- Hãy lên bật bình nước nóng cho mẹ, Janey! - Mẹ tôi nói như vậy và tôi liền chạy lên gác, bật bình nước nóng. Nhưng ngay sau khi tôi vừa xuống tới nơi thì Richard sẽ bảo tôi: - Lên tắt bình nước nóng đi! Tôi chỉ biết tuân lệnh mà không dám nói một lời nào cả. Nhưng khi mẹ tôi lên tắm và kiểm tra không thấy có nước nóng, mẹ hỏi. - Tại sao con không bật bình nước nóng như mẹ bảo? Con đã bật rồi đấy chứ, nhưng ông ấy lại bảo con lên tắt đi. Tôi phản đối. - Mày đúng là con nhỏ ngậm máu phun người! Ông ta hét lên đầy giận dữ và tôi chẳng có cơ hội nào để thuyết phục mẹ rằng tôi đã nói thật bởi vì ông ta đã bắt đầu làm ầm lên và ca thán về tôi. Nếu như tôi còn tranh cãi thêm một chút nào nữa, tôi sẽ bị đánh ngay vì vậy tôi đành yên lặng và biết rằng chẳng bao lâu nữa, ông ta sẽ nghĩ ra những trò mới. Nói đến việc đánh đập, Richard thường thích thay đổi cách thức hành hạ tôi. Đôi lúc ông ta sử dụng đôi dép đi trong nhà, đôi khi dùng tay hoặc có khi dùng gậy tre. Ông ta sẽ bắt tôi phải lựa chọn tôi muốn bị đánh bằng thứ dụng cụ nào. Khi tôi lớn lên thì những trận đòn cũng ít dần đi có lẽ bởi vì chúng đã hoàn thành nhiệm vụ là đào tạo cho tôi phải phục tùng mệnh lệnh của ông ta. Thay vào đó, tôi thường bị đấm, véo vào đầu hoặc bị ném ra khỏi phòng hay bị bắt phải nộp phạt bằng cách trả nợ ông ta bằng một việc gì đó. Dù cho có xảy ra điều gì đi chăng nữa thì tôi cũng không bao giờ thoát khỏi một hình phạt. - Con có muốn ăn sáng không Jane? Một buổi sáng, mẹ tôi gọi vọng lên từ dưới bếp khi tôi đang ngồi trên chiếc ghế sofa trong phòng khách. - Có ạ! - Tôi đáp lại. - Không, mày không muốn! - Cha dượng tôi rít lên trong chiếc ghế bành ngay bên cạnh. - Hãy nói rằng mày không muốn ăn sáng! - Không, con không muốn ăn sáng đâu! - Tôi lại kêu lên. - Sao lại không? - Mẹ tôi hỏi và thò đầu ra trước khung cửa. - Chắc là nó phát điên rồi! - ông ta kêu lên và nhảy dựng lên từ chiếc ghế đang ngồi. - Nó không biết nó thực sự muốn cái quái gì đâu. Con muốn ăn sáng hay không đây? - Có ạ! - Tôi nói với giọng lí nhí đầy bối rối. - Con muốn ăn gì? - Mẹ tôi hỏi trong cái lắc đầu khó hiểu. - Bánh mì nướng ạ! - Tôi trả lời và mẹ tôi quay trở lại bếp để làm bánh mì cho tôi. Ngay khi mẹ tôi vừa khuất khỏi tầm nhìn, những ngón tay của Richard đã véo mạnh lấy mặt tôi giống như đôi kìm sắt và ông ta lại thì thầm, mặt ông ta chỉ cách mặt tôi vài milimét: - Tao đã bảo rồi cơ mà, mày không muốn ăn sáng. Bây giờ, nói đi! . - Mẹ ơi, con không muốn ăn bánh mì nướng. - Tôi vâng lời và gọi vọng xuống bếp. - Thực sự là con không muốn ăn gì cả. - Đừng có làm cho mẹ rối tưng lên nữa, Jane! - Bà quát lên. - Đừng có làm cho mẹ con rối tung lên nữa! - Richard cũng thét lên và đập vào đầu tôi. - Nó đúng!à điên thật rồi - ông ta nói với mẹ. - Nó chỉ muốn làm cho mọi chuyện lung tung, lộn xộn lên thôi. Ông ta luôn luôn chơi những trò kiểu như thế để làm cho mẹ tôi giận dữ với tôi và để cho ông ta có cái cớ để đánh đập. Còn tôi thì thường hết sức bối rối khi mọi chuyện kết thúc. Qua trí nhớ của tôi, tôi biết đâu là những ký ức đầu tiên có liên quan tới tình dục và giới tính nhưng tôi nghĩ có lẽ còn có những ký ức khác sớm hơn thế đang nằm dưới những lớp bụi lãng quên đâu đó. Chắc hẳn nó đã xảy ra khoảng hai năm sau khi tôi trở về nhà bởi vì tôi nhớ rằng khi đó tôi đã ngủ chung giường với em trai tôi, Pete. Em trai kế của tôi, Dan, cũng ngủ chung phòng nhưng có một giường riêng. Tôi đã bị tống ra khỏi phòng vì nó cần phải được trang trí lại như thường lệ. Tôi và Pete nằm trở đầu đuôi nhau trên chiếc giường của nó. Nguyên nhân khiến tôi nghĩ rằng chắc hẳn có điều gì đã xảy ra từ trước là vì tôi còn nhớ đêm hôm đó tôi đã chợt thức dậy, chăm chú lắng nghe và hoảng sợ về những gì sắp xảy ra. Tôi đã nghe thấy tiếng mẹ tôi đã ra ngoài, cửa trước đóng lại sau lưng bà và tôi đã biết rằng Richard sẽ lên gác tìm tôi. Tất cả những âm thanh tôi nghe được đều cho tôi biết những chuyện đó. Cửa phòng khách ở dưới nhà bật mở và tôi có thể cảm thấy tiếng bước chân Richard đang rón rén lên từng bậc cầu thang. Tôi nhắm mắt, cố gắng gồng mình khỏi cơn run rẩy và giả vờ như mình vẫn đang ngủ. Tôi nghĩ có thể tôi sẽ được an toàn bởi vì Pete vẫn đang nằm cạnh tôi và Richard không muốn đánh thức nó dậy. Tôi thường cố níu kéo cho mình một vài tia hy vọng mong manh nhưng cuối cùng lần nào tôi luôn luôn bị thất vọng. Tôi biết rằng cửa phòng ngay cạnh đầu tôi mở ra và tôi cảm thấy Richard đang lay lay đánh thức tôi dậy. Tôi mở mắt nhìn ông ta. Ông ta thì thầm: - Ra đây. Nhẹ nhàng thôi. Tôi bò ra khỏi cái giường ấm áp, để lại Pete nằm ngủ một cách yên bình và Richard đóng cánh cửa sau lưng chúng tôi lại. Tôi đứng trên nền nhà lạnh ngắt chờ đợi khi ông ta đóng một cánh cửa nữa lại và quỳ xuống trước mặt tôi. ông ta nói: - Giờ chúng ta sẽ chơi một trò nho nhỏ. Nhắm mắt lại và cấm không được mở mắt ra... Tôi vâng lời ông ta không một chút thắc mắc và nghe thấy tiếng ông ta mở khoá quần. ông ta nhắc lại: - Không được mở mắt. Giờ, chúng ta sẽ chơi trò chơi. Tôi gật đầu vì không muốn làm ông ta nổi giận. - Ta muốn mày chơi đùa với ngón tay cái của ta. Mày hãy nắm lấy nó, vuốt ve nó và giật lên giật xuống, sau đó, điều kỳ diệu sẽ xảy ra. Tôi biết rằng cái ông ta ấn vào tay tôi không phải là ngón tay cái. Điều đó khiến cho tôi nghĩ rằng trước đó chắc hẳn đã phải xảy ra chuyện gì đó rồi. Nhưng tôi cử chơi với nó và giả vờ như lời ông ta bảo tôi. Tôi nghĩ rằng thái độ hợp tác của tôi càng cao bao nhiêu thì tôi càng sớm được quay trở lại giường và có thể tôi còn tránh được một trận đòn. - Mày đang cầm cái gì đấy? - ông ta càng ngày càng hỏi dồn dập trong khi tôi vẫn tiếp tục làm. - Ngón tay cái của ông! - Tôi trả lời một cách ngoan ngoãn. Sau đó, điều “kỳ diệu” đã xảy ra và ông ta bảo tôi vào phòng tắm rửa tay cho sạch. Một chút sản phẩm của ông ta bắn lên tấm thảm trải sàn và ông ta lấy chân di di lau nó tạo thành những tiếng sột soạt mà nhiều năm sau tôi vẫn còn được nghe thấy rất nhiều lần khác nữa. Khi tôi trở lại từ phòng tắm, tôi nhìn xuống vết bẩn đáng chú trên tấm thảm và tôi không tin là mẹ sẽ không chú ý đến nó khi mẹ trở về nhà. Nhiều năm qua đi, ngày càng nhiều những vết bẩn như thế xuất hiện trên tấm thảm và nhắc cho tôi nhớ lại từng lần tôi phải làm những việc như vậy. - Mày có muốn ăn chút gì không? - Richard hỏi và tôi gật đầu. - Thế thì xuống nhà, ta sẽ làm cho mày chút bánh mì nướng và trà. Lần đó, ông ta thật sự rất tử tế với tôi như thể chúng tôi vừa chơi một trò mà cả hai cùng cảm thấy thích thú. Nhưng thường thì ông ta không vui vẻ đến như vậy mỗi khi xong việc. Một đêm, ông ta lôi tôi vào trong bếp, tóm lấy con dao thái thịt cán gỗ dài từ trên giá, ấn tôi vào tường và gí sát lưỡi dao mỏng đính, sắc lẹm vào cổ tôi. Ông ta gầm ghè sát mặt tôi: - Nếu mà dám nói với bất cứ ai những gì chúng ta đã làm, tao sẽ giết mày. sau đó tao sẽ giết nốt mẹ mày mà không ai biết được sự thật vì tao chỉ cần nói với người ta là cả mày và mẹ mày đã bỏ trốn. Tôi tin là ông ta hoàn toàn có thể làm điều đó bởi vì tôi đã được chứng kiến ông ta đánh đập mẹ như thế nào khi bà khiến cho ông ta nổi giận. Ông ta đập đầu bà xuống sàn nhà hoặc vào tường, giơ cao chiếc ghế phang xuống người bà trong khi tôi ngồi co rúm trong chiếc ghế sofa chứng kiến cảnh tượng đó và ôm chặt hai đứa em trai trong khi chúng thét lên vì sợ hãi. Ông ta luôn luôn nói với tôi rằng mọi việc xảy ra là do lỗi của tôi và tôi đã tin ông ta. Tôi cảm thấy mình là người có tội và tôi sợ rằng ông ta có thể sẽ giết mẹ. Nếu như vậy sẽ chẳng còn có ai có thể bảo vệ tôi khỏi ông ta được nữa. Chẳng bao lâu sau khi tôi trở về nhà, tôi đã đủ tuổi để được đến trường mẫu giáo. Tôi yêu tất cả những vì thuộc về trường học, nhưng điều tôi cảm thấy vui sướng nhất là tôi được phép thoát khỏi căn nhà đó và được ở cùng với những người tỏ ra yêu quý tôi. Trong suốt những năm học ở trường, có những người dường như luôn luôn muốn bắt chuyện với tôi và hỏi cuộc sống tôi thế nào. Chỉ sau này tôi mới biết được rằng họ là những người bạn của cha đẻ tôi và họ đang cố gắng giúp ông tìm hiểu xem tôi có thực sự bình an không. Ngay từ đầu, những người mẹ của bạn bè tôi đã thông báo lại với ông mọi chuyện. Bởi vì tôi luôn luôn vui vẻ, hạnh phúc khi ở trường và bởi vì bề ngoài, tôi không hề mang dấu vết gì của việc bị bạo hành ở nhà nên tất cả bọn họ đều nói lại với cha tôi là mọi chuyện của tôi đều ổn. Giá như tôi sớm biết được điều đó, tôi đã có thể liên lạc với cha tôi qua họ và có lẽ ông sẽ tìm cách giúp tôi thoát ra khỏi ngôi nhà ghê sợ đó. Mặc dù vậy, tôi nghĩ chắc hẳn cũng có nhiều người nghi ngờ về những điều đang xảy ra trong ngôi nhà của chúng tôi bởi vì đôi khi tôi thấy những nhân viên bảo trợ xã hội cũng tới gõ cửa nhưng Richard đã thô lỗ dùng vũ lực đuổi họ ra khỏi nhà và tôi không bao giờ biết được điều vì đã xảy ra sau đó; bởi vì khi vài năm sau lúc cảnh sát đến tìm kiếm hồ sơ của tôi thì tất cả đã biến mất. Không hề có một nhân viên bảo trợ xã hội nào đến nói chuyện được với tôi. Tôi cũng không thể trách cứ gì họ nếu như họ có hoảng sợ trước Richard. Tôi có thể khẳng định rằng có những người khoẻ bằng, thậm chí khoẻ hơn ông ta về mặt thể lực nhưng khi ông ta nổi cơn cuồng nộ mù quáng thì ông ta sẽ mất hết tính người và có lẽ chẳng có ai có thể sánh với ông ta về sự dã man và thô bạo. Người lớn đôi khi gây ra nhiều nỗi đau đớn cho trẻ con. Khi chúng tôi còn nhỏ, mẹ luôn tắm gội cho chúng tôi nhưng đôi lần, Richard thay thế bà làm điều đó. Tôi cho rằng chắc tại mẹ ốm nặng quá hoặc bởi lúc ấy mẹ đang mang thai đến tháng cuối, thế nhưng ông ta luôn luôn khiến cho việc này giống như là ông ta đang ban ơn cho bà khi đảm nhận những công việc lặt vặt này. Một buổi tối, ông ta nói rằng ông ta sẽ gội đầu cho tôi và tôi đã run lên vì sợ hãi khi chúng tôi cùng lên lầu. Tôi tự hỏi không biết ông ta đang có kế hoạch khủng khiếp gì ở trong đầu. Nhưng không có cách nào trốn tránh được việc đó cả. Bước vào phòng tắm, tôi như một tù nhân bị kết án đang bước lên đoạn đầu đài. Mọi chuyện diễn ra bình thường trong vài phút và tôi cố gắng yên lặng và tỏ ra vui vẻ. Richard không hề cho tôi một dấu hiệu nào để nhận biết bao giờ thì ông ta sẽ ra tay hay ông ta sẽ ra tay như thế nào, nhưng tôi không phải là con ngốc và tôi biết rằng mọi chuyện đang sắp xảy ra. Đến lúc đã làm đầu ướt, tôi cảm thấy đôi tay ông ta tóm chặt lấy tôi. Ông ta dí đầu tôi xuống nước và cứ giữ như thế. Chắc chắn ông ta đang tận hưởng cảm giác là người có quyền quyết định sự sống chết của tôi. Khi tôi cố gắng chống cự, vật vã để có thét thở, nước trong bể trào vào miệng tôi và tôi nghĩ mình sắp chết. Chắc là cuối cùng ông ta cảm thấy căm ghét tôi đến nỗi phải loại tôi khỏi cuộc sống này. Sự chống cự của một đứa trẻ con như tôi quả thực là vô ích so với sức mạnh của đôi bàn tay ông ta và điều này chỉ khiến cho Richard thêm giận dữ mà thôi. Sau khoảng thời gian dài như cả thế kỷ, ông ta cũng túm tóc kéo tôi lên và véo vào má tôi đau điếng cho đến khi tôi khóc thét và đập vào đầu tôi, ông ta rít qua hai kẽ răng: - Câm mồm lại, cấm không được kêu? Tôi cố gắng kìm nén để giữ yên lặng khi ông ta tiếp tục gội đầu cho tôi như thể không có chuyện gì xảy ra nhưng tôi vẫn ý thức được rằng chỉ trong vài phút nữa thôi, khi tôi phải xả chỗ bọt xà phòng trên đầu thì chắc chắn ông ta sẽ lặp lại hành động vừa rồi. Cuối cùng sự việc đó cũng xảy ra, tôi cố gắng nắm chặt hai tay vào thành bể nhưng ông ta buộc tôi phải rời những ngón tay ra và lại ấn tôi xuống nước, thậm chí còn tức điên lên vì những cố gắng vô ích của tôi nhằm tự vệ. Vài phút sau, tôi được kéo đầu lên, miệng thở phì phì và kêu khóc. Nhưng ông ta bóp chặt tay vào miệng và mũi tôi, chửi thề độc địa, doạ dẫm bên tai tôi nhằm buộc tôi câm miệng. Sau đó, ông ta lôi xềnh xệch tôi ra khỏi bồn tắm, bóp tay tôi mạnh tới nỗi tôi nghĩ rằng ông ta đang định kéo rời tay tôi khỏi cơ thể. Cuối cùng, ông ta đập mạnh chân tôi vào thành bể. - Mặc đồ của mày vào! Ông ta hét lên và tôi vâng lời, thở phào nhẹ nhõm khi ra khỏi bể nước mà thấy mình vẫn còn sống sót. Tôi bước xuống cầu thang trên đôi chân run lẩy bẩy, yếu ớt, và khi nhìn thấy mẹ, tôi bỗng nhiên oà khóc. - Có chuyện gì với con vậy? - Bà hỏi. - Ông ta định dìm chết con. - Tôi trả lời. Chắc chắn là ông ta đã nghe thấy tiếng tôi và lao tới chặn giữa căn phòng, rít lên và quát tháo về việc tôi đã nghịch ngợm và không vâng lời ra sao, rằng tôi đã chống đối không muốn gội đầu như thế nào và đã la hét ầm ĩ khi bọt xà phòng bắn vào mắt. - Ồ nó chẳng bao giờ thích gội đầu cả! - Mẹ tôi đồng tình. Mọi việc luôn luôn trở nên dễ chịu hơn khi bà đồng tình với ông ta, nếu không thì chính bà cũng bị đánh đập. Tôi bị tống vào phòng ngủ với một cái bạt tai vì việc không vâng lời và không hợp tác. Vài lần khi tôi đang tắm, Richard thường bắc thang lên tường bên, ngoài ngôi nhà và nhòm vào qua khung cửa sổ, coi đó như là một trò đùa. Mẹ cũng cười đồng tình và luôn nói với tôi rằng cần phải vượt qua cảm giác xấu hổ, e thẹn về bản thân mình. Richard luôn luôn tìm cách khiến cho mọi việc ông ta làm đều là nhằm mục đích tốt cho tôi và như thể mọi việc xảy ra với tôi đều là do lỗi của chính tôi vậy. Khi còn nhỏ, chúng tôi chỉ được phép tắm vào các buổi tối chủ nhật và luôn luôn phải dùng lại nước tắm của nhau nhằm tiết kiệm tiền điện nước. Khi tôi lớn hơn một chút, Richard vẫn bắt tôi chỉ được tắm một tuần một lần. Đôi khi, ông ta tắm xong, xuống nhà và bảo tôi tắm lại nước của ông ta. Ông ta luôn luôn để lại một thứ gì đó trông như tinh dịch nổi lềnh bềnh trên mặt nước. Lần đầu tiên, tôi đã cố gắng thoát khỏi việc tắm lại thứ nước kinh tởm đó bằng cách gội đầu bằng bồn rửa mặt và làm ướt người để trông như thể tôi đã tắm, nhưng ông ta luôn luôn lên lầu để kiểm tra xem tôi có tắm thật hay không. Ông ta mở cửa và cười nhạo tôi khi tôi trèo vào bồn nước bẩn thỉu của ông ta. Chắc chắn là ông ta biết tôi đang cảm thấy kinh tởm như thế nào. Khi trở xuống nhà, tôi luôn luôn lặng lẽ và “ủ rũ” và vì thế tôi có lý do để được đuổi về phòng. Khi lên bảy tuổi, tôi đã quyết tâm là mình không thể tiếp tục sống trong căn nhà đó thêm một phút nào nữa. Đã đến lúc tôi phải chạy trốn. Ngay giữa ban ngày, lúc nào tôi cũng mơ tới việc bỏ trốn nhưng khi thời cơ đến, mọi việc dường như trở nên phức tạp hơn rất nhiều. Tôi cứ tin rằng Richard có thể đọc được suy nghĩ của tôi và rằng ông ta có thể biết được những kế hoạch tôi đang vạch ra. Và điều càng khiến cho tôi cảm thấy lo lắng gấp bội. Đôi khi, có vẻ như ông ta biết về rất nhiều thứ mà tôi chắc chắn rằng mình không bao giờ nói với ông ta. Chỉ nhiều năm sau, tôi mới phát hiện ra rằng đó là những điều mà tôi đã kể với mẹ và chính mẹ đã tiết lộ những gì đó cho ông ta và mẹ đã luôn luôn phản bội lại niềm tin của tôi. Đôi khi, ông ta lại chơi trò gian xảo để buộc tôi tự mình thú nhận. Khi tôi trở về nhà, ông ta sẽ bắt bẻ tôi. "Ta biết hôm nay mày đã phá rối ở trường bởi vì một giáo viên trong ban giám hiệu nhà trường đã tới đây gặp ta ". Tôi thường bóp óc để ngẫm nghĩ lại và hành hạ mình cả về những việc nhỏ nhặt nhất mà tôi có thể phạm phải. Vì trong lòng lúc nào cũng tràn ngập một cảm giác tội lỗi, chẳng khó khăn gì mà tôi không tìm ra được một nguyên nhân và tin rằng thực sự là Richard luôn luôn biết tất cả mọi thứ. Việc tin vào lý do này càng khiến cho tôi không thể thoát khỏi được quyền năng của ông ta. Tôi đã chấp nhận rằng mình là một kẻ tồi tệ và sau đó để mặc ông ta toàn quyền hành hạ, trừng phạt tôi theo bất cứ cách nào mà ông ta muốn. Tôi cũng không biết liệu có thực sự là tôi đã phạm phải một lỗi lầm tồi tệ ở trường hay không, ngoại trừ việc có thể tôi đã nói quá nhiều. Ở trường, tôi có một cô bạn gái tên là Lucy và tôi đã kể với cô ấy về việc cha dượng tôi đã đánh tôi và doạ giết tôi như thế nào. Tất nhiên, tôi đã không nói với cô ấy về những hành động bỉ ổi khác bởi vì chúng khiến tôi quá xấu hổ. Lucy nói với tôi rằng cô ấy cũng muốn chạy trốn khỏi nhà mặc dù tôi không nghĩ rằng ở nhà cô ấy có gặp phải bất cứ vấn đề nào tương tự như của tôi, mà thực ra là cô ấy chỉ háo hức coi chạy trốn như một cuộc phiêu lưu mà thôi. Tôi không cố gắng để trốn chạy khỏi trường học bởi vì tôi thực sự rất yêu quý các thầy cô giáo, nhưng có vẻ dễ dàng hơn cho chúng tôi nếu như chúng tôi quyết định chạy trốn trong giờ ăn trưa, khi mà ít ai để ý tới sự vắng mặt của chúng tôi. - Tớ muốn đưa em gái của tớ cùng đi. Lucy nói với tôi như thế khi chúng tôi cùng nhau vạch kế hoạch bỏ trốn. Em gái của cô ấy học ở trường mẫu giáo. Ngôi trường đó nằm ngay cạnh trường tiểu học nơi chúng tôi đang học lớp một. - Làm thế nào mà chúng ta đưa em cậu ra khỏi trường được? - Tôi hỏi. - Tớ sẽ nói với cô giáo của nó là nó có một cuộc hẹn khám nha khoa. Lucy nói với vẻ rất tin tưởng rằng lý do đó sẽ thuyết phục được cô giáo của em mình. Tôi đợi Lucy giữa những bụi cây bên cạnh sân trường trong khi bạn ấy biến mất sau cánh cổng trường mẫu giáo. Tôi cảm thấy quá bị kích thích, việc viễn cảnh là cuối cùng mình cũng thoát được căn nhà đó khiến cho tim tôi đập thình thịch. Vài phút sau, Lucy xuất hiện và băng qua sân trường tới chỗ tôi đang nấp. - Cô giáo của nó không tin tớ. - Lucy nói trong tiếng thở hổn hển. - Cô ấy đã đi kiểm tra rồi vì thế chúng ta phải trốn thôi. - Chúng ta sẽ đi mà không có em gái của cậu. Tôi nói và Lucy gật đầu đồng ý. Chúng tôi ráng chạy hết sức để vượt qua được khuôn viên ngôi trường. Nhưng điều này đối với tôi cũng chẳng hề dễ dàng chút nào bởi vì tôi phải đi một đôi giày ngớ ngẩn. “Git ngu ngốc" luôn kè kè bên tôi khi tôi đi mua quần áo, giày dép, ông ta không bao giờ cho tôi bước vào những cửa hàng có bán những đôi giày thích hợp với trường học. Richard luôn luôn bắt tôi phải mua những đôi giày có đế cao với mũi nhọn, hếch lên và sau đó khăng khăng là phải đóng cái đế kim loại nhỏ vào vì thế khi bước đi, chúng luôn phát ra tiếng động và ai ai cũng quay lại nhìn tôi hiếu kỳ. Ngược lại, Lucy thường rất thích mượn đôi giày của tôi vì cho rằng nó tạo ra cho bạn ấy một chiều cao như ý. Tôi đã từng cảm thấy rất hạnh phúc nếu như tôi không bao giờ phải nhìn thấy đôi giày đó thêm một lần nào nữa. Cho đến lúc hết giờ học ở trường, chúng tôi đã đi được một quãng khá xa và đã tới được một nơi có những dãy cửa hàng lạ lẫm. Tôi than thở. - Mình thật sự cảm thấy rất đói rồi. Cậu có đồng nào trong túi không? - Mình chỉ có năm xu lẻ mà mẹ mình cho để ăn khoai tây chiên thôi - Lucy do dự nói. - Nhưng từng đó không đủ giúp chúng ta đủ no được. Chắc chúng ta phải xoáy thứ gì đó thôi. Trong cuộc đời mình, tôi chưa từng ăn trộm của ai thứ gì vì vậy cái ý nghĩ phải ăn cắp thứ gì đó để ăn lúc này khiến tôi cảm thấy hoảng sợ. Điều gì sẽ xảy ra nếu như người ta tóm được chúng tôi? Chắc chắn họ sẽ đem chúng tôi trở về nhà và Richard sẽ có một cái cớ hoàn hảo để lại đánh đập tôi thừa sống thiếu chết. Thế nhưng cơn đói đã chiến thắng nỗi sợ hãi của tôi và chúng tôi bước vào một siêu thị nhỏ. Chắc là trông chúng tôi lúc đó có vẻ rất đáng nghi, lượn lờ xung quanh gian hàng khá lâu nên người phụ nữ đứng sau quầy thu ngân đã tống cổ chúng tôi ra khỏi cửa hàng. Nhưng cũng đúng lúc đó Lucy đã xoay sở để lấy được một cái bánh trong khi tôi chỉ nhắm mắt nhắm mủi vớ bừa thứ đầu tiên rơi vào tầm tay của mình và cuối cùng tôi chỉ lấy được một quả cam bằng nhựa. - Mình có thể thử đôi giày của cậu không? Lucy hỏi khi chúng tôi đang ngồi nhai trệu trạo chiếc bánh trên vỉa hè gần đó. Tôi sung sướng đồng ý, chân tôi đã bắt đầu cảm thấy đau đớn vì phải đi trong đôi giày đó một thời gian quá dài. Chúng tôi cũng đổi cả tất cho nhau nữa, tôi đã đi đôi tất dài có hình những viên đá lửa ở hai bên của Lucy. Sau đó chúng tôi tiếp tục cuộc hành trình. Tôi cảm thấy buồn đi tiểu tiện kinh khủng nhưng xung quanh chẳng có chỗ nào khác ngoài cách ngồi bên vệ đường. Tôi vừa mới chuẩn bị ngồi xuống hành sự thì một người phụ nữ cùng với những đứa con của mình xuất hiện ở khúc quanh. Không còn đủ thời gian để chạy trốn nữa, tôi đành phải trả lời những câu hỏi dường như vô tận của bà về việc bố mẹ chúng tôi đâu và họ có biết chúng tôi đang ở đây không. Tôi nghĩ rằng câu trả lời của tôi không được thuyết phục cho lắm. Cuối cùng bà ta cũng bỏ đi nhưng tôi ngờ rằng bà sẽ gọi điện cho cảnh sát ngay khi bà gặp được một trạm điện thoại. Chúng tôi tiếp tục cuộc hành trình của mình và khi chúng tôi tới được một cánh đồng rộng mênh mông thì trời trở tối. Lucy bắt đầu nói về khả năng về nhà và nếu quay trở về nhà, Lucy sẽ chẳng có gì phải lo sợ cả. Tôi biết rằng lúc này cha mẹ tôi chắc đã được thông báo về việc chúng tôi biến mất và tôi cũng biết rằng tôi sẽ rơi vào một tình thế cực kỳ rắc rối nếu trở về nhà. Tôi chỉ muốn được tiếp tục đi như thế mãi mãi. Tôi không quan tâm tới việc trời sẽ trở nên tối tăm và lạnh lẽo đến nhường nào. Không gì có thể khiến tôi sợ hãi hơn việc phải bước chân vào cửa nhà mình một lần nữa. Một vài đứa trẻ lớn hơn chúng tôi đang tan trường và chúng tôi phải đi ngang qua một nhóm bọn chúng. Tất cả đều quay lại nhìn chúng tôi chằm chằm. Tôi đoán chắc trông chúng tôi phải giống những đứa trẻ đang bỏ trốn lắm. Và chúng tôi hầu như không còn mấy cơ hội để tiếp tục con đường tiến tới tự do vì thực tế là chỉ vài giây sau, hai dáng người xuất hiện ở phía cuối con đường chính là hai nhân viên cảnh sát. Một nỗi lo sợ kinh hoàng bủa vây lấy tôi khi tôi nhận ra rằng họ sắp sửa đưa tôi trở về nhà. Tôi thà phải sống trong rừng mãi mãi còn hơn là lại phải chịu một trận đòn nữa. Nhưng tôi có thể khẳng định rằng Lucy thì cảm thấy nhẹ cả người khi cuối cùng người ta đã tìm thấy bạn ấy trước khi đêm xuống. Hai viên cảnh sát nói rằng chúng tôi đã gây ra những rắc rối và lo lắng cho tất cả mọi người như thế nào và áp tải chúng tôi tới xe của họ. - Tại sao các cháu lại chạy trốn? Một trong số họ hỏi khi chúng tôi đang trên đường trở về nhà. - Bố bạn ấy nói rằng ông ta sẽ giết bạn ấy. Ông ta còn thường xuyên đánh đập bạn ấy. - Lucy đáp. Đúng lúc tôi nghĩ rằng mọi chuyện không thể trở nên tồi tệ hơn được nữa thì chuyện đó lại xảy ra. - Có đúng như vậy không? - Viên cảnh sát hỏi. - Không! - Tôi lắc đầu - Cháu đã nói dối bạn ấy đấy. Điều đó chưa bao giờ xảy ra cả. Tôi nhìn xuống sàn nhà để tránh ánh mắt của viên cảnh sát và nhận ra rằng chúng tôi vẫn đang trong tình trạng tráo đổi giầy tất cho nhau. Chắc chắn tôi sẽ còn gặp nhiều rắc rối hơn nữa nếu tôi quay trở về nhà với tình trạng như thế này. - Nhanh lên, chúng ta đổi lại thôi! - Tôi thì thầm với Lucy. Giờ đây tôi lo sợ bị trừng phạt vì việc này hơn là việc tôi sẽ bị trừng phạt vì đã bỏ trốn. Lúc đó, xe đã đến cửa nhà tôi và tôi chỉ có một vài giây nữa để tráo đổi lại giày tất. Ngay khi vừa mở cửa mẹ đã la mắng. Dường như bà không hề cảm thấy nhẹ lòng vì tôi đã trở về nhà an toàn mà chỉ cảm thấy tức giận vì những gì tôi đã làm. Tôi đang chết cóng vì lạnh vậy mà vẫn toát mồ hôi vì sợ. Khi tôi nghe thấy viên cảnh sát nói với mẹ tôi những gì Lucy đã nói về Richard, rằng ông ta đã đánh đập tôi và doạ sẽ giết tôi, lúc đó tôi biết rằng tôi thật sự sắp gặp rắc rối lớn. - Lên gác và vào phòng của mày ngay - Mẹ tôi hét lên ngay khi cảnh sát vừa đi khỏi - và hãy đợi ở đó cho tới khi bố mày về để xem ông ấy xử lý mày như thế nào. Ông ta đã ra ngoài, và chắc hẳn là ra ngoài để tìm tôi. Ý nghĩ đó khiến cho tôi lên giường với trái tim trĩu nặng vì tôi biết điều gì sẽ xảy ra khi ông ta trở về. Tôi không thể nào ngủ được khi nằm đó và lắng nghe tiếng tiếng động rất nhỏ xem ông ta đã trở về nhà hay chưa. Cuối cùng, ông ta cũng về và tôi có thể nghe thấy tiếng ông ta gầm lên với mẹ như một kẻ điên loạn và sau đó là tiếng chân ông ta chạy huỳnh huỵch lên gác. Giọng nói của ông ta quá to và chứa đầy sự giận dữ, hung hãn đến nỗi tôi không thể luận ra được ông ta đang nói những gì khi ông ta lôi tuột tôi ra khỏi chăn và bắt đầu đấm đá tôi, hung dữ và tàn bạo đến nỗi tôi tưởng rằng ông ta đang chuẩn bị giết mình. Sự đau đớn tồi tệ đến mức lần này tôi thật sự mong rằng mình chết đi cho xong. Trong cơn hoang mang đến tuyệt vọng, tôi còn tè dầm ra quần và làm ướt cả tay ông ta, điều đó khiến cho ông ta đã giận còn giận hơn, đã mạnh tay còn mạnh tay hơn đối với cơ thể đã mềm nhũn của tôi. Sau sự việc đó, tôi không thể quay trở lại trường trong vòng một tuần liền và đã được mua cho rất nhiều quần áo và đồ chơi mới vì thế tôi biết chắc rằng những vết bầm tím trên người tôi phải tệ hại lắm. Họ luôn luôn bắt tôi nghỉ học bất cứ khi nào họ thấy rằng các thầy, cô giáo trong trường có thể phát hiện ra những điều họ đã hành hạ tôi ở nhà.