1. Cha tôi là một người rất khó tính. Ấy là vì ông có lý do riêng của mình, nhưng tôi thực sự không muốn hiểu. Tôi không có bạn chơi cùng, và dù cha tôi có viện đủ lý do gì đi chăng nữa cũng chẳng thể cải biến được sự cô đơn luôn thường trực trong tim tôi. Không bao giờ cha tôi giao tiếp với người lạ và đương nhiên tôi cũng bị cấm hoàn toàn. Các anh tôi đã lớn, mỗi người đều có công việc riêng của mình, chẳng ai chịu chơi với tôi, nên rốt cuộc chỉ có tôi là ra vào lủi thủi một mình. Tôi cứ như vậy suốt mười mấy năm. Người ta thường nói, ở lâu trong một hoàn cảnh thì con người ta có thể quen với hoàn cảnh đó. Tôi thì không. Cho dù có vài chục năm nữa qua đi, tôi cũng chẳng thể nào quen với sự hiu quạnh. Giá như mẹ tôi còn ở đây, chắc chắn người không để cha giam hãm trói buộc tôi như thế này. Dù mẹ mất từ hồi tôi còn nhỏ, nhưng tôi vẫn còn nhớ những tháng ngày yên vui hạnh phúc đó. Tôi còn nhớ lắm, tóc mẹ đen dài, bàn tay mẹ mềm mại ấm áp, mẹ hay ôm ấp dỗ dành tôi với một giọng nói vô cùng dịu dàng ngọt ngào. Nhưng tôi vẫn có cách. Cần phải nói thêm rằng, gần nhà tôi có một dinh thự rất lớn, nghe nói là của một vị địa chủ rất giàu có. Vị địa chủ ấy có một người con gái xinh đẹp, chẳng hiểu vì lý do gì tự nhiên phát điên. Để chữa bệnh cho con, người ấy đã mang cả gia đình đi lên tỉnh. Dinh thự từ đó bị bỏ hoang. 'Những lúc cha tôi ở nhà, thỉnh thoảng cha cũng cho tôi ra ngoài chơi. Những chuyện đó là tôi nghe trộm người ta, chứ bình thường cha tôi cấm tiệt chúng tôi nhắc đến ngôi nhà đó. Có một lần anh cả tôi vô tình nhắc đến tòa dinh thự đó, cha tôi quăng ngay cái bình trên tay xuống đất, trừng mắt nhìn anh tôi nhìn anh tôi.. Ngôi biệt thự đó là một điều cấm kỵ mà không bao giờ chúng tôi được nhắc đến. Càng cấm kỵ thì người ta càng tò mò. Mỗi lúc cha đi vắng, hoặc cho ra ngoài chơi, tôi lại lẻn đến biệt thự đó. Vì gần đây, tự nhiên ở ngôi biệt thự đó có người ở. Đã chừng nửa tháng nay rồi, đêm đêm, mỗi khi hé cửa sổ nhìn ra, tôi đều thấy bên dinh thự đó có ánh đèn leo lét. Có lần lén cha lén anh, tôi lẻn sang đó ngó trộm qua cửa sổ, thì thấy quả có người trong đó thật. Một chàng trai trẻ, chỉ tầm tuổi anh hai của tôi, hình dung đẹp đẽ, nhưng nước da có vẻ trắng xanh yếu ớt. Chẳng hiểu anh ta làm gì mà đêm nào cũng chong đèn đọc sách đến tận gần sáng mới chịu đi ngủ. Lúc này cũng thế, cha vừa ra khỏi nhà là tôi đã ra theo. Không hiểu sao càng ngày tôi càng tò mò về người ấy. Sách có gì hay mà anh ấy cứ đọc mãi không biết chán như thế nhỉ. Nhà tôi cũng có sách, thi thoảng có đôi lần tôi mở ra xem thử, nhưng chẳng thấy có gì thú vị, nói đúng hơn là tôi hoàn toàn chẳng hiểu gì hết. Thế mà anh cứ ngồi đọc say sưa, mê mải như thế, thật là lạ. Một cơn gió bất chợt thổi tạt vào phòng qua ô cửa mở rộng làm ánh nến chập chờn chực tắt. Anh vội đưa tay áo che rồi nhìn vụt qua cửa sổ. Thôi rồi. Tôi giật mình la thầm lên một tiếng, ngồi thụp xuống, nhưng hình như không kịp. Có lẽ anh đã nhìn thấy tôi mất rồi. Tôi ngồi im sát vách tường, không dám cựa quậy. Không gian vẫn im ắng tĩnh lặng, không có vẻ gì là thay đổi so với trước. Một phút, rồi hai phút rồi năm phút trôi qua. Không có gì lạ cả. Tôi thở phào nhẹ nhõm, từ từ đứng dậy. - Á á á á á á á á á Tôi suýt nữa ngã bổ nhào xuống đất. Ngay trên đầu tôi, là anh, với khuôn mặt hết sức nghiêm chỉnh. Tôi không thể hiểu nổi anh đã đứng nhìn tôi như thế từ lúc nào, nhưng tôi tuyệt nhiên không cảm thấy được tiếng bước chân, hơi thở hay ánh mắt của anh. Anh làm cách nào để có thể tiến ra gần cửa sổ, rồi ngó xuống chỗ tôi một cách im lìm như thế trong suốt năm phút liền. Không thể tin nổi. Anh ngó tôi một thoáng rồi mỉm cười: - Cô bé dễ thương, em ở đâu ra vậy? Sau này, mỗi lần nhắc lại chuyện đó, anh đều cười rũ rượi. anh nói, mặt tôi lúc đó cực kỳ kỳ quái Tôi vội vàng: - Không, em… không… Rồi tôi ù té chạy về nhà. Hai má tôi tự nhiên nóng bừng lên, tim đập thình thịch. Thế là anh đã thấy tôi mất rồi, nếu cha tôi biết tôi sẽ chết. Cha đã ngăn cấm tôi không được sang đó mà. May thay, cha không biết gì hết. Tối tối, từ ô cửa sổ nhà mình, tôi vẫn thấy ánh đèn leo lét thấp thoáng từ phía nhà anh. Và tôi lại nhớ đến ánh mắt anh, đến nụ cười của anh. Những lời nói của anh cứ văng vẳng bên tai tôi. Dễ thương. Dễ thương là gì vậy. Tôi chưa bao giờ được nghe từ đó, nhưng âm điệu nhẹ nhàng êm dịu của nó làm tôi thấy dễ chịu. Càng ngày, những hình ảnh của anh càng thường trực trong tôi. Mỗi phút mỗi giây tôi đều nhớ đến anh, và câu nói của anh cứ lặp đi lặp lại trong óc tôi. Anh đâu có vẻ gì là người xấu đâu, nếu người trong làng ai cũng như anh thì sao cha lại không muốn cho tôi gặp nhỉ. Khoan đã, có một chuyện hiểu lầm ở đây. Cha cấm tôi không được nói chuyện với người trong làng, nhưng anh đâu phải là người ở làng. Anh mới chuyển đến tòa dinh thự kia không lâu mà. Như vậy thì dù tôi có gặp anh đi chăng nữa, cũng đâu có nghĩa là tôi đã phạm vào lệnh cấm của cha. Cha tức giận khi chúng tôi nhắc đến tòa dinh thự kia, nhưng chưa bao giờ cha nói “ cấm chúng tôi đến gần đó”. Như vậy ngay cả việc tôi đến đó thì cũng không phải là tôi cãi lời cha. Lúc tôi gặp anh, tôi đang làm một việc rất xấu, đó là ngó trộm vào nhà của người khác. Nhưng anh đâu có giận. Anh còn gọi tôi là cô bé dễ thương, còn mỉm cười với tôi nữa cơ mà. Như thế có nghĩa là anh không ghét tôi. Không ghét tôi thì tôi có thể làm bạn với anh chứ nhỉ. Tôi chưa bao giờ có bạn, đây không phải là cơ hội dể tôi có người bạn đầu tiên ư. 2. Dạo này, cha tôi thường hay đi ra ngoài. Mỗi lúc ở nhà, cha lại vô cùng trầm lặng. Đôi khi, cha nhìn tôi rồi kêu tôi ra ngoài chơi. Chỉ cần thế là đủ. Tôi giờ đã kết bạn với anh, mỗi tối, chỉ cần cha ra ngoài một lúc là tôi cũng nối bước theo sau. Cuộc sống của tôi, từ ngày có anh, chưa bao giờ vui vẻ hạnh phúc như vậy. Từ khi tôi quen anh, tôi mới phát hiện ra sách cũng có điểm hay của nó. Anh kể rằng, anh chỉ sống một mình với lão bộc, cho nên, bạn bè của anh chỉ có mấy quyển sách. Bây giờ thì có thêm tôi. Sao anh phải sống một mình ở đây, sao anh không có bạn, tôi chẳng bao giờ thắc mắc. Bởi vì tôi cũng từng sống một mình như thế, trước khi anh đến mà. Những cuốn sách ở nhà anh nhiều vô kể. Anh có hẳn một gian phòng lớn chứa đầy sách, tất cả đều được bọc bìa da đỏ, in chữ nổi màu vàng. Trong sách có bao nhiêu thứ rất hay, có những điều tôi không hiểu hết, mỗi lần như thế, anh lại tận tình giảng giải cho tôi. Có một lần, tôi đọc tới một cuốn sách kỳ lạ. Trong sách kể về tình yêu của người với ma, với quỷ, với chồn tiên. Những chàng thư sinh ngồi đọc sách giữa đêm khuya, rồi bỗng nhiên một cơn gió lạnh thổi qua, rồi một mỹ nhân xuất hiện, kết bạn với chàng. Sau đó lại phát hiện ra những người đẹp ấy lại không phải là người. Thật là hấp dẫn Thấy tôi đọc cuốn sách đó, anh đã cười to lên. Anh biểu anh cũng đâu khác gì. Giữa đêm hôm khuya khoắt, sau một trận gió, một cô gái dễ thương bỗng xuất hiện, nhìn trộm vào cửa sổ nhà anh đó thôi. Tôi đỏ mặt lên cãi, rằng anh mới là người không bình thường. Làm gì có ai tự nhiên đứng trên đầu người ta mà nhìn chằm chằm một lúc lâu chẳng thèm nói năng gì như vậy. Hơn nữa lại không một tiếng động, biết là anh đi ra hay anh bay ra. Anh liền đáp, anh phải cố nhón chân, nín thở, vì anh muốn chờ xem tôi biến thành con bướm bay đi như thế nào Kể ra tự nhiên biến thành con bướm cũng vui vẻ nhỉ. Mà ma là cái gì mà thần thông quảng dại như thế. Đã là ma, sao lại thích làm bạn với con người. Ma sao không làm bạn với ma nhỉ. Mà có đúng là khi người ta ở một mình trong đêm, ma quỷ sẽ xuất hiện quấy rối hay không. Nếu đúng như thế thì tại sao tôi ở nhà một mình bao nhiêu năm nay mà chẳng có ma quỷ gì xuất hiên. Anh nhìn tôi rồi nói, vì tôi còn quá nhỏ, chờ tôi lớn hơn một chút, chỉ cần cứ dễ thương thế này thì thiếu gì ma quỷ đến trêu ghẹo. Anh toàn kiếm cớ trêu chọc tôi thôi. Nếu tôi mà xinh đẹp, à phải rồi, tôi chợt nhớ tới câu chuyện về con gái người chủ dinh thự ở đây. Cô gái ấy chắc là xinh đẹp lắm, vì cô ấy đã bị ma quỷ trêu ám đến mức bị mất trí, gia đình cô ấy phải chuyển đi nơi khác cơ mà. Thật không ngờ, nghe tôi nói tới cô gái đó, anh bỗng sa sầm nét mặt, rồi anh không nói bất kỳ điều gì với tôi suốt buổi tối hôm đó. Tôi không hiểu mình đã làm gì sai, câu chuyện về cô gái ấy tại sao lại làm anh khó chịu như vậy chứ. Mà nói mới nhớ, lâu nay tôi chưa từng nghĩ tới, sao anh lại tới ở ngôi dinh thự này nhỉ. Không hiểu anh có quan hệ gì với gia đình người địa chủ đã bỏ đi kia không. Sao anh lại phải ở một nơi heo hút như thế này, lại ở một mình. Nơi đây từng có người bị ma quấy rầy, sao anh dám ở một mình nhỉ. Lựa một hôm anh vui vẻ, tôi sẽ hỏi, dù lòng phập phồng lo rằng anh sẽ nổi giận. Nhưng anh chỉ nhìn một cách xa vắng ra ngoài khung cửa sổ, hồi lâu mới đáp, rằng anh đang tìm một người con gái anh rất yêu thương, thế thôi. Vẻ u buồn đau khổ của anh còn làm tôi thấy sợ hơn, kể từ đó, tôi tuyệt nhiên không bao giờ thắc mắc thêm bất kỳ điều gì nữa. Anh là bạn của tôi, hàng đêm chúng tôi được nói chuyện vui vẻ với nhau, như thế là đủ. …….. Hôm nay hình như cha tôi có vẻ là lạ. Tối đã lâu rồi mà cha vẫn không chịu ra khỏi nhà, còn gọi anh hai, anh ba vào nói chuyện gì đó. Tôi không quan tâm đến chuyện đó, chẳng bao giờ cha và anh kể cho tôi nghe chuyện của họ, tôi thì đương nhiên không bao giờ dám hỏi rồi, nên hôm nay cũng vậy, tôi chỉ ngồi bên cạnh cửa sổ, nhìn ra vườn. Ánh trăng hạ huyền hôm nay có vẻ yếu ớt hơn mọi ngày, mấy hàng cây trông cũng xanh xao, gầy guộc. Tôi nóng ruột lắm, hôm qua anh đã hẹn hôm nay sẽ cho tôi mượn cuốn tiếp theo của truyện người yêu ma hôm trước, thế mà sao cha mãi không đi. Nếu chỉ còn mấy anh thì không sợ, tôi có thể kiếm cớ ra ngoài, nhưng cha thì khác. Không có cách nào đánh lừa cha cho được. Rồi cha cũng đứng dậy. Khi đi ngang chỗ tôi, cha chợt liếc tôi một cái làm tôi giật thót mình. Lẽ nào cha đã biết gì đó. Nhưng tôi cẩn thận lắm kia mà. Tôi luôn về nhà trước khi cha về, và chỉ đi khi nào cha đã chắc chắn đi. Không thể nào. Hay mấy ông anh của tôi. Nhưng mấy anh thương tôi lắm, mỗi lần tôi có tội gì, các anh đều bao che cho tôi, thì không lý nào cách anh lại mách cho cha cả. Tôi cảm thấy khá bất an. Hay là hôm nay tôi không đến chỗ anh nữa chỉ. Cha tôi là người rất tinh tường, tốt nhất là nên để yên một thời gian chăng. Nhưng, nhưng câu chuyện của anh đang đến đoạn hay. Tôi lưỡng lự một chút rồi đứng dậy. Thôi, nốt hôm nay vậy, rồi từ mai tôi sẽ ngoan ngoãn ở nhà. Tôi đã trót hứa với anh rồi, nếu tôi không đến anh nhất định sẽ trông. Biết đâu anh sẽ lại lo lắng. Dù sao anh cũng là người bạn duy nhất của tôi, không nên thất tín với anh. Trăng rải nhẹ luồng ánh sáng yếu ớt lên khung cảnh, làm tất cả cứ có vẻ gì đó âm u, lành lạnh. Trong óc tôi cứ lởn vởn mãi ánh mắt của cha, nó làm tim tôi đập thình thịch rất khó chịu. Mỗi tiếng động nhỏ cũng làm tôi thấy giật mình, cứ như cha đang đứng ở đâu đó nhìn tôi, theo dõi tôi. Tôi dừng lại, ngó quanh quất. Làm gì có ai đâu, chỉ là tôi tự mình hù dọa mình. Anh đã bảo rồi, thần hồn nát thần tính, trên đời này chẳng có ma quỷ hay yêu quái gì hết, đó chỉ là do con người tự tưởng tượng ra mà thôi. Nhưng con người là như thế, những cái gì thấy tận mắt thì không tin, toàn tin vào những cái lưu truyền vu vơ, hoang đường. Đèn nhà anh đã thắp lên từ lúc nào, qua khung cửa sổ vẫn mở rộng như mọi ngày, tôi thấy anh đang cắm cúi đọc một cái gì đó. Tôi đi vòng ra cửa chính, cầm tay nắm cửa, xoay nhẹ rồi đẩy cửa bước vào. Nghe thấy tiếng động, anh ngẩng mặt lên, nhìn tôi mỉm cười: - Em cứ để cửa mở đi. Hôm nay trời hơi oi bức, mở cửa để gió lùa vào cho thoáng cũng được. Tôi khẽ vâng nhẹ rồi chạy ào vào chỗ anh. Mọi bất an hoàn toàn biến mất. Anh nói đúng, chỉ là do tôi tự tưởng tượng ra hết mà thôi. Hoặc do ở bên cạnh anh, tôi cũng không biết nữa. - Chủ nhân. Người lão bộc già của anh đột ngột xuất hiện làm tôi giật mình. Tôi không thể nào thích nghi nổi với cái cách xuất hiện của ông ấy, lần nào cũng âm thầm lặng lẽ. Ông tiến lại gần anh, nói thầm gì đó. Chắc ông co chuyện riêng cần nói với anh. Không muốn nghe lén, tôi lại ra ngồi gần cửa sổ. Hôm nay có chuyện gì kỳ quặc thế nhỉ, hết cha và anh tôi có chuyện bí mật, giờ lại đến anh và lão bộc của anh. Mà cũng đúng thôi. Đến một đứa như tôi còn có những bí mật cần giấu giếm nữa là, chỉ là tôi không có ai để chia sẻ mà thôi. Tôi đặt quyển truyện xuống bàn, lơ đãng nhìn ra cửa sổ. Những tiếng chim kêu đêm rúc liên hồi, hình như làm xao động cả ánh trăng non. Tim tôi bỗng đập thình thịch, cảm giác bất an lúc nãy lại tràn về. Cuốn truyện đang đọc dở cũng trở nên bớt hứng thú hơn nhiều. Phía sau lưng tôi, anh và lão bộc vẫn tiếp tục thì thầm điều gì đó. Có lẽ sự có mặt của tôi là không đúng. Giờ tôi mới nhận ra, anh hôm nay hơi khác thường. Anh không vận bộ đồ mặc nhà như mọi khi mà lại đóng bộ rất nghiêm chỉnh. Lẽ ra tôi phải nhận ra điều đó sớm hơn. Tôi thật đáng phiền nhiễu. Anh rõ ràng là bận việc, nhưng vẫn phải ở nhà chơi với tôi. Tôi ngượng ngùng định đứng dậy, nhưng rồi lại thôi. Anh đang nói chuyện riêng với người nhà. nếu tôi đi ra đó bây giờ sẽ ảnh hưởng đến anh. Hãy đợi anh nói cho xong rồi hẵng cáo từ. Tôi lại quay mình nhìn ra cửa sổ. Hàng cây đen thẫm trong ánh trăng nhạt, gần xa tịnh không một tiếng người. Ngôi nhà của anh tính ra khá là biệt lập với những ngôi nhà khác, gần nhất may ra chỉ có nhà tôi. Ấy nói là nói vậy, chứ đi được đến nhà tôi cũng xa tít mù. Ngày xưa, mỗi lần ngồi trong nhà, nhìn sang phía nhà anh, tôi cũng chỉ thấy được một đốm sáng leo lét, mù mờ. Chữ Đốm sáng đột ngột xuất hiện trong óc tôi làm tôi thấy giật mình. Có một thứ gì đó không ổn. Tôi vùng đứng bật dậy chạy ra sát cửa sổ. Đốm sáng, đốm sáng, sao hôm nay tôi không thấy đốm sáng quen thuộc đó nhỉ. Vốn dĩ tôi trốn cha đi chơi, nên để giả bộ trong nhà vẫn có người, tôi thường thắp một ngọn đèn bên cạnh cửa sổ. để cha lỡ có về bất chợt cũng tưởng là tôi đang ở nhà. Sao hôm nay tôi không thấy ánh sáng quen thuộc của ngọn nến đó nhỉ. Lẽ nào gió đã thổi tắt nó. Hay đã có chuyện gì bất thường đã xảy ra. Không ổn rồi. Tôi phải về ngay lập tức. Tôi chạy vội ra cửa, quên cả cáo từ anh. Giờ tôi chỉ mong có cánh để có thể bay về nhà ngay lập tức. Có lẽ thấy thái độ tôi có vẻ là lạ, nên anh đã gọi giật lại: - Có chuyện gì vậy em? Em đi đâu vậy? Tôi miễn cưỡng quay lại nhìn anh rất bối rối: - Em xin lỗi, hình như ở nhà em có chuyện gì đó thì phải. Em phải về ngay. Anh nhìn tôi với vẻ ngạc nhiên, nhưng tôi không biết phải giải thích cho anh như thế nào. Thực ra nó chỉ là cảm nhận của tôi, như kiểu linh cảm, chứ chẳng có bất kỳ dấu hiệu gì rõ rệt. Ngọn nến đó tắt, có thể chỉ là do gió tạt, hoặc một con chuột nào đó chạy qua làm đổ. Nói chung là rất khó giải thích cho anh hiểu. Bỗng tôi thấy một luồng không khí giá lạnh từ đâu bỗng ùa vào sau lưng tôi. Nỗi bất an dâng lên cuồn cuộn. Một giọng nói sắc nét vang lên làm người tôi muốn đông cứng: - Tiểu Lam. Tôi từ từ quay lại. Thế là điều tôi lo sợ nhất đã xảy ra. Ngay trước mặt tôi, giữa khung cửa mở rộng, là cha, với sắc mặt hầm hầm giận dữ. Tôi kinh hãi kêu lên: - Cha, sao cha biết con ở chỗ này? Cha tôi mặt thoáng lộ vẻ hoảng hốt trừng mắt quát tôi: - Ai cho con đến đây, mau đi về. Tôi giật mình, trong vô thức tự nhiên lùi lại về phía anh. Không hiểu vì sao cha biết tôi đến nơi này. Thế này thì chắc cha đánh tôi chết mất. Cha tôi cực kỳ căm thù ngôi biệt thự này, và không dưới một lần cha đã nổi giận khi nghe nhắc đến nó. Chỉ nhắc đến còn vậy, nữa là đến tận đây, gặp tận những người trong tòa dinh thự này. Mặt cha càng hầm hầm, vừa thoáng có vẻ tức giận, vừa xen lẫn sợ hãi. Chưa bao giờ tôi thấy biểu cảm của cha mình như thế này. Tôi hoảng sợ núp sau lưng anh. Mặt cha rúm lại, nhưng cha chỉ đứng im ở cửa, không dám tiến hẳn vào chỗ tôi và anh đang đứng. Chợt cha lên tiếng: - Chuyện ân oán đời trước, có liên quan gì đến con bé đó đâu. Huống chi cậu với nó cũng không phải không có quan hệ, hãy buông tha cho nó. Có gì chúng ta từ từ bàn tiếp. Anh cười khuẩy, nhìn cha với tia mắt cực kỳ khinh thường: - Ta mà lại có quan hệ với loại ma quỷ bọn ngươi à, ta chỉ hận chưa băm vằm bọn ngươi thành trăm mảnh. Nếu muốn ta buông tha nó, hãy trả thứ đó cho ta. Tôi choáng váng nhìn sang anh. Anh và cha đang nói gì, tôi không hiểu. Anh vừa gọi cha là gì, là loại ma quỷ ư. Sao anh có thể nói về gia đình tôi như vậy. Anh có ân oán gì với cha tôi mà phải gọi chúng tôi bằng những từ kinh khủng như vậy, cha tôi đã lấy gì của anh vậy? Cha nhìn anh ủ rũ: - Tôi có còn cầm gì của cậu đâu. Lần đó, không phải các người đã bắt về rồi sao. Mặt anh nhăn nhúm lại một cách rất dễ sợ. Đột ngột, anh quay sang tôi, khuôn mặt trở nên lạnh lùng như một người xạ lạ nào đó. Không, đó không phải là anh. Tôi hoảng sợ định lùi lại, nhưng vấp phải cái bàn ngã nhào xuống đất. Anh nhìn tôi một cách thản nhiên rồi quay sang cha tôi: - Ngươi còn dám nói như thế à. Được, để coi ngươi ngoan cố đến mức nào. Đột nhiên, đầu tôi đau như búa bổ, bên tai tôi không hiểu sao đột ngột vang lên những tiếng kêu khóc rợn người. Tôi đưa tay ôm chặt lấy đầu, ngã gục xuống đất. Đau, đau quá. Hai mắt tôi mờ đi vì nước mắt nhòe nhoẹt, hai tai tôi lùng bùng, không thể chịu nổi tôi liền hét lên: - Cha ơi, cứu con với. Đau chết mất. Anh lập tức túm tay tôi kéo dậy, đẩy dứ về phía cha tôi: - Ngươi thử nhìn coi, còn muốn ngoan cố nữa không? Qua hai hàng nước mắt, tôi thấy mặt cha xám ngoét, tay chân cha run lẩy bẩy. Tôi cố vùng vẫy, nhưng cánh tay anh như gọng kìm siết chặt lấy tay tôi, làm tôi không có cách nào vùng ra được. Cha tôi vội kêu lên: - Đừng làm hại nó. Hãy thả nó ra, rồi ta sẽ trả lại thứ đó cho cậu. – Rồi quay sang tôi, cha nói – Con đừng sợ, không sao đâu, cứ đứng im đó, cha sẽ cứu con. Anh cười gằn, nhại lại giọng cha: - Cứu con à. Ngươi tự tin như thế sao. Chỉ sợ ngay cả ngươi còn không có cách nào thoát ra được, chứ đừng nói là nó. Hãy ngoan ngoãn mang thứ đó đến đây, rồi ta sẽ thả nó ra. Cha nhìn anh vẻ thiểu não: - Cái đó sao mang ra ngoài được bây giờ, cậu phải đi theo ta thôi. Hãy thả con bé ra đã, nó vô tội, rồi tôi sẽ dẫn cậu tới đó. Anh liếc nhìn tôi, trong một thoáng, ánh mắt anh có dịu lại đôi chút. Nhưng anh vẫn túm chặt lấy tay tôi: - Ta cứ mang tiểu yêu này đi cùng. Chừng nào nhận được thứ đó, ta sẽ thả nó ra. Đừng hòng kiếm cớ lừa ta. Anh rút trong tay áo ra một mảnh giấy màu vàng hình chữ nhật, dán lên trán tôi. Đầu óc tôi choáng váng, tựa như bị cả một quả tạ đập vào đầu, tay chân tôi bỗng nặng như đeo đá, cảm giác không nhấc mình lên nổi. Nhưng tôi cố cắn răng không rên rỉ. Nỗi đau ấy làm sau sánh được với nỗi đau nhức nhối dang diễn ra trong tim tôi. Anh muốn hạ nhục tôi làm cha tôi phân tâm. Nếu đã như vậy thì tôi quyết không để anh đạt được mục đích. Cha nhìn tôi vẻ đau đớn rồi quay người bước đi trước một bước, anh kéo tay tôi vội vã theo sau. Bên ngoài sân, ánh trăng hạ huyền soi lờ mờ trên đầu chúng tôi. Con đường vắng hoe, giờ này đâu còn ai ra khỏi nhà nữa, chỉ có những bóng cây đan xen vào nhau thành những hình thù kì lạ, ma quái. Đâu đó có tiếng chim ăn đêm rúc lên lạnh lùng. Một con cú bay vụt lên từ một tàng cây bên trái làm anh giật nảy mình, đứng lại với vẻ rất cảnh giác. Anh nắm chặt tay tôi hơn, nghiêng ngó xung quanh. Chợt anh ngó vào mặt tôi với một tia nhìn hết sức kì lạ, rồi quay sang nhìn cha tôi: - Sao.... nó cũng có bóng? Lẽ nào có thể như vậy? Cha tôi thở dài đáp: - Không phải tôi đã nói rồi sao, nó có quan hệ với cậu mà. Anh vẫn nhìn cha với vẻ cực kỳ nghi hoặc: - Không thể nào có chuyện đó. Ngươi và ta đâu có giống nhau, làm sao có thể như vậy được? Cha tôi lắc đầu rồi quay người đi tiếp: - Sự thật rành rành ra đấy, nhưng tin hay không là việc của cậu, tôi cũng chẳng có cách nào! Lúc này, hai chiếc bóng của tôi và anh cùng nằm song song với nhau trên mặt đất. Tôi ngó về phía cha tôi, cha tôi không hề có bóng. Tôi chưa bao giờ để ý đến điều này. Sao tôi và anh có bóng, còn cha, cha lại không có nhỉ. Cha và anh với tôi khác gì nhau. Chuyện gì đã xảy ra mà anh lại căm thù cha đến mức đó. Nhưng đó chỉ dừng lại là những suy nghĩ trong lòng tôi, đương nhiên tôi không dám hé răng ra hỏi nửa lời Anh đột ngột đưa tay lên bóc mảnh giấy dán trên trán tôi ra. Đầu óc và thân thể tôi bỗng trở nên dễ chịu hẳn. Có lẽ nào anh đã đổi ý, không căm ghét tôi nữa chăng. Tôi nhìn anh với vẻ tha thiết, nhưng anh đã ngoảnh mặt đi, tay vẫn nắm chặt lấy tay tôi và lạnh lùng kéo tôi đi tiếp. Cha tôi lại cắm đầu đi trước và anh lại vội vã kéo tay tôi bước đi sau hướng về phía nhà tôi. Căn nhà vắng tanh, hai anh trai tôi vẫn chưa về. Cha đẩy cửa bước vào, vẫy nhẹ tay thắp lên mấy ngọn nến vẫn gá sẵn trên tường. Luồng ánh sáng run rẩy leo lét một chút rồi bừng sáng, tỏ rõ toàn bộ khung cảnh trong ngôi nhà. Anh nắm chặt tay tôi, vừa thận trọng bước vào vừa nhìn quanh với vẻ đầy dò xét. Cha tôi hơi cười khi thấy thái độ của anh, nhưng không nói gì, thản nhiên tiến lại gần bệ thờ của mẹ tôi, vái nhẹ một vái. Rồi đột nhiên, ông nắm lấy cái lư hương xoay nhẹ sang bên phải một vòng, rồi lại xoay sang bên trái nửa vòng. Một tiếng ầm lớn vang lên, cái bệ thờ bỗng dịch sang một bên, để lộ ra một khung cửa rất lớn. Cha quay lại nhìn anh, nói trỏng: - Ở trong này. Anh nhìn cái khung cửa với vẻ rất thận trọng rồi hất hàm tỏ ý bảo cha tôi vào trước. Cha lại cười nhẹ, rồi quay mình bước đi. Anh nhanh chóng bám theo, tay vẫn nắm chặt tay tôi. Tôi lầm lũi đi sau, lòng vẫn đầy băn khoăn thắc mắc. Con đường tuy không thắp đèn, nhưng ở phía đằng xa có một luồng ánh sáng yếu ớt hắt lại, nên chúng tôi vẫn bước được một cách thoải mái. Chợt một luồng sáng rực rỡ ùa vào mắt tôi, làm tôi thấy choáng váng, phải nhắm vội mắt vào, định thần trong giây lát rồi mới dám mở mắt ra. Tôi đang đứng giữa một căn phòng rất lớn, trống không, trừ một chiếc quan tài bằng thủy tinh đang nằm giữa phòng. Trong quan tài có ai đó đang nằm mà tôi không nhìn rõ lắm. Trong phòng không có đèn nhưng vẫn sáng rực lên, vì bốn bề được nạm bốn viên minh châu rất lớn. Anh chợt đứng sững lại, nhìn chăm chú vào cỗ quan tài, rồi buông tay tôi ra kêu lên: - Chị, chị ơi. Tôi tò mò tiến lại gần. Trong cỗ quan tài có một người con gái trẻ rất xinh đẹp đang nhắm nghiền mắt như say ngủ. Gương mặt này sao quen thuộc vậy. Trong óc tôi thoáng ẩn hiện một bàn tay ấm áp, một mớ tóc mây mềm mại, một giọng nói dịu dàng. Tôi kinh hãi kêu lên: - Mẹ, mẹ … Lúc này, anh đã giở nắp cỗ quan tài lên rồi cúi xuống, nhấc bổng mẹ tôi dậy. Mẹ tôi vẫn nằm im lìm không có phản ứng gì. Anh là ai, sao lại muốn mang mẹ tôi đi. Sao cha tôi lại bảo rằng mẹ đã chết, trong khi thực ra mẹ đang nằm ở dưới căn hầm bí mật này của nhà tôi. Mẹ tôi đã chết hay chỉ đang ngủ say? Hàng trăm câu hỏi lởn vởn trong đầu tôi mà tôi không có cách trả lời cho được. Tôi hết quay sang nhìn cha, lại quay lại nhìn anh. Cha nhìn tôi ra dấu im lặng, rồi nắm chặt lấy tay tôi, kéo ra xa, nhường lối cho anh. Bây giờ lại đổi lại, anh ôm chặt mẹ tôi đi phía trước, cha nắm chặt tay tôi nối bước theo sau. Trong giây lát, chúng tôi đã bước ra phòng ngoài. Có một điều gì đó đã xảy ra, vì căn phòng đang sáng rực rỡ. Tất cả các ngọn nến gắn trên tường đều đã được thắp sáng. Tôi nhớ là lúc cha tôi mở cửa, ông chỉ thắp có mấy ngọn nến. Ai, ai đã thắp lên toàn bộ số nến còn lại. Dường như cũng nhận ra sự thay đổi đó, anh đột ngột dừng lại rồi quay phắt lại nhìn cha tôi: \ - Ngươi, ngươi dám giở trò à? Cha tôi đặt nốt ngọn nến đang cầm trên tay lên cái đế cạnh cửa rồi kéo tôi lùi lại vào đường hầm, nhìn anh mỉm cười: - Giờ ngươi mới nhận ra sao, muộn mất rồi! Trong giây lát, tất cả mấy ngọn nến cùng sáng bừng lên. Rồi những chùm tia sáng lấp lánh lần lượt nối từ ngọn này sang ngọn khác, tạo thành một tấm lưới ánh sáng tuyệt đẹp. Nhưng anh trông không có vẻ gì là tán thưởng, anh chỉ ôm chặt mẹ tôi, lùi lại với vẻ kinh hãi: - Sao ngươi lại dùng cái này để đối phó với ta. Gia đình ta với ngươi có gì thù oán, sao hết lần này đến lần khác ngươi cứ bám theo chúng ta gây hấn vậy. Cha tôi cười nhạt: - Đứa trẻ ranh như ngươi làm sao hiểu được chuyện xa xưa. Gia đình ta đã sống yên ổn ở đây mấy trăm năm, can cớ chi cha ngươi đến đây, cậy tiền cậy thế đập phá nhà ta, rồi lại thuê người hại vợ ta phải tan hồn lạc phách, làm đứa con gái nhỏ của ta mới sinh ra đã phải chịu mồ côi. Mối hận đó không trả thì ta còn xứng đáng sống trên đất này không. Anh nhìn cha tôi: - Nhưng rõ ràng hồi đó, cha ta đã thuê người lập tràng, kính tiễn gia đình ngươi sang chỗ khác rồi cơ mà. Thế mà ngươi còn bắt hồn phách chị ta, hại chị ta bao nhiêu năm nay phải sống trong điên loạn – Chợt anh dừng lại, nhìn tôi chăm chú – Khoan đã, nếu nói như vậy thì tiểu yêu kia đâu phải con gái của chị ta. Cha tôi cười đắc ý: - Người và ma sao có thể kết hợp, ngươi vốn là kẻ thông minh, sao đạo lý này cũng không hiểu. - Nhưng lúc nãy, lúc nãy Một tràng cười giòn tan vang lên, rồi cái bóng dưới chân tôi bỗng trồi lên, tụ lại thành một hình người rất quen thuộc. Là anh ba của tôi. Anh cười rất sảng khoái: - Chính là ta. Lúc ngươi mải nhìn ngắm con cú đó thì ta đã lẻn đến gần, giả làm cái bóng của nó. Nếu không làm như vậy sao có thể lừa được ngươi. Lúc này, những tia sáng từ mấy ngọn nến đang thu hẹp lại. Sắc mặt anh càng ngày càng khó coi, nửa đau khổ, nửa giận dữ. Tôi nhìn anh rồi quay sang lắc lắc tay cha: - Thế là sao hả cha. Rõ ràng là mẹ con đang nằm đó, sao cha lại bảo mẹ con đã bị tan hồn lạc phách. Như vậy là sao hả cha. Cha nắm tay tôi nghiến răng: - Đó là lũ nghiệt chủng kẻ thù của gia đình ta, sao có thể là mẹ con cho được. Mẹ con đã bị bọn chúng hại tan hồn lạc phách từ lâu lắm rồi. Ngày hôm đó, nếu cha không đi vắng, làm sao bọn chúng có thể lộng hành cho được. Nhưng giờ cha đã ở đây rồi. Con hãy nhìn kỹ đi, chỉ trong lát nữa thôi, bọn chúng sẽ tan thành tro bụi, vĩnh viễn không thể tái sinh. Như vậy mới phần nào đền được tội cho mẹ con, mới hả được mối hận trong lòng cha. Anh đã mất hết vẻ kiêu ngạo, chợt nhìn cha tôi xuống giọng: - Mình ta chịu tội không được sao, ngươi hãy tha cho chị ta. Một mạng đổi một mạng, vậy là đủ chứ? Cha tôi cười gằn: - Cái mạng của ngươi sao đủ đổi lấy mạng vợ ta. Hơn nữa, ở đây cô ta chỉ có một hồn một phách, dù có mất vẫn có thể sống được. Anh nhìn cha tôi, mắt lóe lên vẻ căm hận: - Ngươi còn dám nói thế à. Bao nhiêu năm nay, ngươi giam giữ hồn phách của chị ta, làm chị ta sống nửa điên nửa dại, ngây ngây ngô ngô, sống như vậy thì khác gì chết. Ngươi thật độc ác. Lời nói của anh như đập thẳng vào đầu tôi. Ngươi thật độc ác, thật độc ác. Những ký ức xa xưa chợt ùa về. Sao lại không phải là mẹ. Cha nói dối. Chính mẹ là người đã ôm ấp tôi, đã nâng niu dỗ dành tôi. Tôi vẫn như còn thấy ánh mắt như cười của mẹ, thấy bàn tay ấm áp của mẹ. Chắc chắn đó là mẹ tôi. Cha đã nói dối. Vì muốn trả thù, cha đã cố tình đốt chết mẹ. Tôi vùng ra khỏi tay cha tôi, tiến về phía anh, nhưng đám lưới ánh sáng đã ngăn tôi lại. Những tia sáng chạm vào người tôi bỏng rát. Cha và anh tôi kinh hãi kêu lên: - Không được chạm vào đó. Chạm vào là tiêu hồn bây giờ. Tôi quay lại nhìn cha đau đớn: - Cha ơi, sao cha nỡ đốt chết mẹ. Con không hiểu oán thù của cha sâu như thế nào, nhưng anh là người tốt, anh có lỗi gì đâu. Cha suốt ngày giam hãm con trong nhà, không cho con kết bạn với ai, chỉ có anh là chịu chơi với con, chịu cười đùa và làm cho con vui vẻ. Cha hãy thả anh và mẹ ra đi. Cha tôi hét lên: - Sao con ngu ngốc vậy, cha làm thế chỉ là muốn tốt cho con. Chúng ta đâu phải con người, sao có thể sống chung với con người cho được. Nó làm thế cũng đâu phải có ý tốt gì đâu. Nó chỉ muốn tiếp cận con, rồi dung con để uy hiếp cha mà thôi. Nó chỉ muốn đoạt lại hồn phách của chị nó, chứ đâu thật tâm yêu thương gì con đâu. Tôi quay sang nhìn anh. Anh vẫn ôm chặt lấy mẹ, cúi mặt xuống: - Xin lỗi em. Đầu óc tôi bắt đầu choáng váng. Những tia sáng không ngừng quất mạnh vào da thịt tôi. Không, dù anh nói vậy, nhưng những cử chỉ ân cần của anh không phải là giả. Chỉ do lỗi của tôi, lỗi của tôi là đã sinh ra không phải là một con người mà thôi. Tôi lại nhìn cha: - Vậy nếu cha nói thương con, muốn tốt cho con, thì cha hãy cho con thành một con người đi. Cha nhìn tôi lắc đầu. Lúc này, tấm lưới ánh sáng đã vậy chặt lấy anh, càng ngày càng tiến lại gần hơn. Làm thế nào bây giờ. Chỉ lát nữa thôi, chúng sẽ đốt cháy cả anh lẫn mẹ. Tôi tuyệt đối không để điều đó xảy ra. Là mẹ của tôi. Là người bạn duy nhất của tôi. Chợt một tia sáng lóe lên trong óc tôi. Khi cha tôi đặt ngọn nến cuối cùng vào đó, tấm lưới mới hình thành. Chỉ cần phá hủy mấy cây nến đó, tấm lưới sẽ biến mất. Thân thể tôi lúc này đã nóng ran lên, tựa như tôi đang đứng giữa một chảo lửa. Lửa thiêu đốt xung quanh tôi, lửa len lỏi vào từng ngóc ngách trong cơ thể tôi. Chân tay, đầu óc tôi như không còn của tôi nữa, tôi không có cách nào điều khiển cho được. Ráng lên, tôi tự nói với mình. Mắt tôi đang mờ đi, nhưng tôi vẫn thấy cây nến đang hiện ra lờ mờ trước mặt mình. Tôi cố hết sức bình sinh, vươn tay về phía đó. Luồng lửa hình như đã vụt tắt. Tôi cảm thấy tay mình đang đè lên một cái gì đó bỏng giãy. Thế là tôi đã làm được, tôi đã ngã đè lên ngọn nến. Tấm lưới ánh sáng đã biến mất. Trước mặt tôi, cha và anh tôi đang lùi lại kinh hãi. Ngọn lửa thiêu đốt tôi đã không còn, nhưng tôi cũng không thể nào cử động nổi thân thể. Khung cảnh trước mắt tôi cũng đang mờ dần đi. Một ai đó đang chạm vào người tôi, nâng tôi dậy. Là ai vậy. Tôi không thể nhìn thấy gì, nhưng tôi có thể cảm nhận được, đó chính là anh. Không được, tôi phải nhìn thấy anh lần cuối, tôi còn bao điều muốn nói với anh. Tôi rán hết sức mở mắt ra. Khuôn mặt anh đang cúi xuống nhìn tôi, mờ mờ, ảo ảo. Tôi cố nói, dù giọng nói của tôi như vọng lại từ một nơi nào xa lắm: - Kiếp sau, nếu em được làm người, anh sẽ làm bạn với em chứ? Nước mắt anh rơi xuống má tôi nóng hổi. Anh hấp tấp đáp: - Nếu còn gặp lại, dù em là gì đi chăng nữa, anh cũng sẽ kết bạn với em. Thế là đủ. Tôi chỉ còn một nguyện vọng duy nhất nữa thôi: - Xin anh …. Xin anh đừng trả thù cha và anh em. Anh ôm chặt lấy tôi, gật đầu. Tôi lại cố quay sang nhìn cha: - Xin cha… xin cha hãy đừng thù hận anh nữa. Cha nhìn tôi, tôi thấy mắt cha ánh lên những tia sáng đau khổ. Chợt trời đất xung quanh tôi tối sầm lại. Có lẽ giới hạn của tôi đã hết. Dù sao, nguyện ước của tôi cuối cùng cũng đạt được. Vĩnh biệt cha. Vĩnh biệt anh.