Tháng ba về, Wichita đã vaò xuân. Trời đất như chuyển mình, cảnh vật xung quanh như bừng lên, ấm áp, reo vui trong nắng sau những ngày dài chìm đắm trong cái lạnh lẽo của mùa đông. Hai cây lê trong vườn nhà tôi, hoa đã nở trắng. Màu hoa tinh khiết làm sao. Màu hoa nhắc nhớ tôi thời con gái, thời mộng mơ, thời của trăng của mật, thời của những bước chân chim, tung tăng vui đùa bè bạn. Thời thiếu nữ, chiếc nón nghiêng che, cặp ôm trước ngực, thẹn thùng khi có những đôi mắt đằm thắm nhìn theo. Tôi đang đứng thơ thẩn nhìn qua vuông cửa sổ, mơ về những năm tháng đã xa thì tiếng chuông điện thoai reo vang. Tôi bực mình ;” Vô duyên ơi là vô duyên. Cắt đứt giấc mơ hoài niệm của tôi rồi. Ơi những cú điện thoại quảng cáo không đâu …”. Tôi vẫn đứng bất động, lòng vẫn còn đang thả trôi trên những bông hoa lê trong trắng ngây thơ. Người ta nói càng về già thì càng thích sống lại thời son trẻ. Quà đúng như thế. Tiếc ôi những ngày tháng qua mau. Mới ngày nào đây thôi, vô tư cắp sách đến trường, con nít ơi là con nít, hay hờn hay dỗi vu vơ, hay buồn hay giận không đâu mà bây giờ …tóc đã điểm sương, con cháu một đàn. Tiếng chuông điện thoại một lần nữa reo lên. Tôi thở dài chậm chạp đưa tay nhấc phôn: - Hello … - Cô Duyên hở … Tôi chỉ kịp kêu lên “ Thuyên ơi …”. Chiếc phôn rời khỏi tay tôi rơi trên nền nhà tạo ra những tiếng lốc cốc khô khan, âm thanh ngắn, cọc cằn đó vẫn cứ khua loạn trong đầu tôi. Tôi gục xuống bàn, chìm đi. Khi tỉnh dậy tôi thấy mình đang nằm trong phòng, bên cạnh tôi là đứa con gái Út với vẻ mặt lo lắng: - Mẹ tỉnh lại rồi. Lạy chúa …Mẹ làm con hết hồn …Chuyện gì vậy mẹ? - Cậu Thuyên mất rồi con ạ. Con tôi ngơ ngác: “Cậu Thuyên nào hở mẹ?” Cách đây hơn bốn mươi năm, Thuyên là bạn học cùng lớp của cậu em trai tôi. Lúc đó Thuyên và em tôi đang học lớp đệ lục, tôi lớp đệ tứ, là lớp bảy và lớp chin bây giờ. Tôi quen Thuyên vào dịp gia đình mừng sinh nhật thứ mười sáu của tôi. Tôi còn nhớ rất rõ buổi tối hôm ấy, một buổi tối thật đẹp, vui nhộn. Bạn bè tôi líu lo với những lời chúc với những món quà mừng tôi ngày tuổi trăng tròn. Có lẽ cái tuổi mười sáu là tuổi đẹp nhất đời của người con gái. Cái tuổi chưa phải là người lớn nhưng cũng không còn là trẻ con nữa. Cái tuổi của độ đang ngấp nghé ở ngưỡng cửa mộng mơ, đang háo hức bước một bàn chân vào vùng cấm, muốn khám phá muôn ngàn bí hiểm của cái tâm sinh lý mà một thoáng của thời điểm, đang ngấm ngầm bùng lên. Tôi nhìn cuộc đời lúc đó đã khác ngày hôm qua, ngày tôi còn mười lăm tuổi chin mươi chin rưỡi. Bữa tiệc sinh nhật đơn giản với những đồ ăn ngọt. Ôi những khuôn mặt thân thương bè bạn của ngày tôi mới lớn. Tôi đang hình dung ra từng người: Mỹ với nụ cười rạng rỡ vui tươi, Trâm với đôi mắt hình như lúc nào cũng buồn dù nó chả có gì để phải buồn cả. Huyền với cái miệng luôn liếng thoắng như chim. Chính Huyền hôm ấy đã làm tôi chú ý đến Thuyên khi Huyền hỏi tôi: - Ê Hà … Tay nào vậy.? Coi cũng bảnh đấy chứ! - Hắn là bạn của em tao. Con nít mà … - Thấy tướng tá …nhưng cái mặt còn non choẹt. Cái tuổi của Thuyên thật không tương xứng với vóc dáng tí nào. Thuyên to con, vạm vỡ, nếu chỉ trông phía sau lưng thôi, không ai bảo Thuyên mới chỉ mười bốn. Tôi bắt đầu để ý tới Thuyên, thỉnh thoảng tôi liếc trộm về phía Thuyên và lần nào cũng vậy, tôi bắt gặp một ánh mắt …có vẻ như trìu mến đắm say, nhìn tôi. Tôi chợt rùng mình, luống cuống. Mặt tôi nóng bừng. Trong người như có một luồng điện nhẹ đang chạy rần rần trong từng thớ thịt …Tôi thầm trấn an mình “ Thôi đừng nhìn hắn nữa “. Thế nhưng lòng tôi chẳng chịu nghe cái miệng tôi. Tôi vẫn cứ liếc nhìn Thuyên hoài …Có lần Thuyên mỉm cười. Tôi vội quay đi. Chân tay lung túng đánh rơi cả miếng bánh sinh nhật tôi vừa cắt, định đưa cho Huyền. - Sao vậy hở Hà? Tôi đánh trống lảng: - Không có gì …Sơ ý một chút, xin lỗi Huyền nhá. Tôi cúi xuống, lại liếc ngang về phía Thuyên. Thuyên đang cười đùa với đám bạn. Thật đáng ghét, làm người ta quýnh quáng rồi cười trên cái …cục quê của người ta. Tôi nhủ thầm thế nào cũng phải nói với cậu em tôi là mày có một tên bạn thật đáng ghét. Ghét, ghét … Buổi tiệc đã tàn. Mọi người đã ra về. Tôi thấy chỉ Thuyên còn ngồi lại với em tôi. Tôi bắt đầu thu dọn chiến trường. Chiến trường bây giờ là những ly tách, dĩa và rác. Đang loay hoay lau dọn thì em tôi gọi: - Chị Hà … Tôi ngẩng lên nhìn về phía chỗ em tôi và Thuyên ngồi: - Gì thế em? - Chị lại đây đi, Thuyên muốn nói chuyện với chị. Trời … bày đặt. Bộ muốn tán tỉnh tôi hay sao đây! Còn nhỏ quá mà em. Tôi thầm nghĩ và mỉm cười. Tôi bước lại bên em tôi tay tôi xoắn xoắn cái khăn lau bàn. Tôi nhìn Thuyên chờ đợi. Tôi thấy sao mình cũng rung quá. Hà ơi! Cái điệu bộ phớt tỉnh Ăng Lê, cao ngạo của ngày hôm qua đâu rồi, giờ sao lại mất bình tĩnh như vầy chứ … Thuyên vẻ mặt cũng ngượng ngùng không kém. Thuyên đứng dậy mỉm cười nhìn tôi. Tôi thấy nụ cười sao như là mếu, tôi muốn phì cười. Thuyên rút trong túi ra một cái hộp nhỏ xíu dài như cái ngón tay, nhìn qua tôi biết ngay là một cây bút, giọng Thuyên ấp úng: - Thuyên tới mừng Sinh nhật Hà. Sao lại là “Thuyên tới mừng sinh nhật Hà “, phải là “Em tới mừng sinh nhật Chị” mới đúng chứ. Tôi cười thầm trong bụng. Tôi mở cái hộp ra. Đúng là cây viết Pilot màu xanh, trên cây viết có khắc tên tôi:” Ngọc Hà, Sinh nhật 16.”. Tôi reo lên - Ồ! Đẹp quá! Cám ơn Thuyên. Từ hôm đó chúng tôi quen nhau. Thuyên năng đến nhà tôi hơn, dĩ nhiên là để chơi với em tôi và thỉnh thoảng liếc nhìn tôi một cái. Tôi thì ngoài mặt như không chú ý gì tới Thuyên nhưng đôi mắt khác sau ót tôi luôn hướng về phía Thuyên, theo dõi những động tịnh, những biến chuyển và những tình huống của Thuyên. Tôi đã nhận ra một điều: Đối phương cũng đang ngầm quan sát tôi. Được, để xem Thuyên dở trò gì. Tôi hơn Thuyên tới hai tuổi mà lại là …con gái nữa, dĩ nhiên Thuyên không thể qua mắt được tôi rồi. Những cử chỉ săn đón vụng về nhưng rất dễ thương của Thuyên nhiều lúc nghĩ lại tôi thấy nó đẹp ghê nơi. Một hôm trên đường tan học về, Thuyên đạp xe rề rề theo tôi, dù đường về nhà Thuyên ngược chiều với con đường về nhà tôi. Chúng tôi vừa đạp vừa nói chuyện trên trời dưới đất, chuyện học hành. Buổi chiều ở nhà quê thật êm ả, những cơn gío từ đồng nội thổi lên mùi rạ của mùa luá mới gặt, làm lòng người lâng lâng. Rồi hết chuyện để nói. Tôi phá tan sự im lặng: - Thuyên nhìn kìa, những bong hoa súng đẹp chưa. - Ừa! Nhà văn người ta gọi đó là hoa tiên tử mà lại. Tôi lien tưởng tới một bài giàng văn hồi học đệ lục nên hỏi Thuyên: - Chắc Thuyên mới học giảng văn bài “Hoa tiên tử “ hả. Thuyên không trả lời tôi, mà gọi tôi: - Hà ơi, ngừng xe lại đi - Để làm gì hở Thuyên? - Để Thuyên xuống hái cho Hà một bông hoa tiên tử. Tôi trong bụng thì thích quá vì từ bé tới giờ đâu có được hưởng cái thú lãng mạn như vậy, chỉ đọc thấy trên những trang tiểu thuyết thôi, nhưng ngoài bụng thì vẫn cố giã lả: - Thôi đừng Thuyên ạ. Bùn nước sẽ làm bẩn quần áo của Thuyên hết … - Bẩn về mẹ giặt, có sao đâu. Nói vậy rồi Thuyên lội xuống ruộng, hái lên cho tôi không phải chỉ một bông mà tới ba bông súng.Màu hoa tươi sáng như những nụ cười trong chiều vàng nắng. Tôi mang về nâng niu cắm trong bình hoa để trên bàn học. Ngồi nhìn hoa suốt buổi chiều vẽ vời một giấc mơ êm đềm, giấc mơ cổ tích: chàng hoàng tử đẹp trai đánh thức nàng công chúa xinh như mộng, ngủ quên trong khu rừng. Nàng công chúa bừng tỉnh dậy, thấy trời đất nở đầy những hoa và nàng thấy cõi đời này dễ yêu chi lạ. Ngày hôm sau em tôi đưa cho tôi một lá thơ và bảo rằng thơ của Thuyên gởi cho tôi. Tôi ngạc nhiên quá, hỏi em tôi là “ Sao Thuyên lại gởi thơ cho chị? Có chuyện gì không? Kỳ quá đi, bọn bạn chị mà chúng biết thì chị chỉ có nước độn thổ. Thôi em mang trả lại Thuyên đi, chị không nhận đâu …” - Hình như tối hôm qua nó bị đòn … Em tôi vứt lá thơ trên bàn học của tôi rồi vội vã đi ra, chạy theo chúng bạn đang chờ ngoài cửa. Cùng tuổi với Thuyên mà em tôi hồn nhiên quá, chả nghĩ gì …Không biết nó có hiểu là Thuyên đang …để ý tôi không. Mà nếu nó biết, thì thái độ của nó ra sao nhỉ? Tôi hồi hộp mở lá thơ ra: Hà ơi, Tối hôm qua Thuyên bị ba đánh đòn vì tội đi học về trễ và quần áo bùn đất dính lem. Ba hỏi đi đâu, làm gì. Thuyên nói dối là Thuyên đang đạp xe thì bị chúng bạn chèn ép làm té xuống ruộng. Ba không tin ba bảo:” Chắc mày đi tát cá đây mà”. Ba đã bao lần cấm không cho Thuyên đi bắt cá Hà ạ, nên ba bực lắm. Ba đánh Thuyên ba roi khá mạnh tay. Nhưng Thuyên không đau. Lúc nằm xấp để ba đánh, Thuyên nghĩ tới nụ cười của Hà, Thuyên chả thấy đau tí nào …Thật đấy, chả đau tí nào … Mai gặp, mình đi chơi nha. Hà có thích chim sáo không. Thuyên có một ổ chim sáo đã nở hai con, để nó trộng thêm chút nữa Thuyên bắt cho Hà nha. Thuyên. Đấy là lần đầu tiên tôi nhận được thơ, và cũng là lần duy nhất Thuyên viết thơ cho tôi. Tôi đọc đi đọc lại lá thơ. Nghĩ tội cho Thuyên quá, tại tôi mà Thuyên bị đòn. Tôi ấp lá thơ trên ngực như thầm chia xẻ với Thuyên. Trước ngày nghỉ hè một tuần, trường chúng tôi tổ chức cho học sinh toàn trường đi chơi núi Bửu Long.Chúng tôi nôn nao chờ đợi ngày đó. Ngày đó đã đến. Mấy trăm con chim non ngồi trên những chiếc xe đò dài, reo hò ca hát dọc trên quãng đường tới núi. Chúng tôi bước chân leo lên núi. Cái cảm giác xúc động, bồi hồi len lén vào hồn tôi khi tôi đang nhận ra mình trong vai Ngọc trên đường về chùa Giáng mùa hè năm nào trong tác phẩm “Hồn Bướm Mơ Tiên “ của nhà văn Khái Hưng. Đúng là một cảnh thoát tục, đứng trên cao nhìn về thành phố xa xa, con người như rũ sạch được những nợ trần ai, riêng bọn nhóc chúng tôi thì những bài toán hóc búa, những đề văn khó diễn đạt, bỗng chốc cũng chìm vào lãng quên. Chúng tôi tung tăng vui hát, cùng nhau tham gia những trò chơi giữa sân chùa. Tuỳ theo trò chơi của từng khối, từng lớp. Có lớp thì chơi năm mười, ú tìm, có lớp thì chơi bịt mắt bắt dê …Lớp của tôi thì chơi trò kéo dây. Chúng tôi chia làm hai phe, bám đuôi nhau. Mỗi phe trụ một bên, ngăn cách nhau bởi một lằn vạch ngang, nắm một đầu dây. Sau tiếng còi ra hiệu bắt đầu của thày dạy thể dục. Chúng tôi phùng mang trợn má kéo. Những bạn bè bên ngoài vỗ tay cổ võ, reo hò. Sau một lúc giằng co, phe bên kia đuối sức thả sợi dây chịu thua. Phe bên tôi bất ngờ vẫn kéo nên té đè lên nhau. Tôi té ngay trên lòng của Huy, người bạn học trai cùng lớp. Tôi lồm cồm đứng lên, đưa mắt nhìn quanh để tìm Thuyên, coi thử Thuyên có mỉm cười chia xẻ niềm vinh hạnh chiến thắng của tôi không. Nhưng tôi thấy Thuyên lỉnh đi, vẻ mặt như buồn lắm. Tôi cũng chẳng hiểu vì sao. Những trò chơi tiếp theo rất hấp dẫn và vui nhộn, nhưng tôi không còn chú tâm đến nữa vì lòng tôi đang phân vân về Thuyên về thái độ tự nhiên khác lạ của Thuyên. Tới giờ nghỉ sinh hoạt, tôi thấy Thuyên một mình ngồi bên khe đá chót vót trên cao, luôn tay bứt những chiếc lá cây, vo tròn rồi ném ra xa. Tôi cố gắng leo lên chỗ Thuyên, mệt nhoài: - Thuyên ơi, sao leo tít lên đây ngồi một mình buồn thế! Nhớ mẹ rồi phải không? Thuyên không trả lời tôi, vùng vằng bỏ ra chỗ khác ngồi. Tôi ngạc nhiên gạn hỏi: - Hình như Thuyên giận Hà hả. Hà đã làm gì …? Thuyên nói trống không - Ai làm gì thì ai biết mà … - Thật tình Hà không biết. Nếu có gì cho Hà xin lỗi nha. Đừng có nghỉ chơi với Hà nha Thuyên nhẹ nhàng quay mặt lại nhìn tôi. Tôi bắt gặp lại ánh mắt trìu mến hôm nào. - Hà có biết khi kéo dây ấy …Ấy ngã vào lòng người ta …Ấy có biết tim Thuyên đau thót, thật đấy đau lắm, tứ chi rã rời.Thuyên muốn khóc. - Thì có sao đâu hở Thuyên? - Nhưng Thuyên không thích nhìn thấy cái cảnh ấy … - Ơ … - Hà nói với Thuyên đi, sau này sẽ không bao giờ chơi cái trò chơi ấy nữa, hứa đi … Tôi chợt hiểu ra, tôi thấy …thương Thuyên ghê. Tôi mạnh dạn nắm bàn tay Thuyên, ngồi xuống bên Thuyên. Tôi kéo Thuyên lại sát hơn và tôi hôn nhẹ trên má Thuyên. Thuyên như bị điện giật, đẩy tôi ra, đưa tay chùi má, cúi xuống nói nhỏ: - Hà làm Thuyên …nhột quá. Còn tôi một cảm giác lâng lâng, tôi thấy như buổi chiều ngưng đọng lại và những tiếng chim hót ngọt ngào đang choá ngập hồn tôi. Tôi thì thầm bên tai Thuyên: - Thuyên ơi Hà xin lỗi …Hà thề sẽ không bao giờ chơi kéo dây nữa … Thuyên bóp nhẹ bàn tay tôi. Chúng tôi cùng nhau viết tên hai đứa trên một tảng đá cao vút, rồi tụt xuống, về trại chuẩn bị cho bữa cơm chiều. Bữa cơm chiều là những ổ bánh mì thịt. Chúng tôi cùng ăn cùng hát bài ca tạm biệt. Giã từ thắng cảnh Bửu Long, giã từ một ngày vui của thời đi học. Chúng tôi kéo nhau xuống bãi đậu xe dưới chân núi. Trên xe ra về chắc hẳn trong mỗi đứa chúng tôi đều có những kỷ niệm riêng tư đáng ghi nhớ. Cảnh hùng vĩ thoát tục ấy mỗi lúc một xa đi, bịn rịn, và rồi xa hẳn khi đơàn xe của chúng tôi bắt đầu quẹo về con đường vào thành phố. Năm học chấm dứt. Những cậy phượng trong sân trường đã trổ hoa đỏ khắp. Báo hiệu mùa chia tay. Đây cũng là niên học cuối của tôi. Năm tới tôi phải ra tỉnh để học vì ở quê tôi chưa có trường Đệ nhị cấp. Những quyển lưu bút ngày xanh được chuyến tay nhau. Bạn bè mỗi người dán một tấm hình vào đó và ghi vài cảm nghĩ về tình bạn, những nhớ nhung nhau trong ba tháng hè xa cách. Cuốn lưu bút của tôi kín các trang, riêng chỉ có trang của Thuyên là trống. Thuyên chỉ ký tên và ghi chú năm học, thế thôi. Tôi hơi buồn không hiểu sao Thuyên lại làm như vậy. Những ngày hè đang trôi qua mau, tôi chỉ gặp Thuyên vài lần vội vã, dường như Thuyên đắm chìm vào những thú chơi với bạn bè mà quên bẵng tôi. Tôi nhớ Thuyên lắm, nhà tôi với nhà Thuyên cùng huyện nhưng khác xã. Có lần tôi rủ Huyền, Trâm và Mỹ cùng nhau về quê Thuyên ăn trái cây. Quê của Thuyên đủ thứ cây trái, vườn tược ngút ngàn, nào là măng cụt, sầu riêng, chôm chôm, mít, bưởi, mận, xoài …Mấy nhỏ bạn thích lắm. Còn tôi mục đích không phải là đi ăn trái cây mà là muốn gặp Thuyên, muốn nhìn thấy Thuyên bây giờ ra sao …Chúng tôi ghé nhà Thuyên hỏi mua chôm chôm.. Một bà, tôi nghĩ chắc là mẹ Thuyên tươi cười hỏi thăm chúng tôi. Bà nói: - Ngày mùa mà, mua bán gì chứ. Đấy các con thích ăn trái gì cứ tự nhiên hái ăn. Bác đãi đấy. Làm sao cho vui, các cháu được vui, thế là đủ. Chúng tôi cám ơn, và hái ăn rất thoải mái không hề e dè gì cả. Tôi cứ cố tình để ý xem có Thuyên ở nhà không. Nhưng mãi đến lúc chúng tôi ra về mà cũng chả thấy bóng dáng Thuyên đâu. Tôi thật tình buồn muốn khóc. Niên học mới sắp bắt đầu. Tôi sắp phải rời xa nhà, xa Thuyên rồi. Tôi mong Thuyên quá. Đang ngồi buồn thơ thẩn thì Thuyên đến, nghe tiếng Thuyên hỏi em tôi từ ngoài ngõ, tôi mừng phát rung người. Gớm trốn biệt đâu cả tháng nay, nay mới ló mặt ra. Tôi đinh chạy bay ra ngõ, nhưng nghĩ lại như thế thì lộ liễu quá ai coi cho được. Nên tôi ngồi thừ ở trong nhà. Em tôi và Thuyên bước vào nhà. Thuyên gật đầu chào tôi: - Hè gần hết rồi mà Hà không đi chơi đâu à … Tôi lắc đầu: - Chả biết đi chơi chỗ nào cả … - Thiếu gì chỗ để đi. Có đi không mai Thuyên dẫn đi … Thuyên cười và nháy mắt cho tôi. Tôi hiểu ý Thuyên rồi.Ngày hôm sau tôi gặp Thuyên ở cuối phố. Thuyên đạp xe chở tôi về nhà Thuyên. Chúng tôi dung dăng dung dẻ dắt nhau ra bờ sông, leo lên ghe. Thuyên chèo ghe và đưa tôi đi dưới những tàn cây xum xuê trái. Tôi hỏi Thuyên: - Vậy chứ mấy ngày vừa qua Thuyên đi đâu mà Hà với bạn Hà xuống nhà Thuyên ăn trái cây mà Thuyên chả có nhà vậy? - Thuyên đi Vũng Tầu, ra cô Út ở chơi đi tắm biển … - Sướng ghê ha, chỉ tội tôi ngồi nhớ … - Ba bắt đi đó mà chứ Thuyên chẳng muốn. Tôi cũng ngồi nhớ vậy chứ đâu chỉ mình ai. - Mùa học tới mình không gặp nhau nữa rồi. Nghe tôi nói vậy, Thuyên thở dài cho ghe ghé vào bờ. Thuyên nói với tôi là Thuyên không muốn nghĩ tới điều đó. Nó khắc khoải sao đâu á. Tôi nói với Thuyên là mỗi tuần tôi sẽ mỗi về. Mỗi tuần chúng tôi sẽ gặp nhau một lần mà. Thuyên ậm ừ như nuốt không trôi những điều tôi nói.. Và mùa học mới bắt đầu. Tôi ra tỉnh. Mấy tháng đầu thì đúng như lời hứa, tôi về mỗi tuần. Mỗi tuần chúng tôi có một lần để gặp nhau, để nói chuyện bâng quơ, dắt nhau đi ăn kem. Tình yêu như nảy nở rất đều đặn, dù chúng tôi chỉ dám nắm tay nhau. Nụ hôn duy nhất là nụ hôn má mà tôi đã hôn Thuyên lần đi chơi núi hôm nào. Nhưng càng về cuối niên học bài vở nhiều và để bảo đảm cho kỳ thi Tú Tài một năm tới nên Ba tôi bắt tôi ở lại trên tỉnh để học thêm, không cho về hằng tuần nữa.Những ngày mưa buồn ngồi trong lớp nhìn ra ngoài sân. Những hạt mưa như cứ gõ hoài trên nỗi nhớ quay quắt của tôi. Ở ngôi trường tỉnh này cũng có vài ba anh chàng tán tỉnh tôi, nhưng trong tim tôi chỉ có một bóng hình Thuyên, vả lại tôi cũng sợ lắm con trai thành phố. Nghe nói là họ quỉ quyệt ghê lắm chả thực thà như con trai nhà quê đâu. Tôi và Thuyên đã lâu không gặp nhau. Những năm đó chiến sự mỗi ngày một leo thang, ở dưới quê tình hình an ninh thật bất ổn.Sau năm học đệ tam, nghỉ hè tôi về nhà mong gặp lại Thuyên, nhưng em tôi cho biết gia đình Thuyên đã chuyển đâu về Sài Gòn rồi, ở vùng dưới xã đó lộn xộn lắm. Thế là từ đó chúng tôi mất liên lạc với nhau. Thấm thoát hai năm nữa trôi qua. Tôi tốt nghiệp Trung học Đệ nhị cấp và …theo chồng. Tưởng rằng mọi chuyện sẽ êm ả trôi qua. Tôi vui với vai trò làm vợ và làm mẹ. Thuyên chỉ còn trong giấc mơ của tôi mỗi khi chồng tôi xa nhà. “Năm năm rồi không gặp Từ khi em lấy chồng Anh dặm trường mê mải Đời chia những nhánh sông …” Tôi thỉnh thoảng cứ nghêu ngao bài hát này để ru con tôi ngủ “ Ngày nhà em pháo nổ Anh cuộn mình trong chăn Như con sâu làm tổ Trong trái vải cô đơn …” Không hiểu khi Thuyên biết tin tôi lấy chồng, anh có tâm trạng đó không nhỉ. Rồi một hôm cậu em trai tôi ghé thăm và cho tôi biết là mới đây Thuyên có ghé về nhà báo tin là sắp lên đường nhập ngũ. Thuyên hỏi thăm về tôi. Em tôi bảo tôi đã có chồng và được một cháu gái hai tuổi rồi. Em tôi hỏi có muốn ghé thăm tôi không, nhưng Thuyên buồn bã lắc đầu. Và Thuyên đáp xe đò về trên Sài Gòn ngay. Cho tới hơn chục năm sau tình cờ gặp nhau ở Sở ngoại vụ, cùng nộp đơn xuất ngoại theo diện HO. Chúng tôi ngỡ ngàng nhìn nhau. Những kỷ niệm cũ lướt nhẹ trên những giọt nước mắt âm thầm. Chúng tôi giữ liên lạc với nhau từ hôm đó. - Tình yêu gì mà không có mùi mẫn gì hết vậy má? Đứa con gái tôi cất tiếng hỏi. - Thời của má mà …cổ lỗ sĩ lắm. Nắm cái tay nhau thôi là đã run cầm cập rồi …Con chuẩn bị mua vé máy bay và đưa má đi Oregon ngay nha con. Cậu Thuyên ở Portland, Oregon con ạ. Sáng sớm ngày hôm sau, Mẹ con tôi bay đi Oregon. Chúng tôi ghé mua một bó hồng nhung và ghé thẳng nhà quàn. Gặp vợ con của Thuyên trong tang phục màu trắng. Lòng tôi đau như cắt. Nước mắt tôi chảy hai hàng. Tôi ôm vợ Thuyên. Tôi ghì chặt như mong là nỗi mất mát này hãy chuyển hết qua tôi được. Tôi tiến sát quan tài Thuyên. Tôi lấy lá thơ kỷ niệm của Thuyên mà tôi đã cất giữ hơn bốn chục năm nay, trịnh trọng đặt lá thơ màu xanh mà những giọt nước mắt đã rơi xuống làm màu xanh loang lổ biến thành màu tím trên ngực Thuyên. Tôi nói thầm với Thuyên: “ Thuyên ơi …Hà đến thăm Thuyên lần cuối rồi chúng ta mãi mãi chả còn gặp nhau. Kỷ niệm này hoà với những dòng nước mắt Hà gởi đi theo Thuyên. Nhớ giữ lấy, nếu có kiếp sau. Nó sẽ là bằng chứng để mình tìm gặp lại nhau. Vĩnh biệt. “ Con gái tôi trao bó hồng cho tôi. Tôi đặt bó hồng dưới chân Thuyên. Nhìn khuôn mặt Thuyên như ngủ rất bình yên lần cuối, rồi chúng tôi bước ra ngoài. Vợ Thuyên mời chúng tôi về nhà nghỉ ngơi. Nhưng tôi đã khước từ vì bận lắm. Con gái tôi hỏi: Sao mẹ không ở lại đưa cậu Thuyên đến nơi an nghỉ. Tôi trả lời con tôi là: Mẹ đã dọn sẵn cho cậu Thuyên một huyệt mộ rồi từ hơn bốn chục năm qua con ạ. Đó chính là trái tim Mẹ. Cậu Thuyên sẽ mãi mãi yên nghỉ trong trái tim mẹ. Còn phải đưa tiễn đi đâu. Nói xong tôi bật khóc. Con gái tôi dìu tôi ra xe. Chúng tôi hướng về phi trường.Trời Portland đã lập xuân mà sao tôi nghe ảm đạm thê lương. lê du miên