Bình đi công tác vào Sài gòn, lâu lắm rồi anh mới có dịp gặp lại lũ bạn phổ thông. Lần này vào rủ tụi nó đi nhậu thật đã... Trong lớp Nga và Hiền là hai cô gái xinh đẹp, một thời đã làm cho bao anh điêu đứng. Đã có lần Bình lén bỏ vài câu thơ vào cặp của các nàng. Đàn ông ai chả thích phụ nữ đẹp nhưng cô bé có đôi mắt ngượng nghịu, mái tóc ngắn ôm gương mặt tươi rói là người anh gắn bó hơn cả. Buổi tối trước khi đi, Minh bịn rịn gục đầu vào ngực anh thổn thức: - Anh đi lâu thế, em sẽ rất buồn, nếu nhớ thì làm thế nào? - Anh sẽ điện thoại hoặc nhắn tin... - Vào đấy gặp Nga và Hiền rồi lại quên ngay, cô bé phụng phịu. - Ơ... em đang ghen à? Bình dí tay vào má làm yên lòng Minh. - A lô, Nga hả, trưa nay Bình hẹn gặp, có ra không? - Mình muốn đi nhưng con nhỏ bị sốt, với lại chồng kèm dữ lắm. - Hiền bận, trưa nay đi tiếp khách Tây rồi. - Nghe nói hắn yêu Minh phải không? Ngày xưa hắn từng theo đuổi tán tỉnh mình hoài... - Ừ... Minh ghen lắm thì phải, anh chàng này đẹp trai đấy chứ! hi...hi - Để mình gọi cho Quang, đùa tí... - A lô, Quang hả, hôm nay gặp Bình chứ? - Ừ, các bạn đến đây cho vui. Quang nhã nhặn, chỉ có tụi anh thì buồn lắm! - Thôi em chả dại đâu, rồi Minh lại ghen thì khổ, Hiền cũng sợ chả dám đến! Sau cái bắt tay mấy người bạn trai, Bình đưa mắt có ý hỏi Nga và Hiền - Hai người đẹp không đến đâu, sợ Minh của cậu ghen... Quang cười cười, vô tư giải thích. Câu chuyện giữa những người đàn ông xoay quanh thời sự, bóng đá rồi các loại rượu. Họ chụp ảnh để ghi lại cuộc gặp và nhắc đến những người bạn chung rồi chia tay. Thi thoảng họ cũng nhắc đến Minh nhưng anh lảng qua chuyện khác. Không thấy anh nhắn tin như mọi ngày Minh nhắn vào máy: - Anh đi chơi có vui không? Mọi người thế nào? - Trưa nay mọi người nói không có em nào đến vì sợ Minh ghen... Linh cảm có chuyện không vui, Minh nhấc máy gọi điện cho anh. Cô muốn nói rằng cô tin anh chứ, rằng cô hiểu Nga và Hiền chỉ là bạn cùng học... Số máy điện thoại Hà nội, Bình chờ cho chuông đổ vài hồi rồi nhấn cái nút đỏ. Minh gục đầu xuống bàn làm việc... Quỳnh đang ngồi tự vân vê lọn tóc của mình, ngắm Bình đang nằm thoả mãn trên chiếc giường của một khách sạn tầm tầm tiền ở Sài gòn. Thấy anh tắt di động Quỳnh tỏ vẻ đắc thắng: - Lại em Minh chứ gì? anh cười gạt phắt:" Em thì... chỉ hay linh tinh". Nói vậy nhưng gương mặt của Minh vẫn lướt qua trong đầu. Hình như có lần anh đã trả lời Minh như vậy khi cô hỏi về Quỳnh, người mà thỉnh thoảng hay chát với anh trên mạng. Một chút thương hại, một chút kiêu ngạo, anh chậm rãi rút điếu thuộc châm lửa cho vào miệng lệch hẳn sang một bên. Một cứ chỉ điệu đàng mà đôi lúc Minh vẫn nhìn nó với ánh mắt ngưỡng mộ nhất. Những người đàn bà thật kỳ lạ, họ yêu anh đến mức kỳ quặc, họ muốn sở hữu cả hơi thở của anh. Anh nhìn gương mặt Quỳnh, cô ta có cặp mắt hùm hụp, đôi môi dầy dâm đãng và quái quỷ. Người đàn bà hợm hĩnh và chanh chua này luôn làm Bình khó chịu. Lúc nào Quỳnh cũng đeo bám theo anh ở tất cả mọi nơi, lúc nào cũng hằn học với Minh ra mặt, nhưng hôm nay thì nàng đang có thế của người chiến thắng. Cả tuần này hai người đã qua đêm với nhau, cái điều mà Minh với cái mác "con gái nhà lành" không bao giờ cho anh thoả mãn cả. Người đàn ông qua đêm với một người đàn bà thì không hẳn đó là tình yêu, nhưng với một người đàn bà chẳng có gì để tự hào về nhan sắc và phẩm hạnh như cô ta thì thế là quá đủ. Bình tìm đến Quỳnh khi tính tự ái của thằng đàn ông lên đến đỉnh điểm. Anh không muốn Minh kiểm soát từng bước đi của anh lại càng không muốn bạn bè châm chọc mối quan hệ của hai người. Minh không phải là ngươì có nhan sắc lộng lẫy đã khiến anh lung lay, trò đùa của các bạn như giọt nước làm tràn cốc nước mà thôi. Còn Minh thì vẫn ngây thơ tin rằng tình yêu của cô dành cho anh đủ để giữ anh suốt đời. Rít một hơi thuốc, thả những ngọn khói tròn lên phía trước, những gương mặt đàn bà lướt qua mắt anh. Bình đẹp trai, hào hoa, lãng mạn biết tâm lý phụ nữ nên đàn bà con gái vây quanh anh khá nhiều. Thông minh có, xinh đẹp có, tài hoa có, dịu dàng có…Anh đành phải để mọi người ít biết đến nhau nhất, nhưng chuyện gì xảy ra vẫn cứ xảy ra. Họ ghen tuông, cạnh khoé lẫn nhau mà không cần biết anh nghĩ gì, yêu ai ghét ai. Với anh mỗi người trong số họ giống như một trò đùa. Họ như những con cá mắc lưới tình, nhớ nhung, khóc lóc và tổn thương. Lắm lúc tặc lưỡi anh qua đêm với một trong số họ mà trong đầu vẫn là những cuộc kiếm tìm mới… Sáng nay vừa nhận đuợc tin nhắn của Kim Ánh. Ngày mai đoàn công tác của Bình vào Phan Thiết. Kim Ánh là một phụ nữ trẻ trung xinh đẹp lại có khiếu hài hước nên hai người đã cuốn lấy nhau từ lần gặp mặt đầu tiên ở một thành phố biển nhỏ xinh và thơ mộng. Lâm đã giới thiệu với anh cô bạn thân của mình. Vốn ngưỡng mộ Bình từ lâu, nhân dịp một hội nghị biết có Bình tham dự Lâm đã rủ Ánh đi cùng. Tạo hóa vốn trêu ngươi như đùa, vốn là người nhạy cảm nên Lâm đã nhận ra sự quấn quýt của hai người bạn mới có phần lộ liễu. Cô hơi buồn nhưng vốn thua nhan kém sắc lại quê quê nên chỉ dằn lòng viết những câu thơ buồn. Bình vui vì dường như cuộc sống đã luôn mỉm cười với anh. Là sếp của một trung tâm truyền thông của một tỉnh lẻ Ánh có thể dùng xe công vào các cuộc gặp gỡ rất vô tư. Bình viện cớ các dự án trong Sài Gòn cần thanh tra, hai người cứ tình cờ gặp nhau trong cùng một khách sạn. Ánh ra Hải Phòng, Hà nội, khi thì hội nghị khi thì đi viết bài. Trước đây cô ta chỉ cần cử nhân viên đi là đủ. Cô vui thích khám phá vẻ bí ẩn của Bình, còn Bình như Từ Thức gặp tiên, anh thú vị với tình cảm mới mẻ này và hình như đã yêu…Yêu một nggười đàn bà đã có chồng, chuyện đó đâu có quan trọng gì so với việc cả đời không biết yêu là gì. Anh trẻ trung phong độ ra và bắt đầu dùng những mỹ phẩm của đàn ông đắt tiền để hài lòng người đẹp. Thấy Lâm có vẻ buồn, thỉnh thoảng anh cũng an ủi động viên bạn vài câu lấy lệ. Với người đang yêu thì tâm tư của người bạn cũng như cơn gió thoảng. Vả lại anh chưa bao giờ có tình ý gì với Lâm. Với Kim Ánh, việc có một người đàn ông trong chốc lát chẳng có gì là khó khăn. Có thêm một gương mặt trong bộ sưu tập của mình cũng tốt, ai bảo tham là độc quyền của đàn ông cơ chứ? Cơ quan ì xèo về việc dùng tiền công đi du hí quá nhiều, mỗi chuyến vào Nam công tác tiêu tốn cả chục triệu đồng cho vé máy bay và khách sạn, Bình nghỉ việc. Chồng Ánh đã bắt đầu quan tâm đến hành vi của vợ khi thấy cô ta vắng nhà nhiều hơn trước. Để tạo vỏ bọc, có lần Ánh đưa cả chồng ra Hà nội, để chồng trong khách sạn còn mình thì đi làm việc. Trái đất này thật vốn nhỏ hẹp nhỏ hẹp như sự nhỏ nhen của chính chúng ta đây… Bình nhớ Ánh, cái cảm giác nhớ nhung này anh chưa có bao giờ. Với Minh mọi thứ đều mờ nhạt và nửa vời. Minh tốt và hiền dịu nhưng không có cái khéo léo của con mèo nhung vờn con chuột, không có cái cảm giác mới lạ hấp dẫn mà một người đàn bà trừng trải trong tình trường đã tạo cho anh. Trong mắt anh Ánh thật thánh thiện, vừa ngây thơ, vừa tinh nghịch, vừa lãng mạn. Anh vội vã lấy vé vào Phan Thiết vào dịp nghỉ lễ 30/4 và 1/5. Muốn tạo cho nàng cảm giác bất ngờ anh check in vào khách sạn, cạo râu, xức nước thơm, nước khử mùi, thoa kem rồi mới nhắn tin cho Ánh. Trái với sự háo hức của anh, những tin nhắn lạnh lùng đáp lại:| Em bận họp Em nhiều việc quá. Hai ngày thứ bảy và chủ nhật nằm lì trong khách sạn ê chề và mệt mỏi, Ánh vẫn bận họp. Linh cảm thấy việc chờ đợi là vô vọng, anh buồn bã gọi cho Lâm, nói vể sự hờ hững của người tình rồi lặng lẽ trở về thành phố Hồ Chí Minh tránh không gặp một ai hết trong đám bạn bè. Anh ra thẳng sân bay chuyến sớm nhất, chờ ở quầy đăng ký vé muộn giờ để về Hà nội. Minh được cử vào Sài gòn công tác. Chẳng muốn đi vào lúc nóng nực này, nhưng không thể từ chối. Cô đã quen với cảm giác không có Bình bên cạnh, cũng quên luôn cả cảm giác ngóng chờ anh. Bây giờ là tháng năm, mùa hoa phượng đã bắt đầu. Vậy là đã một năm trôi qua, cô bỗng nhớ lại cái cảm giác ríu rít đắng sau xe anh trong một chiều thứ bảy mưa tầm tả. Lần cuối cũng anh đón cô đi chơi. Cô tự trách mình sao lần đi chơi nào cũng vậy hết giận dỗi rồi nghi ngờ khiến anh mệt mỏi. Cô tự an ủi rằng rời xa cô Bình sẽ hạnh phúc. Bỗng như một linh cảm, như định mệnh, cô ngước nhìn đoàn người vừa ra khỏi sân bay. Một bóng dáng quen mà giữa cả trăm người cô vẫn nhận ra, bước đi mệt mỏi và ê chề. Là anh đó ư, không tin nổi vào mắt mình nữa, cô nép người vào chiếc cột thông báo các chuyến bay và xa xót nhìn theo. Là anh đó ư, cái vẻ đường bệ đâu rồi? Cái dáng vẻ con nhà nho giáo đâu rồi, chỉ còn lại những bước đi vô hồn và tàn tạ. Cô hả hê ư? Không, cô suýt bật khóc. Cô chấp nhận mình là kẻ thua thiệt, nhưng không bao giờ muốn chấp nhận anh như thế này? Già nua và chán nản, những vết rải quạt bên hai khóe mắt của người đàn ông đa tình chùng xuống xám ngoẹt. Thầm nguyền rủa người đàn bà xinh đẹp, cái miệng cười như hoa sao mà độc ác. Tại sao cô ta nỡ để anh ra nông nỗi này chứ?. Anh đã vượt cả quãng đường vài ngàn cây số bằng chính đồng tiền túi của mình để đổi lại sự ghẻ lạnh của cô ta ư? Dẫu đã đoán biết rằng chuyện gì xảy ra rồi cũng phải xảy ra Minh vẫn choáng váng. Cô chưa bao giờ nguyền rủa Kim Ánh kể cả khi biêt cô ta đã cướp Bình của cô như lần này. Minh trở nên cay nghiệt: Phải chăng Kim Ánh đã rũ bỏ anh, như rũ bỏ một miếng chanh đã vắt cạn? Cô ta có người tình mới hứa hẹn cho cô ta cái chức giám đốc của ông giám đốc cũ sắp về hưu? Anh không còn đủ sức để thỏa mãn người đàn bà đang thời viên mãn, mãnh liệt khát khao? Cô ta trở về với vị thế người vợ đoan trang trong con mắt của chồng, bạn bè và đồng nghiệp? Cô ta đã biết ngoài cái mã ngoài trong Bình chỉ là một người đàn ông giả tạo và hào nhoáng? Tệ hơn là đã khám phá ra những lần ăn bánh trả tiền với Quỳnh? Hay chính Lâm đã dọa sẽ bóc trần bộ mặt của cô ta trước bàn dân thiên hạ? Cái cảm giác giận dữ vì bị bội phản, bị nghi ngờ, bi vu khống nhiều chuyện trong đó có cả chuyện ghen tuông trong cô biến mất chỉ còn lại nỗi xót xa và thất vọng. Có một cái gì đó đổ vỡ trong cô như những mảnh thủy tinh vỡ vụn nhọn và sắc. Cô cảm thấy đắng đót trong cổ họng, nếu không gắng gượng cô sẽ gục ngã ngay trước quầy Check in. Cái cảm giác này còn tệ hại hơn cái cảm giác khi Bình rời xa cô rất nhiều. Tiếng cô tiếp viên khiến Minh bừng tỉnh: - Chị thích ngồi ghế bên cạnh cửa sổ hay lối đi?