiếc áo đầm đen vạt xòe. Linh Lan đi về hướng cô, và mỉm cười chào hắn thật duyên dáng. Sau vài câu chào hỏi, cả bọn đi vào tìm chỗ ngồi. Cô yên lặng bên cạnh hắn, nhìn lên màn hình đang nhảy nhót những hình ảnh quảng cáo vui nhộn, chợt nhớ đến e-mail của một người bạn vừa gởi đến cho cô sáng nay: "Sau suốt mấy ngày đi khắp Hà Nội thăm chùa chiền, danh lam thắng cảnh cùng mấy người bạn, tao chợt thấy thèm nhớ cảm giác và tình trạng được trở lại một mình. Đi du lịch đối với tao giờ đây không còn có nghĩa là thăm thú danh lam thắng cảnh rồi cùng nhau rung động nữa rồi…". Đó cũng chính là tình trạng của cô mỗi khi bước vào rạp xem phim. Cô thích biết bao cảm giác đó - dù đi với ai, dù ngồi giữa một đám đông dày đặc, thì thế giới của những nhân vật trên màn hình vẫn mở ra trước mắt thật lôi cuốn và riêng tư, dẫn dắt cô qua thật nhiều tâm trạng và suy đoán. Đêm nay là một ngoại lệ chăng? Có thể. Vì mở đầu cho đêm marathon này là phần 2 của bộ phim The Ring, một phim ma khá rùng rợn. Những hình ảnh quái dị, âm nhạc sắc như lưỡi dao buốt lạnh cùng không khí ngột ngạt kéo dài buộc cô phải tự trấn an mình bằng sự có mặt của hắn. Đến một đoạn cao trào khi cô gái trong phim mở tấm trải khuôn mặt nạn nhân ra thì cô phải quay mặt đi không dám nhìn vì sợ bị ám ảnh. Vẫn nghe thấy những âm thanh sắc lạnh, những tiếng hét của khán giả, vài tiếng hú hoang dã kiểu thổ dân. Tất cả thành một mớ hỗn độn. Và bỗng nhiên, giữa mớ âm thanh hỗn độn đó, cô như nghe thấy một tiếng thì thầm bằng thứ tiếng Anh rất chuẩn: "You're so beautiful" (Em rất đẹp) ngay bên tai mình. Cô cũng không dám chắc vì âm thanh quá ồn, và tiếng nói đó thoảng qua như làn gió. Hay đó chỉ là ảo giác? Cô ngồi thẳng lại và trộm nhìn hắn thật nhanh. Hắn đang ngồi thản nhiên nhìn lên màn ảnh, khuôn mặt lạnh tanh không một chút cảm xúc. Một khuôn mặt rất hợp với bối cảnh phim ma. Có phải là hắn, hay là con ma trong phim đã nói? Nhưng mà có hề gì. Cô và hắn chỉ là hai kẻ tình cờ đi cùng nhau trong một đoạn đường ngắn ngủi. Nhất là trong lúc này, khi cô cảm thấy mình như đang lạc lối trong một mối quan hệ mà cô từng tin rằng nó quá bền vững và ổn định. Một vài cô gái cười lên sằng sặc trong khi màn hình vẫn âm thầm lướt qua các hình ảnh nghẹt thở. Những tràng cười sằng sặc đã rộ lên từ đầu phim nay vẫn không chịu ngừng như không thể tự chủ. Một số người la hét tức tối. Ai đó gọi bảo vệ. Khi trật tự trở lại cũng là khi người ta công chiếu bộ phim mới Constantine. Khác với The Ring 2, đây là bộ phim đánh nhau theo kiểu "kim khí, điện máy", suốt buổi chỉ toàn những tiếng loảng xoảng, chan chát, rầm rầm. Càng đánh nhau, cô càng nghe lòng mình hững hờ. Và cũng như lần trước, khi những tiếng loảng xoảng, chan chát, rầm rầm vang lên to nhất, khi cô thoáng xao lãng đi vì cho rằng không còn gì có thể lay động mình, thì cô lại nghe giọng nói đó thoáng qua như làn gió. Lần này, đó là ba chữ "I love you" (Anh yêu em). Cô không trộm nhìn hắn nữa. Nếu hắn chính là người đã nói câu đó thì sao? Trò chơi của một kẻ tinh nghịch? Trò chơi có còn hiệu nghiệm đối với một người luôn tự dặn lòng là đừng bao giờ bị lung lay bởi những gì "lúc ẩn lúc hiện"? Đến phần chiếu của bộ phim lãng mạn Shall we dance, lấy cớ mình không thích Richard Gere, cô bỏ ra ngoài hành lang lúc nửa chừng. Thật lòng, cô cảm thấy bối rối. Hình như, cô và hắn đã không còn là những kẻ xa lạ. Trong ánh đèn mờ ảo hắt ra từ những tấm áp phích, cô nhìn thấy Linh Lan đang đứng hút thuốc. Khóe mắt cô gái long lanh như đang khóc. Cô không thích Linh Lan. Lý do chính có lẽ xuất phát từ việc cô nàng muốn ở lại Úc quá hăng hái và lộ liễu. Hơn 6 tháng ở Sydney, Linh Lan dành phần lớn thời gian cho việc hẹn hò với các chàng trai bản xứ, tìm hiểu các thủ tục để xin quyền cư trú vĩnh viễn và đổi sang nói tiếng Anh kiểu Úc nghe rất chướng tai vì sự không tự nhiên và uốn éo quá mức cho phép (so với một Linh Lan mà cô từng biết hồi còn học chung đại học - khá rụt rè và giản dị). Cô không tin là sự thay đổi môi trường sống lại có thể khiến người ta lột xác đến mức đó. Linh Lan đến gần cô. Những giọt nước mắt lăn dài trên đôi má bầu bĩnh. "Mark bỏ em rồi". Cô hỏi lại: "Vậy sao?". "Hắn cho là em có người khác". Cô không hiểu sao Linh Lan lại nói những điều này với mình. Có lẽ vì đêm đã quá khuya. Ngoài trời mưa rơi như trút. Những giờ phút khuya khoắt trống trải như thế này dễ làm người ta trút bầu tâm sự ngay với một người không hề thân thiết. Linh Lan rút ra một điếu thuốc mới, trở lại với vẻ thản nhiên quen thuộc. "Chị và anh Quang thế nào rồi?". Cô trả lời: "Chỉ là bạn bè thôi". Linh Lan mỉm cười vẻ giễu cợt: "Sao lại thế? Chị phải biết nắm lấy cơ hội chứ". Cô im lặng. Chẳng lẽ lại trả lời thà làm người khờ dại còn hơn là rơi vào cảnh khổ sở vì tình yêu và thất bại như cô gái liều lĩnh và lanh lẹ này? Chẳng lẽ lại nói rằng, cái nghề của tôi vốn chỉ quen và tin vào những con số và dữ liệu lạnh lùng, hơn là những suy đoán đầy cảm tính kiểu phụ nữ? Cô quay trở lại rạp. oOo Kết thúc 18 tháng học, Khanh về Việt Nam. Ở đó, một công việc tốt đang chờ cô. Vài người bạn tâm giao. Vài tiệm ăn ưa thích. Cuộc sống như thế đã bao năm rồi. Chỉ có điều là không còn đám cưới. Sau vụ Angelina Jolie vài tháng, cô và Dương quyết định chia tay. Quỹ thời gian của cô đang rút ngắn dần, không còn chỗ cho những trò đuổi bắt như kiểu "khi xưa ta bé" nữa. Và chắc Dương cũng thế. Chiều mai cô sẽ gặp lại hắn. Hắn tỏ tình với cô cách đây không lâu, bằng một cách diễn tả thật rõ ràng. Sau Constantine, không có thêm một "lời thì thầm bất cẩn" nào. Nhưng tại sao cô cứ mãi nghĩ về nó, như một ám ảnh thật dai dẳng và nhẹ nhàng?