Trời vừa sáng thằng Sùng và mấy đứa nữa đã kéo đến. Sùng thì thầm vào tai tôi ra chiều bí mật:- Đi chơi với bọn này không?- Đi đâu? - Tôi hỏi lại.- Bí mật, nhưng mà hay lắm.Tôi lưỡng lự.- Đi chứ? Hay lắm! - Sùng nói tiếp.Tôi vẫn không nói gì. Sùng nói to hẳn chứ không còn thầm thì như trước:- Có chỗ hay người ta mới rủ đi xem, không đi thì thôi lại còn kênh kiệu.Sùng toan bỏ đi.- Đi đâu mà hay? - Tôi hỏi.- Đi xem Thác Tiên. Chưa ai được biết nơi này.- Chưa ai biết mà dám nói là hay, có chăng là nói dối.- Hay thật mà, tao đến rồi, mới đứng ở ngoài nhìn chứ chưa vào trong, đẹp và có nhiều điều lạ lắm.- Thác Tiên có xa lắm không?- Không xa lắm, ngay chân núi Pum Cọ.- Để tao vào xin phép mẹ tao cái đã, chúng mày đứng đợi tao một lát.Mẹ tôi đồng ý và dặn:- Về sớm đấy!- Vâng ạ! - Tôi đáp.Đi được một đoạn bỗng tôi thấy hoài nghi về cái hay lắm của thằng Sùng, với nó cái gì chẳng hay, chẳng tuyệt nhất trần đời, nhưng lỡ đồng ý đi cùng bây giờ trở lại chắc chắn bọn chúng sẽ cười cho, ngày mai có khi chẳng đứa nào còn thèm làm bạn với tôi nữa.- Chúng ta đi đâu đây? - Tôi hỏi Sùng.- Đi về phía thượng nguồn dòng sông. - Sùng nói.- Sao bảo đi Thác Tiên.- Đúng là đi Thác Tiên, nhưng tao cũng không chắc lắm, nghe nói ở đó có một bãi đá tuyệt đẹp, ngày xưa là nơi các nàng tiên xuống tắm. Tao đoán là có thác. Hôm nọ đi ngang qua chỉ nhìn thấy bên ngoài, chưa biết bên trong thế nào...Đúng là cái thằng chỉ giỏi nói khoác, cái gì cũng nhất, cái gì cũng tuyệt vời và trên cả tuyệt vời. Biết thế này không nhận lời đi cùng có phải đỡ mệt không, ở nhà đọc cuốn sách mới mượn có lẽ còn hay hơn nhiều.- Chúng mày, có đứa nào mang dao theo không? - Sùng hỏi.- Để làm gì? - Một thằng hỏi lại.- Để dọn đường chứ làm gì nữa. Không hả, đợi tao một tí.Sùng chạy đi. Mấy thằng đứng lại đợi.- Chúng mày có nghe nói đến Thác Tiên bao giờ chưa? - Một thằng hỏi.- Chưa. - Mấy thằng trả lời.- Liệu thằng Sùng có lừa chúng mình không nhỉ.Đúng lúc đó Sùng chạy đến với con dao quắm sáng loáng có tra thêm một đoạn cán gỗ trên tay. Cả bọn lại lục tục kéo đi.Hết con đường mòn, Sùng nói:- Ta cứ ngược sông mà đi.Đường từ đây gập gềnh toàn đá và cây bụi mọc um tùm. Mặt trời ló rạng. Dòng sông lóng lánh ánh bạc. Chim hoạ mi từ khu rừng gần đó đua nhau hót...chíu...chíu... Sùng đi trước, cả bọn theo sau, thỉnh thoảng nó vung dao phát những cây mọc cao chắn lối cho bước chân được dễ dàng hơn. Càng ngày đá càng nhiều, cây càng cao, đường đi càng khó. Bên phải vẫn là dòng sông thao thiết chảy.Bỗng phía trước hiện ra một dãy núi cao ngất, nhìn lên hoa cả mắt. Chung quanh im ắng đến rợn người. Bước chân đã mỏi nhiều không ai bảo ai đến một khoảng nhỏ bằng bằng đều đột ngột dừng lại.- Chúng mày sao thế? - Sùng hỏi.- Nghỉ tí đã. - Mấy đứa cùng nói.Mỗi đứa ngồi xuống một góc, không ai nói với ai câu nào. Sùng có vẻ sốt ruột hết đứng lên lại ngồi xuống, lại đứng lên. Một lúc sau, Sùng hỏi:- Đi tiếp chứ?Đợi mãi không thấy ai trả lời.- Đi hay về? - Sùng hỏi lại lần nữa.- Đi. - Một giọng thều thào cất lên.Con đường từ đây rẽ sang hướng khác không còn nhìn thấy dòng sông nữa. Bước chân chênh vênh trên mũi đá tai mèo sắc nhọn.- Chúng mày đi cẩn thận đấy. - Sùng nói.Chẳng đứa nào nói câu gì, sự sợ hãi hiện lên khuôn mặt từng đứa, bước đi dè dặt hơn, gió thổi lạnh ngắt. Tiếng cất cánh của con chim cũng làm ai nấy giật mình.Đi thêm một đoạn bỗng nghe có tiếng nước róc rách chảy khi xa khi gần, tiếng ầm ù như gió thổi ống bương khi rõ khi thưa. Mỗi người theo đuổi ý nghĩ riêng của mình, sự mệt nhọc đang chuyển dần sang sự sợ hãi.Tự nhiên thằng Sùng đứng sững lại, mấy thằng đi sau không để ý suýt va người vào nó, phía trước đột ngột hiện ra một cái hang lớn.- Chà, đẹp quá! - Sèo thốt lên.Mấy đứa khác cùng nói:- Đẹp thật!Phía trên đỉnh hang thạch nhũ ngàn năm rỉ ra vón lại thành những chiếc răng nanh khổng lồ nhọn hoắt. Có vài cái răng dài xuống tận đáy thành những cái cột nâng đỡ vòm hang. Bên cạnh đó có cả trăm nghìn hình thù được thiên nhiên sáng tạo với những kích cỡ to nhỏ khác nhau cho con người những liên tưởng bất ngờ, thú vị. Phía dưới tuôn ra dòng nước trong vắt, có vài con cá đang lượn lờ đùa nghịch. Phía trong là một vùng tối hun hút vọng ra những tiếng ầm ù. Ở góc khuất có hình bốn cô gái đang tắm, tôi nghe như tiếng cười đùa vẫn còn lẩn khuất đâu đây.- Vào trong chứ? - Sùng hỏi.- Vào. - Mấy đứa cùng nói.Cả bọn vào trong hang rờ tay lên những khối thạch nhũ óng ánh, một cảnh giác tê tê nơi đầu ngón tay. Tôi đến gần bốn cô gái. Nghe như vọng trong tiếng gió: "Nhà ngươi đến đây làm gì? Nhà ngươi dám xâm phạm vùng cấm của bọn ta ư? Nhà ngươi còn trố mắt ra nhìn thế à?..." Tôi thấy mặt mình nóng ra giữa lòng hang lạnh buốt.- Đi tiếp chứ? - Sèo chỉ tay vào trong.- Tối thế kia đi sao được. - Sùng nói. - Hôm nào cầm đuốc theo, chúng ta vào khám phá xem trong đó có những gì.Sèo bắc loa tay chõ vào vùng tối hú một hơi dài. Bầy dơi đập cánh vang động làm mọi người thót tim ngơ ngác.- Ngồi xuống! - Sùng nói.Tất cả cùng ngồi xuống, đàn dơi như những mũi tên vút ngang ngay trên đầu. Một lúc sau vắng dần, không ai để ý lũ dơi đã bay đi đâu mất.Trước cửa hang có một bãi đá bằng phẳng nước chảy lấp xấp vây quanh một vũng sâu đang đùn nước lên ở giữa.- Đây là bãi tắm của các nàng tiên, phải không Sùng? - Sèo hỏi.Tôi định nói là nàng tiên đang tắm ở trong kia kìa nhưng không sao cất lời lên được.- Tao đâu có biết, chỉ nghe kể lại thôi mà. - Sùng trả lời.Sùng thò tay xuống nước nhặt lên một hòn sỏi trắng tròn giống như quả trứng bỏ vào túi. Tôi cũng nhặt một hòn màu xanh ngọc cầm trong tay. Sèo lùa tay bắt cá, nhưng chúng quá khôn, ướt cả áo mà chẳng được con nào...