Mây vẫn luôn luôn hiện hữu, dù chân tính của nó chưa bao giờ được ai hiểu đúng. Nhờ gió thổi, những đám mây lang thang trên khắp địa cầu. Chúng che khuất mặt trời, quây quần trên những đỉnh non cao và đem mưa. Chúng có kiếp sống mong manh, phù bạc. Người ta chỉ biết chừng ấy. Đôi khi người ta định nghĩa mây là cuộc hội tụ của những giọt nước nhỏ li ti. Thật ra, mây còn hơn là thế. Chúng là tổng thể hợp nhất của những tâm tình không nguôi của loài người bên dưới. Tất nhiên, những giọt nước mắt góp phần vào tổng thể này. Những giọt nước mắt bốc hơi từ trái tim của mỗi con người cho đến khi chúng tràn ngập bầu không khí bên trên — một đám mây bắt đầu thành hình. Những giọt nước mắt lặng lẽ này không được phân loại thành căm giận, đau đớn, hoan lạc hay đắng cay. Chúng chỉ là những giọt nước mắt bốc hơi, được gió chở lên mây. Sự bốc hơi làm vơi đi gánh nặng khi trái tim mang quá nhiều nước mắt. Con người nặng trĩu với những giọt nước mắt tích luỹ suốt một cuộc sống đầy những cơ hội bị mất, những lầm lỗi và những niềm tiếc nuối. Trong những khoảnh khắc im lắng, họ nhìn về phương trời xa và nghĩ, "Đáng lẽ tôi..." và "Giá như..." và một giọt nước mắt lặng lẽ ứa ra. Đa số người ta không suy nghĩ như thế và chỉ ứa nước mắt từ vô thức. Trong mây, những giọt nước mắt ấy hoà lẫn vào nhau làm thành những giọt nước lớn hơn. Chúng đánh mất mọi danh tính. Trong một ý nghĩa nào đó, chúng trở thành một khối chung. Khi một đám mây bắt đầu thành hình trên một ngôi làng, nó trở nên mạnh mẽ hơn và có thể hấp thụ thêm nhiều giọt nước mắt lặng lẽ. Khi một người cha lo lắng về những đứa con tuổi mới lớn đang lang thang đâu đó trong đêm, nỗi khổ tâm của ông được hấp thụ bởi đám mây. Khi một người đàn bà nghi ngờ lòng thành thật của người yêu, đám mây hấp thụ niềm trăn trở của nàng. Khi một tâm hồn đang cô đơn và khao khát có người tri kỷ, nỗi khao khát ấy được đám mây hấp thụ. Cuối cùng, không còn chở nổi những giọt nước mắt ấy, đám mây vỡ ra. Mưa rơi xuống. Bởi vì những giọt nước mắt là của chung, cơn mưa bao giờ cũng tươi mát. Không ai còn nhận ra giọt nước mắt nào là của riêng mình. Những giọt nước mắt tự do rơi để trút bỏ gánh nặng của chúng. Chúng rơi tung toé từ trời xuống đất, tắm mát cho tâm hồn của mọi con người. Khi đám mây trút mưa xuống, cơn gió đẩy nó đi từ nơi này đến nơi khác. Thế rồi, chẳng bao lâu sau đó, hành trình này lại tái diễn từ đầu. Và như thế, mây ân cần chăm sóc cho tất cả chúng ta. Dịch từ nguyên tác, "A Short Course on Cloud Physics"của Daniel Hudon, trên tạp chí Neon — A Journal of Brilliant Things, Krishan Coupland (ed.), Issue No.12, pp.24-25.