Chương 5

Cầm hộp nữ trang và kiểm lại từng món, bà Thuần thầm hài lòng. Như vậy là Bằng Lăng chịu lùi bước, chịu ly hôn, không còn để cho bà trông thấy bộ mặt đáng ghét của cô ta.
– Mẹ....
Vũ An chạy ào vào, vừa thở hào hển, chân thì chạy rầm rập lên cầu thang.
Bà Thuần giật mình gọi giật:
– Con đi đâu vây? Khỏi lên lầu chi cho mất công, Bằng Lăng đi rồi. Nó trả cho mẹ nữ trang cưới cùng với...tờ đơn thuận tình ly hôn.
Vũ An sửng sốt chạy ào trở xuống:
– Mẹ nói Bằng Lăng đi rồi? Đi đâu?
– Thì...trơ lại với tình nhân của nó chứ đi đâu. Nó đi rồi, mẹ nghe nhẹ nhõm cả người.
– Con không tin.
Vũ An gào lên, anh phóng chạy trở lên lầu, xô cửa căn phòng của anh và Bằng Lăng. Không thấy Bằng Lăng. Vẫn chưa tin, Vũ An mở toang tủ đựng quần áo, những ngăn tủ trống hoắc, quần áo của Bằng Lăng không còn, nếu có là mấy bộ quần áo anh mua cho cô.
Tại sao đi mà không nói với nhau lời nào vậy?
Sáng nay anh đi làm sớm, cũng để chạy trốn không khí nặng nề nhạt nhẽo của đêm qua. Có phải chăng em đã chán những ngày dài sống bên tôi?
Bà Thuần bước theo vào, nhẹ đặt tay lên vai như chia sẻ, nhưng kỳ thực là làm theo ý muốn của mình:
– Con không cần phải tiếc nuối, cứ ly hồn cho xong đi. Mẹ cho phép con cưới Thùy. Thùy vẫn còn yêu con mà.
Vũ An lắc đầu:
– Có phải mẹ buộc Bằng Lăng phải ly hôn với con không, chứ đời nào Bằng Lăng lại đòi ly hôn.
Bà Thuần trừng mắt:
– Nè! Con đừng có đổ lỗi cho mẹ nha.
Mẹ chỉ muốn lấy lại những gì mà ba con hào phóng đến ngu ngốc đem biếu không cho người ta. Nếu Bằng Lăng là người đàng hoàng, mẹ cũng nhận nó là dâu con, còn tiền nợ thì trả từ từ.
Rồi bà Thuần đổi thái độ mỉm cười:
– Chẳng phải lúc nãy ở công ty, con và Thùy đang thân mát với nhau sao?
Vũ An mệt mỏi thả rơi người trên ghế:
– Con và Nhã Thùy bây giờ chỉ còn là tình bạn. Lúc nãy, Bằng Lăng đến công ty cố đã hiểu lầm con.
Bà Thuần cười vẻ thích ý:
– Nó hiểu lầm thây kệ nó! Nó cũng đâu phải đứa tử tế, nên biết đâu nhân cơ hội này nó xa con, như thế cũng tất cho con và cả nó.
Vũ An đứng bật dậy. Không, anh cần phải gặp Bằng Lăng, nói cho cô hiểu anh và Thùy không có gì cả, cô phải tin anh.
Vũ An chạy xuống cầu thang. Bà Thuần bực mình hét lớn:
– Con lại đi tìm nó nữa hả? Trở lại!
Mặc cho bà tức giận hét gọi, Vũ An cứ lầm lì đi ra xe, gương mặt như sắp sửa giết chết ai vậy.
Lái xe đến nhà Bằng Lăng, anh xông vào nhà cô. Bà Ngọc Các dang tay chặn Vũ An lại:
– Cậu đến đây làm gì? ở đây không phải nhà cậu, cút xéo đi! Mẹ của cậu dồn chúng tôi vào con đường cùng. Đồ vô lương tâm!
Vũ A khẩn khoản:
– Mẹ! Đó là lỗi của mẹ con, con sẽ cố gắng khắc phục. Xin mẹ hãy cho con gặp Bằng Lăng.
– Cầu về đi!
Bà Ngọc Các lạnh lùng quay lưng. Vũ An nắm tay bà giữ lại:
– Mẹ....
Một bóng dáng quen thuộc xuất hiện, Vũ An mừng rỡ:
– Bằng Lăng!
Đúng là Bằng Lăng, cô nhìn Vũ An cái nhìn dửng dưng vô cảm. Vũ An tha thiết:
– Bằng Lăng! Em đã hiểu lầm anh rồi, lẽ ra em nên nghe anh giải thích. Mà tại sao em lại dọn quần áo đi, còn muốn ly hôn với anh nữa?
Bằng Lăng lạnh lùng bỏ lại ghế ngồi, vẫn im như cái bị thóc. Vũ An bước theo van lơn:
– Theo anh về nhà đi em. Mình đã là vợ chồng với nhau, có chuyện gì thì từ từ giải quyết, anh không ly hôn đâu.
Giọng Bằng Lăng lạnh băng:
– Tốt nhất chúng ta nên ly hôn.
– Tại sao vậy? Em không còn yêu anh nữa sao? Đừng mà Bằng Lăng! Anh thề là anh yêu em, còn với Nhã Thùy chỉ là tình bạn. Anh xin thề...
Dừng lại xem phản ứng của cô, Vũ An tha thiết:
– Còn chuyện tiền bạc nợ nần, hãy để anh giải quyết Bằng Lăng! Theo anh về nhà nha em!
Vũ An quỳ xuống chân Bằng Lăng và ôm đại lấy cô, vẻ mặt thành khẩn.
Bằng Lăng quay đi, tuy nhiên cô không đẩy Vũ An ra mà chìm trong suy nghĩ.
Có đau đớn nhớ những lời lẽ tàn độc bà Thuần xúc phạm cha mẹ mình, lời lẽ mà cho đến chết, người ta còn nhớ mãi.
Nước mắt tủi hờn xót xa của Bằng Lăng trào tuôn ra. Vũ An xốn xang:
– Bằng Lăng! Anh xin lỗi... Có gì ấm ức đừng để trong lòng, em cứ nói hết ra đi, đừng yên lặng khóc như vậy, anh chịu không nổi.
Bằng Lăng càng khóc nhiều hơn:
– Em đâu có muốn ly hôn, nhưng mẹ buộc em phải xa anh. Em cũng có yêu anh vậy, dù là về làm vợ anh không lâu.
Vũ An sung sướng kêu lên:
– Thật không em?
Khép chặt vòng tay qua người cô, anh hôn lên mặt cô hôn lên đôi gò má ướt nước mắt.
Anh cũng yêu em, rất yêu:
Bằng Lăng thổn thức:
– Em yêu anh, nhưng trở về nhà anh, em không về đâu. Mà chắc gì mẹ anh cho em về. Em về nhà anh có khác nào chọc giận mẹ, mẹ anh lại làm khó ba mẹ em.
Vũ An tức giận:
– Mẹ của anh thật quá đáng, còn ba anh lại nhu nhược cả nể. Được rồi, anh sẽ nhờ bà nội giải quyết. Mẹ anh tuy ăn hiếp ba anh, nhưng ở nhà, bà nội mới là người quyết định mọi chuyện. Em để anh lo. Thôi, đừng khóc nữa nha em!
Ngồi lên ghế, anh bế Bằng Lăng ngồi trong lòng mình:
– Nhìn em khóc mà lòng anh cứ đau như bị đao cắt vậy. Sau này, anh hứa không làm cho em khóc nữa.
Bằng Lăng phụng phịu:
– Anh biết ghen em với anh Thái, vậy còn anh với Nhã Thùy, hai người trong một phòng với nhau...
Nghĩ đến cảnh mình bắt gặp hai người bên nhau, Bằng Lăng tức tối đánh vào cái bụng bự của Vũ An.
– Thấy ghét!
Vũ An sung sướng vì được vợ ghen, anh hôn vào má cô mấy cái liền:
– Sau này, anh thề hông bao giờ có chuyện đó. Em nhìn anh nè, anh đâu có đẹp trai. Nhã Thùy cũng giống như Duy Thái vậy, khi có tình yêu thì không biết trân trọng, đến khi mất hốt hoảng cố gắng níu lại, Bằng Lăng à? Sẽ không có ai bằng vợ anh cả. Í, Bằng Lăng ơi! Hay là em cứ nói là em... đã có mang đi. Như vậy là em danh chính ngôn thuận trở về nhà, bà nội thì khỏi nói, bà sẽ mừng quýnh lên. Còn mẹ hả, một tiếng ho cũng không ra.
Bằng Lăng đỏ mặt véo một cái nữa vào bụng Vũ An:
– Em có thai gì đâu. Bà nội biết mình nói dối, mắng cho một trận đấy.
– Đã bảo anh có cách mà.
– Cách gì vậy?
Vũ An tinh quái thì thầm vào tai Bằng Lăng:
– Phòng riêng của em ở đâu, em dẫn anh vào đó, anh sẽ nói cách của anh cho em nghe.
Mặt Bằng Lăng đỏ lựng, cô xô Vũ An ra:
– Anh quỷ quá đi, em không chỉ.
– Nếu như vậy, làm sao có bé bi hả em?
– Hứ!
Gương mặt thẹn thùng đỏ lên màu hồng đáng yêu quá. Vũ An rung động cúi xuống say đắm đi tìm đôi môi ngọt ngào đang phụng phịu xấu hổ.
Vũ An đi một nước cao hơn mẹ mình. Anh vào phòng bà nội "báo tin" cho bà:
– Nội! Con báo cho nội một tin mừng nha, Bằng Lăng đã có mang.
Bà Vũ kêu lên mừng rỡ:
– Vậy hả! Bằng Lăng đâu, gọi nó vào nội bảo!
– Bằng Lăng về nhà ba mẹ vợ con mấy hôm nay rồi nội ạ. Nếu nội muốn gặp vợ con, con đi gọi về.
Bà Vũ mỉm cười:
– Ừ, gọi nó về ngay đi con!
Quay sang cô con dâu đang tức tối, bà dịu giọng:
– Mẹ thằng An! Bằng Lăng trẻ người non dạ, có lỗi lầm gì con cũng nên bỏ qua cho nó. Vũ An! Mau đi gọi Bằng Lăng về.
– Dạ.
Vũ An mừng rơn, anh ngầm liếc mẹ. Mặt bà Thuần sầm xuống, không ngờ con trai mình lại cùng Bằng Lăng ''lật ngược thế cờ" chống lại bà, làm cho bà tức đến “mửa mật” mà phải tỉnh như không.
Bà vờ cười ngọt ngào:
– Thì con có nói gì đâu mẹ. Chỉ tại là Bằng Lăng có mối thân mật với chàng ca sĩ Duy Thái, báo chí làm lùm lên, ảnh hưởng đến uy tín của anh Thuần.
Trong lúc nóng giận, con có mắng nó, nó giận bỏ về nhà mẹ đẻ. Làm mẹ, con đâu muốn vợ chồng của con mình bỏ nhau.
– Ờ.
Bà Vũ bênh vực cho Bằng Lăng:
– Dù gì Bằng Lăng cũng trẻ người non dạ, có lỗi lầm gì, con nên bỏ qua cho trong nhà êm ấm vui vẻ.
– Dạ.
Cái "dạ" bằng mặt chứ không bằng lòng, trong lúc Vũ An mừng tíu tít:
– Vậy con đi rước Bằng Lăng về nghen nội?
Vũ An vừa quay lưng đi, bà Thuần gọi giật lại nói lớn:
– Vũ An! Con có chắc cái thai đó là của con?
Vũ An đứng lại nhăn nhó:
– Tại sao mẹ hỏi con như vậy? Tuy Bằng Lăng có đi thăm Duy Thái, nhưng con tin giữa họ là bạn bè như con với Thùy vậy.
Đến phiên bà Vũ cau mày thắc mắc đúng như ý muốn của bà Thuần:
– Có chuyện lộn xộn gì vậy?
Vũ An vội vàng khỏa lấp:
– Đâu có chuyện gì!
– Tại sao mẹ con lại nghi ngờ cái thai của Bằng Lăng không phải của con?
– Nội ơi! Con tin là được rồi, làm chồng, con biết mà nội.
Bà Thuần mai mỉa:
– Mẹ là mẹ của con, mẹ sợ con quá yêu thành mù quáng nên bị gạt. Đừng có quá tự tin như thế.
– Không có đâu mà mẹ. Thôi, con đi rước Bằng Lặng.
Vũ An vọt lẹ, sợ bà nội tra hỏi là hư bột hư đường. Anh là cái gã lòng dạ thẳng ngay, không quen nói dối cho lắm. Anh tin vào Bằng Lăng. Sự khôn khéo dịu dàng của cô tạo được lòng tin yêu với bà nội.
Lái xe với cõi lòng phơi phới, Vũ An ào đến nhà vợ. Anh chạy lên phòng Bằng Lăng lúc cô vừa ngủ dậy, còn lười biếng "nướng" trên giường. Sà xuồng, anh ôm hôn cô:
Anh có tin vui báo cho em nè. Bà nội bảo em dọn về nhà ở.
– Anh nói với bà nội là...
– Có bầu. Nội mừng lắm, bảo anh đi rước em về ngay. Dậy thu dọn quần áo theo anh đi về, mau đi em!
Bằng Lăng lo lắng:
– Lỡ như nội biết tụi mình nói dối thì sao?
– Cũng đâu có sao. Anh và em là vợ chồng chớ bộ bồ bịch gì sao. Chẳng lẽ bắt anh bỏ em. Dậy đi, không dậy, anh bế em dậy à:
– Em ngồi dậy được mà, anh làm gì hối em dữ vậy.
Bằng Lăng vừa nhổm dậy, Vũ An đã ôm chặt cô, hôn tới tấp vào mặt mũi cô.
– Tối đêm qua, anh ngủ có một mình, anh nhớ em muốn chết luôn. Em có nhớ anh không?
– Không nhớ.
– Ghét chưa!
Vòng tay Bằng Lăng ôm qua cổ chồng, cô đáp lại tình yêu của anh bằng tất cả tình yêu và dâng hiến.
Bằng Lăng đang ngồi chải tóc. Rầm! Cánh cửa phòng bị xô mạnh làm cô giật bắn người quay ra:
– Mẹ!
Bà Thuần hầm hầm:
– Mày giỏi lắm! Được, tao sẽ chờ đến ngày đứa bé ra đời rồi mang đi thử máu. Nếu không phải là máu mủ của nhà này, một phút mày cũng không ở đây được.
Bằng Lăng đau lòng đứng lên:
– Con không hiểu tại sao mẹ lại ghét con, con đã làm nên lỗi lầm gì hả mẹ?
Bà Thuần cười nhạt đay nghiến:
– Bởi vì mày là con đàn bà không đàng hoàng. Mỗi ngày ra đường, mày không nhục, nhưng tao thì nhục lắm. Ai cũng bảo con dâu bà thực là hơn người, được một ca sĩ thần tượng đẹp trai yêu si mê. Tao ghét mày vì con trai tao ngu ngốc đi tin mày, nhưng đừng tưởng mày thắng, tao chưa có thua mày đâu.
Quay ngoắt người đi, bà Thuần không quên kéo mạnh cánh cửa cho vang ''ầm" lên một tiếng.
Bằng Lăng buồn rầu nhìn theo. Cô lại thấy ngộp ngụa và khó thở, và nếu như không yêu Vũ An, có lẽ cô đã trở về nhà mình.
Từ một tháng nay, cô bỏ sim điện thoại từng sử dụng, cũng không hề đi đâu, cô muốn là người vợ yêu chồng và trọn vẹn là của gia đình chồng. Duy Thái chắc cũng hiểu điều này nên dừng lại, đó cũng là cách để giữ tình cảm tốt cho nhau.
Cố xua tan nỗi buồn đi, Bằng Lăng đi sang phòng bà Vũ. Cô pha cho bà tách trà nóng mùi hương sen bốc ngào ngạt.
– Nội dùng trà hương sen nghe nội.
– Cám ơn con.
Bà Vũ mỉm cười nhìn vào bụng Bằng Lăng:
– Con có bầu mà bụng thon gọn như con gái vậy. Giống nội hồi đó, nội mang bầu ba thằng An bốn tháng mà vẫn chưa thấy bụng.
Bằng Lăng hổ thẹn cúi đầu. Cô xấu hổ vì đã lừa dối bà, nếu như bà biết cô và Vũ An xí gạt, chắc chắn bà sẽ rất giận.
– Ngồi đây đi con!
– Bà Vũ kéo Bằng Lăng ngồi xuống cạnh bà, âu yếm:
– Con có thèm ăn gì thì đừng có nhịn, có như vậy đứa trẻ mới đủ chất khỏe mạnh. À, sao nội không thấy con có triệu chứng gì như ốm nghén buồn nôn hay là thích ăn chua gì cả vậy?
Sợ đến thót tim, Bằng Lăng ấp ủng:
– Dạ.... có chứ nội, nhưng con luôn thèm ãn ngọt thôi hà.
– Thèm ăn ngọt là con trai rồi.
Bà Vũ cười tít mắt, cái cười sung sướng hạnh phúc làm cho Bằng Lăng càng lo hơn, không khéo lộ chuyện mất. Vũ An đúng là ác, khi đưa cô vào cái chuyện phải dối trá để cứ phải giật mình thon thót sợ bị lôi ra cái đuôi nói dối.
Tiếng xe đỗ bên ngoài, Vũ An về. Bà Vũ vui vẻ:
– Vũ An về đó. Nội nằm trong phòng riết rồi quen với tiếng xe, xe nào của ba con, xe nào của thằng An. Thôi, con ra ngoài đón nó đi.
– Dạ.
Bằng Lăng mừng như vừa thoát nạn, cô vội đứng lên đi nhanh ra ngoài.
Bà Vũ gọi giật:
– Vợ thằng An! Có mang, con đi chậm thôi!
Lần nữa Bằng Lăng giật thót người, cô cười gượng:
– Dạ.
Khi chỉ có hai người, cánh cửa đóng chặt lại cận thận, Bằng Lăng mới phụng phịu:
– Nguyên cả ngày nay, em cứ giật mình thon thót vì sợ. Em không biết làm sao cho giống người có mang cả, khó quá hà!
Vũ An ôm cô vào lòng vỗ về:
– Em đọc cuốn sách nói về những bà mẹ cần biết khi mạng thai chưa?
– Rồi. Em đọc rất kỹ, nhưng nội hỏi em sao. không thấy em ăn chua hay buồn nôn.
Vũ An hồi hộp hỏi:
– Rồi em nói sao?
– Em nói em thích ăn ngọt, nội lại mừng, bảo ăn ngọt là sinh con trai.
Vũ An kêu lên:
– Chết! - Anh chợt cười lớn.
Bằng Lăng vội bịt miệng An lại.
– Anh cười gì vậy?
Vũ An vẫn không thôi cười:
– Tại anh buồn cười quá. Em không cho anh cười, bụng anh bể bây giờ.
Muốn anh không cười thì em mau có bầu đi.
Bằng Lăng vùng vằng:
– Có bầu, có bầu. Anh có biết ha chữ ấy như một áp lực ghê gớm đè lên người em không? Bà nội cứ bảo mẹ sai người làm chưng thuốc bắc cho em uống. Em đâu có bầu mà phải uống, ngán muốn chết. Ngày hôm qua, em nôn ra hết, nội lại nói không sao, con so là bị hành như vậy, cái thai mạnh, mẹ sẽ khỏe con khỏe. Chán ghê!
– Anh biết, vì yêu anh mà em chịu cực chịu khổ, nên anh càng yêu em hơn.
Cưng lắm nè!
Vũ An hôn tới tấp trên mặt Bằng Lăng, những nụ hôn rung động cả cõi lòng Bằng Lăng khi được yêu.
Cộc...cộc...
Tiếng gõ cửa. Bằng Lăng đẩy Vũ An ra thì thào:
– Chắc là mẹ. Anh ra mở cửa đi.
Nheo mắt trêu cô, Vũ An mới chịu đứng lên mở cửa. Đúng là bà Thuần với chén thuốc:
Thuốc đây, thuốc dưỡng thai, mau bảo Bằng Lăng uống, đừng có nôn hay mang đi đổ.
Vũ An vội bưng chén thuốc nhăn nhó:
– Mẹ cứ để dưới bếp cho con, con sẽ lấy đưa Bằng Lăng uống.
Bà Thuần mát mẻ:
– Thôi, nội muốn mẹ tận tay lo cho cháu cố của bà, mẹ đành phải làm vừa lòng bà vậy.
– Nội nói gì thi nói, mẹ cứ để phần lo Bằng Lăng cho con, nghỉ ngơi cho khỏe. Cám ơn mẹ nghen.
Vũ An để chén thuốc lên bàn, anh thân mật ôm vai mẹ tạo tình cảm với bà.
Mẹ và vợ, anh muốn cả hai thương yêu hòa thuận với nhau.
Bà Thuần dịu lòng, đẩy Vũ An ra:
– Nhớ bảo vợ con uống hết chén thuốc nghen.
– Dạ, mẹ yên tâm, cổ hổng uống, con cũng ép cho bằng được.
Chờ mẹ ra ngoài, Vũ An đóng cửa phòng lại, anh trêu:
– Sao, có uống không đây?
Bằng Lăng cong môi lắc đầu:
– Không uống.
– Bỏ, uổng lắm cưng ơi. Sầm tiềm gà ác, bổ tuyệt hảo.
Bằng Lăng nhăn mặt:
– Bổ tuyệt hảo thì anh uống đi. Thứ nước gì vừa mặn vừa tanh, vừa nghe mùi em đã thấy buồn nôn.
– Nội thương em lắm nên mới bảo chưng gà ác. Bộ em nói gà ác dễ mua lắm sao? Em thấy đó, nội đâu có lo cho anh.
Bằng Lăng hờn dỗi:
– Anh phải nói là nội lo cho cháu cố của nội mới đúng.
Vũ An phì cười ôm Bằng Lăng vào lòng.
– Vậy thì mau có bé bi đi cưng!
– Anh lại nữa rồi.
Bằng Lăng cáu kỉnh đẩy Vũ An ra. Cô thấy bực mình với cái áp lực đè nặng lên mình.
– Chào bác!
Nhã Thùy để gỉo qùa lên bàn, xởi lởi:
– Cháu đi Trung Quốc, thấy hồng ngon, nên mua về biếu bác, cùng với một ít vải gấm Thượng Hải, loại gấm này may áo mặc sang lắm.
Thấy mặt bà Thuần bí xị, Nhã Thùy ngập ngừng:
– Bác không khỏe à?
Bà Thuần thở dài bực dọc:
– Khỏe gì mà khỏe, mệt cầm canh thì có. Mẹ chồng bác cưng cháu dâu, nên ngày nào cũng nấu món gà ác tiềm thuốc bác cho Bằng Lăng uống dưỡng thai.
Chẳng lẽ để bà già nấu, bác phải nấu, ngồi nấu mà bụng tức anh ách.
Nhã Thùy ngỡ ngàng:
– Bác nói là Bằng Lăng có thai?
– Phải, hơn hai tháng rồi.
– Khám ở phòng mạch nào vậy bác?
– Bác cũng không biết.
Nhã Thùy cắn mạnh môi vào nhau ghen tức. Bằng Lăng có mang thì cô còn trông mong gì chen vào nữa. Hóa ra những gì cô cố công phá họ thành công dã tràng. Cô mới đi xa mười mấy ngày chớ mấy.
Thấy Nhã Thùy đứng ngây người ra buồn hiu, bà Thuần thương hại an ủi:
– Cháu cũnn không nên buồn làm gì. Con trai của bác u mê quá, không phân biệt đâu là giả dối đâu là thiệt. Quên nó cho xong!
Nhã Thùy nghẹn ngào:
– Đã yêu thì làm sao quên hả bác? Tại số phận của cháu không có diễm phúc làm vợ anh An, làm dâu của bác.
Nước mắt Nhã Thùy tuôn ra, cô ôm lấy bà Thuần khóc nửc nở, những giọt nước mắt lấy lông thương cảm của bà Thuần. Bà ngậm ngùi vỗ về:
– Không có diễm phúc làm dâu của bác, cháu hãy làm con nuôi của bác đi.
Nhã Thùy vờ kêu lên sung sướng:
– Bác nhận cháu làm con nuôi sao?
– Sao không! Cháu là cô gái giỏi giắn lại còn thông minh lanh lợi, chỉ sợ là cháu không muốn làm con nuôi của bác tôi.
– Cháu muốn lắm. Mẹ nuôi... Mẹ! Đời con thật diễm phúc mới được mẹ nhận làm con nuôi. Mẹ....
Bà Thuần cảm động:
– Con gái của mẹ.
Hai người phụ nữ một già một trẻ ôm choàng lấy nhau. Quá vui nên bà Thuần không nhận ra dưới mái tóc đen dày là đôi mắt sắc sảo ánh lên tia lửa lạnh lùng ngun ngút thù hằn.
– Mẹ ơi! Là mẹ con, mẹ con mình phải có buổi tiệc gọi là mừng ngày mẹ con mình nhận nhau chứ, hả mẹ?
Bà Thuần mĩm cười:
– Phải đó. Vậy ý con như thế nào?
– Con muốn mở một buổi tiệc cocktail mời người quen đến dự. Trong buổi tiệc, mẹ nhận con là con nuôi, đơn giản như vậy thôi.
– Được. Mẹ rất thương và khâm phục con, từ một cô gái mồ côi mà lại vươn lên là con người thành đạt trong xã hội. Nhận con là con gái, mẹ càng hãnh diện.
– Mẹ để cao con quá, con mắc cỡ.
– Mẹ nói thật mà, chẳng bù với Bằng Lăng, chẳng ra gì cả.
Yêu nên tốt, ghét nên xấu, đó là tâm trạng của bà Thuần, khi ông chồng của bà sẵn sàng chịu hao tốn chỉ vì tình bạn bè, bà cứ tiếc đứt ruột những khoản tiền chi ra vô lý ấy, và càng tiếc, mối ác cảm càng nhiều hơn.
Buổi cơm chiều, có đông đủ mọi người và trước mặt bà Vũ, Bằng Lăng, bà Thuần tuyên bố:
– Mẹ! Con muốn nhận Nhã Thùy làm con nuôi. Sắp tới, con mở một buổi tiệc tại nhà này nhận Nhã Thùy.
Đang vui nên bà Vũ gật đầu:
– Con muốn nhận Nhã Thùy làm con nuôi cũng được, có thêm người, trong nhà vui vẻ hơn.
Nhã Thùy vờ thân mật gắp thức ăn cho bà Vũ:
– Cám ơn nội nhận con. Nội cần con làm gì cho nội, nội cứ bảo nha nội.
– Nội thì mong có người chuyện trò với nội, nằm một chỗ đôi khi buồn quá.
Bây giờ nội già, suốt ngày quanh quấn trong phòng, ra ngoài lại ngại con cháu vất vả vì mình.
– Nội cần con đưa nội đi đâu, con sẽ đưa nội đi. Bên ngoài cũng vui lắm, hay con đưa nội đi tham gia cầu lạc bộ người cao tuổi?
– Ờ, phải đó!
Bằng Lăng cắm cúi ăn, cô không nghĩ Nhã Thùy muốn vào nhà bà Vũ An, đơn giản là vì cô từng mồ côi, không cha mẹ, không anh em. Bà Thuần thì không ngừng luôn tạo cơ hội cho Nhã Thùy. Hạnh phúc của cô như đang bi đe dọa. Nghĩ như thế lòng Bằng Lăng không yên ổn chút nào, nhưng cô còn làm gì hơn là thụ dộng chờ cái xấu đến với mình.
Nhã Thùy liếc Bằng Lăng, cô gắp cho Bằng Lăng miếng thit kho, tươi cười:
– Bằng Lăng! Ăn nhiều đi, mang thai cần phải ăn cho nhiều vào, em bé mới khỏe.
Cô vờ quay sang Vũ An:
– Em lớn hơn Bằng Lăng hai tuổi, nhưng là em nuôi của anh, em xin chịu thiệt gọi Bằng Lăng là chị nghen?
Vũ An giả lả:
– Có sao đâu, chị là cách xưng hô:
Nhã Thùy thân mật:
– Anh Hai! Anh cần quan tầm đến chị Hai nhiều hơn nữa, vì bây giờ chị Hai không phải ăn cho chị Hai, mà còn cho đứa bé nữa.
Vũ An im lặng ăn. Buổi ăn chỉ có Nhã Thùy và bà Thuần nói nhiều. Nhã Thùy còn đãi cả nhà món tráng miệng là chè long nhãn ướp lạnh, ngọt thanh thao.
Bà Thuần khen nức nở và cũng để ngầm chê Bằng Lăng:
– Con thật khéo, thông minh xinh đẹp, công dung ngôn hạnh đủ cả.
Nhã Thùy nũng nịu:
– Cám ơn mẹ đã yêu quý mà khen con, con sẽ cố gắng mang niềm vui đến cho bà nội, cho cả ba mẹ, nhà mình lúc nào cũng đầy tiếng cười, phải không mẹ?
– Ừ. Mẹ mong sự có mặt của con xua tan áng mây mù trong nhà này.
Cứ như vậy, hai mẹ con ca tụng lẫn nhau, chỉ có Bằng Lăng là người chịu đựng, khi cô hiểu, cô là cái gai trong mắt mẹ chồng của mình.